Nếu không có trá thì làm sao Manzi xuất hiện ở đây đúng lúc vậy chứ. Tốc độ điên cuồng này quả thực giống như cậu gọi điện thoại cho hắn kêu hắn ra đón cậu vậy!
Đm, thiệt đau trứng.
Bất quá hành tung đã bị người biết, giờ có trốn tránh cũng không có ý nghĩa. Tác Phi đành đứng ra, chờ Manzi tiến tới.
Manzi đến một mình, mái tóc bạc dài dùng một sợi dây xanh biếc cốt lại, trường y màu xanh đậm với ống tay áo trắng muốt, chiếc quần màu sẫm hơn chút, tiếp theo là đôi ủng cao bó lấy cặp chân, khiến cho cả người hắn càng thêm thon dài.
Không thể không nói, nhan sắc của Tinh Linh tộc thật khiến mọi người tán thưởng.
Bất quá bệnh nhan khống của Tác Phi gần đây đã được khống chế tốt, cuối cùng cũng có thể bảo trì lý trí, không tới mức nhìn tới đần mặt nữa.
Thiên thần Tác Phi: Hãy nhìn khí chất trầm ổn bình tĩnh của ta đi ~ Lão tử quả nhiên càng ngày càng ra dáng công nha ~
Ác quỷ Tác Phi: Ngươi xác định không phải là do nhìn mặt tổng công đại nhân lâu rồi nên đối sắc đẹp đều miễn dịch?
Thiên thần Tác Phi: Ôi đừng đả kích người ta thế chứ… (╥﹏╥)
Manzi nhìn Tác Phi, vẻ mặt ôn nhu ấm áp. Hắn đường đường là mặt than băng sơn siêu dày lại biến thành như vậy khiến Tác Phi lòng kêu không ổn, nhất định có trá.
Lấy bất biến ứng vạn biến, cậu dù gì cũng là chuyên gia mặt than, vì thế nhìn chằm chằm Manzi.
Manzi khẽ cười cười, nhẹ giọng nói: “Tại sao trở lại mà không báo ta trước một tiếng?”
Tác Phi: Không báo trước thì ngươi trong một khắc cũng biết còn đâu.
“Em không liên lạc ta, lúc ta liên lạc em cũng không để ý. Fell, lần trước ta trở về là vì Valinor gặp nguy hiểm, sợ liên luỵ đến em.” Nói xong, hắn lại có chút tự trách nói, “Ta không nghĩ thành Moya lại xảy ra chuyện như vậy. May mắn hạt châu vẫn sáng rọi, giúp ta biết em bình an vô sự.”
Nói xong, hắn như làm ảo thuật lấy ra một hạt châu, cùng với viên lần trước hắn đưa cho Tác Phi giống nhau như đúc, chẳng qua hạt châu kia loé lên quang huy hồng nhạt thản nhiên.
“Ta vẫn luôn mang bên người, hôm nay nhìn thấy nhan sắc của nó mới biết được em trở về.”
Giờ khắc này, Tác Phi mới hoàn toàn hiểu được chuyện này là sao. Đúng là cậu gọi điện thoại cho Manzi a, chẳng qua là tự động quay số thôi… Lúc này cậu không còn chút nghi hoặc công dụng của hạt châu là gì nữa, xem ra là một thông tấn khí. Thực nghịch thiên, sao lúc chơi game cậu không gặp qua!
Thuận tiện, Tác Phi nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Manzi, hai mắt toả sáng. Nếu đoạt lấy đưa cho Samuel thì thật khéo nha!
Như vậy cậu cùng Samuel có thể thời thời khắc khắc liên hệ, dù bị tách nhau ra cũng không sợ.
Từ từ… Tại sao lại phải cho Samuel, khụ khụ, này còn phải hỏi sao, ôm chặt tổng công đại nhân thì chiếm được tuyệt thế tiểu thụ là dễ như trở bàn tay! Mặt khác, ác quỷ Tác Phi, ngươi đừng lòi mặt ra trào phúng nữa, ngươi đã bị khai trừ rồi!
Tác Phi ở một bên đang đắc ý dào dạt, vậy nên Manzi nói gì cậu cũng nghe không lọt. Lúc lấy lại tinh thần, cậu đã thấy Manzi vươn tay ra ôm lấy cậu.
Thân thể Tác Phi còn chưa nhận thức được đã cảm thấy phía sau một lực kéo lớn giữ cậu lại, sau đó lảo đảo ngã vào một cái ôm ấp khác.
Khí tức quen thuộc vây quanh, Tác Phi biết phía sau là Samuel, an tâm không ít.
Manzi nheo mắt, đứng thẳng người, mặt lạnh như băng, ngữ khí không tốt nói: “Fell, lại đây với ta. Valinor chúng ta không tiếp đãi ngoại tộc.”
Tinh Linh tộc không phải là chủng tộc xa lánh mọi người, nhưng Valinor lại chưa bao giờ cho phép ngoại tộc tiến vào. Việc này Tác Phi đương nhiên biết, nhưng bọn họ không được chào đón không có nghĩa là vào không được. Chỉ cần có đủ năng lực, hôm nay ở đây ai cũng không ngăn được họ.
Chẳng qua lúc này ngữ khí đuổi người của Manzi làm cậu phi thường bất mãn.
Tác Phi rốt cuộc mở miệng nói: “Ta là tới mang Veeshan đi.”
Manzi có chút kinh ngạc, nhìn về phía Tác Phi nói: “Tại sao phải rời khỏi? Chúng ta thuộc về Valinor.”
Tác Phi bình tĩnh đáp: “Grambli Evans phản bội Tinh Linh tộc, ta cùng Veeshan làm sao có thể tiếp tục ở lại Valinor?”
Trong mắt Manzi hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn trầm giọng: “Có ta ở đây, không người nào dám có ý kiến với các ngươi!”
Lời này khiến Tác Phi nhíu nhíu mày. Ở lại Valinor, cậu cùng Veeshan chỉ có thế sống trong nơm nớp lo sợ, mặc kệ Manzi nói thật hay giả, nhưng tại sao cậu lại phải dựa vào người khác mà sống?
Bên ngoài Valinor là toàn bộ Jalands, trời cao biển rộng, tự do tự tại. Đến thôn Người Lùn còn tốt hơn ở lại Valinor gấp trăm lần.
Thấy Tác Phi không nói lời nào, Manzi lần thứ hai cường điệu: “Fell, ta sẽ không cho em ly khai ta lần nữa. Hãy ở lại bên cạnh ta.”
Lúc này, Samuel nãy giờ vẫn không lên tiếng nhìn về phía Tác Phi, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn lưu lại sao?”
Samuel khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt không có một tia ấm áp. Tác Phi giật mình. Mấy ngày nay ở chung với nhau khiến cậu quên mất lúc đầu cậu sợ hắn thế nào, cũng quên mất Ma tộc nguyên thuỷ có bản tính luôn tuỳ ý, thích làm gì thì làm. Cậu đắm chìm trong ôn nhu của Samuel, lại quên mất người này nguy hiểm cỡ nào.
“Ngươi muốn đi cùng hắn sao?” Samuel kiên nhẫn hỏi lại một lần.
Đồng tử có chút mê mang của Tác Phi trong nháy mắt trở nên thanh minh. Cậu kiên định nói: “Không!”
Samuel nở nụ cười. Nét cười thong thả tràn ngập, giống một cây thuốc phiện yêu dã, đẹp đến tận xương nhưng thập phần nguy hiểm. Hắn một tay ôm lấy Tác Phi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn xuống trán cậu, sau đó ghé vào lỗ tai cậu, dùng thanh âm khàn khàn nỉ non.
Những lời này Tác Phi nghe rõ ràng rành mạch. Cậu như bị pháp thuật chế trụ, không hề nhúc nhích.
Mà sau khi Samuel nói xong liền buông Tác Phi ra, Tu La nhận trong phút chốc kích hoạt. Trong nháy mắt, chưa ai kịp phản ứng, Samuel đã khống chế được Manzi.
Tu La nhận giống như một độc xà tham máu, kề ngang cổ Manzi, chỉ cần hơi động một chút liền mất mạng.
Samuel lạnh lùng nhìn vị vương tử Tinh Linh xinh đẹp, cực lực khắc chế xúc động muốn tắm máu của Tu La nhận, bình tĩnh nói: “Ta muốn nhìn thấy Veeshan Evans.”
Tác Phi còn đang đắm chìm trong biến cố vừa rồi, nghe lời Samuel nói mới đột ngột lấy lại tinh thần, sau đó nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn.
… Đơn giản mà thô bạo, lại ngoài ý muốn hiệu quả!
Tính kế dong dài làm gì. Vương tử Manzi đã tự đưa chính mình lên cửa, chỉ cần chế trụ hắn thì mang Veeshan đi chỉ là chuyện dễ dàng.
Manzi Yagudin đã bao giờ chịu qua uỷ khuất như thế này. Hắn tức giận tày trời, đôi mắt bạc lạnh lùng ẩn ẩn chút đỏ như máu. Hắn vẫn không nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không…”
Chỉ nói một chữ, Tu La nhận đã nhẹ nhàng lay động một cái, lưỡi dao sắc bén cắt vào làn da nhẵn nhụi, dễ dàng xé rách nó, máu tươi chảy ra, huyết tinh khiến Tu La nhận hưng phấn run rẩy.
Mà lời nói của Manzi cũng im bặt. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được khí tức tử vong rõ ràng dày đặc đến như vậy. Hơn nữa, hắn còn có cảm giác rằng Ma tộc trước mắt rất muốn hắn cự tuyệt, như vậy liền có lý do thoả đáng để giết hắn.
Cảm nhận này khiến hắn mao cốt tủng nhiên. Sự sợ hãi từ trước tới nay chưa từng có giống như một độc xà phun nọc độc vây quanh hắn, làm cho thân thể của hắn không khống chế được mà khẽ run.
Nhưng, hắn là Tinh Linh, một Tinh Linh cao quý thuần huyết; truyền thừa vinh dự ngàn năm khiến hắn đứng thẳng, quyết liệt chống cự lại nỗi sợ hãi đang dâng lên từ đáy lòng, cực lực nói: “Giết…ta, Veeshan cũng không còn sống.”
“Không sao,” Samuel nói thực nhẹ nhàng, “Ta sẽ khiến cả Valinor chôn cùng với nàng.”
Đồng tử Manzi co rút. Hắn run rẩy nói: “Ngươi không làm được.”
“Vậy thử xem.”
Samuel nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Manzi đối diện với hắn lại cảm thấy Ma tộc này không phải đang nói chơi.
Tác Phi vẫn luôn bàng quan lại biết Samuel chỉ đe doạ Manzi thôi. Đây là chuyện thực bình thường, ai doạ được kẻ khác thì người đó thắng, là tâm lý học dễ hiểu nhất. Bất quá, diễn xuất của tổng công đại nhân thật sự là rất tốt… Ha hả, ngay cả cậu thiếu chút nữa còn tin tưởng, đừng nói chi là Manzi.
Trầm mặc một hồi, Manzi rốt cuộc thoả hiệp, nói: “Các ngươi cùng theo ta trở về Valinor, ta mang bọn ngươi đi gặp nàng.”
Samuel cũng không thèm động: “Xem ra ngươi vẫn muốn thử xem.”
Thử xem ta có thể huỷ diệt Valinor hay không.
Manzi trợn mắt nhìn: “Ta không có cách nào khác làm cho nàng tới gặp các ngươi!”
Tác Phi giật mình, trong lòng bỗng nảy lên, hỏi: “Tại sao?”
Manzi nhìn cậu, bỗng nhiên rời tầm mắt, thấp giọng nói: “Veeshan Evans, đã chết.”
Những lời này như một quả bom nổ tung trong đầu Tác Phi. Cậu kinh ngạc đứng đó, vẻ mặt không thể tin.
Cậu kéo Manzi, lớn tiếng nói: “Ngươi gạt ta, nàng không thể chết!”
Manzi bởi vì bị lôi kéo mà cổ đã bị Tu La nhận cắt một vết thương dài, máu tươi theo lưỡi dao chảy xuống, nhưng hắn cắn răng nhịn đau nói: “Fell, ta muốn đưa em về Valinor, nhưng ta lại sợ em thấy Veeshan đã mất. Ta không thể bảo trụ mạng sống của nàng.”
Tác Phi đầu đau như búa bổ, miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Vì sao?”
Manzi dừng một chút mới nói: “Nàng sử dụng cấm thuật, thân thể thụ thương nặng, nhưng cũng không chết ngay lập tức. Ta vội kêu đại tế ti Tinh Linh tộc tới chữa cho nàng, miễn cưỡng ổn định thương thế, sau đó lại phái người đến mời mục sư Thiên tộc tới trị liệu.”
“Nhưng… nàng không đợi được tới khi mục sư tới.”
“Tại sao? Không phải là đã ổn định vết thương sao? Thuật trị liệu của Tinh Linh tộc cũng không yếu!”
Ánh mắt Manzi loé loé, nói tiếp: “Trước đó nàng đã thụ thương quá nặng.”
Tác Phi ngây ngẩn cả người.
“Trước khi nàng sử dụng cấm thuật, bản thân đã bị trọng thương, chẳng qua vì nàng tự sử dụng thuật trị liệu cường đại để nỗ lực duy trì. Sau khi sử dụng cấm thuật, nàng hoàn toàn cạn kiệt sức lực, căn bản là vô pháp vãn hồi.”
“Fell, ta đã dốc hết sức.” Hắn cúi đầu nói, “Thực xin lỗi.”
Tác Phi không hé răng, trong đầu có chút loạn. Nói thật, cậu cùng Veeshan chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài ngày, nhưng hình ảnh cuối cùng Veeshan bỏ qua tính mạng để cứu cậu thật sự rất rung động, khiến cậu vĩnh viễn không thể quên.
Cậu đối với Veeshan là trách nhiệm của thân thể này, cũng là báo đáp ân cứu mạng của nàng.
Cậu vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng Veeshan còn sống, nhất định có thể cứu Veeshan ra. Trong thôn Người Lùn, lúc nhìn thấy lão Eugene cùng bọn Jonah, cậu đã từng ảo tưởng, cứu Veeshan rồi liền mang nàng tới thôn Người Lùn.
Nơi đó so với Valinor lạnh như băng nhất định càng thích hợp với nàng.
Nhưng hiện tại, ảo tưởng tan biến.
Manzi từ trong lòng lấy ra một quả cầu thuỷ tinh. Hắn không tuỳ tiện đưa cho Tác Phi, mà là cho Samuel.
“Đây là quả cầu kí ức trước lúc lâm chung của Veeshan. Ta chưa xem qua.”
Thấy quả cầu kí ức, vọng tưởng cuối cùng của Tác Phi cũng tan biến. Ở Tinh Linh tộc, sau khi tử vong thân thể sẽ biến mất, nhưng sẽ lưu lại một quả cầu kí ức, bên trong là chút tưởng niệm vào giây phút cuối đời của người này. Nó có thể là tin tức hữu dụng, cũng có khả năng là một đoạn phim ngắn vô nghĩa. Về phần lưu lại cái gì thì hoàn toàn dựa vào ý nguyện của người sắp mất.
Trên quả cầu này đều là khí tức của Veeshan, không thể sai. Veeshan… thật sự đã qua đời.