Long tộc không có vương, những cách mỗi vạn năm đều sẽ sinh ra một vị chủ thần, không phải là từ nhỏ mà là nhân cơ hội mà thức tỉnh.
Lúc phụ thân Samuel – hắc long Saduo – bị Ma tộc một tay ông bồi dưỡng lên vây công mà chết, đệ đệ nhỏ nhất của hắn bởi vì huyết thông hắc long mà bị phân thây sách cốt.
Chủ thần đại biểu cho sự hủy diệt duy nhất từ trước tới nay của Long tộc thức tỉnh.
Hắc long Lionel, bởi vì tử vong, phản bội và báo thù mà thức tỉnh Long thần hủy diệt. Hắn chưởng khống lực lượng cường đại, tâm trí lãnh khốc cùng thủ đoạn thô bạo mà chưa từng một chủ thần nào trước đây có được, từ đó nhấc lên một trận ác chiến báo thù tàn khốc.
Đây là một trận chiến kéo dài đến vạn năm. Tốc độ sinh sản của đám ngoại tộc xâm lấn nhanh vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Năng lực học tập mạnh mẽ cùng sự trưởng thành cấp tốc của bọn chúng làm chúng không ngừng có máu mới gia nhập, liên tục kéo dài chiến tuyến.
So sánh ra mà nói, sức chiến đấu của Yêu Tinh tộc yếu ớt không chịu nổi một kích, Long tộc chiến lực siêu phàm, nhưng tộc nhân cực ít, đối mặt với ngoại tộc hung mãnh sinh sôi nảy nở thì khả năng sinh sản cùng tốc độ trưởng thành của bọn họ đều quá lâu. Tuy rằng năng lực tác chiến cường đại, nhưng họ làm sao có thể chịu được sự chậm rãi bào mòn bất tận này.
Dưới tình thế như vậy, Long tộc không ngừng tử vong, nhưng lại không có sức chiến đấu mới trưởng thành để tiếp ứng. Trận chiến này càng kéo dài thì đối với họ càng bất lợi.
Chiến dịch cuối cùng phát sinh tại vực sâu vô tận.
Đó là một trận chiến vô pháp dùng ngôn từ để miêu tả, song phương đều phải trả giá bằng những chiến binh cường đại nhất, hai bên không chừa đường sống cho nhau, lớp ngụy trang cũng đã bị xé rách, chỉ còn liều chết đấu tranh.
Tác Phi đứng phía trên nơi sâu nhất trong vực sâu vô tận. Cậu thấy được Samuel, một Samuel hoàn toàn xa lạ.
Đó là một nam nhân dị thường lãnh khốc, đôi mắt tím hoàn toàn quy về hắc ám, không có một điểm ánh sáng. Khuôn mặt hắn lạnh như băng, Tu La nhận trong tay bởi vì điên cuồng thấm máu mà phát ra sắc đỏ nồng đậm. Huyết vụ đỏ tươi như một cơn thịnh nộ, dày đặc đến mức không thể nào tán đi.
Tác Phi kinh ngạc nhìn. Giờ này khắc này, cậu đã biết về sự tồn tại của Tu La nhận. Đó là vũ khí của Samuel, vũ khí của riêng một mình Samuel.
Lưỡi dao sắc bén thuần đen kia đúng là được chế tạo thành từ vô số Long cốt. Tất cả những Long tộc đã bị giết chết… Nơi đó hiện diện người nhà, bằng hữu, tộc nhân của Samuel…
Đây là một thanh đao báo thù, thời thời khắc khắc nhắc nhở Samuel rằng nó là huyết hải thâm cừu như thế nào.
Nhìn đến cuối cùng, sắc mặt Tác Phi đã trắng bệch. Cậu thấy được, vị chủ thần cuối cùng dùng thần cách của chính mình hạ nguyền rủa lên toàn bộ Jalands… đem tất cả địch nhân vây chết, cùng đem chính mình…
Một màn cuối cùng dừng lại bên trong đôi đồng tử tím ám trầm khôn cùng kia.
Tác Phi sững sờ cả người, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, trước mắt bỗng nhiên trở nên sáng ngời. Tác Phi hai mắt vô thần, cậu theo bản năng mà nhìn về phía chỗ ánh sáng đó. Nơi ấy đứng một vị nữ tử phi thường xinh đẹp. Nàng tóc bạc tóc bạc, da trắng hơn tuyết, khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi ôn hòa, mềm mại.
Tác Phi nhìn thấy không quá chân thật. Cậu không biết cái này là gì, là ảo giác hay là sự thực?
Veeshan… Là Veeshan sao?
Miệng Tác Phi hơi chuyển động một cái, phát ra thanh âm phi thường nhỏ: “Vee… Veeshan?”
Nàng đã đi tới, nắm chặt tay Tác Phi, nhẹ giọng nói: “Fell, mẫu thân ở đây.”
Nãy giờ Tác Phi vẫn luôn không cảm nhận được thân thể của chính mình, nhưng hiện tại, cậu thế nhưng rõ ràng cảm giác rằng Veeshan đang nắm tay cậu, xúc cảm ấm áp mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, một đường chảy vào tim, khiến cậu cảm thấy một cỗ noãn ý dày đậm.
Veeshan nhìn cậu, trong mắt có chút áy náy: “Fell, những điều vừa rồi, ta cũng nhìn thấy.”
Tác Phi còn có chút thất thần. Cậu làm như vô ý thức hỏi: “Chúng đến tột cùng là cái gì, vì sao con lại thấy được?”
Veeshan trầm mặc một chút mới nói: “Là một ít ký ức, ký ức của rất nhiều người. Hẳn là gián tiếp nhận được từ chỗ Salva. Trong đó có ký ức của Salva, Hull, còn có của rất nhiều Long tộc khác.”
“Vị kim long này sở dĩ tu luyện chức nghiệp khôi lỗi sư, một nguyên nhân thực lớn là vì để tiếp tục bảo tồn những ký ức này. Hắn vẫn luôn tận sức sưu tầm những ký ức đánh rơi, tìm được những mảnh nhỏ đó, rồi bảo tồn trong đầu của mình. Đương nhiên,” Veeshan dừng một chút, rất gian nan tiếp tục nói, “Còn có một ít thuộc về trí nhớ của con.”
Tác Phi kinh ngạc.
Trong mắt Veeshan hiện lên một tia đau lòng, nàng nhẹ giọng nói: “Fell, thực xin lỗi.”
Tác Phi lập tức sửng sốt, thân thể cứng ngắc, thanh âm có chút gấp gáp: “Người… Người…”
Tác Phi nói không nên lời. Trong ký ức kia, cậu gặp được Veeshan, không phải chỉ là một lần. Nàng là con gái của Cindy, là một ma đạo sư cường đại, có được năng lực chữa trị siêu phàm.
Veeshan cũng không kiêng dè gì, nàng ôn nhu nói: “Nền giáo dục ta tiếp nhận cùng những thứ con thấy hoàn toàn bất đồng. Đại đa số tộc nhân chúng ta cũng không biết chân tướng sự thật, chúng ta nghe theo chính nghĩa của bản thân mình. Chúng ta không nhìn thấy thái độ Long tộc đối đãi các chư thần lúc ban đầu. Từ khi chúng ta ra đời, nhìn thấy chính là Long tộc khởi xướng một lần lại một lần tập kích với chúng ta. Đây là một vòng tuần hoàn ác tính… Chúng ta vì thế mà cũng đã trả giá đại giới.”
Veeshan nói. Trên lý trí, Tác Phi có thể hiểu được đầy đủ, nhưng trên tình cảm lại không có cách nào tiếp thu. Khi bắt đầu, chiến tranh có lẽ còn có thể phân rõ đúng sai, nhưng giữa lúc chiến loạn dài lâu, vô luận là bên nào cũng có những sinh mệnh vô tội không hiểu chuyện bị liên lụy.
Chư thần ngoại tộc phạm tội lỗi thật là táng tận lương tâm, bọn chúng tàn nhẫn phây thây dịch cốt những ân nhân đã cứu chuộc mình, đem một chủng tộc nguyên bản dịu ngoan thiện lương bức đến cuối đường. Rồi sau đó bọn chúng cũng nếm phải hậu quả xấu.
Chủ thần hủy diệt của Long tộc thức tỉnh, điên cuồng giết hại bọn chúng, làm cho những ngoại tộc đời sau không rõ chân tướng càng thêm tràn ngập sợ hãi sâu trong nội tâm. Sợ hãi đối với Long tộc tàn bạo, sợ hãi đối với tử vong, làm cho bọn họ cầm vũ khí lên, khiến trận chiến này vô hưu vô chỉ* tiếp tục.
*không ngừng, bất tận
Cừu hận như vậy đã ăn sau bén rễ, đến chết không ngừng, mà kết cục cuối cùng là tất cả vị thần đều ngã xuống, Long tộc trên bờ vực diệt tộc, toàn bộ Jalands thiếu chút nữa trở thành nấm mồ.
Mà lời nguyền rủa kia… Tác Phi chỉ cần nhớ tới, trong đầu liền ong ong chóng mặt. Cậu cố nén cơn đau đầu, hỏi: “Thứ cuối cùng… Có thật không?”
Veeshan nhìn cậu một cái, trong mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng nàng vẫn thấp giọng nói rằng: “Đúng vậy.”
Tác Phi nhẹ nhàng ‘Ừ.’ một tiếng.
Hai người lại trầm mặc hồi lâu không lên tiếng. Veeshan vẫn luôn nhìn cậu, nửa ngày sau nàng mới thấp giọng nói: “Fell, thật lâu thật lâu trước kia, toàn bộ các vị thần trên Jalands đều đã tiêu thất. Những người tham gia chiến dịch cuối cùng kia đều vĩnh viễn rời khỏi ta. Ta từ sớm đã biết chính mình rốt cuộc cũng sẽ chết, vô pháp ngăn cản. Mà ta cũng không muốn ngăn cản. Nhưng mà ta gặp con, ta hy vọng cuối cùng con có thể chấm dứt hết thảy.”
“Ta là một mẫu thân không xứng chức, ta cũng không xứng đáng làm một người mẹ. Fell, ta thật sự, thật sự xin lỗi con.”
Tác Phi như trước không nói gì.
Veeshan dừng một chút, rốt cuộc quyết định nói; “Fell, con không cần như vậy, không cần phải xen vào những chuyện đó. Kỳ thật cho tới nay ta vẫn còn luẩn quẩn trong lòng, muốn nỗ lực lần cuối cùng, nhưng thật ra lại không tất yếu, không cần thiết…”
Nàng chưa nói xong, Tác Phi đã đánh gãy nàng: “Mẫu thân, sống cho tốt, con biết mình đang làm gì.”
Veeshan đem lời nói đã đến bên miệng mình nuốt xuống.
Tác Phi hít một hơi thật sâu, nói với Veeshan: “Đến lúc rồi, con cần phải trở về. Mẫu thân, người tĩnh dưỡng cho tốt, con chờ người trở lại.”
Ánh mắt Veeshan lóe lên một chút, cuối cùng khẽ gật đầu.
Tác phi nhắm mắt lại, làm trống toàn bộ suy nghĩ của mình, cái gì cũng không nghĩ nữa. Tại thời điểm mở mắt ra, cậu mới chính chức cảm nhận được sự tồn tại của thân thể mình.
Cậu trở về, về tới thế giới hiện thực.
Tác Phi hơi thích ứng một chút, quay đầu liền thấy Samuel vẫn luôn thủ hộ bên cạnh cậu. Tác Phi không rõ ràng lắm chính mình đã ngủ bao lâu, nhưng cảnh tượng trước mắt cậu đã sớm không còn bộ dáng như trước nữa. Tất cả địch nhân đều không thấy, bọn họ hẳn còn đang ở Long cốc, trong một gian nhà gỗ, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, nhẹ nhàng len lỏi vô phòng, nhàn nhạt dịu dàng.
Mà Samuel đang nhẹ nhàng nhắm mắt, dưới mắt có một quầng xanh. Tác Phi đau lòng một trận, cậu có thể tưởng tượng được rằng từ sau khi Samuel thoát ra khỏi trận chiến vẫn luôn một mình thủ bên cạnh cậu.
Tác Phi động tác rất nhẹ ngồi dậy. Cậu lẳng lặng nhìn Samuel, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn cũng càng cảm thấy từng đợt lo lắng.
Cậu vừa mới đặt tay lên mặt Samuel, cặp mắt tím liền đột ngột mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, Tác Phi cong cong ánh mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Samuel hơi giật mình, tiếp đó khẽ nghiêng đầu, một nụ hôn dừng ở lòng bàn tay cậu.
Nụ cười của Tác Phi càng thêm xán lạn, ánh mắt cậu cong như trăng rằm, lòng bàn tay ngứa, mà trong lòng cũng ngứa.
Cậu cùng Samuel đều đang ngồi, nhưng cậu thấp hơn một chút, vì vậy cậu đơn giản quỳ gối trên giường, như vậy sự chênh lệch độ cao liền không còn. Hai tay cậu đều dán lên mặt Samuel, có chút táo bạo nhưng phi thường thân mật.
Cậu sáp tới, chuẩn xác không lầm hôn lên miệng Samuel. Khiêu khích rõ ràng như vậy khiến bầu không khí trong nháy mắt trở nên nóng rực.
Samuel cầm tay cậu xuống, để cậu ôm lấy cổ mình, rồi sau đó thuận thế nắm thắt lưng cậu, dùng sức kéo người vào trong ngực. Điều ngày khiến nụ hôn nhẹ nhàng càng thêm sâu sắc.
Quyền chủ động bị cướp đoạt, nhưng Tác Phi một chút cũng không để ý. Cậu cảm nhận được sự đòi hỏi của Samuel, trong miệng là cường thế chiếm đoạt cùng điên cuồng quyện hấp, bởi vì thật gấp gáp mà có chút thô bạo, cánh tay siết trên lưng cậu giống như muốn đem cả người cậu tiến nhập vào ngực hắn. Này so sánh với lần yêu thương trước không thoải mái bằng, nhưng Tác Phi không quan tâm. Cậu chân thành cảm nhận được Samuel, phần tâm tình vội vàng kia khiến hai gò má cậu phiếm hồng, hô hấp dồn dập.
Cậu thở hổn hển, hai tay ngốc vụng muốn cởi bỏ y phục Samuel, nhưng mà càng sốt ruột càng khó, gây sức ép nửa ngày cũng không tìm thấy phương pháp, cuối cùng đành phải dùng một chút lực, xé rách quần áo. Dán lên da thịt nóng bỏng, Tác Phi thoải mái thở dài.
Cậu áp thân thể mình gắt gao lên người Samuel, như là giữa mùa đông rét lạnh gặp được ngọn lửa nóng cháy, chặt chẽ bám lấy nó, liều mạng hấp thu nhiệt độ có thể làm thân thể mình ấm lên.
Cậu cọ xát như vậy đem đến vô lượng cảm giác cho Samuel. Hắn có chút dở khóc dở cười chế trụ thắt lưng của Tinh Linh, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Không cần gấp.”
Nhưng mà Tác Phi thật gấp nha… Cậu bất mãn tiến sát vào tai Samuel, nhẹ nhàng nỉ non: “Samuel, em muốn.” Âm thanh thật thấp này như một cọng lông chim quét lên đầu tim, rồi sau đó cậu còn muốn mệnh mà đột ngột ngậm lấy vành tai Samuel, vươn ra đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa giỡn.
Vòng tay Samuel đang khóa lại eo cậu đột nhiên dùng sức, hắn rõ ràng cảm giác được địa phương nào đó của mình bởi vì sự chủ động khiêu khích này mà đã trướng đau.
Tác Phi bởi vì hắn dùng lực mà bị đau khẽ hô một tiếng. Hắn nhanh chóng thả lỏng lực đạo trên tay, bất quả bởi vì hai người quá thân cận nhau, phản ứng trên thân thể của hắn Tác Phi cảm nhận được rõ ràng.
Tinh Linh đầu tiên là giật mình, tiếp đó nhìn Samuel cười tới ánh mắt cong cong. Cậu chớp chớp mắt, sau đó động tác thong thả khom lưng, đem đống quần áo bị cậu xé rách loạn thất bát tao đó kéo xuống, vật nào đó liền lập tức nhảy ra.
Trướng đỏ, cứng rắn như thiết, đứng thẳng tắp, hình dạng kia, kích thước kia…
Tác Phi hơi hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc, trong mắt tựa hồ còn có chút sợ hãi. Bất quá cũng chỉ trong chốc lát, cậu liền vươn tay nắm lấy. Bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đụng vào, căn bản không có cách nào dập lửa, ngược lại khiến nhiệt độ càng tăng thêm.
Bàn tay vẫn luôn nâng thắt lưng Tác Phi của Samuel buông ra. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, trên điểm mẫn cảm của Tác Phi đánh vòng đùa giỡn, rõ ràng cảm giác được thân thể Tinh Linh run lên nhè nhẹ.
Từng đợt run rẩy này khiến Tác Phi thiếu chút nữa thất thần, bất quá cậu cuối cùng vẫn còn biết mình muốn làm gì, vì thế hiếm thấy mà kiên định bảo vệ tâm trí. Cậu hơi lùi về sau một chút, cúi đầu, hôn lên thứ kia.
Cậu bổn ý là muốn há miệng ngậm, nhưng mà… khụ khụ, rốt cuộc vẫn là cải biến sách lược, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm…
“Tác Phi, đừng làm rộn.”
Tác Phi không để ý tới hắn, tuy rằng động tác của cậu không thuần thục lắm nhưng cậu ghi nhớ rằng không nên để răng nanh đụng vào, chỉ theo những nguyên tắc cơ bản tiêu chuẩn mà dùng đầu lưỡi liếm, dốc sức hơn nữa.
Nhưng mà càng liếm lộng, Tác Phi càng bi ai phát hiện, huynh đệ này còn lớn hơn. Tận mắt thấy, Tác Phi mới chính thức kinh hãi. Lão tử lúc ấy rốt cuộc là như thế nào mà tiếp thu được cái thứ này vậy, thật sự sẽ không bị đâm – thủng sao…
Cậu vừa tạm dừng một chút đã bị Samuel nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, thân thể cậu nghiêng sang một bên, cả người đối diện với Samuel.
Cậu lần này đã hạ quyết tâm muốn làm toàn bộ, căn cứ theo đại tiền đề trước lạ sau quen mà cúi đầu tiếp tục liếm… Nhưng mà tư thế đã không như trước, cậu không ý thức được cả phần thân sau của mình đã bại lộ trước mặt Samuel.
Bởi vậy, khi nơi nào đó của bản thân được Samuel chiếu cố, thân thể Tác Phi không tự chủ được run rẩy, động tác ngoài miệng cũng chậm đi không ít.
So sánh với sự ngốc vụng thăm dò của cậu, tay Samuel linh hoạt cực kì, cao thấp luật động, lúc nhanh lúc chậm, khiến đại não Tác Phi trong nháy mắt nhuyễn thành một đoàn tương hồ, miệng tuy rằng vẫn còn tẫn trách liếm lộng nhưng tất cả lực chú ý đã sớm tập trung tại địa phương được làm cho thoải mái đến cực điểm kia.
Bất quá, trong chốc lát, cảm giác vội vàng muốn được thư giải kia khiến Tác Phi chịu không nổi. Cậu quay đầu, có chút thất thần nhìn Samuel nói: “Em muốn…”
Động tác Samuel dừng lại: “Muốn cái gì?”
Tác Phi rên rỉ, cắn môi nói: “Muốn… muốn… ưm…”
Dục vọng trong mắt Samuel càng dâng cao, hắn hắng cổ họng nói: “Ngoan, đừng nóng vội.” Vừa dứt lời, một ngón tay của hắn đã chôn vào thân thể cậu, cả người Tác Phi mãnh liệt run rẩy một trận.
Vì nãy giờ phía trước được chiếu cố, tiểu động phía sau của cậu đã có chút nước, bởi vậy ngón tay tiến vào càng thêm thuận lợi. Mắt Samuel chớp cũng không chớp mà nhìn, hắn thấp giọng nói: “Là nơi này muốn sao?”
Tác Phi đã mơ hồ, phía trước của cậu kêu gào muốn được thư giải, nhưng Samuel như thế nào cũng không chịu động, phía sau lại vì sự xâm lấn của ngón tay mà nảy sinh cảm giác ngứa ngáy. Kích thích như vậy khiến cậu căn bản không thể chiếu cố Samuel nữa, chỉ đành ngửa đầu, phát ra tiếng ngâm không cách nào khống chế.
Samuel lại gia nhập thêm một ngón tay; chỗ đó mang theo tiếng nước, co rút nhanh chóng. Tác Phi càng là hoàn toàn bị khống chế, chủ động hiến tặng bản thân.
Đang lúc trừu sáp như vậy, tại thời điểm Tác Phi sắp đạt tới cao trào, Samuel lại đột ngột rút hết ngón tay ra. Cảm giác nhất thời trống rỗng khiến đôi mắt Tác Phi mê mang. Cậu bất mãn hừ một tiếng.
Samuel vỗ mông cậu một chút, dẫn dắt nói: “Đến, ngồi lên đây.”
Tác Phi còn có chút chưa kịp phản ứng, hai tay Samuel đã đặt trên lưng cậu, giúp cậu ngồi xuống, sau đó còn nhắm ngay địa phương đó, đỡ eo cậu, để cậu thong thả hạ mông.
Tác Phi lúc này mới ý thức được đang xảy ra chuyện gì. Cậu trọn to mắt nhìn Samuel, cảm giác được rằng theo chuyển động của thân thể mình mà vật kia chậm rãi chen vào. Vừa nhớ tới kích thước của thứ đó, trong mắt Tác Phi nhất thời hiện lên một chút sợ hãi, lý trí nãy giờ vì tình dục mà không kiểm soát được tụ tập lại. Cậu có chút kháng cự nói: “Không, không được…”
Samuel không buông cậu ra, trấn an vuốt ve thắt lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Không sợ, không có việc gì, sẽ thật thoải mái.” Một câu cuối cùng hắn kéo âm cuối rất dài, thanh âm có đầy đủ lực hấp dẫn.
Tác Phi còn đang ngẩn ngơ đã bị hắn dùng lực làm cho ngồi xuống. Cảm giác đau đớn đột ngột khiến cậu thét lên một tiếng, rồi bắt đầu điệp thanh cầu xin tha thứ: “Không, không… Samuel, đau…”
Giờ khắc này, Samuel cũng hơi cau mày. Rất chặt, chặt đến khiến hắn cũng không thể kiểm soát. Nhưng nhìn vẻ mặt Tác Phi, hắn cưỡng chế tâm tình phập phồng của mình, liên tiếp trấn an cậu.
Dưới sự an ủi như vậy, Tác Phi rốt cuộc thích ứng một chút. Càng nhiều hoạt dịch tự động phân bố ra, thuận lợi giảm bớt sự đau đớn nơi hai người giao nhau. Samuel bởi vì sự ẩm ướt dễ chịu của chất lỏng này mà bị kích thích cao độ; Tác Phi cũng từ từ nếm được chút ngon ngọt, vậy mà còn chủ động nhè nhàng xoay động.
Động tác rất nhỏ này khiến Samuel hoàn toàn không thể nhẫn nại. Hắn đỡ lấy thắt lưng Tác Phi, giúp cậu cấp tốc lên xuống. Cùng với tiếng nước ‘chậc chậc’ và sự co rút nhanh chóng, Tác Phi vong tình rên rỉ; ngay cả bản thân nói gì cậu cũng không nhớ rõ, có lẽ là đòi hỏi, có lẽ là cầu xin tha thứ. Tóm lại, đầy một trái tim cậu đều là người này, cũng chỉ có người này.
Một hồi yêu thương kích tình chấm dứt, Tác Phi mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng Samuel lại có tinh thần hơn gấp trăm lần, tất cả sự mệt mỏi lúc trước như hóa thành hư không.
Tác Phi cả người đều ghé vào trong ngực hắn, há to miệng thở dốc. Samuel ôn nhu vuốt ve cậu, giúp cậu thả lỏng thân thể bởi vì hưng phấn mà căng cứng của mình.
Bầu không khí ấm áp lại ngọt ngào, hai người tương thân tương ai gắt gao ôm lấy nhau, khoảng cách giữa hai trái tim gần như thế, còn có điều gì càng tốt đẹp hơn so với chuyện này?
Tác Phi lẳng lặng bình ổn lại một hồi. Cậu có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim Samuel, tươi trẻ như thế, hữu lực như thế… chân thành như thế.
Cậu an tĩnh nghe, lát lâu sau mới ngẩng đầu, trong ánh mắt còn có chút nước lóng lánh. Cậu ngồi ngay ngắn lại chút, dùng nơi nào đó của chính mình nhẹ nhàng cọ xát Samuel, thanh âm mềm mềm: “Samuel, em còn muốn…”
Chỗ kia bởi vì vừa mới phát tiết mà dị thường ướt át. Bị trực tiếp ma xát như vậy, chỗ kia của Samuel lập tức cứng lên, nhưng hắn không thuận thế đi vào mà ngược lại nâng thắt lưng Tác Phi lên, nhẹ nhàng nói: “Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Tác Phi nhíu mày bất mãn với lời nói của Samuel, thì thầm nói: “Nhưng mà ngứa…” Lời như vậy vừa thốt lên, cậu rõ ràng cảm giác được lực đạo của đôi tay đang cản vòng eo cậu nhỏ đi không ít, hơn nữa đỉnh đầu vật nào đó cũng hơi hơi run rẩy.
Tác Phi cười cười, tận lực hạ giọng nói: “Thực ngứa, rất muốn anh tiến vào.”
Rồi sau đó, cậu như nguyện cảm giác thân thể của mình bị mãnh liệt ép xuống, đồ vật cứng rắn như sắt kia lần thứ hai xâm nhập vào bên trong cơ thể cậu.
Samuel đổi vị trí, xoay người cậu lại, sau đó để cậu ghé vào trên giường, từ phía sau mãnh liệt đâm vào. Hắn dừng động tác lại, tinh tế hôn lên phần lưng trơn bóng của Tinh Linh, thanh âm khắc chế nhưng không ngăn được sự tình cảm của mình: “Tác Phi, đừng khóc.”
Đây là một đêm phi thường kịch liệt, vừa lâu dài lại vừa ngắn ngủi. Tác Phi quả thật đã khóc lên. Với hành vi tự tìm đường chết đó của cậu, không khóc mới là chuyện lạ.
Hậu quả của việc phóng túng như vậy là Tác Phi ước chừng ngủ hết ba ngày ba đêm. Đợi đến lúc tỉnh lại, hai chân chạm đất, cậu mới buồn bực nghiến răng nghiến lợi.
Cặp chân này thiệt là dùng đi bước đi sao! Đứng cũng không vững nè.
Lúc này, Samuel đẩy cửa vào, trong tay bưng một cái dĩa, trên đó là đồ ăn sáng tinh xảo cùng với cháo lúa mạch ngọt mềm.
Ý cười trên mặt Samuel cực kỳ rõ ràng. Hắn đặt cái đĩa xuống, động tác mềm nhẹ mát xa cho Tác Phi, thanh âm sủng nịch nói: “Lần sau không được hồ nháo như vậy.”
Tác Phi chỉ nhìn hắn. Samuel thực sự là quá đẹp trai, trên mặt là vẻ thả lỏng, nơi đáy mắt là ý cười rõ ràng, thanh âm trầm thấp êm tai mà tất cả loại nhạc cụ trên đời này cũng không thể tấu thành.
Nhưng mà… Trong lòng Tác Phi một trận đau xót, sự đau đớn này khiến cậu không khống chế được mà chảy nước mắt.
Cậu như vậy khiến trong mắt Samuel khó được mà hiện lên một tia bối rối. Giọng hắn có chút sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Tác Phi sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Đại khái là quá đói, haha.” Như vậy mà cứ ngốc nghếch cho qua, Tác Phi bắt đầu ăn, ăn đặc biệt nhiều.
Thẳng đến khi nhét hết tất cả những thứ ăn được vào bụng, Tác Phi mới cảm thấy mỹ mãn.
Cậu tựa lên người Samuel, nhẹ giọng nói: “Samuel, em yêu anh.”
So sánh với sự ẩn nhẫn của Samuel, Tác Phi cho tới bây giờ là người cái gì cũng không nhịn được, mà cậu cũng sẽ không học cách nhẫn nhịn. Cho nên, thổ lộ gì chứ, đó quả thực là chuyện thường như cơm bữa…
Samuel chỉ hơi nhếch khóe môi. Bất cứ lúc nào hắn cũng thích nghe những lời này.
Tác Phi bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, đối diện với Samuel, sau đó hỏi: “Samuel, anh tin tưởng em sao?”
Câu hỏi đột ngột này có phần khó hiểu, bất quá Samuel cũng không nghĩ nhiều, hắn nhìn về phía Tác Phi nói: “Tin tưởng.”
Hai chữ này vừa mới nói ra, một cỗ cảm giác không thể nói rõ đột nhiên đánh úp lại. Tại thời điểm Samuel nhận thấy có điều gì không thích hợp, hết thảy đã muộn.
Tác Phi vẫn không nhúc nhích nhìn Samuel, trong mắt là sự ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, lần đầu tiên sử dụng năng lực này thế mà chính là tại thời khắc như vậy, người đối mặt lại là Samuel.
Tác Phi cực lực không nhìn sự ngạc nhiên trong mắt Samuel. Cậu miễn cưỡng khống chế cảm xúc của chính mình, dùng ngữ khí ra lệnh nói: “Kích hoạt Tu La nhận.”
Động tác Samuel có một chút chần chờ, Tác Phi nhanh chóng tăng mạnh tinh thần lực trên người hắn, lần thứ hai lập lại mệnh lệnh.
Tu La nhận bị kích hoạt.
Tầm mắt Tác Phi dừng lại trên lưỡi dao sắc bén thuần đen với hình dạng tao nhã kia. Tác Phi từng nghe nói rằng xương cốt của Long tộc là màu đen vô cùng thuần khiết. Cậu cho là mình chưa từng thấy qua, lại không ngờ rằng chính mình đã sớm nhìn thấy.
Cậu nhìn Tu La nhận, những ký ức đó chen chúc mà đến. Khí tức sinh mệnh bám trên lưỡi đao sắc bén đó, tại khoảnh khắc này Tác Phi cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Cậu nhìn về phía Samuel, chỉ vào trái tim mình, hạ mệnh lệnh cuối cùng: “Giết em.”
— Hết chương 79 —