Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 58: Chương 58




Sáng sớm hôm sau, Ôn Như Ngọc mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là Vũ Văn Bùi ngủ say đang ôm lấy chính mình.

Đẩy ra cánh tay Vũ Văn Bùi bá đạo ôm lấy mình, Ôn Như Ngọc nửa mộng nửa tỉnh nói với học trò nhà mình: “Bùi Nhi, nên dậy rồi, ngươi còn phải vào triều……”

Bắt được tay quấy rầy chính mình, Vũ Văn Bùi lẩm bẩm, “Tiên sinh, phụ hoàng cho ta ba ngày để nghỉ ngơi……”

Ôn Như Ngọc buồn cười nhìn Vũ Văn Bùi mơ mơ màng màng híp mắt nói chuyện cùng mình, dùng tay khác nhẹ nhàng phủ lên lưng cậu, ánh mắt mỉm cười nhìn Vũ Văn Bùi, rồi sau đó vùi đầu vào giấc ngủ.

Vũ Văn Bùi đánh thắng chiến dịch lần này, Vũ Văn đế niệm cậu vất vả, đặc biệt cho phép cậu miễn triều ba ngày, mà ba ngày sau sẽ ở trong thượng triều luận công hành thưởng.

Khen thưởng gì chứ, Vũ Văn Bùi không chút hứng thú nào.

Đối với cậu mà nói, có thể cùng Ôn Như Ngọc ở cùng một chỗ không bị quấy rầy là quá tốt rồi.

……

Vũ Văn Bùi lần thứ hai tỉnh lại, đã là giờ Tỵ (buổi sáng từ 9 giờ đến 11 giờ), giường đệm rộng lớn, chỉ còn lại một mình cậu, Ôn Như Ngọc sớm đã thức dậy, lúc này đang ở trong thư phòng đọc sách.

Vũ Văn Bùi xoa lên cổ mình, bò dậy cầm lấy công cụ rửa mặt thị nữ đặt ở một bên, sửa sang lại chính mình thật tốt, lúc này mới ra khỏi cửa phòng.

Tầm ma ma nhìn Vũ Văn Bùi đứng dậy, hành lễ rồi mới nói: “Vương gia, nô tỳ đi mệnh lệnh phòng bếp làm một phần đồ ăn sáng.”

“Hai phần.” Vũ Văn Bùi mở miệng.

“Dạ, nô tỳ đã rõ.”

Tầm ma ma đương nhiên biết một phần khác là dành cho ai, có điều bà chỉ là một nô tài, sự tình của chủ tử, không phải là điều bà nên quan tâm, phận làm nô tài chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là tốt rồi.

Phân phó cho Tầm ma ma xong, Vũ Văn Bùi nâng bước chân hướng tới một hướng mà đi, Tiểu Thần Tử đi theo phía sau cậu, tròng mắt dạo qua một vòng, che miệng trộm cười vui vẻ, chủ tử thật là… một khắc cũng không thể rời đi tiên sinh được. Chạy chậm đi theo phía sau Vũ Văn Bùi, nhỏ giọng nói: “Vương gia, tiên sinh đã đến thư phòng.”

Vũ Văn Bùi gật gật đầu, sau đó bước chân vừa chuyển, hướng tới thư phòng mà đi. Tiểu Thần Tử linh động, thời điểm Vũ Văn Bùi còn chưa nêu ra câu hỏi, cũng đã báo trước hành trình ngày hôm nay của Ôn Như Ngọc.

Tiểu Thần Tử rất vui, nhưng là từ nhỏ sống và làm việc trong cung ngươi lừa ta gạt, phải có khả năng xem mặt đoán ý, những người có thể sinh tồn trong chốn hoàng cung đều không phải là những nhân vật đơn giản, Tiểu Thần Tử tuy rằng được Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi cứu giúp, nhưng có thể thuyết minh cái gì, ở trong cung còn không phải khinh thiện sợ ác sao?

Nhiều nhất chỉ có thể thuyết minh, Tiểu Thần Tử tương đối thiện lương mà thôi.

Từ phòng Vũ Văn Bùi đến thư phòng, khoảng cách cũng không xa lắm, thời gian bông hoa còn chưa kịp nở bung Vũ Văn Bùi đã đứng trước cửa thư phòng.

Đẩy cửa mà vào, Tiểu Thần Tử hiểu chuyện đứng ở cửa, thuận tiện hướng vào bên trong cười tủm tỉm vẫy tay chào Đông Nhi, ý bảo cậu ta hãy ra đây cùng bồi với cậu.

Đông Nhi tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng là người hiểu chuyện, cậu không chờ Ôn Như Ngọc hoặc Vũ Văn Bùi đưa ra bất luận câu nói nào, liền đưa ra lời nói trước, “Công tử, Đông Nhi đi ra ngoài cửa hầu hạ.”

Ôn Như Ngọc gật gật đầu, “Đông Nhi, nếu không có việc gì làm, có thể dẫn theo Tiểu Thần Tử cùng đi chơi một chút.”

Những năm gần đây, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Ôn Như Ngọc đều do Đông Nhi chiếu cố, cho nên đối với thiếu niên đã đi theo bên người y tám năm này, Ôn Như Ngọc cũng là nuông chiều cùng dung túng, kỳ thật y cũng không xem Đông Nhi là hạ nhân mà đối đãi, tiếc rằng thời đại này lễ nghi tôn ti quá mức thâm căn cố đế, Ôn Như Ngọc cũng không dám quá biểu hiện không giống như người thường.

“Đông Nhi hiểu rõ.”

Nói xong, Đông Nhi hướng tới Vũ Văn Bùi hành lễ, sau đó mới đi ra thư phòng thuận tiện đóng cửa.

Ôn Như Ngọc nhìn Đông Nhi sau khi rời khỏi, mới đưa ánh mắt chuyển tới trên người học trò nhà mình, “Bùi Nhi, đã dùng qua bữa sáng chưa?”

“Vẫn chưa, Bùi Nhi muốn cùng tiên sinh dùng bữa.”

Đi đến bên người Ôn Như Ngọc ngồi xuống, Vũ Văn Bùi liền bắt được tay tiên sinh nhà mình, đặt vào trong tay thưởng thức, lật qua lật lại. Lại đem tay của mình cùng tay tiên sinh nhà mình hợp vào nhau, Vũ Văn Bùi vừa lòng nhìn tay mình rõ ràng so với tay tiên sinh nhà mình lớn hơn không ít, ngẩng đầu hai tròng mắt sáng ngời nhìn đối phương, ngữ khí thực nhẹ nhàng, “Tiên sinh, tay Bùi Nhi so với tay tiên sinh to hơn rất nhiều.”

Động tác này của Vũ Văn Bùi, kỳ thật cũng rất mới mẻ.

Cho dù Vũ Văn Bùi ở trước mặt Ôn Như Ngọc, mỗi lần đều là cười, ngẫu nhiên sẽ có lúc làm nũng linh tinh, nhưng tính cách cậu trước sau như một đều thuộc trầm ổn, đủ loại nghiêm túc, cho nên cái hành vi rõ ràng ngốc nghếch như thế này, luôn sẽ làm cho người khác cảm thấy mới lạ.

“Tiểu tử ngốc.”

Ôn Như Ngọc nhẹ giọng cười mắng, trong giọng nói đầy ý cười ôn hòa.

“Tiên sinh, Bùi Nhi còn chưa so chiều cao đâu.” Ngồi ngay ngắn, Vũ Văn Bùi thân người ngồi cao hơn, ngữ khí hưng phấn tiếp tục nói.

Ôn Như Ngọc: “……”

Ánh mắt một lần nữa nhìn xuống trên người Ôn Như Ngọc, đôi mắt Vũ Văn Bùi đều là ý thâm tình, ngữ khí trịnh trọng cùng nghiêm túc, “Tiên sinh, Bùi Nhi muốn bảo vệ ngươi thật tốt……”

Nhẹ nhàng vỗ lên đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc buồn cười giảng đạo: “Nói bậy, tiên sinh sẽ tự bảo vệ mình.”

Vươn tay ôm lấy Ôn Như Ngọc, đầu Vũ Văn Bùi ở trên vai Ôn Như Ngọc cọ xát, “Tiên sinh……”

“Ở đây.” Cảm nhận được phần cổ truyền đến ấm áp, Ôn Như Ngọc gương mặt nghiêng qua một bên, toàn thân nhẹ nhàng bị Vũ Văn Bùi ôm vào trong ngực.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí dần yên tĩnh, xung quanh chỉ còn lại tiếng vải vóc cọ xát nhau có thể nghe được rõ ràng.

Hai người hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh, bỗng nhiên thanh âm Tiểu Thần Tử xuyên thấu qua cửa phòng truyền vào bên trong, đánh gãy không khí an nhàn, Ôn Như Ngọc đẩy ra Vũ Văn Bùi, sửa sang lại vạt áo chính mình, đứng lên đi mở cửa.

Tiểu Thần Tử hướng về phía Ôn Như Ngọc hành lễ, mới cung kính bẩm báo: “Vương gia, công tử, Thất công chúa tới.”

Ôn Như Ngọc quay đầu, cùng học trò nhà mình liếc mắt nhìn nhau một cái, nháy mắt đã hiểu được thần sắc trong đáy mắt đối phương.

“Đã biết, ngươi đi ra sảnh ngoài thỉnh công chúa chờ trong chốc lát, ta cùng với Bùi Nhi sẽ theo sau.” Ôn Như Ngọc phân phó như vậy nói.

Tiểu Thần Tử gật gật đầu, xoay người chạy chậm đi về hướng phía trước.

……

Đại sảnh, Vũ Văn Bùi vẻ mặt không cao hứng nhìn Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Vũ, Thất muội trong trạng thái vui vẻ, vừa rồi tiên sinh cùng cậu khó có được hưởng thụ cảm giác một lần được yên tĩnh, đã bị Thất muội không mời mà đến đánh gãy.

Vì thế, đương nhiên là không vui rồi.

Vũ Văn Vũ cùng Ôn Như Ngọc trò chuyện từ trời nam đất bắc, bởi vì từ nhỏ lớn lên ở trong cung, cho nên đối với sự tình bên ngoài rất là tò mò, lúc trước Vũ Văn Vũ đã từng nghe các cung nữ nhắc tới, Ôn Như Ngọc cùng Lục hoàng huynh cũng từng đi đánh giặc. Cho nên lòng hiếu kỳ từ cô hoàn toàn trỗi dậy, cô không dám hỏi Vũ Văn Bùi, vì thế, Ôn Như Ngọc trở thành người được lựa chọn tốt nhất.

Nghe Ôn Như Ngọc nói đến thế giới bên ngoài, Vũ Văn Vũ đôi mắt sáng lấp lánh, nói đến cùng, cũng chỉ là cô bé mười lăm tuổi mà thôi, tuy rằng trong thời đại này các cô đã xem như thành niên, nhưng ở trong mắt Ôn Như Ngọc, bé gái chính là bé gái, đối với sự tình gì cũng đều cảm thấy hứng thú……

Vũ Văn Vũ hôm nay vốn tới tìm hai người Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc nghĩ biện pháp, bởi vì lúc trước Vũ Văn đế có nói, thí nghiệm Ôn Như Ngọc lập tức phải bắt đầu rồi.

Nhưng là, cô hiện tại đang trầm mê những điều Ôn Như Ngọc đã từng trải qua, hoàn toàn không thể tự kiềm chế……

“Khụ khụ……”

Vũ Văn Bùi cảm thấy mình sắp sửa trở thành kẻ tàng hình, tiên sinh nhà mình đã cùng cái người gọi là Thất muội này nói chuyện sắp đến nửa canh giờ, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn đến mình, cậu cảm thấy chính mình bị bỏ rơi rồi…… Cho nên, nhịn không được phải phát ra tiếng vang chứng minh mình vẫn còn tồn tại.

Vũ Văn Vũ nghe được thanh âm, ngẩng đầu vừa thấy, liền phát hiện Lục hoàng huynh ánh mắt tối đen như đáy nồi nhìn chính mình, lạnh lẽo đầy băng giá, không chút nào ấm áp, cả người ngẩn ra, cô đột nhiên nhớ tới chính mình tới nơi này rốt cuộc là để làm gì.

Ôn Như Ngọc đương nhiên cũng thấy được dáng vẻ Vũ Văn Bùi, bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, dứt khoát không nói, cầm lấy bánh quế hoa đặt ở một bên, cắn một cái, ừm…… Hương vị ngọt ngào mềm mại, ăn vẫn rất là ngon nha.

Thấy hai người rốt cuộc cũng đình chỉ nói chuyện với nhau, trong lòng Vũ Văn Bùi vừa lòng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì lớn lắm, vẫn như cũ một bộ ngươi thiếu ta mười vạn nhìn chằm chằm Vũ Văn Vũ, bình đạm mở miệng: “Hoàng muội tới chỗ hoàng huynh, là có chuyện gì?”

“Còn không phải bởi vì phụ hoàng có như thế nào cũng không chịu đáp ứng điều kiện muội không gả cho y sao?” Chỉ vào Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Vũ thè lưỡi, khuôn mặt nhỏ suy sụp xuống, oán giận nói: “Muội thật vất vả mới được phụ hoàng cho phép có thể khảo nghiệm Ôn Như Ngọc, nếu Ôn Như Ngọc không thông qua khảo nghiệm của muội, như vậy muội sẽ không gả cho y.”

Nghe thấy cái này, Vũ Văn Bùi ánh mắt lập lòe, ngữ điệu vẫn trước sau như một, bình đạm không có gì lạ cũng không kinh hỉ hoặc cảm giác khác, cậu nheo nheo mắt, nói: “Phụ hoàng nói như vậy?”

“Đúng vậy, phụ hoàng chính miệng đáp ứng muội, hơn nữa đề mục do chính muội định đoạt.” Nói xong, ánh mắt cô chuyển hướng nhìn về phía Ôn Như Ngọc đang cầm bánh quế hoa ăn vui vẻ, mệnh lệnh nói: “Ôn Như Ngọc, bản công chúa mệnh lệnh ngươi, vô luận là đề mục gì, ngươi phải đều không đạt kết quả.”

Đột nhiên đem lực chú ý chuyển dời đến trên người mình, Ôn Như Ngọc chớp chớp đôi mắt, miệng nhai đi nhai lại bánh quế hoa rồi sau đó nuốt vào, lúc này mới mở miệng, “Lời nói của công chúa điện hạ, vi thần nhớ kỹ.”

Vũ Văn Bùi vừa lòng, như vậy chỉ cần tiên sinh không thông qua kỳ khảo nghiệm này, như vậy liền không cần cưới vợ nữa.

Nhưng mà, Vũ Văn Bùi nghĩ quá tốt đẹp rồi, Vũ Văn đế muốn tách hai người bọn họ, sao có thể đơn giản liền buông tha bọn họ như vậy được, vì tứ hôn Ôn Như Ngọc, chẳng qua là một bước trong kế hoạch mà thôi.

Nếu không có kế hoạch ngoài ý muốn, sau này sẽ còn hai bước ba bước bốn bước…

Vũ Văn Vũ nghe xong Ôn Như Ngọc nói lời này liền yên tâm, có điều ngay sau đó liền đánh giá trên dưới Ôn Như Ngọc, nghi hoặc hỏi: “Chính là Ôn Như Ngọc này, chẳng lẽ bản công chúa không xinh đẹp sao? Bao nhiêu người muốn tranh đoạt danh hiệu phò mã, sao ngươi lại có thể bình đạm đáp ứng yêu cầu của bản công chúa?”

Đúng đó, cô đối với tướng mạo chính mình phi thường hài lòng.

Con cái hoàng gia, người nào mà không đẹp mỹ mạo? Cái gọi là gien này, tuyệt đối thể hiện ra như thế.

“Công chúa điện hạ, vi thần trong lòng đã có người thích.”

Ôn Như Ngọc câu môi mỉm cười, toàn thân tản ra hơi thở ôn nhuận, thời điểm nói chuyện, ánh mắt tràn ngập ấm áp, khiến Vũ Văn Vũ có thể cảm giác được loại yêu thích này.

Đương nhiên, những lời này Vũ Văn Bùi cũng nghe thấy, cậu rất vui vẻ, trên mặt tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng nếu nhìn kỹ mà nói, có thể nhìn thấy trong ánh mắt cậu, là tình yêu say đắm cùng cảm giác thỏa mãn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.