CHƯƠNG 1 VỊT CON XẤU XÍ SỐNG LẠI
Ngô Nông chợt bật dậy từ trên giường, trên trán hiện đầy giọt mồ hôi. Hắn to mồm thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy đầu, cặp mắt không có tiêu cự nhìn chòng chọc chân của mình, trong đầu lần lượt thoáng hiện hết thảy sự việc vừa trải qua .
Tới Hồng Kông mua sắm, say rượu ở quán bar, ngay tại đường núi không người lái xe như bay . . . . . Ấn tượng cuối cùng chính là đường quanh co liên tục, phán đoán không kịp, trực tiếp vọt ra hàng rào, rơi xuống chân núi. . . . .
Hắn cho là hắn chết chắc, hắn cho là hắn sẽ không còn được gặp lại mặt trời . . . . . . Lại không nghĩ rằng, hắn thế nhưng được cứu sống, hắn bây giờ còn có thể hô hấp, hắn bây giờ còn có thể cảm nhận được mặt trời ấm áp, hắn hiện tại đang nằm ở trên giường ấm áp, trên người còn đắp cái chăn màu trắng phía trên in đầy Anh văn cổ quái lốm đốm cẩu thả. . . . . .
── Chờ chút !
Hắn cuối cùng cũng cảm thấy không được bình thường, cái chăn này, cái chăn này. . . . . . Lớp màu trắng đã muốn ố vàng, cái vỏ chăn có họa tiết lổm chổm đầy lỗi này, rõ ràng từ rất lâu trước kia đã ném đi rồi mà !
Đúng vậy, Ngô đại thiếu gia hắn nhớ rõ ràng, hồi đó cũng bởi vì hắn đem cái chăn bự tổ nặng ịch này tới trường, bị mấy tên ngủ chung phòng cười nhạo một bữa, cho nên mới ở trong cơn tức giận, lôi cái chăn mà mẹ đặc biệt dùng tình yêu làm ra cho hắn, sau đó một phát đốt trụi. . . . . .
Vậy sao bây giờ lại xuất hiện? Không không không, phải nói là, cái chăn thối từ bảy tám năm trước này, rốt cuộc là mua từ chỗ nào chứ. Bất quá bây giờ nghĩ tới, kể từ khi trong nhà một đêm phất nhanh, cuộc sống tiêu tiền do do dự dự trước 20 tuổi đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ có cái chăn làm hắn bị cười nhạo một thời gian dài là còn khắc in ở trong não hắn, khiến hắn vốn không bắt bẻ ai lại mang thù nhớ kỹ.
Thấy cái chăn này, chuyện tình mấy năm trước lại ùn ùn kéo tới trào vào não, hắn thoáng cái đã quên tai nạn nguy hiểm mới vừa rồi, có chút tức giận rống lên: “Bà Trương ! Bà Trương ! Mau vào!”
Bà Trương là người giúp việc trong nhà Ngô Nông, chủ yếu phụ trách dọn dẹp phòng chủ, không kể đến động tác nhanh nhẹn, người cũng hiền lành, khiến Ngô Nông nho nhỏ không có bà nội này lệ thuộc vào. Nhưng mà Ngô Nông kêu nửa ngày cũng không ai trả lời, hắn tức giận ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị gọi lần nữa, lại thoáng cái nghẹn họng, nhìn trân trối nói không nên lời ──
─ Cái phòng này, phòng này không phải là phòng ngủ lớn trong căn nhà xa hoa ở Ngô gia của hắn, cũng không phải phòng bệnh xa hoa trắng trắng, mà là một gian phòng bình dân vô cùng vô cùng bình thường, cái giường đơn cũng vô cùng bình thường, tủ gỗ quần áo vô cùng bình thường, bàn học vô cùng bình thường, rèm cửa sổ xanh biếc vô cùng bình thường, cửa gỗ màu vàng vô cùng bình thường . . . . . .
Hết thảy đều vô cùng bình thường, mà trử bỏ căn phòng này hắn ở tám năm trước, với cái miếng đất này cũng sớm bị nhà nước xây lại thành nhà lầu, sao hắn còn có thể an ổn ngủ ở trên cái giường này? Hắn chớp chớp mắt, đầu gật lên gật xuống, lại một cái ý tưởng từ trong đầu xông ra, là do nhớ lại gian phòng trước khi 20 tuổi, sau này hơn 20 sống trong xa hoa đồi trụy làm đầu hắn lóa, nên nhất thời ngồi yên trên giường ôm đầu cái gì cũng không muốn làm.
Mà ngay tại lúc này, cửa phòng của hắn cạch một tiếng mở ra, ánh mặt trời sáng chói từ ngoài cửa chiếu vào trong phòng, còn mang theo một thân ảnh quen thuộc hấp tấp xông vào phòng của hắn: “Mẹ nói Tiểu Nông à, con mới sáng sớm như quỷ kêu cái gì đó, cái gì mà bà Trương gì gì, tỉnh lẹ còn xuống giúp việc cho cha con đi !”
Ngô Nông chớp chớp mắt, muốn xác minh nữ nhân hung hãn mặc tạp dề chính là mẹ mình những năm gần đây luôn luôn giả vờ làm “phu nhân ưu nhã trong xã hội thượng lưu”, không thể tin há to miệng . Chẳng lẽ hắn vừa trở lại mấy năm trước? Một ý tưởng hoang đường trong đầu chợt lóe lên, cơ hồ là lập tức , hắn phốc một cái bật cười: hắn lớn vầy rồi, còn tin những thứ chỉ có con gái mới tin như ”Chuyển kiếp” hay “Sống lại” gì đó, rõ là muốn nhiêu buồn cười có bấy nhiêu.
“Không có chuyện gì, mẹ sao lại ăn mặc như thế . . . . .” Hắn vắt hết cái óc nghèo túng trong bảy tám năm tìm nửa ngày cũng không ra một từ thích hợp,chỉ có thể đổi cách nói: “Như thế giống như bà già mấy năm trước á.”
“Nói nhảm!” Mẹ Ngô Nông mặt nhăn mày nhíu, tay giương lên liền hung hăng cho đầu Ngô Nông một cú: “Mẹ con chính là bà già đấy!” Dứt lời bà cau mày, khoanh hai tay từ trên xuống dưới quét mắt dòm Ngô Nông nói: “Còn con nữa, có chuyện gì, cái gì mà ‘ mẹ ’ , con không phải từ trước đến nay thích gọi ‘lão nương’ ‘lão nương’ sao, sao lại đột nhiên bắt đầu giả vờ mình rất cao sang rồi? Chắc không phải con xem phim điện ảnh Hồng Kông gì đó nhiều quá chứ . . . . Thật là không theo gương tốt !”
Ngô Nông mặc dù bây giờ còn không biết rõ tại sao lão nương mình một cái biến trở về dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng đối mặt tính tình thật bà lộ ra, hắn còn cảm thấy vui mừng, dù sao mấy năm qua nhìn bà giả mù sa mưa, giả dạng làm phu nhân cùng người khác bàn tán về nhãn hiệu quần áo cao cấp, hắn đều cực kỳ khó chịu. Nhưng hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ bị đánh, nhanh chóng đưa tay bắt lấy bàn tay thô ráp của mẹ: “Ai da,đừng đánh đầu con! Càng đánh càng đần thì sao!”
. . . . . Chờ chút,bàn tay. . . . thô ráp?
Hắn sửng sốt, nhanh nắm chặt tay của người mẹ trong tay dời đến trước mắt mình, đôi tay này hoàn toàn không giống tay một nữ nhân khéo léo mềm mại, mà là thật nhiều vết chai, bàn tay cùng đầu ngón tay đều có vết chai dày cộm,vừa nhìn cũng biết chủ nhân tay này thường xuyên lao động.
Hắn nuốt nước miếng một cái, thuận theo tay tiếp tục nhìn lên mặt mẹ mình, nhìn kỹ mới phát hiện trên mặt bà có một chút nếp nhăn nho nhỏ, hoàn toàn không có nhẵn nhụi bóng loáng nhờ mỹ phẩm dưỡng da hạng sang như trong ấn tượng . Trước mặt là quần áo bình thường, có bàn tay thô ráp của mẹ, làm hắn cảm giác giống như trở lại mười năm trước, lúc đó trong nhà còn chưa một đêm phất nhanh .
Hắn nuốt nuốt nước miếng, suy đoán hoang đường kia lại một lần xuất hiện ở trong đầu. Hắn đẩy mẹ ra, nhanh chóng mang dép ở dưới giường vào, sau đó lảo đảo nghiêng ngả liền chạy về phía cửa──
── Thuận theo từ cửa phòng ngủ nhỏ tầng hai nhìn ra ngoài, trước sân nuôi mấy con chó ngay cửa, cách đó không xa chính là công xưởng nhỏ tại nhà,mười mấy công nhân ra ra vào vào. Lão cha đang ở bên ngoài cửa hiên lầu dưới, ngồi chồm hổm trên mặt đất riu riu hút thuốc lá. Trên bầu trời, mặt trời to tròn, vạn dặm không mây.
Hết thảy đều quen thuộc như vậy, đều biến mất ở mười năm trước . Ngô Nông cảm thấy một trận choáng váng, hết thảy trước mắt rất rõ ràng nói cho hắn: thời gian quay ngược lại, hắn trở lại mười năm trước .
Hắn nhắm mắt lại, thanh âm không ngừng run rẩy: “Mẹ. . . . . . à con nói, lão nương con có chút khó chịu, hôm nay không tới xưởng giúp. “Nói xong hắn cũng không trông bộ mặt quan tâm của mẹ, bước chân đã mềm nhũn, lần nữa lảo đảo trở về gian phòng.
Hắn đặt mông ngồi trở lại trên giường, lần nữa đem cái chăn có hoa văn buồn cười kéo lên đắp trên đầu. Trong bóng tối, những thứ không biết là mộng hay là thực ở trong đầu lần lượt thoáng hiện, đến cuối cùng hắn cũng không dám xác nhận, những thứ kia rốt cuộc có phải chẳng qua chỉ là giấc mộng đẹp của bản thân hay không.
Hắn cắn chặt răng, đem cái chăn đắp kín toàn thân, giống như chỉ có như vậy, mới có thể mang đến cho hắn một chút an tâm. . . . . .