Bên trong cung đình tường cao vây kín, ở một hơi nẻo lánh trong cung điện.
Một thiếu niên ước chừng chỉ mười tuổi ngồi ngay ngắn ở trước bàn, tập trung tinh thần nhìn thư tịch ngay trước mặt mình.
Tầm ma ma phủ thêm một kiện áo choàng lên người thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Lục hoàng tử, trời đã trở lạnh, chú ý giữ ấm thân thể mình.”
Thiếu niên được gọi là Lục hoàng tử liền quay đầu, ánh mắt đen láy mở thật to, cậu nhìn như rất thiên chân nhìn ma ma đang chiếu cố mình, “Tầm ma ma, ngươi nói phụ hoàng ngày hôm nay có đến nhìn ta không?”
Nhìn thiếu niên trong con ngươi đầy háo hức mong đợi, Tầm ma ma không biết nên nói cái gì cho tốt, thật lâu sau, bà mới nói: “Sẽ tới, chỉ cần Lục hoàng tử nghiêm túc đọc sách, không lâu sau, Hoàng Thượng sẽ đến đây nhìn ngài.” Sờ lên đầu thiếu niên, Tầm ma ma mỉm cười thật tươi.
Thiếu niên dường như đã rõ, hướng về phía ma ma lộ ra nụ cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu, “Ừm, ta sẽ hảo hảo dụng công đọc sách, sau đó phụ hoàng sẽ tới đây nhìn ta ——”
Tầm ma ma thấy thiếu niên nghiêm túc, thở dài một hơi khó có thể nghe thấy......
Thật là, vì sao chủ tử phải làm chuyện như vậy, thậm chí liên lụy đến việc Hoàng Thượng sủng ái Lục hoàng tử.
Tầm ma ma chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhìn không trung ở bên ngoài, xám xịt...... Có lẽ, trời sắp sửa đổ mưa.
×
Hoàng cung, trong điện Thái Hòa, Kiến Khang đế Vũ Văn Thác Cát đã qua tuổi bốn mươi ngồi trên long ỷ phía trên, nhìn người phía dưới, “Khương ái khanh, có chuyện gì cần bẩm báo?”
Khương Thủ cong lưng đôi tay chắp về phía trước thi lễ, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Lục hoàng tử đã mười tuổi, đã sớm qua tuổi nhập học, nhưng chỉ ở trong cung điện Nhân Lâu Cư, có nên thỉnh một vị tiên sinh dạy học đến dạy dỗ?”
Vũ Văn đế nhìn Khương Thủ cúi đầu, nhướng mày, âm thanh thong thả nói: “Không biết tướng quân có cao kiến gì?”
Khương Thủ nghe vậy, liền nói: “Vi thần cho rằng trong nhà Ôn thừa tướng có ấu tử có thể trở thành đạo sư cho Lục hoàng tử. Nghe nói vị công tử này từ nhỏ đọc hiểu hết tất cả các loại thư tịch, có thể nói là đọc rất nhiều loại sách, tuổi còn nhỏ như vậy đã có tiếng khen “ công tử như ngọc “.
“Nga ~ lời nói của tướng quân có thật không? Không biết ấu tử thừa tướng đã bao nhiêu tuổi?”
“Nghe nói tiểu công tử đã mười lăm tuổi.” Khương Thủ nói, đầu cúi thấp xuống khiến Vũ Văn đế ngồi trên cao không nhìn thấy rõ biểu tình.
Vũ Văn Thác Cát nghe xong, cúi đầu sờ sờ ban chỉ trên tay mình.
Thật lâu sau, Khương Thủ vẫn uống cong eo xuống đến nỗi rất đau nhức, Vũ Văn Thác Cát mở miệng, “Người tới, truyền theo ý trẫm, trong vòng ba ngày phải đưa ấu tử thừa tướng vào cung đảm nhiệm làm lão sư Lục hoàng tử.”
Phía dưới Khương Thủ thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được âm thanh Vũ Văn đế vang lên, “Làm sao vậy...... Tướng quân vẫn chưa vừa lòng?” Ngữ khí cười như không cười, khiến Khương Thủ đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân.
Lão vội nói: “Hoàng Thượng thứ tội, vi thần tuyệt không có nửa điểm ý tứ nào, chỉ là thấy Lục hoàng tử tuổi nhỏ đã mất mẹ, muốn cho Lục hoàng tử có một vị tiên sinh thôi ——”
“Được rồi, ngươi đừng nên nói nữa, đi xuống đi.” Vũ Văn đế ngữ khí không kiên nhẫn đối Khương Thủ cúi đầu liền mở miệng, đối với việc thần tử lục đục lẫn nhau, ông chỉ cảm thấy quá mức phiền chán, chỉ là Khương Thủ này bỗng nhiên đem ánh mắt nguy hiểm dừng lại trên đầu tiểu nhi tử nhà ông, chỉ sợ là do có thần tử không ngừng xúi giục đi...... Nếu nói như vậy, thê tử của ông, Hoàng Hậu không thoát được liên hệ này......
Câu môi cười, trong hoàng cung ấy, quả nhiên không có cái gì gọi là tình thân......
“Tuân lệnh, vi thần xin cáo lui.” Khương Thủ thân thể cứng đờ, chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi tới cạnh cửa mới xoay người rời đi.
×
Ở bên này.
Thời gian trôi qua như nước chảy về nguồn. Đảo mắt, Ôn Như Ngọc đã đi tới thời không này một tháng rồi.
Nằm triền miên trên giường bệnh một tháng trời, Ôn Như Ngọc sốt ruột muốn đi ra bên ngoài xem phong cảnh, nhìn ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người......
Vất vả lắm y mới lành bệnh, vì thế vội vàng dẫn theo Đông Nhi đi ra bên ngoài hưởng không khí hít thở khí trời ——
Hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt Ôn Như Ngọc, trên thân thể, như mạ một tầng kim sắc, khiến cho lòng người ngập tràn ý tưởng......
Đông Nhi cứ như vậy nhìn, nhìn đến nhập thần.
Một hồi sau, Ôn Như Ngọc nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng hạ nhân kêu to, quay đầu nhìn lại, thấy một nô bộc đi đến trước mặt mình, hơi khom lưng xuống, nói: “Công tử, lão gia và phu nhân thỉnh công tử cấp tốc đến phòng khách tiếp chỉ.”
“Hở?” Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn đi theo nô bộc hướng đến phòng khách ——
Non nửa canh giờ lộ trình, Ôn Như Ngọc có chút hơi mệt.
Tới được phòng khách, Ôn Như Ngọc nhìn thấy có một người đứng ở giữa phòng mặc y phục màu xanh biển đỉnh đầu đội mũ...... Những cái này, là thái giám sao?
Thu hồi nghi hoặc của mình, Ôn Như Ngọc đi tới trước mặt Ôn Cát cùng Ôn phu nhân, cung cung kính kính kêu: “Cha, nương.”
Ôn phu nhân nhìn Ôn Như Ngọc khẽ cười, mà Ôn Cát chỉ liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc, tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, nhưng Ôn Như Ngọc có thể nhìn ra, ánh mắt ấy là đang quan tâm đến chính mình.
Lúc này, thanh âm tiêm tế vang lên, “Nếu tiểu công tử đã tới, hãy đến tiếp chỉ.”
Ôn Như Ngọc giật mình, lập tức quỳ xuống cùng phụ thân mẫu thân.
Chất giọng tiêm tế kia bắt đầu thì thầm: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay Lục hoàng tử đã mười tuổi, trẫm nghe nói thừa tướng có ấu tử Ôn Như Ngọc phẩm hạnh tốt đẹp đọc nhiều sách vở, nay hạ thánh chỉ phong Ôn gia thừa tướng chi tử Ôn Như Ngọc làm thái phó bên cạnh hoàng tử, ba ngày sau vào cung dạy dỗ Lục Hoàng tử thư lễ, khâm thử, tạ ơn.”
Ôn Như Ngọc nghe xong thánh chỉ, liền kinh ngạc vô cùng.
Cho nên khi thái giám một lần nữa nhắc nhở, mới đến tiếp thánh chỉ, cảm tạ hoàng ân.
Thái giám truyền chỉ thu được tiền biếu từ Ôn Cát lúc sau liền dẫn theo người trở về hoàng cung.
Khi người đã đi xa, Ôn phu nhân mới nhíu mày hỏi Ôn Cát: “Phu quân, Hoàng Thượng là có ý gì?” Nhìn tiểu nhi tử sắc mặt tái nhợt, Ôn phu nhân nội tâm đau lòng cùng lo lắng.
Từ xưa vừa vào hầu tựa sâu như biển, gần vua như gần cọp, Ôn phu nhân cũng không nguyện hài tử mình tiến vào cung làm quan.
“Phu nhân này, vi phu cũng không rõ ý của Hoàng Thượng là gì?” Ôn Cát cũng nhíu mày, ông không rõ, tiểu nhi tử nhà ông luôn luôn ốm đau bệnh tật, hầu như rất ít khi đi ra bên ngoài, Hoàng Thượng từ đâu mà biết được hài tử mình đọc nhiều sách vở nhỉ?
“Kia phu quân, vậy phải làm như thế nào mới phải? Ngọc Nhi từ nhỏ thể nhược, sao có thể đảm đương làm phu tử cho Lục hoàng tử?”
Ôn Cát đương nhiên hiểu rõ sự băn khoăn của phu nhân mình, nhưng thánh chỉ đã hạ, không còn đường đổi ý, “Phu nhân, việc này đã không thể vãn hồi rồi. Nàng đi thế Ngọc Nhi thu thập một chút hành trang, ngày mai giúp nó mang vào trong cung.”
Thở dài một hơi, Ôn Cát lắc lắc tay áo, xoay người rời đi phòng khách.
Lưu lại Ôn phu nhân lo lắng kéo tay Ôn Như Ngọc nói: “Ngọc Nhi, cha cùng nương không còn cách nào khác. Khi con đi vào cung, nhớ rõ phải tự chiếu cố chính mình. Nương sẽ bảo Đông Nhi bồi con vào cung, nhớ không được quá mức rêu rao, con có hiểu không?”
Ôn Như Ngọc nhìn Ôn phu nhân ánh mắt lo lắng, liền an ủi ngược lại nói: “Nương, Ngọc Nhi hiểu rõ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nhìn hài tử mình lộ ra nụ cười thật tươi, Ôn phu nhân mới yên tâm xoay người đi đến nội viện thế Ôn Như Ngọc chuẩn bị hành trang.
Phòng khách chỉ còn lại có mỗi mình y, Ôn Như Ngọc mới thu hồi nét cười lại, nhìn thánh chỉ trên tay, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ.
—— đời trước y đắm chìm vào trong sách vở, vốn tưởng rằng xuyên qua đến đây có thể tùy ý cả đời sống tự tại lại không nghĩ rằng y ở trong phủ thừa tướng còn chưa được bao lâu đã bị một đạo thánh chỉ triệu vào trong cung.
Lão sư hoàng tử, y như thế nào có thể đảm đương được đây.
......
Đem mu bàn tay đặt ở sau người, Ôn Như Ngọc xoay người rời khỏi phòng khách. Nhìn mây trắng trên bầu trời...... Không biết, vị Lục hoàng tử này có thể ở chung được hay không?
Lắc lắc đầu, ném đi suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu ra ngoài.
Thôi thôi, đi một bước, tính một bước đi.
Dù sao thế gian trừ bỏ sinh tử, đơn giản không còn gì để mất......
Hết chương 3