Veeshan…
Tác Phi giật mình, sau đó liền quay đầu về hướng gia viên Evans điên cuồng chạy.
Cậu không thể bỏ đi một cách vô nhân tính như thế được. Chồng đã bỏ trốn, con trai cũng bỏ trốn, Veeshan phải làm sao đây?
Tác Phi một bên cố gắng cầm máu trước ngực, một bên âm thầm đem mười tám đời dòng họ tổ tông của Grambli ra mắng. Làm gì có thằng cha nào khốn nạn như vậy, trước khi đi còn chém con mình một đao, là ngại cậu chết chưa đủ nhanh sao?
Tác Phi đau đến đổ mồ hôi lạnh, ở trong lòng yên lặng đem Grambli dán lên lệnh truy nã. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Chờ ta vực dậy rồi, ‘Phụ thân’ ngươi ngàn vạn lần đừng rơi vào tay của ta!
Dị biến phát sinh quá đột ngột, các Tinh Linh hết sức hoảng sợ, hiển nhiên còn không kịp phản ứng. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, chân Tác Phi như được gắn động cơ, chạy nhanh đến phi nhân loại.
Lúc cậu thở hổn hển đi vào gia viên Evans, tất cả đã là một mảnh hỗn độn. Nhưng điều làm họ hoảng loạn chính là khi thánh thụ sập, họ không biết gia chủ của mình ở đâu.
Tác Phi chạy một đường đến chính sảnh. Vừa đẩy cửa vào, cậu đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp với ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ của Veeshan. Tác Phi bây giờ nhìn cực kì chật vật, một thân lễ phục hoa lệ đã rách nát, nửa thân trên từ vai trái đến thắt lưng là một vết chém dài còn đẫm máu, miệng vết thương nhìn thấy ghê người, mái tóc ngắn màu bạc loạn thành một đoàn, khuôn mặt trắng bệch một chút huyết sắc đều không có.
Veeshan nhanh chóng tiến đến, cẩn thận đỡ lấy cậu, nước mắt đã kiềm chế không được mà tuôn ra: “Con đây là làm sao vậy? Là ai làm? Có đau không con?” Vừa dứt lời, một luồng thánh quang từ tay nàng phát ra, nhanh chóng bao bọc lấy miệng vết thương trên người Tác Phi.
Đây là phép thuật khép lại cao cấp nhất, nhưng cũng chỉ có thể ngăn chặn vết thương chuyển biến xấu đi. Nếu muốn giống như trong game lập tức lành lại, kia quả thực là ảo tưởng.
Bất quá hiệu quả giảm đau của phép thuật này không tồi. Tác Phi cuối cùng cũng khôi phục lại một chút, sốt ruột nói: “Mẫu thân, chúng ta đi mau, rời khỏi nơi này.”
“Xảy ra chuyện gì? Con bị thương nặng như vậy, không thể lại…”
“Không được, chúng ta phải đi nhanh lên.” Bởi vì ngực phập phồng, miệng vết thương của cậu lại bị mở ra. Tác Phi cố nén đau tiếp tục nói, “Mẫu thân, việc thánh thụ bị chặt đổ… là phụ thân… là phụ thân làm.”
Những lời này tựa như một quả bom nguyên tử, làm cho Veeshan tái nhợt mặt mày.
Thánh thụ là linh hồn của Tinh Linh tộc, mà Grambli là trụ cột tinh thần của nàng.
“Không có khả năng, điều đó không có khả năng.”
Tác Phi nắm chặt tay Veeshan, nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành nói: “Mẫu thân, là con tận mắt nhìn thấy. Chúng ta mau rời đi. Đợi đến khi Tinh Linh vương biết được hành động của phụ thân, chúng ta sẽ không…”
Tiếng cửa phòng bị phá tung khiến lời Tác Phi im bặt.
…không đi được nữa.
Đứng ngoài cửa là những chiến sĩ dũng mãnh nhất của Tinh Linh tộc – đội cận vệ của vương tử Tinh Linh.
Mà người đang cầm kiếm đứng ngược sáng kia đúng là Manzi Yagudin.
Hắn nhìn Tác Phi, thanh âm trầm thấp lạnh băng giống như bản tính của hắn: “Em muốn đi đâu? Stefan Evans.”
Ngay tại thời khắc mấu chốt này mà nhìn thấy tiểu bảo bối Manzi, tâm tình của Tác Phi chỉ có thể diễn tả bằng mấy chữ – ĐM, chết chắc rồi!
Manzi là tiểu thụ đại biểu cho Tinh Linh tộc. Để công lược tiểu thụ kiêu ngạo nhỏ xinh này, cậu đã phải đem tất cả những thứ hắn yêu thích thuộc làu làu, trong số đó bao gồm tình yêu nồng nàn của hắn đối với Tinh Linh tộc, coi vinh quang của chủng tộc mình cao quý hơn hết thảy. Mà vậy cũng có nghĩa là hắn chán ghét sự phản bội, căm thù phản đồ đến tận xương tận tuỷ!
Tác Phi nếu nhớ không lầm mà nói, lúc trước cậu công lược Manzi, tình tiết trọng yếu nhất chính là giúp hắn bắt được một phản đồ Tinh Linh tộc ở trạm kiểm soát. Vì để dỗ mỹ nhân vui vẻ, cậu lúc đó dùng thủ đoạn phi thường cực đoan, đem người nọ tra tấn đến mức tàn tật.
Bà nó à, chơi game mà cũng có thể bị báo ứng sao?
Manzi đem trường kiếm chỉ vào giữa trán Tác Phi, trầm giọng hỏi: “Grambli Evans ở đâu?”
Nếu lão tử biết được hắn ở đâu đã sớm chém chết hắn rồi, nhưng mà lời này nói ra sẽ không ai tin a! Tại thời điểm này, nếu Tác Phi nói rằng bản thân không biết thì chẳng phải là đang hiên ngang lẫm liệt bao che cho cha của mình sao? Cơ mà cậu thật sự không biết a, ai đến nói cho cậu phải trả lời thế nào đi? Chứng ngại giao tiếp à, ngươi đi cút bà nó xuống địa ngục cho ta!
Lúc này, Veeshan bỗng nhiên đứng dậy che chở trước mặt Tác Phi, chậm rãi nói: “Nó cái gì cũng không biết.”
Tác Phi ngẩn người, mãnh liệt nhìn về phía Veeshan. Sự sợ hãi trên mặt nàng lúc trước đã không còn bóng dáng, mà thay vào đó chỉ còn sự lạnh lùng cùng bình tĩnh.
Nhưng Tác Phi biết đây là mặt nạ mà nàng kiên cường dựng lên, vì cậu cảm nhận được lòng bàn tay đang nắm chặt lấy mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Manzi đem tầm mắt dịch qua Veeshan. Veeshan không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm trầm ổn, vẫn duy trì sự tao nhã xưa nay: “Cho ta một chút thời gian, các ngươi muốn biết gì ta đều sẽ nói cho các ngươi biết.”
Bộ dáng nàng như đã định liệu trước rồi, làm cho ngay cả Tác Phi cũng thật sự cho là nàng biết được điều gì đó.
Manzi nhìn nàng, có chút chần chờ.
Veeshan cười cười tiếp tục nói: “Ta sẽ không rời khỏi căn phòng này, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể chờ ở bên ngoài một chút.”
“Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Veeshan cười thật ôn nhu, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Vậy thì thật xin lỗi, các ngươi cái gì cũng đừng hòng biết được, cho dù ngươi giết Fell trước mặt ta.”
Manzi khẽ nhíu mắt, nhưng vẫn đem trường kiếm thu hồi. “Được, ta đáp ứng ngươi.” Nói xong hắn xoay người rời đi, nhưng lúc đi đến cửa, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, quăng cho Tác Phi một cái liếc mắt thật sâu.
Đợi cho cửa phòng đóng lại, người đều ra ngoài rồi, Veeshan mới như bị thoát lực tựa vào vách tường.
Thời gian hết sức cấp bách. Nàng nỗ lực đứng lên, lấy một chiếc túi hồng nhạt ra khỏi túi áo, sau đó đem tất đồ vật trong phòng đều nhét vào.
Tác Phi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Trong game “Jalands” có rất nhiều đạo cụ thần kì, túi không gian cũng không phải là hiếm hoi gì, nhưng nếu có dung lượng khổng lồ như của Veeshan, rộng đến mức có thể đem tất cả đồ vật lớn nhỏ trong phòng bỏ vào, thì quả thực phi thường khó tìm.
Thu dọn xong, Veeshan đưa túi không gian cho Tác Phi, nói: “Cất kĩ bên người.”
Tác Phi không rõ ý định của nàng nên vẫn nhận lấy. Tánh mạng của mình trước mắt còn không giữ được, còn muốn mang theo đồ vật ngoài thân làm gì?
Đồ đạc này nọ đều được thu vào trong túi không gian, làm toàn bộ căn phòng trong nháy mắt trở nên trống trải. Veeshan nhìn trước nhìn sau trong chốc lát, sau đó cắn rách đầu ngón tay, dùng máu vẽ một phù trận trên mặt đất.
Tác Phi muốn hỏi, nhưng Veeshan lập tức ngăn hắn.
Phù trận dần thành hình. Tác Phi cực kì kinh ngạc – đây là một truyền tống trận!
Một truyền tống trận có thể đưa bọn họ lập tức rời khỏi đây!
Phải biết, trên toàn bộ đại lục Jalands, truyền tống trận quả thật rất hiếm thấy. Không nói đến vài cái truyền tống trận cố định, loại phép thuật truyền tống có thể tuỳ thời tiến hành mọi lúc mọi nơi giống cái này quả thực là đã quý lại còn hiếm.
Ma đạo sư cấp cao có thể nắm giữ loại phép thuật truyền tống này, nhưng tuyệt đối không thể thi triển chỉ với sức lực một người người. Tựa như Grambli, sau khi chặt đổ thánh thụ cũng là rời đi bằng ma pháp truyền tống, nhưng là do lực lượng tám người tập hợp lại mới thi triển thành công.
Manzi dám đồng ý lời yêu cầu của Veeshan, cho mẹ con bọn họ thời gian riêng với nhau như vậy có lẽ là do hắn không nghĩ đến chuyện một mình Veeshan có đủ khả năng thi triển truyền tống trận đi.
Tác Phi thật sự là vừa mừng vừa sợ. Cậu chỉ biết Veeshan tu luyện ma pháp, mà Tinh Linh tộc đối với ma pháp có tính tương tác cực cao. Nàng còn là một Tinh Linh thuần huyết, vậy nên khi tu luyện ma pháp càng là làm chơi ăn thật. Nhưng thực không ngờ nàng cư nhiên lại là thiên tài! Cư nhiên lại trâu bò như vậy! Đủ để làm chấn động toàn bộ Jalands!
Trong nháy mắt, Tác Phi có xúc động muốn quỳ xuống tôn nàng thành Nữ Thần rồi.
Có truyền tống trận, cậu cùng Veeshan có thể yên lặng không một tiếng động rời đi. Jalands rộng lớn như thế, chỉ cần bọn họ điệu thấp một chút, người của Manzi tìm họ đến gãy chân cũng sẽ không thành công.
Phù chú hoàn thành. Trên mặt đất toả ra ánh sáng màu xanh nhạt, biểu thị là trận đã được kích hoạt.
Không đợi Veeshan mở miệng, Tác Phi đã vèo vèo chạy tới, còn cực kì ngưỡng mộ nói: “Mẫu thân, người thật là lợi hại.”
Làn da trắng mịn của Veeshan có chút xạm đi, đại khái là do ma lực tiêu hao quá độ. Nàng nhu nhu mái tóc ngắn của Tác Phi, sủng nịch nói: “Hài tử ngốc.”
Tác Phi cười hắc hắc, cõi lòng ngập tràn sung sướng vì sắp tìm được lối thoát.
Veeshan bảo Tác Phi đứng ở trung tâm truyền tống trận, lại nhẹ giọng dặn: “Túi không gian ngàn vạn lần nhớ cất kĩ.”
Tác Phi gật đầu, đem túi không gian nhét sâu trong ngực, sau đó gấp gáp nói: “Mẫu thân, người mau mau vào đây. Thời gian không còn nhiều.” Sau khi truyền tống trận được kích hoạt, đều có thời gian hạn chế. Vào lúc ánh sáng rực rỡ nhất cũng là thời điểm truyền tống.
Veeshan bước lên một bước, rồi ngừng lại.
Ánh sáng xanh nhạt đậm dần. Tác Phi có chút sốt ruột, cuống quít muốn bắt lấy tay Veeshan lại bị nàng đẩy ra.
Màu xanh đậm chuyển thành xanh thăm thẳm, ánh sáng chói loá đến mức khiến cậu không mở mắt ra được. Nhưng Veeshan vẫn đứng bất động.
Trong phút chốc, một suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu, khiến cậu kinh hãi tột độ. Cậu khiếp sợ nhìn về phía Veeshan.
Veeshan nhìn cậu mỉm cười, thanh âm mềm mại êm tai: “Fell, con hãy sống sót thật tốt.”
Tác Phi mở to mắt, vui sướng vừa nãy trong chớp mắt đã tan thành mây khói. Cậu lớn tiếng hô to: “Veeshan! Veeshan! Người mau lại đây!”
Nhưng… đã không còn kịp rồi. Truyền tống trận khởi động, một cảm giác mê muội mãnh liệt đánh úp lại. Tác Phi cố gắng mở mắt, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí cậu là Veeshan đứng xa xa nơi đó, mái tóc dài xinh đẹp tuyệt trần dịu ngoan buông xuống sau lưng, dung nhan diễm lệ mặc dù hơi tái nhợt nhưng lại có vẻ bình tĩnh cùng thoả mãn.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, nói một câu. Tác Phi nghe không được âm thanh, nhưng cậu biết rõ điều nàng nói là gì.
“Fell, mẫu thân yêu con.”