Có độc!
Hơn nữa độc tính không hề yếu. Tác Phi đã ăn thịt Thập Sắc Cự Văn Thú, tuy rằng sức kháng độc không bằng Samuel, nhưng tuyệt đối là bách độc bất xâm.
Phải biết độc của rừng cây Noor là vô cùng khó giải. Cậu có thể bình yên vô sự rời đi, liền có thể thấy được thịt loại thú này có hiệu quả tốt đến bao nhiêu.
Nhưng hiện tại, cậu thậm chí có thể cảm giác được độc tố nhanh chóng xâm chiếm các bộ phận trên thân thể, giống như thuốc mê, khiến cậu không thể động đậy.
Bất quá đó cũng chỉ là trong giây phút ngắn ngủi. Ngay sau đó, huyết thanh kháng độc trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, độc tố bị thanh trừ, thân thể bắt đầu khôi phục, giành lại quyền điều khiển.
Nếu cơ thể Tác Phi có thể kháng độc thì bên kia Samuel chắc hẳn không sao.
Độc này dù trí mạng, nhưng hiện tại lại có lợi cho bọn họ. Nếu độc tính quá yếu, cậu cùng Samuel có khả năng sẽ không cảm giác được, đến lúc đó thể chất bách độc bất xâm sẽ bị phát hiện. Lúc này đây, độc chất nhắc nhở bọn họ, giúp họ có thể tương kế tựu kế.
Tác Phi vẫn không nhúc nhích, duy trì động tác hai tay nắm dao nĩa đặt ở trên bàn.
Im lặng một khoảng thời gian, âm thanh thanh thuý của Arian vang lên: “Tại sao không ăn nữa? Nếu các ngươi ngại thịt thú nhiều mỡ, không bằng nếm thử thức ăn chay của thành Moya, hương vị rất ngon.”
Âm điệu của y vững vàng, không khác gì ngày thường.
Tác Phi không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cậu vẫn duy trì động tác, chỉ dùng ánh mắt nhìn thẳng Arian. Đến lúc này mà cậu điều gì cũng không hiểu thì rõ là thằng ngu!
Nhưng vì sao? Vì sao Arian lại hạ độc bọn họ?
Đối diện với tầm mắt sắc bén của Tác Phi, Arian dường như không hề bị đả dộng, chỉ chậm rãi đem dao nĩa buông xuống, rồi cầm lấy khăn tay, thong thả chà lau từng ngón tay của mình.
Từng động tác liên tiếp, tao nhã mà cẩn thận, tuân theo lễ nghi, giống như một quý tộc an nhàn sung sướng.
Y đặt khăn tay xuống, sau đó đứng dậy, trường bào rũ xuống đất, cổ áo cùng vạt áo hoa lệ được đính bảo thạch cùng tơ ren khẽ động. Đây không phải là một bồ quần áo tiện cho cử động, nhưng cũng không phải rất bó buộc.
Y nhẹ nhàng tiêu sái đến bên Samuel, hơi hơi xoay người, dùng ngón tay trắng nõn chọt Samuel một chút, rồi cười có chút khờ dại: “Không động đậy được sao?”
Động tác Samuel đang duy trì thanh thản hơn Tác Phi rất nhiều, nhưng tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người Tác Phi, cho đến bây giờ vẫn không dời đi.
Arian tủm tỉm cười nhìn hắn, vươn tay xoa gò má của hắn, dùng móng tay tinh tế trạc lộng, âm thanh mềm mại nói: “Khuôn mặt này cũng không tồi, ngay cả mỹ mạo trứ danh của vương tử Tinh Linh tộc Manzi Yagudin còn kém hơn vài phần. Đây là Ma tộc nguyên thuỷ sao? Chậc chậc, thật sự là một chủng tộc phi phàm, vừa cường đại vừa xinh đẹp.”
Đối với sự cảm khái của y, Samuel vẫn bất vi sở động. Hắn không nhìn đến cánh tay Arian cơ hồ đang dán trên thân thể mình, dùng âm thanh bình thản hỏi: “Mãnh thú cấp năm kia là ngươi an bài?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí tràn ngập sự khẳng định.
Arian giật mình, nhưng lại không để ý nói: “Đúng vậy.”
Samuel tiếp tục nói: “Ngươi bên ngoài là ma đạo sư hệ hoả, nhưng thực tế còn là thuần thú sư.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Arian có chút cứng ngắc. Đây là con bài chưa lật của y, cũng là thực lực y che giấu kĩ nhất, trừ bỏ người thân cận căn bản không ai biết. Y nhíu mắt, thanh âm rốt cuộc không còn là chất giọng thanh thuý của thiếu niên, mà là âm tuyến thấp khàn: “Làm sao ngươi biết?”
Thanh âm của Samuel vẫn bình tĩnh như cũ: “Mãnh thú cấp năm thuộc loại thú cao cấp, có trí tuệ. Chúng nó mặc dù hung ác, nhưng sẽ không đối với người có thực lực ngang bằng mình tiến hành công kích. Mãnh thú hôm đó rõ ràng đã rơi vào trạng thái điên cuồng mất đi lý trí, mà để làm ra trạng thái này, biện pháp đơn giản thực dụng nhất chính là mạnh mẽ giải trừ khế ước với nó. Cho nên nói, nó là thuần dưỡng thú của ngươi.”
Arian hé miệng, rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, cặp mắt hơi nheo lại toát ra sự tàn nhẫn: “Ta thân là thủ lĩnh đứng đầu Nhân tộc, có một thủ hạ là thuần dưỡng sư cũng chẳng có gì lạ, dựa vào gì phải là ta?”
“Bởi vì ngươi chỉ tin tưởng bản thân mình.”
Đồng tử Arian co rút.
Samuel tiếp tục nói: “Ngươi yêu thích da lông tinh xảo, nhưng chưa bao giờ mặc qua một kiện trang sức hay quần áo nào làm bằng da lông, đó là vì da lông ngươi thu mua đều dùng để tu luyện thuần dưỡng thuật.”
“Ngươi xây dựng thành Moya bên cạnh rừng cây Noor chính là để cung cấp mãnh thú phục vụ cho chính mình, lại có thể giúp ngươi che giấu thân phận thuần thú sư.”
“Đây đúng là một hành động điên cuồng lại ích kỉ, không phải sao?”
Những lời nói ra đều trúng thẳng hồng tâm, khiến Arian không khỏi đứng thằng người. Y rõ ràng là đang từ trên cao nhìn xuống thiếu niên Ma tộc, nhưng trong nháy mắt, y lại cảm thấy chính mình mới là người bị nhìn thấu triệt để.
Cố gắng đuổi cảm giác này ra khỏi tâm trí, Arian không muốn lãng phí thời gian hơn nữa. Y nhìn về phía hông Samuel, nơi đó có giắt một thanh chuỷ thủ nhỏ ngắn. Y nhanh chóng động thủ, đem chuỷ thủ đoạt được, nắm trong tay.
Tác Phi nãy giờ quan sát một bên hoàn toàn sửng sốt.
Từng lời Samuel nói một chữ không lọt đều truyền vào tai cậu, khiến cậu trong nhất thời cảm giác như bị một gáo nước lạnh xối lên đầu.
Cậu từng hoài nghi sự kiện mãnh thú, nhưng tuyệt đối không nghĩ sâu như vậy. Từ đầu tới đuôi đều là sắp đặt của Arian? Tác Phi đờ người nhìn Nhân tộc trước mắt.
Sự non nớt trên khuôn mặt đã sớm không thấy bóng dáng. Ánh mắt y híp lại, con ngươi nguyên bản trong suốt giờ đã sâu không thấy đáy, khoé miệng ép xuống, âm ngoan không chút nào che giấu.
Đây chỗ nào giống một tiểu thụ nhuyễn manh đơn thuần?
Tác Phi cố gắng đem tất cả hồi ức trong đầu về Arian ra, từ đầu tới đuôi đều không có điểm nào tương tự với người trước mắt. Trong game, Arian luôn dựa vào Samuel, là một người ôn nhu, săn sóc, thiện giải nhân ý*, tính tình vô cùng tốt…
*am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người
Khoan đã. Tác Phi bỗng nhiên ý thức được, đây không phải là game! Nếu Manzi Yagudin có thể bị biến tính, Arian sao lại không thể?
Hoặc là nên nói, hai người này không hề thay đổi, bất quá cậu nhìn người ở góc độ khác nhau, nên tính cách họ bộc lộ ra cũng bất đồng?
Mỗi người có rất nhiều mặt… Cậu cho tới nay lúc nào cũng suy nghĩ thật phiến diện.
Cẩn thận nghĩ lại, Arian tuy rằng vẫn luôn duy trì bộ dáng thiếu niên nhưng cũng đã xấp xỉ năm trăm tuổi, hơn nữa còn là thủ lĩnh đứng đầu ba thành của Nhân tộc. Trong hồi ức của cậu cũng không có nhiều thông tin về thân thế Arian, nhưng vị trí thành chủ của y cũng không phải là kế thừa, mà thành Moya chính là một tay y sáng lập!
Một nhân vật như vậy, làm sao có thể đơn thuần như vẻ bề ngoài?
Tinh tế suy nghĩ một hồi, Tác Phi nhất thời có cảm giác bị game lừa đảo hãm hại. Cậu luôn ỷ lại về kinh nghiệm công lược của mình, luôn xét theo ấn tượng bản thân với người khác. Tuy rằng những kí ức này trông như tiên tri biết trước chuyện tương lai, nhưng đồng thời cũng khiến cậu luôn bị ngộ nhận.
Nếu không phải tướng mạo chân thực của Arian bị bại lộ, cậu nhất định sẽ như một thằng đần bị đùa đến xoay vòng. Công lược tiểu thụ cái rắm a! Đấu với lão yêu tinh này, tìm đường sống mới là đại sự!
Tu La nhận bị cướp đi, Samuel như cũ vẫn không nhúc nhích, bất quá lần này ngữ khí lại mang theo sự trào phúng: “Hao hết tâm tư diễn kịch cũng chỉ vì cái này sao?”
Arian gắt gao nắm chặt chuỷ thủ, không hiểu sao có chút khẩn trương… Trong chớp mắt, y mở to mắt, cảm giác khẩn trương thăng cấp thành sự sợ hãi, dưới sự nóng bức của mùa hạ, toàn thân lại không rét mà run.
Thiếu niên Ma tộc trước mắt đứng lên, thong thả xoay người, rốt cuộc đem tầm mắt dừng trên người y.
Cặp mắt tím kia xinh đẹp đến kinh người, nhưng bên trong lại là một mảnh ám trầm, như thể có thể cắn nuốt hết ánh sáng.
Lúc này, hắn nhìn chằm chằm Arian. Đó không phải là ánh mắt đối với con mồi, mà căn bản là đang nhìn một khối thi thể.
Arian sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lực đạo trên tay tan biến, chuỷ thủ rời tay.
Tu La nhận cũng không rơi xuống đất mà như có sinh mệnh bay vào tay Samuel, tham lam hút lấy máu mà nó được ban cho.
Tiếng lách tách thoả mãn đua nhau vang lên. Lưỡi dao sắc bén này như một dã thú có sinh mệnh, sau khi uống đủ máu liền biếng nhác hiện ra bộ mặt kiêu ngạo mà nguy hiểm vốn có.
Samuel tay cầm kiếm, Tu La nhận toàn thân tối đen, bên trên lại hiện lên huyết quang đỏ đậm.
“Đây là thứ ngươi muốn, không phải sao?”
Arian hoảng sợ lùi về sau. Y không biết tại sao độc dược mất đi hiệu lực, nhưng tình cảnh trước mắt khiến y cảm nhận được khí tức tử vong mạnh mẽ chưa từng có.
“Ngươi, ngươi không thể giết ta.”
“Không giết ngươi?” Samuel cười cười. “Chờ ngươi đến giết ta sao?”
“Không, không, ta sẽ không…” Nói ra lời này, chính Arian cũng cảm thấy hết sức vô lực. Ma tộc trước mắt sẽ không bỏ qua cho y.
Không, không, y không thể chết ở chỗ này!
Arian từng bước lui về phía sau. Y đụng ngã chiếc ghế gỗ nặng nề, khoé mắt liên láo lại đụng phải Tác Phi đang ngồi im lặng một bên, nhất thời giống như quơ được một cọng rơm cứu mạng.
Y nhìn về phía Tác Phi, lớn tiếng nói: “Đừng giết ta, ta mang ngươi đi gặp Veeshan Evans!”
Bỗng dưng nghe được tên Veeshan, đồng tử Tác Phi hơi co lại. Cậu nhìn về phía Arian, người không phạm ta ta không phạm người, tuy rằng cảm giác khi mắt mở trừng trừng nhìn một “Nhân loại” chết đi trước mặt mình cũng không tốt, nhưng cậu sẽ không ngăn cản hành động của Samuel.
Với tình trạng này, buông tha Arian đồng nghĩa với việc lấy tính mạng của mình ra đánh đổi.
“Ta không cần.”
Arian ngẩn người, không nghĩ tới Tác Phi sẽ cự tuyệt điều kiện như vậy. Không được, y không thể buông tha cơ hội này. Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, y thốt ra:
“Manzi Yagudin vẫn luôn lừa ngươi, hắn sẽ không mang ngươi đi gặp Veeshan Evans!”