Samuel từng bước tiến tới phía Tác Phi, Tu La nhận hưng phấn phát ra tiếng lách tách, trong khi Tác Phi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tay cậu bỏ vào túi không gian, cân nhắc thế nào cũng phải phản kháng một chút, không thể chết không minh bạch như vậy được a.
Samuel rốt cuộc tới gần cậu, nhưng Tu La nhận lại bị hắn mạnh mẽ áp chế, biến trở lại thành bộ dáng chuỷ thủ…
Tác Phi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhịn không được mở miệng: “ Như vậy là sa…”
Một câu còn chưa nói xong, miệng đã bị chặn.
Đừng nghĩ lệch lạc… Không phải là môi Samuel chặn, mà là cánh tay của hắn.
Mùi huyết tinh vừa tiến vào mũi, Tác Phi mới nếm được một chút vị sắt liền không cảm thấy gì nữa. Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là cánh tay của Samuel, nhưng miệng vết thương không còn, cả cánh tay bóng loáng nhẵn nhụi như ban đầu.
Samuel ánh mắt loé loé, lần thứ hai cắt tay mình. Tác Phi còn chưa kịp ngăn cản thì máu đã ào ào tuôn ra. Vết thương này so với lúc nãy còn nghiêm trọng hơn.
Tác Phi chỉ nhìn thôi mà đã thấy đau vô cùng, nhưng Samuel mày cũng không nhăn lại, chỉ yên lặng đưa cánh tay tới bên miệng Tác Phi.
Chuyện cho tới bây giờ mà Tác Phi còn không hiểu thì phải là ngu ngốc. Cậu dán miệng lên. Giống như vừa nãy, vừa nếm đến vị máu, vết thương đã nhanh chóng khôi phục, quả thật thần kì.
Lúc này cậu mới thấy nhẹ nhõm. Cậu nhớ lại lần trước tại rừng cây Noor, Samuel cắt tay mình cho Tác Phi uống máu để chống cự độc tố, nhưng thử mấy lần đều bị khả năng hồi phục của Samuel chặn lại, uống không được.
Hiện tại ngẫm lại, chẳng lẽ không phải bởi vì Samuel tốc độ khép miệng rất nhanh mà bởi vì cậu?
Ông trời lại ban cho cậu khả năng khép miệng vết thương? Này, đây cũng quá nghịch thiên đi!
Cậu còn đang há hốc mồm, Samuel cũng đang tự hỏi.
Một lát sau hắn lại cầm lấy Tu La nhận. Mắt thấy hắn lại muốn cắt một đường, Tác Phi nhanh chóng ngăn cản. Cho dù có thể khép lại nhưng khi cắt cũng rất đau đi, không nên không quý trọng bản thân như vậy a.
Samuel nói: “Không có việc gì. Lần này ngươi không cần há miệng, chỉ thử dán lên xem.”
Ưm… Ý tứ của hắn Tác Phi có thể hiểu được. Đây là muốn nghiệm chứng xem là nước bọt của cậu có tác dụng, hay chỉ đơn thuần là môi của cậu.
Không đợi Tác Phi yêu cầu cắt tay mình, Samuel đã đưa cánh tay dính máu của hắn qua. Tác Phi dừng một chút, trong lòng có chút tư vị không rõ nhưng vẫn mím chặt môi dán lên.
Không bao lâu, miệng vết thương khép lại… Thật sự quá thần kì.
Tác Phi chưa từ bỏ ý định, một phen đoạt lấy thanh chuỷ thủ, cắt một đường trên tay mình. Cậu đau đến nhếch miệng, sau đó cúi xuống đưa môi vào. Môi vừa đụng tới miệng vết thương, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được một dòng khí ấm áp truyền tới, ngay sau đó liền không cảm thấy đau nữa, mà miệng vết thương cũng khép lại phi thường tự nhiên.
Khó trách Samuel sẽ khả nghi, nguyên lai là có cảm giác bất đồng.
Trải qua nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng họ cũng kết luận là miệng của Tác Phi có năng lực thần kì của bandage* loại xịn. Chỉ cần dán lên, miệng vết thương liền phục hồi như cũ, vết sẹo biến mất vô tung.
*băng dính cá nhân
Bất quá bọn họ không có biện pháp xác định rằng nó có hiệu lực trên bất kì loại vết thương nào không, giống như một số vết thương trí mệnh cùng với kiểu như gãy tay gãy chân. Dù sao muốn nghiệm chứng mấy cái này phiêu lưu quá lớn, ai dám tự dùng bản thân để thử nghiệm thì đúng là não tàn…
Cuối cùng, Samuel nhìn về phía Tác Phi nói: “Không cần sử dụng quá nhiều. Không cần nói cho người khác biết.”
Tác Phi gật gật đầu, đồng ý. Khả năng này nghịch thiên như vậy, nếu bị người khác biết được không biết sẽ mang tới tai hoạ như thế nào.
Lại nói tiếp, Tác Phi trước giờ vẫn luôn nghi hoặc Stefan Evans bộ dáng không quá xuất săc, tính cách càng yếu đuối không đáng yêu, nhưng vì cái gì y đi đến đâu đều khiến người chú ý, Mary Sue đến kì cục.
Nếu là do năng lực này thì tất cả đều được giải thích…
Cho nên nói… Bạn tổng thụ sở dĩ trở thành tổng thụ là do có tuyệt chiêu lừa đảo như vậy sao?
Tác Phi nói không ra lời. Jalands mặc dù là game cao H chuyên bán thịt, nhưng sở dĩ được gọi là một kiệt tác như vậy, nếu không đề cập tới hình ảnh tinh xảo cùng vô số nhiệm vụ chính phụ đa dạng thì chính là sự thiết kế nhân vật vô cùng tỉ mỉ.
Hơn nữa mỗi nhân vật thao tác cũng đều có một kịch bản rõ ràng. Đương nhiên, thu phục tiểu thụ (hoặc tiểu công) là mục tiêu cuối cùng, nhưng không đơn giản chỉ là thu phục không mục đích.
Giống như nhân vật Samuel. Lúc game mới bắt đầu, những điều hắn trải qua trong quá khứ liền được tường thuật lại. Thời thơ ấu nhấp nhô của hắn khiến người chơi đồng tình, từ đó gieo xuống một mầm mống cho sự hắc hoá của hắn sau này. Như vậy, mọi người có thể hiểu được tại sao tính cách của hắn càng ngày càng âm u.
Rồi sau đó, khi Samuel bắt đầu công lược tiểu thụ các chủng tộc, người chơi có thể từ góc nhìn của hắn nhận ra nguyên nhân hắn hắc hoá, rằng hắn với mỗi một chủng tộc đều có dây dưa không rõ…
Đầu tiên, những tiểu thụ đều phản bội hoặc thuần tuý lợi dụng hắn, khiến mọi người thật thương cảm cho hắn. Nhưng sau đó, tính cách hắc ám của Samuel nặng dần, đến mức làm người chơi khi hồi tưởng lại chỉ thấy hắn vô lý, cố tình gây sự.
Thú tộc chẳng qua chỉ vui đùa, vô tình nói một câu lại làm cho Samuel ghi hận trong lòng rồi tàn nhẫn trả thù. Trên thực tê, người chơi nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện giai đoạn này Samuel đã hoàn toàn biến thái, bầu không khí áp bức nặng nề, trở thành quỷ súc tra công.
Cho nên khi nói tổng công thu phục chín tiểu thụ thì nghe như có tình cảm yêu đương nồng hậu, nhưng thực ra từ đầu đến đuôi chỉ có trả thù. Từ cách Samuel chọn mục tiêu công lược cũng có thể thấy được âm mưu trả thù của hắn.
Đó cũng là lý do tại sao Tác Phi lại sợ hãi Samuel đến như vậy. Cậu trong lòng biết được Samuel sau này sẽ trở nên điên cuồng như thế nào. So sánh với lúc ấy, thiếu niên Ma tộc trước mắt thật sự rất đáng yêu.
Nghĩ đến đây, Tác Phi nhíu nhíu mày. Cậu nhớ rõ khi chơi game cậu luôn thao tác Samuel dưới hình dạng thành niên, tại sao Samuel trước mắt lại vẫn là thiếu niên?
Suy nghĩ vừa loé qua, cậu lại lo cho Stefan Evans.
Khi đem kĩ năng chữa lành nghịch thiên cùng quá khứ tan tác của Stefan Evans kết hợp lại, cậu có thể nhìn ra mục đích ác ý của game này.
Như vậy thật khéo giải thích vì sao Stefan Evans bộ dạng không xuất chúng, tính cách không đặc sắc, nhưng lại là vạn nhân mê luôn bị người theo đuổi.
Tại Jalands, thuật pháp khép miệng vết thương vô cùng hiếm thấy, hiệu quả lại kém, trên cơ bản chỉ là tạm thời giảm đau, muốn nhanh chóng khỏi hẳn rất khó.
Mà kĩ năng của Stefan Evans đương nhiên sẽ khiến cho những tên dã tâm bừng bừng đó động tâm. Có một bình máu vô hạn như vậy, nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Y bị tranh đấu, cướp đoạt cũng là chuyện đương nhiên…
Sau khi Tác Phi trầm tư một hồi, cậu biết hiện tại mình đã là Stefan Evans, lại còn thừa kế cái kĩ năng lừa đảo của thân thể này, thành công biến bản thân thành vú em siêu cấp, nhất thời rất muốn nói: ĐCM!
Hết một ngày, Arian đều không xuất hiện, Tác Phi ai oán nửa ngày cũng đã bình tĩnh lại. Hiện tại nóng nảy cũng không được ích gì, cái plug-in này đã dính trên người, không có cách nào tháo xuống được thì chỉ đành nhận.
Bất quá, may mà nó là kĩ năng chủ động*, chỉ cần cậu không tuỳ tiện thân cận người khác thì sẽ không bị phát hiện. Nếu như vậy cũng sẽ không kéo giá trị cừu hận, rồi mấy chuyện tranh đoạt này nọ sẽ không xảy ra.
*active skill: kĩ năng cần người chơi phát động
Tự an ủi bản thân một phen, Tác Phi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Từ từ… cậu bỗng nhiên lại nghĩ đến, trước mắt đã có người biết kĩ năng này rồi còn đâu, Samuel đại ca phát hiện còn sớm hơn cậu kìa!
Cậu vội nhìn về phía Samuel, Samuel cũng đang nhìn cậu. Không đợi cậu mở miệng, Samuel đã nói: “Không được tự tiện hôn người khác.”
Tác Phi:…
Samuel dặn dò càng nghiêm túc: “Chỉ cần ngươi không động tay động chân thì sẽ không bị người khác phát hiện.”
Đây là đang quan tâm cậu sao?
Tác Phi nhìn Samuel. Thiếu niên Ma tộc trước mắt dung mạo phi thường tinh xảo, nhưng cũng bởi vì ngoại hình chói mắt này mà dễ dàng khiến cho người khác xem nhẹ chút non nớt trên khuôn mặt của hắn.
Tác Phi bỗng nhiên cảm thấy, có phải mình đối với Samuel rất bất công? Cậu vô cùng sợ hãi Samuel khi thành niên, nhưng lại quên mất Samuel trước mắt vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn là một thiếu niên với một tuổi thơ hết sức bi thảm, còn lâu mới trở thành tên quỷ súc tra công đáng sợ kia.
Mà hiện tại, họ ở chung với nhau nhiều ngày như vậy, Samuel tuy rằng không thích nói chuyện hay xen vào việc của người khác, nhưng sống chung rất tốt, thậm chí còn chú ý tới sở thích của Tác Phi…
Nghĩ đến đây, Tác Phi bỗng nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh*. Có lẽ, Samuel coi cậu như bằng hữu?
*được sủng ái mà lo sợ; được người khác yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Có chút ngốc nghếch vụng về, nhưng lại thật quan tâm đến cậu…
Arian thay ra bộ trang phục bị mãnh thú xé rách, tắm rửa qua loa một trận, rốt cuộc mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Y nhìn bộ quần áo đặt trên giường, đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia chán ghét.
Nhưng cuối cùng, y cũng cố gắng nhịn xuống, thuần thục đem bộ đồ kia mặc vào, sau đó đứng ở trước gương.
Trong gương, thiếu niên để chân trần, bộ dáng thanh tú, nhưng làn da không chỉ mê người mà còn trắng nõn bóng loáng, mang chút phấn hồng nhàn nhạt, giống như một đoá hoa mịn màng.
Mà bộ y phục trên người y quả thực không thể xưng là y phục. Ống tay áo rộng dài phiêu dật lả lướt, nhưng chất liệu lại bằng một tầng sa mỏng, mông mông lung lung, giúp thân thể mảnh khảnh của thiếu niên càng lộ ra sự liêu nhân.
Trong góc phòng, một truyền tống trận kín đáo phát ra ánh sáng nhẹ nhàng. Không lâu sau, một thân ảnh khổng lồ bước ra.
Đúng vậy – thật là khổng lồ. Gã ước chừng cao ba thước, lại phi thường cường tráng. Gã mặc áo không tay gọn gàng, lộ ra cánh tay mạnh mẽ hữu lực. Mặc dù trong đêm tối cũng có thể nhìn ra làn da người này ngăm đen, lại phiếm sắc xanh.
Gã đi đến sau lưng Arian, chỉ với một bàn tay đã có thể ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên. Bàn tay ngăm đen thô ráp xoa lên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, khiến sự đối lập thị giác càng rõ rệt.
Thanh âm của gã khàn khàn, âm điệu có chút kì quái: “Bảo bổi của ta, ngươi thật đẹp.”
Arian hơi cứng ngắc một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt thân thể y đã mềm nhũn. Y quay đầu, đôi mắt to đẫm nước nháy nháy, quyến rũ vô hạn, âm thanh lại càng mềm mại như nước: “Barnor…”
— Hết chương 23 —