ĐMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!!!!
Tổng công đại nhân uy phong lẫm liệt trải qua thiên tân vạn khổ đại nạn đều không chết, nếu giờ bị cậu cùng thằng nhóc béo phì kia đè chết, oan ức này làm sao chịu nổi!!
Thú con còn mơ mơ hồ hồ, đầu đầy lông xù ghé vào trên người Samuel, mắt to chớp chớp, tuy rằng không nói gì nhưng hiển nhiên cũng đang mờ mịt tại sao lại rơi xuống chỗ mềm mại như vậy.
Tác Phi khẩn cấp phóng tới, vội vàng đem cục bông ú nần kéo xuống, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể Samuel.
Thú con bị quăng xuống đất lăn vài vòng, mũi dính đầy bụi. Nó vừa định tạc mao lại nhìn thấy Samuel nằm trên mặt đất, nhất thời giật mình, ý thức được mình vừa rơi cái bịch lên người ta.
Nó đã gặp qua kẻ này rồi. Vừa nghĩ đến sức chiến đấu hung tàn của Ma tộc, nó lập tức héo quắt, yếu ớt rống rống vài tiếng, phiên dịch ra chính là: Người hầu a, việc này ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết là được ha, ngươi ngàn vạn lần đừng tuỳ tiện mật báo cho hắn nha bla bla bla…
Tác Phi căn bản không hiểu thú con gào hét cái gì, chỉ chuyên chú kiểm tra thân thể Samuel. May mắn, hắn dù bị lăn qua lộn lại nhưng trên người khi cởi đống quần áo rách nát ra cũng không phát hiện điều gì khác thường.
Nhưng mà mặc dù bị cậu cùng thú con đè dẹp lép như vậy, Samuel lại không có vẻ sắp tỉnh.
Thân là một bác sĩ ngoại khoa*, lại gặp người bệnh bị nội thương, Tác Phi chỉ có thể… sờ tới sờ lui ăn đậu hũ.
*ý ở đây không phải nghề nghiệp của Tác Phi là bác sĩ ngoại khoa, mà là kĩ năng chữa lành của cậu chỉ có tác dụng với vết thương ngoài da.
Thú con:….
Sau khi Tác Phi xác nhận Samuel hô hấp đã thông thuận hơn nhiều, cậu nhẹ nhàng thở ra. Đáng tiếc trong túi không gian không có máu thú, bằng không cho hắn uống nhất định có thể phục hồi nhanh hơn.
Về phần máu của bản thân, Tác Phi tỏ vẻ, không phải là cậu vong ân bội nghĩa không để ý đến sinh tử của ân nhân cứu mạng mình, mà đang ở nơi hoang dã thế này, tuỳ tiện lấy máu bản thân ra không biết sẽ dẫn đến thứ kỳ quái gì. Cậu còn chưa muốn bị ăn thịt!
Việc cấp bách vẫn là xác định được mình đang ở đâu, nhìn xem có thể tìm được người nào hay không, rồi tìm một chỗ thoải mái dàn xếp, cẩn thận chiếu cố Samuel để hắn được nghỉ ngơi.
Tác Phi nhìn quanh bốn phía, cây cối bụi rậm xanh um tươi tốt…
Rừng cây, lại thấy rừng cây.
Cho đến bây giờ, Tác Phi thật sự cảm khái ngàn vạn lần. Truyền tống trận cùng rừng cây nhất định là có quan-hệ-bất-chính nha! Quả nhiên là gian díu với nhau kìa, bằng không tại sao mỗi lần cậu truyền tống đều toàn đâm đầu vào rừng cây?!
Lần này lại là rừng cây gì đây?
Tại sao mấy anh chị em rừng cây ai nhìn cũng giống nhau vậy nè!
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Có một loại người mang thể chất suốt ngày gặp xui, mà Tác Phi thật bất hạnh chính là dính cái thể chất xui kinh khủng này.
Bởi vậy khi cậu đưa mắt phiền muộn hết nhìn đông tới nhìn tây, manh mối liền tự động đưa lên trước mắt, mà còn xuất hiện một cách long trời lở đất, bụi bặm oanh oanh liệt liệt tung bay.
Rầm rầm…!
Nghe âm thanh này là biết nhất định có chuyện không tốt rồi.
Quả nhiên, Tác Phi vừa ngẩng đầu liền thấy, ĐCM, một con lợn rừng to như xe tăng đang hướng về chỗ họ chạy như điên. Cái con này là lợn rừng đi, nhất định phải là lợn rừng. Thân thể khổng lồ vừa đen vừa béo, còn có bốn cái giò heo! Nhưng mà tại sao miệng nó phun lửa kìa bà con ơi? Cái thế giới lừa đảo này!!
Tiếp theo, Tác Phi lại tinh mắt phát hiện, phía trước thân thể cao lớn của lợn rừng nghiễm nhiên còn có hai vật thể nhỏ bé một đường chạy vội.
Tập trung nhìn mới thấy rõ, cư nhiên là hai đứa bé? A không, là hai Người Lùn!
Người Lùn tựa hồ cũng nhìn thấy Tác Phi, mở miệng hô to: “Cứu mạng…! Anh hùng…! Cứu mạng a a a…!”
Tác Phi thật sự là囧囧囧囧囧囧囧. Anh hùng cái lông mấy người á! Anh hùng của mấy người còn đang cosplay thuỵ mỹ nhân* đây này!
*ý chỉ Samuel còn đang bất tỉnh
Đáng tiếc chính là Người Lùn đều không biết, một đường hướng về phía Tác Phi chạy tới. Nói vậy cũng biết, bạn nhỏ lợn rừng cũng lon ton lon ton chạy theo.
Tác Phi muốn chửi đm lắm rồi. Hai Người Lùn tụi bây còn chạy được, còn cậu bên này mang theo cả gia khẩu thì chạy bằng niềm tin à?!
Mắt thấy lợn rừng đã gần ngay trước mắt, thú con luôn trầm mặc đứng một bên lại mạnh mẽ nhảy ra, che ở trước mặt Tác Phi, xa xa đối với lợn rừng gầm lên giận dữ.
Phiên dịch: Bản thần thú đây này, con lợn đần kia mi còn không mau mau quỳ xuống!
Nó vừa rống xong, con lợn kia thật sự bất động trong giây lát, đầu to xoay lại nhìn thú con…
Tác Phi không biết thú con mới rống rống cái gì, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu rất vui mừng. Ngẫm lại, lúc ở rừng cây Noor, ngay cả những mãnh thú to lớn nhất cũng hết sức cung kính thằng nhóc này, quả nhiên nó thật có lực uy hiếp a…
Đáng tiếc chính là, cậu bên này còn chưa cảm thán xong, bạn nhỏ lợn rừng bên kia sau khi ngẩn người đã đạp đạp lấy đà, rồi giơ chân chạy như điên tới chỗ họ.
Thú con: ĐM ĐM!! Cái thằng ngu này là mãnh thú cấp thấp, không hiểu thú ngữ nha!!
Tác Phi: ĐM ĐM!! Thằng nhóc này mà đáng tin thì heo mẹ đều có thể trèo cây a!!
Mắt thấy lợn rừng rầm rập muốn tông tới, Tác Phi rốt cuộc đứng dậy. Cậu trước hết đem da lông còn xài được phủ lên người Samuel, sau đó móc hai thú đan trong túi không gian ra.
Một cái là thú đan của Hàn Băng Viêm Thú, một cái là của mãnh thú cấp năm xui xẻo kia.
Tác Phi thử từng cái một. Thú đan của Hàn Băng Viêm Thú có hai kĩ năng, một cái là công kích hệ hoả, một cái là phòng thủ hệ băng. Mà của mãnh thú cấp năm là kĩ năng hệ lôi, uy lực không tồi, nhưng thú đan lại nhỏ, khẳng định không dùng được bao nhiêu lần.
Tác Phi trước hết dùng thú đan Hàn Băng Viêm Thú khởi động một lá chắn băng, đón hai Người Lùn trốn vào, sau đó dùng thú đan mãnh thú cấp năm bắt đầu phóng thiên lôi.
ẦM ẦM! Sấm đánh xuống, nhưng mà… đánh trật cmnr!
Lợn rừng đầu tiên là bị doạ, tiếp đó đã chạy tới lá chắn băng. Nhìn nó kề cận như vậy khiến một người chưa từng trải qua chiến đấu độc lập như Tác Phi rất khẩn trương, sấm lại lần nữa đánh trượt.
Mẹ nó… Chơi game đều là tự nhắm mục tiêu nha, ai tới dạy cậu làm thế nào nhắm chuẩn một chút đi!
May mắn, con Hàn Băng Viêm Thú đã ngủm củ tỏi kia là hàng xịn, ngay cả thú đan cũng là đẳng cấp cao. Lá chắn băng vô cùng rắn chắc, bạn nhỏ lợn rừng ủi kiểu gì cũng không phá được.
Cái này giúp kéo dài thời gian cho Tác Phi luyện tập. Khoảng cách gần như vậy mà còn ngắm không chuẩn thì cậu đi chết quách đi!
Cứ như vậy, chỉ đến khi thú đan của mãnh thú cấp năm bị tiêu tốn cho tới khi chỉ lớn bằng quả trứng gà, Tác Phi mới nắm chắc bí quyết, hít một hơi sâu, một đạo cự lôi từ trên trời giáng xuống, chính xác bổ vào ót của lợn rừng.
Thân thể khổng lồ của nó ầm ầm ngã xuống đất.
Chiến đấu chấm dứt, đạt được điểm kinh nghiệm… Kinh nghiệm cái đầu mi! Cậu cái gì cũng không đạt được nha. Hoả lực của đạo sấm kia rất mãnh liệt, bạn lợn rừng trực tiếp tan thành bụi rồi.
Bất quá, tốt xấu gì cũng đã vượt qua được nguy hiểm.
Lúc này Tác Phi mới có thời gian quan sát hai Người Lùn vừa chạy thoát thân này.
Hai người chỉ cao tới bên hông Tác Phi, đều là tóc ngắn, một người tóc màu vàng cây đay, một người lại là tóc màu xanh lục. Người Lùn tóc vàng ánh mắt tròn xoe, bộ dạng thực đáng yêu, hơn nữa một bộ rất có tinh thần. Người Lùn tóc xanh có vẻ trầm ổn hơn nhiều, miệng mân chặt, mặc dù vừa hốt hoảng đào thoát nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Người Lùn tóc vàng mở miệng trước, âm thanh lại vang dội ngoài ý muốn. Hiển nhiên, người lúc nãy hô to cứu mạng chính là vị này.
“Tinh Linh, cám ơn ngươi đã cứu ta, đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết. Ta tên Jonah, hắn tên Evelyn. Ta là thợ rèn.”
“…thợ rèn mà không có bất cứ thành phẩm gì.” Người Lùn tóc xanh yên lặng bổ sung.
Tiểu Người Lùn Jonah đỏ mặt, nhưng lập tức lại ưỡn ngực nói: “Tuy rằng hiện tại ta không có kiệt tác gì, nhưng nếu ta đổ mồ hôi nước mắt cố gắng, nhất định sẽ trở thành thợ rèn vĩ đại nhất Jalands!”
Người Lùn tóc xanh lần thứ hai giội nước lã: “Điều kiện tiên quyết là không chết trong bụng mãnh thú.”
Tiểu Người Lùn Jonah tạc mao: “Evelyn ngươi…”
Người Lùn tên Evelyn tiếp tục giả chết.
Jonah trừng hắn nửa ngày, cuối cùng như quả bóng xì hơi.
Y xoay người nhìn về phía Tác Phi, có chút uể oải nói: “Được rồi, ta chỉ là một thợ rèn thực tập.”
Tác Phi nãy giờ đứng xem, quả thực là đối với chuyện Jonah rốt cuộc là thợ rèn siêu cấp hay là thợ rèn thực tập cũng không có hứng thú, cậu chỉ là đang đờ mặt 囧 囧 đánh giá cái chủng tộc bất bình thường này.
Vóc dáng thấp bé, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, tuy rằng cậu biết hai vị này đều là người trưởng thành rồi, nhưng vẫn có cảm giác trẻ con giả làm người lớn thì làm sao bây giờ?
Thấy Tác Phi không lên tiếng, Jonah nghi hoặc hỏi: “Tinh Linh?”
Tác Phi lúc này mới hoàn hồn, ý thức chính mình phải giới thiệu bản thân… Samuel trước mắt đang hôn mê, không ai giúp cậu mở miệng được, cậu chỉ có thể tự cổ vũ bản thân: “Ta là Tác Phi (Stefan), là một Tinh Linh.”
——– lời giới thiệu thiệt là vô nghĩa.
Bất quá Jonah cũng không thèm để ý. Y hiển nhiên hết sức để bụng chuyện lúc nãy, nhìn chằm chằm Tác Phi, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tinh Linh, ma pháp công kích hệ lôi của ngươi quả thực siêu phàm, nhưng độ chính xác lại không cao, nếu như có thể sử dụng pháp trượng để nâng cao độ chính xác thì năng lực của ngươi sẽ tăng lên gấp trăm lần!”
Tác Phi… muốn ngại ngùng nói cho Jonah rằng cậu căn bản không có công kích ma pháp cái quái gì hết, ma pháp hệ lôi kia là phóng thích từ một viên thú đan a. Bất quá… nhìn ánh mắt loé sáng sùng bái của Jonah, cậu vẫn đem những lời này nuốt trở vào.
“Nếu có thể tìm đủ cây Long Hoàng, xương của Phi Lang, Bích Viêm thạch… nhất định có thể tạo ra một pháp trượng nâng cao độ chính xác, đáng tiếc ta…” Jonah thở dài nói, “Tinh Linh, tuy rằng bây giờ ta không có đủ năng lực, nhưng nếu ngươi yêu cầu, ta có thể nhờ ông nội ta làm một pháp trượng thích hợp nhất theo yêu cầu của ngươi!”
Pháp trượng cái gì… đến pháp thuật ta còn không có đi. Tác Phi chỉ có thể khoát tay nói: “Không cần phiền toái.”
Jonah có chút thất vọng, còn muốn tranh cãi thêm vài câu nữa mới chợt phát hiện Samuel nằm trên mặt đất.
Thấy Jonah nhìn chằm chằm Samuel, Tác Phi nhất thời đề cao cảnh giác. Trải qua vụ Arian, cậu đã vấp ngã một lần, khôn hơn một chút. Bộ dạng đáng yêu không có nghĩa là tâm hồn đáng yêu.
Hơn nữa, ánh mắt Jonah nhìn chằm chằm Samuel đến rực lửa như vậy khiến Tác Phi cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng sau đó, sự bổ não của cậu đã bị hung hăng đạp bẹp.
Jonah rống lên một tiếng như quỷ kêu. Y chỉ vào chỗ Samuel, run run rẩy rẩy nói: “Eve, Eve, Evelyn!! Kia, kia, kia là da lông Hàn Băng Viêm Thú đi!! Mau mau, ngươi mau nhéo ta một cái, nói cho ta biết, ta không nằm mơ a a a a…!!”
Tác Phi: ….
Tiểu Người Lùn, thứ ngươi đang chú ý là cái này sao? Ma tộc nguyên thuỷ xinh đẹp vô song trong mắt ngươi lại kém so với một mảnh da lông bị nướng khét lẹt hả? Ánh mắt của ngươi có vấn đề gì hả!