Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 56: Chương 56




Hoàng Hậu ngồi xổm xuống nhặt lên tấu sớ ném xuống mặt đất liền mở ra, nhìn một chút nội dung bên trong, cả khuôn mặt đều trắng bệch, chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

Vũ Văn đế nhìn phản ứng Hoàng Hậu, liên tục cười lạnh phun ra lời nói rất vô tình, “Hoàng Hậu tốt của trẫm, sau khi xem xong ngươi còn có gì để nói?”

Thanh âm lạnh băng truyền vào màng tai Hoàng Hậu, chấn đến nỗi khiến bà phát đau, bà bổ nhào trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt chảy nước mắt, “Bệ hạ, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nên làm vậy, thần thiếp là bị quỷ sai khiến tâm hồn.”

Vũ Văn đế nhìn Hoàng Hậu quỳ rạp trên mặt đất khóc không còn hình tượng, hừ lạnh một tiếng, “Hoàng Hậu à Hoàng Hậu, trẫm đối đãi với ngươi không tệ, chính là ngươi đã làm cái gì, đem binh lính bá tánh của trẫm đặt ở chỗ nào!”

Đúng vậy, Vũ Văn Bùi trình lên tấu sớ dâng cho Vũ Văn đế, trừ bỏ chứng cứ phạm tội của Khương Thủ, còn bao gồm cả Hoàng Hậu.

Khương Thủ dám can đảm lớn mật cắt xén quân lương như thế, Hoàng Hậu ở bên trong cũng nổi lên tác dụng nhất định.

Vũ Văn đế nhìn một lúc, phẫn nộ tới cực hạn, nếu không phải để lại mặt mũi cho Hoàng Hậu, ông đã sớm sai người đem Hoàng Hậu bắt lại.

Ngồi xổm xuống, Vũ Văn đế vươn tay nâng cằm Hoàng Hậu, nhìn Hoàng Hậu nước mắt đầy mặt dáng vẻ nhu nhược đáng thương, khẽ cười một tiếng, “Hoàng Hậu, ngươi còn làm một chuyện không nên làm nhất.”

Vũ Văn đế tàn nhẫn ghé sát vào bên tai Hoàng Hậu, ngữ khí âm lãnh lạnh như băng sương, “Ngươi, không nên làm nhất chính là hại chết Địch Liễu.”

Hoàng Hậu thần sắc ngây ngốc, Vũ Văn đế chán ghét buông tay nắm cằm Hoàng Hậu, đứng lên cúi đầu nhìn xuống Hoàng Hậu trên mặt đất, vô tình nói một câu cuối cùng, “Hoàng Hậu, nửa đời sau của ngươi, liền ở trong lãnh cung mà vượt qua đi. Trẫm sẽ không giết ngươi, dù sao ngươi cùng trẫm đã từng có 28 năm làm phu thê.”

Hoàng Hậu thê lương nở nụ cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra, bà vừa khóc vừa cười, thanh âm nghẹn ngào bi thống, “Bệ hạ, ngài hận ta hại chết Địch Liễu, nhưng cái người mà hại y, chính là ngươi!” Ngẩng đầu, Hoàng Hậu phẫn hận ánh mắt tàn nhẫn nhìn Vũ Văn đế, lớn tiếng nói: “Là ngươi, bệ hạ nếu không phải ngươi dẫn y vào cung, thì y đã không phải chết, nếu không phải ngươi độc sủng một mình y, thì y cũng sẽ không chết, nếu không phải bởi vì ngươi yêu y, y cũng sẽ không chết!!”

Một tiếng cuối cùng này, Hoàng Hậu phải rống lên.

Bà hận, bà oán, bà khí, bà kỵ, bà đố, tất cả đều là do ai làm hại.

Rõ ràng thời điểm ban đầu, bà cũng như bao nhiêu nữ hài tử khác đối với tình yêu khát khao hướng tới, xem chồng như trời, xem chồng như trung tâm, chính là vì sao trong đêm đại hôn đó, lại tàn nhẫn nói cho bà biết, bà chỉ là quân cờ!

Vũ Văn đế bị Hoàng Hậu nói những lời này hốc mắt tẫn nứt, biểu tình khủng bố dữ tợn vô cùng, ông hung hăng nhìn Hoàng Hậu trên mặt đất, cả người tản ra đầy sát khí.

Ả đáng chết, đáng chết!!

Phúc Toàn nhìn tình huống như vậy, lá gan lớn liền lên tiếng, “Bệ hạ, thỉnh ngài bớt giận, Hoàng Hậu không thể chết được ạ.”

Nghe Phúc Toàn nói xong, Vũ Văn đế miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, ông nhìn Hoàng Hậu, âm lãnh ác độc, ông bỗng nhiên cười, sau đó từng bước một đi đến bên người Hoàng Hậu, đối với Hoàng Hậu trên mặt đất đã đứng kề bên trên bờ vực nói: “Hoàng Hậu à Hoàng Hậu, ngươi hy vọng lớn nhất, còn không phải là con trai ngươi có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao? Chính là, ngươi dường như đã quên mất, cho dù nó hiện tại đã là Thái Tử, nhưng mà cái danh hào Thái Tử là do trẫm phong, mà trẫm tùy thời đều có thể tước đi……” Vũ Văn đế thành công nhìn Hoàng Hậu biểu tình từ phẫn hận biến thành hoảng sợ cuối cùng là sợ hãi.

“Không bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp biết sai rồi, Thái Tử, Thái Tử cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, thỉnh bệ hạ tha thứ cho Thái Tử đi, tha cho Thái Tử đi.” Hoàng Hậu quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, búi tóc vân mây đã rối tung, trang dung trên mặt cũng trở thành nhòe nhoẹt, nhưng mà bà không rảnh lo tới điều đó.

Lúc này, bà chỉ là một người mẹ, một người mẹ bảo vệ con mình thật tốt.

“Hoàng Hậu, trẫm không giết ngươi, ngươi liền ở trong lãnh cung đi, ngây ngốc ở trong đó cho thật tốt!” Vũ Văn đế cười lạnh, không để ý tới phía sau Hoàng Hậu không ngừng đối với ông dập đầu thật mạnh, phân phó thái giám đi theo đem Hoàng Hậu mang đi lãnh cung, liền xoay người rời đi Vị Ương Cung.

Bên ngoài cung nữ thái giám đứng một hàng, lấy Lý ma ma cầm đầu bên người Hoàng Hậu các thái giám cung nữ đều cúi đầu, cung kính tiễn Vũ Văn đế đi, vội vàng muốn tiến vào bên trong nhìn xem đến tột cùng là gì.

Chính là, các cô còn chưa đi, lại thấy được các thái giám thị vệ đè Hoàng Hậu đi ra ngoài, Hoàng Hậu lúc này có còn bộ dáng thịnh khí lăng nhân nữa đâu, tóc bà rối tung trang dung trên mặt đã sớm lóe loẹt, ánh mắt dại ra, mười ngón đan khấu diễm lệ dường như đang trào phúng bà, dưới ánh mặt trời càng thêm vô cùng tươi đẹp, như đỗ quyên hút máu, đỏ đến nảy sinh ác độc, đẹp đến đả thương người.

“Hoàng Hậu nương nương, ngài làm sao vậy?” Lý ma ma đi lên một bước, muốn đẩy ra thị vệ đè Hoàng Hậu, hung tợn mở miệng, “Nô tài lớn mật, các ngươi làm gì vậy, nương nương là Hoàng Hậu, nơi này là Vị Ương Cung, ai cho các ngươi làm càn? Còn không buông nương nương ra cho ta……”

“Lý ma ma……”

Thanh âm Hoàng Hậu đánh gãy lời nói Lý ma ma, trên mặt xả ra mỉm cười thê lương, “Ma ma, về sau không còn Hoàng Hậu nữa.”

Sau đó bà bị mang đi, Lý ma ma còn chưa kịp phản ứng lại, sau một lúc lâu mới phản ứng, Lý ma ma vội vàng đuổi theo Hoàng Hậu mà đi, bà kêu, “Nương nương, nương nương, nô tỳ bồi ngài.”

—— haizz, Lý ma ma, cũng coi như là một trung phó.

Rất nhanh, tin tức Hoàng Hậu bị triệt hồi phong hào biếm đến lãnh cung đã tràn ngập trong cung, Đức phi vui tươi hớn hở chê cười, nhiều năm như vậy vẫn luôn bị bà áp chế, lúc này mới cảm thấy tâm tình sảng khoái.

Đức phi tâm tình tốt, dẫn theo Hồng Tụ, tính toán đi ra bên ngoài nhìn một chút, quan sát phong cảnh.

……

Đông Cung, chỗ Thái Tử.

Vũ Văn Hoằng còn đắm chìm trong nữ sắc, một tin tức dữ truyền tới bên tai hắn, sợ tới mức hắn phải rời đi một cung nữ diện mạo dễ nhìn từ trên người bò xuống dưới, tay chân luống cuống mặc quần áo thật kỹ, vội vàng xông ra ngoài.

Tay hắn nắm cổ áo thái giám báo tin vừa rồi, cả khuôn mặt nứt toát, biểu tình vặn vẹo, “Ngươi nói lại một lần nữa cho bổn Thái Tử biết, mẫu hậu xảy ra chuyện gì?”

Thái giám bị dọa đến cả người run rẩy, nói chuyện trở nên lắp bắp, nhưng hắn vẫn phải nỗ lực lặp lại một lần, “Hoàng Hậu nương nương bị bệ hạ biếm đến lãnh cung.”

“Hỗn trướng!” Vũ Văn Hoằng nghe xong lời này, ném vạt áo thái giám, xoay người hướng Ngự Thư Phòng chạy đi.

Hắn muốn đi gặp phụ hoàng, hắn muốn đi hỏi phụ hoàng, mẫu hậu hắn rốt cuộc đã làm ra sự tình gì!

Đáng tiếc, hắn còn chưa chạy ra khỏi Đông Cung, đã bị thị vệ bên ngoài ngăn cản bước chân, bọn thị vệ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vũ Văn Hoằng, bình tĩnh nói phân phó của Vũ Văn đế, “Thái Tử, bệ hạ thỉnh ngài trong khoảng thời gian này, tạm thời đừng rời khỏi Đông Cung.”

Phiên dịch một chút chính là, Vũ Văn đế tính giam lỏng Vũ Văn Hoằng.

“Tránh ra, bổn Thái Tử là Thái Tử đương triều, ngươi có mấy cái mạng chó mà dám can đảm ngăn cản bổn Thái Tử!” Nhìn thị vệ, Vũ Văn Hoằng ngữ khí lạnh băng nói, cẩn thận còn có thể nhìn thấy, lúc này cả người hắn đang không chế không được run rẩy, nhưng là hắn đây là bị chọc tức phẫn nộ.

“Thái Tử điện hạ, thỉnh không cần làm khó chúng tôi.”

Vũ Văn Hoằng cả người phát run, xoay người phất tay áo nổi giận đùng đùng về tới phòng, đem các cung nữ thái giám đuổi ra ngoài, một mình ở trong phòng phá hư hết các bình hoa thi họa.

—— chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy chính mình mới không vì bị sự tức giận, mà từ sống sờ sờ bị bức chết!

……

Cùng lúc đó ngoài cung, phủ đệ Đại tướng quân.

Ôn Cát mang theo binh lính cùng thị vệ vào phủ tướng quân, ánh mắt đám người Khương Thủ nhìn vào thánh chỉ trong tay. Thời điểm ông đọc xong, Khương Thủ vẻ mặt đã trắng bệch nói không nên lời.

Ông từ lúc ở Biên Thành nhìn thấy Vũ Văn Bùi, cũng đã dự cảm tới chính mình ngay lập tức sẽ phát sinh chuyện, chính là nhoáng mắt đã qua lâu như vậy, sự tình gì cũng không có, thẳng đến khi ông trở lại Châu Thành, cũng không thấy có thánh chỉ ban xuống, vì thế ông liền an tâm.

Chính là, chung quy ông vẫn là cao hứng quá sớm.

“Tướng quân, lĩnh chỉ đi.” Thấy Khương Thủ sắc mặt tái nhợt chậm chạp không chịu tiếp thánh chỉ, Ôn Cát đành phải lên tiếng nhắc nhở.

Khương Thủ nước mắt lưng tròng, vươn tay tiếp được thánh chỉ muốn lấy đi tính mạng ông, ông cúi đầu khấu tạ, trong miệng hô: “Tội thần Khương Thủ, tạ chủ long ân.”

Ôn Cát nhìn qua, phân phó binh lính phía sau, dẫn Khương Thủ rời đi, mà người nhà Khương Thủ, Vũ Văn đế niệm tình Khương Thủ là lão thần phục vụ hai đương triều, từng lập công lao lớn, đặc xá tha cho bọn họ không chết, nhưng phải đi đến Tướng Quốc Tự thành tâm lễ phật, gia sản sung vào công quỹ.

Khương Thủ bị dẫn đi rồi, sau đó binh lính Khương gia đưa hết tất cả đồ vật đáng giá toàn bộ dọn đi, phủ tướng quân trống trơn bọn hạ nhân thị nữ đều sớm đã rời đi, tháng chạp từng cơn gió lạnh thổi qua, tức khắc cảm thấy thê lương vô cùng.

Lúc này bọn họ lại nhận được thêm một tin dữ, Hoàng Hậu bị biếm, Vũ Văn đế đây là muốn tuyệt đường Khương gia bọn họ.

Khương lão phu nhân thấy tướng công mình bị dẫn đi, còn nghe nói con gái của mình cũng bị biếm vào lãnh cung, liền ngay lập tức choáng váng té xỉu trong lòng ngực đứa con trai mình đứng ở0 phía sau.

Lúc này, ánh chiều tà vừa lúc lặn xuống, trên bầu trời kéo lên một tấm màn đen bao phủ, trong nháy mắt trời bỗng tối sầm xuống, các thị nữ hạ nhân trong phủ tướng quân đều rời đi hết, chỉ còn lại mặt đất trống trải tịch liêu.

Khương gia mất đi người tâm phúc, đại ca Khương Minh thở dài một hơi, đối với người Khương gia phía sau nói: “Chúng ta cũng đi thôi, nơi này đã không còn là nhà của chúng ta.”

Tiếng nói hắn truyền xuống, khiến các nữ quyến khóc lóc tỉ tê, các cô ai mà chẳng phải thiên kim tiểu thư, đã từng chịu cực khổ qua bao giờ, hiện giờ tướng quân sụp đổ, Phủ Tướng Quân cũng không trụ được nữa, những món đồ đáng giá đều bị sung nhập quốc khố, chỉ còn lại bọn họ mấy chục nhân khẩu già trẻ lớn bé.

Khương Minh nghe được tiếng khóc, trong lòng vốn đã đủ phiền chán, lúc này càng thêm phiền não, hắn gầm nhẹ nói: “Khóc cái gì mà khóc, con gái chỉ biết khóc sướt mướt thôi, hiện tại vào giờ phút này, các cô khóc có thể thay đổi cái gì, mau chóng lau nước mắt cho ta!”

Khương Minh tức giận gầm nhẹ khiến các cô sợ tới mức phải mau chóng nín khóc, tuy rằng vẫn còn thanh âm thút thít, nhưng đã không còn vang lên tiếng vang như khi nãy.

“Ca, chúng ta đi tìm Thái Tử đi, Thái Tử có lẽ sẽ giúp được chúng ta.” Khương Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên cất bước chạy ra bên ngoài.

“Đứng lại!” Khương Minh lớn tiếng quát lớn, biểu tình nghiêm túc nhìn tiểu đệ mình, “Chỉ sợ, Thái Tử cũng không bảo vệ được chúng ta, thôi thôi, không cần vọng tưởng, ý chỉ bệ hạ có từng thay đổi đâu?”

“Chính là ca……” Khương Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn lại ánh mắt Khương Minh, lời nói bên miệng liền nuốt trở về.

“Khương Lăng, đệ còn không rõ sao? Bệ hạ đây là muốn triệt đường Khương gia.”

Khương Minh đã nhận mệnh.

Huống chi, hắn còn hiểu rõ Vũ Văn đế đã chết tâm muốn diệt bọn họ, Thái Tử nếu mà ra tay, thất thố sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Chỉ là bọn họ cũng không biết, Thái Tử hiện tại ngay cả thân cũng khó bảo toàn.

“Khởi hành đi, chúng ta phải đi suốt đêm tới Tướng Quốc Tự.”

Khương Minh nói xong lời này, cõng lên mẹ già đã ngất xỉu, dẫn theo người thân trong nhà từng bước một rời đi Phủ Tướng Quân.

Hiện tại nhà bọn họ, phải dựa vào hắn cho nên hắn không thể gục ngã được! Khương Minh tự nói với chính mình như vậy, nhưng thực ra kỳ thật trong lòng hắn cũng rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi.

Tác giả có lời muốn nói:Haizz, Khương gia từ đây chính thức bị trừ khử…… Thật vất vả rồi!!!

Hoàng Hậu bị biếm, Thái Tử bị cấm, Khương gia bị triệt hạ, ( ⊙v⊙ ) ừ chính là cái tiết tấu này!

Hết chương 56

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.