CHƯƠNG 20. VỊT CON XẤU XÍ DỊ SÀNG ĐỒNG MỘNG*
*Nằm khác giường mà mơ giống nhau
Ngô Nông không nhớ rõ lúc nào Sở Giang Đông rời đi ký túc xá, nói chung khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện mình đang vùi đầu ngồi ở trên ghế, mà ba đứa bán bạn cầu vinh kia đang ở trong phòng vây quanh bên cạnh hắn, làm bộ hướng hắn hỏi han ân cần.
“Cút cút cút, ba người các cậu vong ân phụ nghĩa, tôi nhìn liền phiền!” Ngô Nông hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một vòng, rồi mới làm bộ như không có việc gì vù vù bò lên trên giường của mình, rồi mới đem chăn phủ lên, làm ra một bộ “Ông muốn ngủ ngon”.
Nhưng trải qua một tháng ở chung, ba tên cùng phòng kia đương nhiên biết Ngô Nông là cái tính tình gì, vừa thấy hắn mặt hằm hằm một mình bò lên giường, chỉ biết hắn hiện tại trong lòng có việc không muốn nói, cho nên cũng thức thời không tiếp tục la hét ầm ĩ, ngoan ngoãn im lặng chạy tới rửa mặt, rồi mới học Ngô Nông sớm như vậy liền kéo đèn đi ngủ.
Rất nhanh, trong túc xá yên tĩnh tối thui truyền ra ba tiếng ngáy cao thấp không đồng nhất, Ngô Nông ở trên giường trằn trọc một hồi lâu, tuy rằng không buồn ngủ lắm, nhưng một ngày này hắn thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi lại nhận lấy trừng phạt “thân mật” của Sở Giang Đông làm cho mệt mỏi, môi thậm chí còn có một tia ẩn ẩn cảm nhận sâu sắc, hắn thật sự vô lực ngăn cản cơn buồn ngủ tập kích, dần dần trầm vào trong mộng đẹp.
========
“Tiểu Nông, mau tỉnh lại, chúng ta đã tới rồi!” Một giọng nữ dị thường quen thuộc ở bên tai Ngô Nông vang lên, đồng thời hắn cảm giác được cánh tay phải bị người nhẹ nhàng lay lay, như thúc giục hắn nhanh mở to mắt.
“Được rồi, Ellie, anh không phải đã tỉnh sao.” Ánh mắt Ngô Nông vẫn đang nhắm còn chưa trong buồn ngủ hoàn toàn tỉnh táo lại, rõ ràng thần trí còn không thực thanh minh, nhưng miệng đã không chịu khống chế nói lên: “Anh nhắc nhở qua em bao nhiêu lần, đừng luôn kêu Tiểu Nông Tiểu Nông. . . . . .”
“Biết – rồi – ! Narciso!” Cô gái kéo dài thanh âm có vẻ phi thường không kiên nhẫn, rõ ràng không hề để ý Ngô Nông, vẫn còn gác hai chân, ôm lấy hai tay nhìn về phía ánh đèn ngoài cửa sổ, có chút không kiên nhẫn nói: “Không nghĩ tới vài năm không quay về Trung Quốc, giao thông lại vẫn busy như thế ! Xuất môn trước một giờ đều không kịp party, anh xem, hiện tại cũng 8 giờ rưỡi rồi, party đều mở màn nửa giờ rồi!”
Người ngồi ở trên ghế lái xe như là nghe được cô gái oán giận, liên tục không ngừng nói lời xin lỗi: “Thật xấu hổ Lý tiểu thư, Thượng Hải chúng ta chính là như vậy, sống về đêm thực phồn hoa, thông thường hay kẹt xe. . . . . .”
Nhưng cô gái kia nhưng căn bản không có nghe lái xe giải thích, mà là xoay người lại kéo cánh tay Ngô Nông: “Anh cũng mau đứng lên, vượt qua con đường này là đến rồi, anh có biết party này rất trọng yếu không, chính là ông chủ lớn tạp chí Queen For Asia Á châu trứ danh nhất tổ chức, tuy rằng không phải cái loại party kia mà chỉ là một hoạt động nhỏ liên lạc cảm tình, nhưng người mẫu và nhà thiết kế tham gia cũng không ít, lại nói đây chính là party lần đầu tiên em tham gia ở Trung Quốc, em còn chuẩn bị kết bạn với mấy người bạn mới nha, anh biểu hiện tốt một chút cho em đi!”
Ngô Nông bị cô lải nhải la lớn ầm ĩ mở mắt, nhăn mày nhìn cô gái trang điểm đậm như tranh vẽ, vị hôn thê ── Lý Tử Vi, hoặc là nói Ellie Lý.
Tựa như Lý Tử Vi không thể lý giải Ngô Nông tại sao lại ham thích với đua ngựa cùng Golf, Ngô Nông cũng không thể hiểu được Lý Tử Vi đối túi xách cùng quần áo nhiệt tình yêu thích, dù sao bọn họ hiện tại rất nhiều tiền, hoàn toàn cũng đủ tiền trả Lý Tử Vi theo đuổi tiêu dùng thời thượng .
Ban đêm đèn nê ông xuyên thấu qua cửa kính xe đánh vào trên khuôn mặt trang điểm đậm của Lý Tử Vi, làm cho Ngô Nông trong nháy mắt hoảng hốt. Mà cô không ngừng mở miệng nói về trang phục cao cấp trên người, làm cho Ngô Nông có một tia xa lạ vốn không tồn tại, hắn lắc lắc đầu, đem cái loại cảm giác kỳ quái này theo trong đầu hất ra.
Xe hơi cao cấp màu đen chậm rãi dừng lại trước một tòa biệt thự, bồi bàn chờ ở cửa khom người mở cửa xe, Tử Vi ngồi ở trong xe hướng bồi bàn tự nhiên cười, một tay đỡ lấy khung xe, một tay cầm túi xách, đôi chân đẹp đi sandal từ trên xe chậm rãi bước xuống. Cô tư thái tao nhã xuống xe, kéo Ngô Nông đồng dạng cho rằng anh tuấn, hai người thản nhiên đi tới chủ hội trường party.
=======
Sở Giang Đông bưng một ly rượu đứng ở góc phòng sáng sủa, bên cạnh cành lá rậm rạp màu xanh che thân hình y rất tốt.
Y lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không cùng người khác tán gẫu, chỉ một ngụm một ngụm uống rượu, trong mắt của y có cỗ mỏi mệt không dễ dàng phát giác, nhưng tư tưởng của y lại phi thường thanh tỉnh.
── y lại nằm mơ .
Đúng vậy, Sở Giang Đông rõ ràng biết, y bây giờ đang ở nằm mơ.
Nhưng y khống chế không được hướng đi của cảnh trong mơ, thậm chí nói tất cả hành động đều là thân thể trong mộng làm hết thảy, mà chính y giống như là người đứng xem trong thân thể này, cái gì đều không làm được.
Đây là lần thứ ba Sở Giang Đông mơ thấy. Giấc mơ này không hề dài, trước sau cũng chính là quang cảnh khoảng bảy tám phần, nhưng trong mơ hết thảy đều khiến Sở Giang Đông để lại ấn tượng khắc sâu. Giấc mơ này phi thường thật, bất luận là lá cây bên người vẫn là tiếng người ồn ào tất cả đều giống như chân thật tồn tại, Sở Giang Đông có đôi khi cũng hoài nghi đây không phải là nằm mơ, mà là sự tình nào đó mà y đã trải qua.
“Anh, sao lại trốn ở chỗ này!” Em trai Sở Giang Thiên mặc một thân tây trang màu xám bạc, trong tay vẫn giữ lấy ly rượu đi tới chỗ y.
Sở Giang Đông không thể trả lời em trai, nhưng thân thể trong mộng của y đã muốn đáp: “Nếu không phải em kéo anh đến, anh căn bản ngay cả đến cũng không nghĩ đến. Em biết rõ anh không thích loại địa phương này, còn không bằng ở nhà xem công văn vẫn còn hữu dụng hơn.”
“Anh chỉ biết làm việc” Sở Giang Thiên vừa nghe y lại bắt đầu nói đến chuyện công tác, nhanh chân chạy trốn, bất quá trước khi đi vẫn giống như hai giấc mơ lần trước, ý vị thâm trường để lại một câu: “Anh, anh sẽ không hối hận khi tới nơi này !”
Sở Giang Đông trong lòng hơi chậm lại, hiểu được cao trào của giấc mơ này sắp đến.
Ngay tại Sở Giang Thiên rời đi năm phút, cửa lớn phòng ở bị bồi bàn đẩy mở ra, một nam một nữ trang phục lộng lẫy giống hai con chim công phi thường cao ngạo tiêu sái tiến vào, rất nhiều người ánh mắt dò xét không khỏi phóng ở trên người bọn hắn, rồi mới rất nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trừ bỏ Sở Giang Đông.
Có thể nói ánh mắt Sở Giang Đông vững vàng đặt trên người đôi nam nữ, thậm chí không nháy mắt. Tên đàn ông đó vốn không nên mặc âu phục xuất hiện ở bữa tiệc bình thường này, mà màu cà vạt và áo sơ mi của hắn cũng cực kỳ ko xứng, thậm chí tóc của hắn còn giống như là “Phát ca” trong phim Hồng Kông thật lâu trước kia, dùng dầu bôi tóc thật dầy chải ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Cánh tay của hắn ôm một cô gái ăn mặc tương đối thành thục, trang điểm đậm Sở Giang Đông không cách nào thấy rõ diện mạo của cô. Vóc dáng cô cao hơn người đàn ông kia một chút, nhất là cộng thêm đôi giày cao gót mười phân càng làm lộ vẻ chênh lệch.
Trên khuôn mặt nam nhân mang theo ngạo mạn không ai bì nổi làm cho người ta nhíu mày, giống như là tự nhận mình là một con công xinh đẹp, lại không biết hai người bọn họ ở giữa sân trong mắt mọi người, chỉ là vịt con xấu xí cùng con gà quê mùa ngu xuẩn mà thôi.
Sở Giang Đông lần đầu tiên mơ tới giấc mơ này là hồi trước khi vào học đại học năm nhất một ngày, trong mộng y không làm được bất cứ chuyện gì, chỉ có thể gặp sao hay vậy, nhìn sự tình phát triển trong mộng, còn đối với đôi nam nữ trong mộng khí chất nhà giàu mới nổi này, đáy lòng y cũng tự nhiên có một phen đánh giá.
Nhưng ngay ngày hôm sau, Sở Giang Đông ngay tại chỗ tiếp đãi học sinh mới gặp được vai nam chính trong mộng, mà tư liệu phần học sinh mới kia biểu hiện, tên của hắn tên là Ngô Nông.
Trong nháy mắt nhìn thấy Ngô Nông kia, bên tai Sở Giang Đông giống như nghe được thanh âm vận mệnh cười khẽ.