Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 41: Chương 41




Từ sau buổi cung yến Vũ Văn Bùi nổi bật trong đêm đó, thời gian từ từ trôi qua, lại qua năm năm, mà Vũ Văn Bùi, cũng dần dần vào trong thời gian lắng đọng này, trưởng thành.

……

Trong năm năm này, Vũ Văn Bùi đã âm thầm nuôi trồng thế lực của mình.

Ba năm trước, Vũ Văn Bùi được thụ phong Vương gia, ban cho phủ đệ, chức quan chỉ sau Vũ Văn Lãng cùng Vũ Văn Hoằng.

Hai năm trước, Vũ Văn đế chính thức cho cậu quyền lợi hành sử quân sự, nương vào điều kiện thiên thời địa lợi, cậu lại bồi dưỡng quân đội chân chính cho mình, nhân số không nhiều lắm, gần mấy trăm người thôi, nhưng những người này đại đa số đều là người được cậu cứu về, có thể đem sinh mệnh giao ra cho cậu.

Đến ngày cậu bắt đầu thụ phong, đại thần trong triều liên tiếp bắt đầu dâng thượng thư nói rằng Lục hoàng tử đã lớn nên đây là thời điểm nạp phi, chỉ là mỗi lần tấu thư ấy đều bị bác bỏ.

Đương nhiên, những thượng thư dâng lên cho Vũ Văn đế hi vọng Vũ Văn Bùi cưới vợ đa số đều do các đại thần đánh chủ ý, Vũ Văn đế tuy rằng đã lập Thái Tử, nhưng chỉ cần có mắt, đều có thể nhìn ra được Thái Tử vô năng, căn bản không cách nào khiến Vũ Văn đế vui mừng, cho nên, đế vị cuối cùng này lạc vào tay ai, vẫn là còn chờ thương thảo.

Có một bộ phận nhỏ quan viên đem tiền đề cuối cùng đặt cược lên người Vũ Văn Bùi. Lục hoàng tử văn thao võ lược diện mạo tuấn mỹ bên người cũng không có một nữ tử, nếu bọn họ gả nữ nhân cho Lục hoàng tử, ít nhất, cũng sẽ là Vương phi, lại không cần cùng các nàng khác tranh đoạt một vị hôn phu.

Đương nhiên, cũng có một bộ phận quan viên đem những việc này coi như một trò đùa, bọn họ không có quên, lúc ấy trong cung có những lời đồn đãi gì, tuy nói đồn đãi không thể tin, bức tường không thể chắn gió, cho nên những lời đồn đãi này không thể không tin, bọn họ liền chờ nhìn trò hề này.

Trong hậu cung Hoàng Hậu cùng Đức phi cũng không thiếu nói bóng gió một phen, nề hà Vũ Văn đế nên chỉ lắc đầu không nói, ánh mắt ông thâm thúy, biểu tình không mặn không nhạt, một khi bị hỏi, ông chỉ là nhìn đối phương, làm cho Hoàng Hậu cùng Đức phi cuối cùng cũng không bắt được tin tức chuẩn xác nào.

Lâu dần, mãi cho đến mấy năm tới những việc này mới dần dần nhạt đi, bên người Lục hoàng tử trước sau như một không có một người làm bạn, trừ bỏ tiên sinh Ôn Như Ngọc bên người Lục hoàng tử.

……

Ngày này thời tiết rất là sáng sủa, bầu trời xanh thẳm không chút tầng mây che kín nào,

Trong hoa viên, nam tử mặc hoa phục màu đen đứng cùng với một người thanh niên gầy ốm mặc bạch y, cậu chau mày, môi mím chặt vào nhau, biểu tình trên mặt không quá tốt.

Cậu nói: “Tiên sinh, ngươi đáp ứng Bùi Nhi, ngươi sẽ không ở thời điểm này cưới vợ, Bùi Nhi không cho phép ngươi cưới vợ!”

Thái độ rất là kiên quyết, tay cậu đặt bên người nắm chặt chẽ, phía trên gân xanh đều nhô lên, có thể thấy được tâm tình cậu hiện tại là như thế nào.

Ôn Như Ngọc ánh mắt bất đắc dĩ nhìn học trò đứng trước mặt mình sớm đã lớn lên so với mình cao hơn rất nhiều, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, “Bùi Nhi, cái này không phải là ý nguyện của tiên sinh.”

Y cũng không phải là người vô cảm, tuy rằng chưa từng trải qua luyến ái, nhưng vào hai năm trước, học trò nhà mình đối với y sinh ra tâm tư cuối cùng y cũng đã rõ.

Lúc ban đầu hiểu rõ, y kinh ngạc hốt hoảng…… Vì thế, y đã từng tránh đi Vũ Văn Bùi suốt một tháng, chỉ là, về sau y lại phát hiện bên trong cảm xúc mình, chỉ còn lại không vui cùng chán ghét……

Lại hồi tưởng mỗi lần mình nhìn đến học trò đối với y mỉm cười, tim y nhảy lên đập liên hồi, điều này khiến cho đáy lòng y dâng lên tâm tình sợ hãi…… Không lẽ là, kỳ thật, thời điểm y sớm không tự giác, đã bắt đầu thích học trò nhà mình…… Thích Vũ Văn Bùi?

Khi y đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, thì đã bỏ ra thời gian quá dài, mới chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.

Chỉ là, tình cảm này đó, y không thể nói, cũng vô pháp nói ra……

Cho dù, hai người bọn họ, là lưỡng tình tương duyệt, nhưng là, y là lão sư hoàng tử, học trò y chí ở vạn dặm núi sông, bọn họ không thể ở bên nhau, cũng không cho phép ở bên nhau……

Cuối cùng, y tự nói với chính mình, bọn họ, chỉ có thể là thầy trò.

Đem phần tình yêu say đắm này giấu tận đáy lòng, y nhìn đứa bé mình hài lòng nhất chậm rãi lớn lên, không thể che dấu được cậu đào hoa, càng thêm xuất sắc, càng thêm vô cùng ưu tú, y sẽ mỉm cười, tự đáy lòng mình cũng dâng đầy cao hứng……

Vũ Văn Bùi hung hăng nhìn thanh niên đứng trước mặt mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, đồng tử thâm thúy chiếu ngược thân ảnh Ôn Như Ngọc, cậu đương nhiên hiểu rõ, tiên sinh mình, là tình thế bất đắc dĩ, đều không phải là chính mình mong muốn, là lệnh của cha mẹ…… Chỉ là, cậu không cho phép, tuyệt đối sẽ không cho phép.

Tiên sinh, chỉ có thể là của cậu, cũng sẽ chỉ là của cậu!

Ánh mắt lóe lên, cuối cùng Vũ Văn Bùi như đã nghĩ thông suốt cái gì đó, tiến lên một bước trong lúc Ôn Như Ngọc chưa kịp phản ứng liền duỗi tay ôm lấy Ôn Như Ngọc, cúi đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Như Ngọc chậm rãi tới gần…… Sau đó, môi cậu, dừng ở trên môi Ôn Như Ngọc, hai làn môi tương giao, cảm giác này khiến Vũ Văn Bùi cảm thấy mỹ diệu vô cùng.

Ánh mắt tối sầm lại, cậu gia tăng nụ hôn này, ngậm lấy môi Ôn Như Ngọc hút duẫn lộng sâu, hai làn môi giữa khe hở tương giao, Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, tiên sinh của ta, ngươi chỉ có thể là tiên sinh của ta……”

Ôn Như Ngọc ngây ngốc, trong nụ hôn quyến luyến ôn nhu như vậy, tâm y dần dần buông xuống phòng bị, nhắm mắt lại, trở tay ôm lấy học trò mình, tha thứ cho y một lần, khiến y trầm luân, làm y say mê đi……

Giữa trời đất, trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, ôm nhau, hôn môi ——

—— tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm!*

*Tình không biết từ nơi đâu bắt đầu, chỉ trong khoảnh khắc mà đã thật sâu.

Thời điểm hai người tách ra, cánh môi tương giao phát ra tiếng ‘ sóng ‘ rất nhỏ, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn nghe được, Ôn Như Ngọc đỏ bừng từ bên tai đi đến tận cổ, y quay mặt qua, đôi tay đẩy ra Vũ Văn Bùi, lui về phía sau một bước, nhấp môi mình, nhưng không có mở miệng.

Ánh mắt Vũ Văn Bùi dừng lại trên đôi môi vừa rồi bị chính mình hôn lên, ánh mắt biến hóa, cậu cười, cười trước bộ dáng định liệu này, “Tiên sinh, Bùi Nhi sẽ không cho ngươi cưới vợ.”

Cậu thấy Ôn Như Ngọc không có phản ứng, tiếp tục nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi thích ngươi, thực thích thực thích, Bùi Nhi sẽ không cho người chen chân vào giữa chúng ta, bất luận là kẻ nào!”

Vũ Văn Bùi nói xong lời này, hai người trong trạng thái im lặng rất lâu.

Thời gian trôi qua đã lâu, Ôn Như Ngọc mới ngẩng đầu lên, ánh mắt y phức tạp, trên mặt tuấn tú vẫn còn có chút đỏ ửng chưa kịp tiêu tán, y nhìn Vũ Văn Bùi, nói.

“Bùi Nhi, chúng ta là thầy trò.”

“Bùi Nhi không để bụng.”

“Bùi Nhi, chúng ta cùng là nam tử.”

“Bùi Nhi cũng không để ý, huống chi, ở trong triều Kiến Nguyên, dân phong cởi mở, sớm có tập tục cưới ‘ nam thê ‘. Khi mười ba tuổi, Bùi Nhi liền đã nói với ngươi, Bùi Nhi có người yêu thích, người kia, vẫn luôn là ngươi.”

“……”

Ôn Như Ngọc nói rất nhiều rất nhiều lý do, chính là đều bị Vũ Văn Bùi cứ một câu ‘ Bùi Nhi ‘ không để bụng ngăn miệng lại, khiến y không còn lời nói, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng thở dài.

“Bùi Nhi, ngươi muốn như thế nào, liền cứ như thế đi, tiên sinh đáp ứng ngươi, sẽ không cưới vợ!”

“Tiên sinh, Bùi Nhi sẽ cho ngươi thời gian, Bùi Nhi sẽ chứng minh với ngươi, lời nói vừa rồi, tuyệt nhiên không phải lời nói đùa!”

Vào ngày này, thiếu niên mười tám tuổi ánh mắt chân thành tha thiết sáng ngời nhìn thẳng chằm chằm Ôn Như Ngọc, nói ra lời như vậy!

X

Ôn Như Ngọc đứng ở trước mặt Ôn Cát cùng Ôn phu nhân, nhìn đứng trước mặt bên người bọn họ là một nữ tử mang vẻ biểu tình ngượng ngùng, ánh mắt phiếm ánh sáng ôn nhu, tiếng nói y thực ôn hòa, ngữ khí thực mềm nhẹ.

“Cha, mẹ, con không nghĩ đến cưới vợ.”

“Vì sao?” Ôn phu nhân hỏi.

“Hay là, bởi vì Tiểu Hi không đủ ưu tú?” Ôn Như Ngọc còn chưa lên tiếng, nữ tử vốn dĩ ngượng ngùng nhìn mặt y nhẹ nhàng cắn môi trong ánh mắt lập lòe nước mắt, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Lắc đầu, Ôn Như Ngọc nói: “Là vấn đề Như Ngọc, Như Ngọc tạm thời không có ý nguyện cưới vợ, huống chi, hiện tại Như Ngọc vẫn còn là lão sư Lục hoàng tử, ở tại trong vương phủ……”

“Ta không ngại ——“

“Không, ta đáp ứng Bùi Nhi rồi, ta không thể cưới vợ!” Đánh gãy lời nữ tử nói, Ôn Như Ngọc trong thanh âm nhàn nhạt lộ ra lời nói đầy tàn nhẫn với nữ tử, y cười, nhưng lại là xa cách.

Nữ tử nghe xong lời nói kiên quyết của Ôn Như Ngọc như thế, sắc mặt tái nhợt, tiếp đó liền che miệng chạy đi ra ngoài, nàng không thể tiếp thu, nàng vẫn luôn ái mộ Ôn Như Ngọc tao nhã giống như trích tiên thế mà lại quyết tuyệt cùng tàn nhẫn đến thế!

Ôn phu nhân nhìn nữ tử chạy ra ngoài, liền trừng mắt nhìn Ôn Như Ngọc, nói: “Ai da, Như Ngọc à, hiện tại trừ bỏ Lục hoàng tử có thể nhập vào mắt con, ai còn có thể tiến vào trong mắt con đây.” Thở dài một hơi, Ôn phu nhân đuổi theo ra ngoài an ủi Tiểu Hi.

Ôn Như Ngọc đứng đó, không nói gì.

Ôn Cát từ đầu đến cuối cũng không mở miệng, thấy Ôn phu nhân rời đi, ông mới buông chén trà nhìn tiểu nhi tử nhà mình, ngữ khí bình đạm hỏi: “Lục hoàng tử không cho phép con cưới vợ?”

Ôn Như Ngọc gật đầu, y cũng không muốn dấu diếm Ôn Cát, y biết được Ôn Cát là người có thể hiểu rõ tâm tình đối phương.

Ôn Cát nhìn thấu rất nhiều sự tình, cũng hiểu rõ, Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi đối với hài tử nhà mình, ôm cảm tình như thế nào.

“Con nói cho cha biết, con đối với Lục hoàng tử, rốt cục ôm tâm tình như thế nào?” Cặp mắt đầy cơ trí dừng ở trên người Ôn Như Ngọc, Ôn Cát mở miệng hỏi.

“Hắn là học trò Như Ngọc, trừ bỏ cha nương, là người con để ý nhất.” Ôn Như Ngọc chưa bao giờ phủ nhận qua, Vũ Văn Bùi đối với mình có tầm quan trọng cỡ nào, tuy rằng không rõ vì cái gì, nhưng y chính là đối với Vũ Văn Bùi rất là đau lòng, rất là lo lắng, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt……

“Hắn là hoàng tử, cũng có khả năng sẽ trở thành quân vương tương lai.” Ôn Cát minh bạch, vị Lục hoàng tử này, tương lai nhất định không phải vật trong ao.

“Như Ngọc biết, cha, Bùi Nhi hắn vẫn luôn nỗ lực, tài học hắn, năng lực của hắn, dũng khí hắn…… Hết thảy của hắn, không thua kém gì các hoàng tử khác.”

Ôn Cát nhìn Vũ Văn Bùi giảng đạo, hài tử hai tròng mắt sáng ngời hiện rõ vẻ tươi cười ôn nhu, đáy lòng không biết lần thứ mấy thở dài, tiểu nhi tử nhà ông, kỳ thật là ông chưa bao giờ lo lắng qua, chính là, hiện giờ, ông nên làm thế nào cho phải? Nếu chỉ là thích nam tử thì cũng thôi, vì sao, lại thích người, là hoàng tử chứ?

“Như Ngọc, hắn không phải là người con có thể thích, ngàn vạn lần, không cần phải thương hắn ——“

Những lời này, là Ôn Cát nói một câu cuối cùng với Ôn Như Ngọc, sau đó ông liền đứng dậy, đi ra phòng khách, lưu lại một mình Ôn Như Ngọc, đứng ở trong phòng khách trống rỗng, trên mặt vẫn còn khiếp sợ còn có…… Cười khổ.

—— chính là, cha à, đã thương, sao có thể thay đổi được?

Tác giả có lời muốn nói:Ừm…… Trưởng thành, thấy được tâm ý, thật vất vả mới có một cái hôn ~

Sau đó, sau đó, tiên sinh còn có chút biệt nữu, bắt đầu từ chương này, Tứ hoàng tử cùng các vị hoàng tử linh tinh khác, phải qua một đoạn thời gian mới xuất hiện, trong khoảng thời gian này, chỉ có tiên sinh cùng Bùi Nhi hỗ động nha ~

Cuối cùng chuyện tranh quyền chỉ còn kém một chút nữa thôi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.