CHƯƠNG 5.VỊT CON XẤU XÍ TRẬN ĐẦU GIÀNH THẮNG LỢI.
Khi Ngô Nông thấy người trong lòng mà mình vẫn luôn muốn né tránh cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt mình, hơn nữa còn có mỹ nhân trong ngực cười đến tao nhã lễ độ, Ngô Nông trong lòng liền toát ra một cỗ tà hỏa, đốt đốt càng đốt càng mạnh, thiếu chút nữa liền muốn đem lý trí của hắn thiêu cháy.
Y sao lại ở chỗ này?
Trong trí nhớ Ngô Nông, phụ trách tiếp đãi học sinh mới là học trưởng năm thứ hai đại học, nhưng Sở Giang Đông là đại học năm 3 ,hơn nữa cũng không phải là học sinh vùng này, cho nên y xuất hiện ở chỗ ghi danh của học sinh mới bây giờ ngoài dự liệu của hắn.
Hơn nữa y rõ ràng là đồng tính luyến ái mới đúng, sao hiện tại lại có bạn gái? Nhìn cô ta dính dính dán dán vào trên người Sở Giang Đông, có biết làm một công dân tốt không thể ở nơi công cộng thân thiết như thế không chứ! Nhìn lại váy ngắn kia, ngắn tới nỗi hận không thể lộ ra cái mông, rõ ràng có bạn trai còn rêu rao như thế ,thật là không biết liêm sỉ! Còn có Sở Giang Đông, bình thường y một bộ ra vẻ đạo mạo quân tử, hiện tại một tay lại dính vào bên hông cô ta không buông ra, muốn thân thiết cũng đổi chỗ đi chớ !
Ngô Nông không biết sao, càng nhìn Sở Giang Đông càng không vừa mắt, đen mặt khoanh tay xa xa đứng không bước qua đáp lời. Ngô ba ba Ngô ma ma cũng đã cùng Sở Giang Đông bắt chuyện, ngắn ngủn một chút liền đối với cái bé trai lễ phép lại tuấn tú này có cực lớn hảo cảm.
“Tiểu Nông, còn ngây ngốc ở đó làm gì! Mau tới đây chào hỏi học trường!” Ngô ma ma ngoắc ngoắc hắn tới,Ngô Nông rất muốn làm bộ không nghe được, đáng tiếc Ngô ma ma cổ họng quá lớn, ngoài mười thước cũng có thể nghe rõ .
Ngô Nông mặt nhăn mày nhíu kéo cái túi, từng bước một đi tới trước mặt Sở Giang Đông, má trái viết”Ta rất phiền” má phải viết “Ghét ngươi”,trong đôi mắt to đen nhánh rõ ràng tỏ ra hắn không nhịn được, hi vọng Sở Giang Đông tự giác một chút chớ trêu chọc hắn.
Nhưng là hắn nào biết, hắn không được tự nhiên trong mắt Sở Giang Đông là vô cùng thú vị. Sở Giang Đông xuất thân cực tốt, bộ dáng vừa đẹp trai, khí chất càng thêm cao quý, mọi người cùng y từng quen biết sẽ đối với y khen không dứt miệng. Y sống lâu như thế thật đúng là hiếm khi nhìn thấy người cùng mình lần đầu tiên gặp mặt liền hiện ra địch ý mãnh liệt rõ ràng như vậy, dĩ nhiên là đối với Ngô Nông sinh ra hứng thú không nhỏ.
Y tiên phong đưa ra bàn tay, mỉm cười tự giới thiệu mình: “Anh là Sở Giang Đông, học đệ, rất vui được gặp em, sau này có chuyện gì cũng có thể tới tìm anh.”
Ngô Nông căn bản không muốn cùng y có bất kỳ tiếp xúc nào, bất đắc dĩ cha mẹ đều ở bên cạnh nhìn, chỉ có thể tâm không cam, lòng không nguyện bước nhỏ về phía trước, vươn tay bắt tay Sở Giang Đông :”Em là Ngô Nông, là Ngô Nông của mềm mại.” Qua loa nói xong hắn liền muốn nhanh rút tay về, nhưng bất đắc dĩ Sở Giang Đông cư nhiên thái độ khác thường gắt gao nắm chặc tay hắn không buông.
Ngô Nông không hiểu Sở Giang Đông tại sao thất lễ như thế, dù sao hắn đối với y không có hảo cảm, dứt khoát ỷ vào cha mẹ đứng ở phía sau không thấy vẻ mặt mình, nhếch miệng liền mãnh liệt nhe răng hướng phía Sở Giang Đông, Sở Giang Đông chưa từng thấy qua người không để ý hình tượng nhăn mặt như thế, trong lòng sửng sốt nhẹ buông tay, liền bị Ngô Nông rút tay về.
Tuyết Kỳ luôn ở trong ngực Sở Giang Đông dĩ nhiên nhìn rõ ràng quá trình lôi kéo của hai người, nhưng là thông minh không có nhiều lời, mà là dời đi đề tài: “Như đã nói qua, học đệ em sao lại lấy cái tên này, chẳng lẽ tổ tiên ở Giang Chiết ?”
“Thật ngại, học tỷ.” Ngô nông mặc dù ngoài miệng nói khách khí, nhưng vẻ mặt lại hết sức lãnh đạm: “Tổ tiên em thật đúng là người phương bắc. Em tên là Ngô Nông nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nhà em là nông dân, nhiều thế hệ làm nghề nông, cho nên em mới gọi là Ngô Nông.”
Trên thực tế Ngô nông hoàn toàn là giận chó đánh mèo, mới vừa rồi hắn báo đáp ân tình không tự kìm hãm được nhìn chòng chọc chân của mỹ nhân học tỷ hồi lâu, có thể nói đối với cô rất có hảo cảm. Kết quả không nghĩ tới cô cư nhiên cùng sở Giang Đông là người một đường, tự nhiên trong lòng cũng không vui, giọng nói cũng có chút khách sáo.
Ngô Nông hắn sau này rất có tiền, nhưng không biết tại sao, không có một bằng hữu chân chính trong xã hội thượng lưu. Bất kể hắn hào phòng vung tiền như rác thế nào, cưỡng bách mình đi chơi thứ hắn căn bản không có hứng thú như Golf hay cưỡi ngựa như thế nào, cũng không cách nào cùng bọn họ ngang hàng tiếp xúc. Một lần hắn ở câu lạc bộ nghe được hai con em thế gia nói chuyện, nói tới hắn thì gọi là “Vịt con xấu xí đội bóng đèn”, điều này làm cho hắn vì thế phẫn hận hồi lâu.
Hiện tại hai con thiên nga chân chính ban ngày ở trước mặt mình hôn nhẹ nóng nóng ân ái, Ngô Nông trong lòng tự nhiên bất bình. Hơn nữa trong lòng hắn còn có một tí ti tình cảm kỳ quái không cách nào hiểu đối với Sở Giang Đông, dĩ nhiên là càng nhìn Tuyết Kỳ càng không vừa mắt ── kính nhờ, Sở Giang Đông y coi như là thiên nga cũng là chỉ là thiên nga đồng tính luyến ái, bà cô là giống cái tiếp cận sôi nổi làm cái gì? Nếu là thiên nga đồng tính luyến ái dĩ nhiên là phải hợp với con đực mới phải, coi như không có thiên nga đực thích hợp thì hợp với vịt con xấu xí trọc cái mông, cũng so một giống cái tốt hơn nhiều !
Nếu như hiện tại bên tay có khăn tay, Ngô Nông tuyệt đối sẽ cắn khăn tay, trình màn oán phụ xông trước mặt hai người tản mát ra ánh sáng u oán, cặp mắt đen thui của hắn rơm rớm nước, nhìn chằm chằm hai người trước mặt, con mắt trái viết “Khinh bỉ” bên phải viết “Ghen tỵ” . Hai loại vẻ mặt hoàn toàn ngược lại xuất hiện ở trong mắt hắn, càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Nông miễn cưỡng coi như là thanh tú vặn vẹo, nếu như là buổi tối, hắn hoàn toàn có thể bằng diện mạo vốn có mà biểu diễn bộ phim ma kinh điển Nhật Bản 《 hung linh nửa đêm chi trinh Thái Lang truyền kỳ 》.
Tuyết Kỳ vốn là bị Ngô Nông không chút khách khí làm nghẹn một trận khó chịu, cũng bị vẻ mặt của hắn dọa sợ. Ngô Nông thấy cô nói không ra lời, liền giống như gà trống đánh bại tình địch đắc thắng trở về, đắc chí vừa lòng quăng cho Tuyết Kỳ cùng Sở Giang Đông một ánh mắt khiêu khích, liền kéo hành lý vểnh cái mông, vui vẻ mang cha mẹ nghênh ngang rời đi.
Nhìn ba người đi về phía ký túc xá, nhìn lại một chút Tuyết Kỳ được mình ôm vào trong ngực, Sở Giang Đông yên lặng một lát, sau đó hỏi: “Này, tôi lúc nào trở thành bạn trai cô, tôi sao không biết?”
Tuyết Kỳ chớp chớp mắt, làm bộ hét lên một tiếng, từ trong ngực Sở Giang Đông nhảy ra ngoài: “Thấy ghét~ học trưởng chiếm tiện nghi người ta ! Cư nhiên nhân cơ hội sờ mông người ta ~”
Sở Giang Đông ngẩng đầu nhìn thân ảnh Ngô Nông rời đi, rất là thành khẩn nói: “Học đệ kia tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi cô, tôi coi như cho cô đem cái mông ra hắn cũng sẽ không sờ .”
Tuyết Kỳ vẻ mặt cứng lại: “Nếu không. . . . . . Học trưởng anh sờ mông em nữa đi ?”
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Giang Đông nhíu nhíu mày: “Học đệ kia tôi thấy không tệ, thật thú vị.”
“Chỗ nào thú vị !” Trương Tuyết Kỳ mặt nhăn lại ôm hai cánh tay trước ngực, hướng bóng lưng Ngô Nông hung hăng giậm chân: “Mắt đỏ như gà chọi, từ nơi nào tới mà nóng tính dữ, thật là kỳ quái!” Dứt lời, cô vung tóc dài tới thắt lưng, đạp bước nổi giận đùng đùng rời đi.
Sở Giang Đông cũng không giống như cô tức giận lan tràn, mà là cúi đầu hồi tưởng lại mới vừa rồi Ngô Nông giống như là đối với mình có thâm cừu đại hận, càng nghĩ càng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Gà chọi nơi nào à, rõ ràng chỉ là vịt con xù lông,. . . . . Hơn nữa chỉ là vật nhỏ trụi đuôi.”