CHƯƠNG 9.VỊT CON XẤU XÍ –TÍNH BUỒN KHỔ
Mặc dù quân huấn rất thống khổ, nhưng dầu gì cắn răng nhịn một chút là có thể nhẫn qua. Nhưng mà Sở Giang Đông thỉnh thoảng cứ tới trước mặt Ngô Nông lắc lư thân ảnh lại làm cho hắn không nhịn được, hận không thể trốn xa xa vĩnh viễn không để cho y bắt được.
Cho nên đợi đến quân huấn vừa kết thúc, lịch học chính thức bắt đầu, Ngô Nông liền bắt đầu lấy thủ vi công, trừ bỏ tới tiết (có) điểm danh ra căn bản cũng không ra khỏi túc xá ── Ngô Nông có thể thi đậu vào trường top như đại học A tất nhiên không phải là người ngu ngốc, tài liệu cũng có , những chương trình học này hắn trước kia cũng học qua, mặc dù đã qua tám chín năm, nhưng học lần nữa khó khăn không tính là bao nhiêu, hơn nữa phần lớn đều phải cần đọc thuộc bài không cần ngày ngày tới trước mặt ông thầy bà cô nghe bọn họ niệm kinh. Chỉ cần không điểm danh, Ngô Nông liền ngày ngày co rúm ở túc xá không ra khỏi cửa, ngay cả ăn cơm đều là để cho mấy đứa trong túc xá giúp hắn mang về.
Hắn chiêu này cũng coi như là chặt đứt đường của Sở Giang Đông, dù sao Sở Giang Đông hiện tại chẳng qua là đối với chống đối của Ngô Nông có chút hứng thú, không tới cái loại trình độ “Không phải là hắn thì không thể” ,cho nên cũng sẽ không trở mặt tới cửa túc xá Ngô Nông chặn hắn, chẳng qua là trong lòng vẫn nhớ, dù đi ở trong sân trường cũng sẽ trái phải nhìn quanh một cái, có lúc sẽ gặp Ngô Nông đi loanh quanh ngay cửa phòng học, hy vọng có thể có cơ hội bắt được vịt con trụi đuôi.
Khi hắn không ngừng cố gắng, thế nhưng thật đúng là cho y một cái cơ hội bắt được.
============
Mấy đứa cùng phòng Ngô Nông đối với cuộc sống nhàn nhã cả ngày không lên lớp của Ngô Nông thì ghen tỵ đỏ mắt, ba đứa thương lượng một chút, liền dứt khoát quyết định Bá Vương ngạnh thượng cung ── hai đứa một trái một phải từ trên giường xách Ngô Nông, người thứ ba xách cặp Ngô Nông , cứ như vậy lấy thủ đoạn bạo lực một đường từ túc xá hiếp bức Ngô Nông đi tới phòng học, cưỡng bách hắn đi nghe giảng.
Ngô Nông thân thể nhỏ nhắn chống lại ba tên khỏe mạnh, hiển nhiên chỉ có thể xám xịt mặc ba tên lang sói cùng phòng xách cổ áo hắn đem hắn ném vào phòng học.
Phải nói đời trước Ngô Nông bởi vì là nông dân ánh mắt thuần phác nên cùng ba tên từ thành phố lớn cùng phòng chung đụng không tốt, dẫn đến thành độc hành hiệp, đời này Ngô Nông nhãn giới có thể so với bọn nó càng mở mang hơn. Bất luận là đề tài lưỡng tính hay mới lưu hành, mỗi lần tọa đàm trong túc xá trên căn bản đều là một mình hắn độc diễn, nói đến nước miếng tung bay làm cho ba đứa thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành nghe là sùng bái không dứt. Do đó quan hệ bốn đứa đương nhiên tốt ra, cả ngày đều là xưng huynh gọi đệ cực kì thân mật.
── sở dĩ phát sinh chuyện bị ba hảo huynh đệ này cưỡng bức túm vào phòng học, cũng do Ngô Nông trong ngày thường quá mức ba hoa cho bọn nó lá gan tùy ý cùng hắn đùa giỡn.
Ván đã đóng thuyền, Ngô Nông ôm túi ủ rũ ủ rũ ngồi ở chỗ ngồi, nhìn ba hảo huynh đệ dương dương đắc ý từ trong cái bọc sách của hắn kéo ra tập vở cùng hộp bút ra trước mặt.
“. . . . . . Cảm tình ba đứa mấy người ngay cả túi đều không mang, tập sách gì gì cũng thả vào trong túi xách của tôi?” Ngô Nông rất là không cam lòng: “Các cậu đây là coi thường nhân quyền ! Tôi muốn tố cáo các cậu đe dọa quyền tự do cá nhân, xâm phạm tài sản của tôi !”
Ba đứa dĩ nhiên không để ý tới lời uy hiếp của hắn, một đứa ném cho hắn một cái liếc mắt, liền bắt đầu chuẩn bị đi học.
Tiết này là 《 Lịch sử văn học cận hiện đại của Trung Quốc 》, người giảng chính là nam giáo sư họ Giả bốn năm chục tuổi, trên đầu có chút hói ,trên mặt nếp nhăn không nhiều lắm, nhưng nhìn lên đặc biệt như nghệ sĩ trẻ, mặt tang thương.
Ngô Nông vừa nhìn ông,lúc này liền che mặt nói không nên lời ── giờ của giáo sư Giả này làm Ngô Nông qua mười năm rồi mà ký ức vẫn còn mới mẻ, hiện tại nghĩ đến như cũ có thể làm hắn hoảng hốt không dứt.
Quả nhiên, Giả giáo sư này hai tay xòe trên bục giảng, mở ra giáo án, biếng nhác nói:”. . . . . . Hôm nay tôi giảng Úc đạt phu nha.”
Vừa nghe đến ba chữ “Úc đạt phu”, Ngô Nông gào khóc một tiếng, thân thể cong xuống, đầu”Đông” một tiếng liền đập đến trên bàn sách. Thanh âm trầm đục trong phòng học yên tĩnh có vẻ rất là chói tai, ba đứa trong túc xá Ngô Nông cũng xoay đầu lại hung hăng trừng hắn.
“Ngô Nông cậu có ý gì a? Giả giáo sư giảng bài khá tốt, có thể đừng phát ra tiếng động lớn vậy hông!” Từ Bắc Kinh đến Vương Sảng bấm thắt lưng hắn một cái, cảnh cáo hắn an tĩnh một chút.
Ngô Nông cũng không để ý đến hắn, nhắm mắt mặt chờ chết .
Vương Sảng cũng không hiểu hắn xảy ra chuyện gì, mà trên bục Giả giáo sư đã bắt đầu chính thức giảng bài, cho nên Vương Sảng nhanh chóng quay trở lại ghi chép nội dung bài giảng của Giả giáo sư .
“Úc đạt phu 《 Trầm luân 》 là truyện ngắn tiếng phổ thông đầu tiên trong lịch sử văn học hiện đại của nước ta, mọi người có biết tác giả bộ tiểu thuyết này muốn bày tỏ tư tưởng gì chứ?” Trên đài Giả giáo sư đưa ra một vấn đề có hơi khó khăn, dưới đài học sinh tất cả đều hăng hái giơ tay.
Có người nói là biểu đạt trong lòng úc đạt phu đối với cuộc sống bi quan, có người nói biểu đạt úc đạt phu đối với tình cảm ── bao gồm thân tình tình yêu ── không tín nhiệm. . . . . . Tóm lại đáp án mọi người trả lời đều đủ loại, nhưng không có một ai, không có một đáp án nào làm Giả giáo sư lộ ra thần sắc hài lòng.
Giả giáo sư thở dài: “Xem ra tiết trước mấy đứa chuẩn bị bài còn chưa đủ mà,《 Trầm luân 》 thể hiện tình cảm quan trọng nhất của úc đạt phu, chính là ──”
Ngô Nông bĩu môi, ở dưới mặt không tiếng động nói tiếp: “Tính buồn khổ.”
“── tính buồn khổ.” Lời của Giả giáo sư hùng hồn vang vọng hiên ngang khí phách,vốn là phòng học có chút ồn ào thoáng cái an tĩnh.
Ngô Nông che mặt của mình, nghĩ thầm chuyện tình đời này cùng đời trước sai lệch không nhiều tí nào, bất kể là thái độ Sở Giang Đông đối với mình, hay là quan hệ với mấy tên cùng phòng . . . . . . Bất quá thiên biến vạn biến, tóm lại có một thứ không thay đổi, đó chính là Giả giáo sư cực kỳ thích nói”Tính buồn khổ” .
Thấy dưới đài mấy đứa học sinh hai mặt nhìn nhau, Giả giáo sư hơi nhíu chân mày: “Mọi người cứ nghĩ như vậy không muốn nhắc tới ‘ tính buồn khổ ’ ,nghĩ như vầy,nói thí dụ như Quách Mạt nếu #¥%¥%&. . . . . .”
Ngô Nông nhìn trời, trong lòng nói tiếp: “Tính buồn khổ.”
“── tính buồn khổ.” Giả giáo sư uống một hớp: “Nói thí dụ như Lỗ Tấn #¥T%%$&. . . . . .”
Ngô Nông nhìn đất,trong lòng tiếp tục nói tiếp: “Tính buồn khổ.”
“── tính buồn khổ.” Giả giáo sư ở trên bảng đen viết xuống ba chữ thật to tính buồn khổ ,sau đó liền bắt đầu xoay quanh ba chữ này tiến hành nghiên cứu sâu sắc.
Ngô Nông xem một chút phần ghi chép của mình, lần nữa ghé đầu đi nhìn tập ba người khác, sau đó phát hiện nội dung tiết này, tất cả mọi người chỉ nhớ kỹ căn nguyên của tính buồn khổ.
“Tôi nói nếu không chúng ta từ cửa sau lén chuồn đi.” Ngô Nông chọt chọt ba người kia.
Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, liền được hai người khác nhất trí ủng hộ. Chỉ có Vương Sảng ở chỗ này phòng ngừa rủi ro: “Liền như thế trực tiếp chuồn có được không, nếu như bị nhìn thấy làm sao đây? Hơn nữa, Giả giáo sư nói cũng không tệ lắm.”
“Nếu là cảm thấy tốt vô cùng chính cậu nghe đi.” Ngô Nông hừ một tiếng: “Dù sao tôi chỉ thấy được một xử nam lớn tuổi biểu đạt tính buồn khổ của ông ta thôi.”
“. . . . . . Ngô Nông, chớ nói thầy như vậy.”
Ngô Nông nhún nhún vai: “Vậy cũng tốt, tôi đem ‘ xử nam ’ đổi thành ‘ trạch nam ’.”
Vương Sảng bẹp một cái khép lại tập của mình: “Quên đi, tớ vẫn là cùng các cậu đi thôi.”
====
Bốn người thừa dịp Giả giáo sư quay lưng lại ở trên bục viết bảng, khẩn trương nấp mình rón rén từ cửa sau chuồn ra ngoài. Bởi vì Ngô Nông vị trí địa lý không tốt, cho nên là người cuối cùng chuồn ra,thiếu chút nữa bị Giả giáo sư nhìn thấy.
Ba người kia không chuyện không ý,vừa ra cửa phòng học liền tứ tán mà chạy, sợ bị người bắt gặp. Mà bạn vịt con đáng thương của chúng ta lại bị hà hiếp ôm trong ngực bốn cuốn tập, còn phải cẩn thận dùng cái cánh nhỏ xíu bảo vệ không để cho chúng rớt xuống.
Sở Giang Đông ngày này cũng là dùng vận khí muốn nhìn một chút có thể hay không gặp Ngô Nông, rồi mới từ cửa phòng học Ngô Nông đi qua. Nhưng y không nghĩ tới mới vừa đến cửa phòng học, liền thấy một cái mông trụi tròn xoe dị thường quen mắt từ cửa sau nhô ra ngoài, tiếp theo chủ nhân cái mông trụi tròn xoe ── một con vịt con càng thêm quen mắt từ trong phòng học rón rén đi ra ngoài.
Sở Giang Đông thiêu thiêu mi, tận lực không phát ra âm thanh tiêu sái đi tới, ôm hai cánh tay, đứng ở phía sau lưng vịt con, nhìn hắn cẩn thận đóng cửa, sau đó xoay người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo vui mừng dương dương đắc ý .
Nhưng khi Ngô Nông vừa ngẩng đầu liền thấy người không mong muốn thấy nhất xuất hiện ở trước mặt mình thì hưng phấn trên mặt một cái liền phát triển theo hướng khiếp sợ cùng như đưa đám, làm hắn cả mặt cũng vặn vẹo.
Bất quá cũng may, Ngô Nông không có giống như những tiểu nữ sinh không có can đảm kia thét ra ngoài một tiếng, chẳng qua là mở một đôi mắt to không thể tin nhìn Sở Giang Đông.
Nhưng mà, bốn cuốn tập trong ngực hắn lại không trụ được, toàn bộ rơi xuống đất.
Ngô Nông cả kinh, nhanh chóng xoay người nhặt lại mấy cuốn tập bởi vì rơi xuống đất mà mở ra, Sở Giang Đông cũng giúp một tay đi nhặt, nhưng như vậy lại làm cho y tinh tường thấy được mấy chữ trong đó.
“Quyển này. . . . . . Tính buồn khổ.” Sở Giang Đông nhặt lên mở ra một quyển .
“Quyển này. . . . . . Tính buồn khổ.” Sở Giang Đông nhặt lên mở ra cuốn thứ hai .
“Quyển này. . . . . . Vẫn là tính buồn khổ.” Sở Giang Đông đem cuốn thứ ba thả vào trong ngực Ngô Nông, sau đó ma trảo tội ác của hắn đưa về phía cuốn thứ tư, cuốn duy nhất chưa mở ra.
── đó là bài chép của hắn !
Ngô Nông trong lòng thầm kêu hỏng bét, nhanh chóng luống cuống tay chân đoạt lấy cuốn vở, bất quá cũng may Sở Giang Đông không có cưỡng cầu, chẳng qua là rất hứng thú nhìn Ngô Nông hốt hoảng đem cuốn vở của mình nhét vào trong ba cuốn khác.
Ngô Nông đem bốn cuốn vở ôm thật chặt vào trong ngực, sau đó từ từ ngẩng đầu, cẩn thận dùng ánh mắt liếc trộm vẻ mặt Sở Giang Đông .
Sở Giang Đông lại cười cười, biểu hiện phải vô cùng quý ông: “Đó là vở của em, anh không đụng vào.”
Ngô Nông trong lòng thở phào một cái.
Sở Giang Đông tiếp tục cười: “Dù sao anh không nhìn cũng biết, bên trong đó cũng có thể đều là tính buồn khổ đi.”
Ngô Nông mặt nhanh chóng đỏ lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ một mảnh.
Sở Giang Đông hướng hắn lễ độ gật đầu một cái, quay lưng thi nhiên rời đi, dĩ nhiên trước khi rời đi vẫn không quên quan tâm học đệ một cái :”Vịt con à, nếu như em có chuyện tình gì mang tính buồn khổ cũng có thể tới đây cùng học trưởng thảo luận, cánh cửa ký túc xá của học trưởng vĩnh viễn hướng em rộng mở.”
. . . . . . Ngô Nông nhìn bóng lưng Sở Giang Đông đi xa, bốn cuốn vở trong tay đã bị hắn bấu đến biến hình.