CHƯƠNG 23: TỬ HIẾU
Chỉ Hi sợ hãi nhảy dựng, thảo nào Triệu ma ma ân cần đứng ở chỗ này, thì ra lão gia đến Úc Hề viên, hơn nữa đã ở bên trong, không phải có ý định cùng dùng cơm với thiếu gia sao?
Úc Thụy cũng kinh ngạc, trên mặt lại rất nhanh treo ý cười, không ngờ Kiều Tương mau lẹ như vậy, có vẻ Đường Kính đã biết được chuyện Liễu Thường Thu.
Chỉ Hi sửa sang lại vạt áo cho Úc Thụy, sau đó mới đẩy vào.
Trong lòng Úc Thụy thở dài, đây là bộ dáng đứa con đi gặp lão cha mình sao, trong hào môn thế gia có quyền có tiền, thân tình đều mỏng manh như vậy.
Úc Thụy vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy Đường Kính, lúc này y đã ngồi xuống rồi.
Úc Thụy làm bộ như thực kinh ngạc, nói: “Nhi tử kiến quá phụ thân.”
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, nhút nhút nhát nhát, bộ dáng vô cùng nhu thuận, động tác này càng làm Đường Kính cảm thấy thú vị. Mới đầu Đường Kính còn không xác định, nhưng Úc Thụy vào nhà mấy ngày nay, Đường Kính đã gần như xem thấu bản tính của hắn.
Úc Thụy chính là một tiểu hồ ly khoác da thỏ, thực sự chứ không phải nói đùa.
Đường Kính ngoắc ngoắc hắn, Úc Thụy được đẩy lại gần, đến bên cạnh bàn.
Đường Kính hỏi: “Ngày thường chỉ ăn có từng đây đồ ăn, ngươi phân phó giảm đi sao?”
Úc Thụy rất kỳ quái mở to hai mắt, con ngươi hắc bạch phân minh thật sự rất đáng yêu, trong veo như nước lại linh động vô cùng, đáp: “Vẫn chỉ có ngần ấy, ngày nào cũng vậy, không hợp khẩu vị của phụ thân sao?” (đoạn này là em không biết thật hay giả nai vậy, hơi nghi ß.ß)
Hắn nói xong, hai ma ma phía sau run lên.
Đường Kính hỏi nha hoàn đang cầm bố khăn bên cạnh: “Đồ ăn của Úc Hề viên là ai cắt giảm ?”
“Bẩm lão gia…” Nha hoàn kia nơm nớp lo sợ liếc Triệu ma ma một cái, nhanh chóng nói: “Không ai cắt giảm, cũng không có giảm, chỉ là… Chỉ là Triệu ma ma nói đồ ăn nhiều quá, bảo mỗi lần bưng lên bớt đi một chút.”
Nàng mới vừa nói xong, Triệu ma ma đột nhiên quát: “Nha đầu vô liêm sỉ nhà ngươi, nói ta là sao, ngươi cẩn thận cái miệng.”
Kiều Tương cười lạnh: “Triệu ma ma cho dù lớn tuổi, nhưng nơi này còn có lão gia, đều là nô tài, cho dù cẩn thận cũng là do lão gia thiếu gia nói.”
Triệu ma ma rùng mình hai cái.
Đường Kính ngồi ở thượng vị, híp mắt liếc mọi người, chậm rãi mở miệng: “Có lẽ trước kia ta chưa nói rõ ràng…”
Y dừng một chút, “Ngày hôm qua mở yến hội, vì chính danh của thiếu gia, mặc kệ trước đó hắn có ở tại Đường gia hay không, hiện giờ hắn chính là trưởng tử Đường gia ta, chính là đại thiếu gia, nếu trên dưới Đường gia không tận tâm với thiếu gia, tiểu miếu Đường gia nếu không dung được đại phật, có thể trực tiếp nói ra.”
Mọi người vừa thấy Đường Kính lên tiếng đã hiểu được, còn ai dám bất kính với Úc Thụy, tất cả đều cung kính lễ độ đáp lời.
Phòng bếp lại nhanh chóng làm vài món ăn bưng lên, mà Triệu ma ma đương nhiên không thể hầu hạ ở Úc Hề viên nữa, không hầu hạ được thiếu gia cũng không sao, trong đại trạch cũng không thiếu việc để làm.
Vừa vào bữa cơm đã ra oai phủ đầu, bọn nha hoàn đều nơm nớp lo sợ phạm lỗi, mà Úc Thụy lại ăn rất thích ý.
Sáng sớm hôm sau, Chỉ Hi hầu hạ Úc Thụy rời giường, bọn nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, cẩn thận tỉ mỉ chính lý y phục, đeo lên phục sức cho hắn. Ma ma vừa mới phái tới, cùng một ma ma đã tới trước kia cũng đến, trận thế này là lớn nhất kể từ khi Úc Thụy vào Đường gia.
Úc Thụy để tiểu tư đẩy xe lăn, đi thỉnh an Đường Kính, thái phu nhân, sau đó xuất môn đến thư viện.
Lúc đến thư viện vẫn còn sớm, Ngụy Thừa An đã ở đó, một đôi giày màu thiên thanh duỗi ra gác lên trên án thư, tiểu tư bên cạnh vừa phe phẩy cây quạt, vừa dâng điểm tâm.
Ngụy Thừa An bốc một khối điểm tâm ném vào miệng, quay đầu thấy Úc Thụy, cười nói: “Đại thiếu gia đã đến.”
Úc Thụy không để ý đến hắn, bảo tiểu tư chuẩn bị trước giấy và bút mực, tùy tay cầm một quyển sách lên nhìn.
Ngụy Thừa An nói: “Thật lớn lối.”
Úc Thụy cuối cùng cũng quay đầu lại, cười nói: “Là Ngụy tam gia hẹp hòi”
(đoạn này ta thật sự không hiểu nó đang nói cái gì, có thể là tác giả chơi chữ, nhưng mà ta không biết tiếng bông, không thể làm gì khác hơn là chém bừa T^T, mong tác giả và các nàng thông cảm *cúi đầu*)
Ngụy Thừa An hít một hơi thật sâu trừng hắn, lại không bắt nạt người ta như ngày thường. Úc Thụy nghĩ không biết có phải phụ thân hắn để hắn đến kéo gần quan hệ với Đường gia, cho nên Ngụy Thừa An có không phục cũng không thể làm gì được.
Cho đến buổi trưa Úc Thụy cũng không bị quấy rầy, lão sư ở trên dạy học, Ngụy Thừa An ở dưới bắt chân ngồi, cũng không trêu chọc Úc Thụy. Úc Thụy không nhìn thấy tình hình ở đằng sau, chỉ thấy lão sư liên tục nhắc nhở Ngụy Thừa An phải chú ý, không được ngủ gà ngủ gật.
Nhắc ba bốn lần, lão sư cũng lười chẳng nhắc nhở nữa, mặc kệ hắn. Ngụy tam gia không khi dễ người khác đã là việc cực kỳ vui mừng, thế nên chỉ chốc lát sau, Úc Thụy đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ từ phía sau truyền đến, Ngụy Thừa An ngủ rất ngon.
Lúc ăn cơm trưa, tiểu tư đẩy Úc Thụy sang phòng bên cạnh, nhìn thấy Ngụy Thừa An còn ngả ra trên ghế ngủ say sưa, người bên cạnh bởi vì trước nay hắn vẫn luôn kiêu ngạo ương ngạnh nên không dám gọi dậy.
Úc Thụy cười một tiếng, đi ăn cơm trưa.
Ngụy Thừa An bị tiểu tư nhà mình lắc lắc mới tỉnh lại, xoa xoa mặt, trong học đường đã chẳng còn ai, lúc này mới đứng dậy, cảm thấy sau lưng tỳ vào ghế dựa đã mỏi nhừ.
Ngụy Thừa An cùng tiểu tư của hắn cầm hộp cơm đi vào, thấy Úc Thụy đang ăn cơm trưa, không cho hạ nhân mang cơm từ nhà đến, mà là cơm của thư viện làm, không khỏi châm chọc khiêu khích: “Đường đại thiếu gia không có ai hầu hạ sao? Ăn có từng này no sao được.”
Úc Thụy nhìn hắn một cái, Ngụy Thừa An đã ngồi xuống đối diện.
Úc Thụy bỗng nhiên cười nói: “Nghe nói từ nhỏ Ngụy gia tam gia đã muốn làm tướng quân.”
Ngụy Thừa An cười lạnh một tiếng: “Nghe nói cái gì, về sau cho ngươi sáng mắt ra, ta chính là có số làm tướng quân.”
“Ta lại thấy không phải.”
Úc Thụy cũng không đợi hắn phát hỏa, nói tiếp: “Ngươi nghe xong cũng đừng mất hứng, ta chỉ nói lời nói thật. Ngươi là một thiếu gia, người hầu bên cạnh đều nịnh bợ ngươi, đương nhiên đưa ngươi lên rất cao, cũng không phải nói ngươi không có phong thái, nhưng ngươi tự ngẫm mà xem, nội quy của thư viện ngươi còn không hiểu không làm theo, làm sao có thể vào quân doanh, làm sao có thể lên sa trường? Quy định trong quân doanh vô cùng nghiêm ngặt, không chấp nhận được người bất cần đời như ngươi, cậy tài khinh người thì chỉ có mất đầu. Thiên hạ có vô số tướng sĩ, có người lưu danh thiên cổ cũng có người chẳng làm nổi trò chống gì, tam gia biết tại sao không?”
Ngụy Thừa An nghe hắn nói, lúc đầu là nhíu mày, sau đó sửng sốt. Quả thật hắn vẫn tự thấy bản thân có năng lực, nhưng không được trọng dụng, ngay cả phụ thân, trong mắt cũng chỉ có trưởng tử, mà thứ tử là hắn lại giống như đồ bỏ đi, Ngụy Thừa An thấy không công bằng.
Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến rốt cuộc vấn đề lại ở bản thân mình. Lời Úc Thụy vừa nói như đâm vào tim của hắn, tuy rằng đau, nhưng lại không thể phản bác.
Ngụy Thừa An cậy tài khinh người, nhưng ra sa trường cũng không phải chỉ có một người là có thể giết giặc. Không có quân lệnh không thành quy củ, không có quy củ làm sao có thể giết địch.
Ngụy Thừa An không nói nữa, đột nhiên bật dậy, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, không biết đến nơi nào.
Tiểu tư của Ngụy gia vừa thấy, nhanh chóng đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi “Thiếu gia! Thiếu gia ngài đi đâu a!”
Ngụy Thừa An bị Úc Thụy nói trúng, tuy rằng hắn thừa nhận mấy câu nói đó, nhưng kỳ thật trong lòng cũng mất mát. Nếu đúng là vậy, hắn căn bản chẳng có tài cán gì, chỉ là cái người thích nịnh bợ, bị đại thiếu gia nắm trong tay, lúc trước còn cười nhạo Đường Úc Thụy, giờ lại cảm thấy mình mới là người đáng bị cười nhất.
Tiểu tư ở phía sau gọi luôn mồm, Ngụy Thừa An thấy phiền lòng, càng đi càng nhanh, cắt đuôi tiểu tư kia. Hắn chỉ mải cắm đầu mà đi, cũng chẳng nhìn đường, đột nhiên cảm thấy có gió lạnh thổi vào cổ áo rét run, mới tỉnh táo lại, mới biết đã đến ngoại ô.
Ngoại ô có một rừng cây, cây trong rừng không nhiều lắm, nhưng đường rất gồ ghề khó đi, cho nên không có người qua lại.
Ngụy Thừa An hít sâu một hơi, trong không khí lẫn chút mùi bùn đất thanh lương, nhanh chóng làm hắn tĩnh tâm. Ngụy Thừa An ngồi xuống, thuận tay ngắt một nhánh cây bứt bứt, cũng không sợ lá cây có độc.
Đang bứt lá, chợt nghe có tiếng vó ngựa “đát đát”, Ngụy Thừa An biết có người đến đây, nhưng chẳng liên quan gì đến hắn, nghĩ chắc là người không quen biết, cho nên cũng không có phản ứng gì.
Tiếng vó ngựa đến gần, Ngụy Thừa An theo bản năng nhìn sang, không ngờ lại là Triệu Hòa Khánh.
Triệu Hòa Khánh mặc một thân võ phục, không giống bộ dạng lười nhác mọi khi một chút nào, dường như cả người đều thay đổi. Tuy Ngụy Thừa An đã nghe kể chuyện trước kia của Khánh Vương gia, nhưng không thể nhìn thấy phong thái của Khánh Vương gia lúc ra trận giết địch, hiện giờ y mặc võ phục, lưng đeo trường cung, lại làm Ngụy Thừa An nhìn đến ngây ngốc.
Triệu Hòa Khánh không phát hiện ra hắn, tay trái kéo dây cương, tay phải khoát ra đằng sau, lấy cung xuống, còn thuận thế xoay một vòng ở trong tay, động tác thập phần lão luyện tự nhiên.
Ngụy Thừa An không khỏi ngừng thở.
Triệu Hòa Khánh tháo cung xuống, tay buông dây cương, chân kẹp chặt bụng ngữa, kéo căng dây cung. “Tranh ——” một mũi tên bắn ra ngoài, cơ hồ không thể nhìn thấy, chỉ chốc lát sau trong tán lá chợt nghe ba một tiếng, trái trên cây bị bắn rớt xuống.
Triệu Hòa Khánh bắn xong một mũi tên, nhanh chóng cài tên lên, lại “Tranh ——” một tiếng, Ngụy Thừa An chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, mũi tên cắm vào thân cây, tán lá rung lên làm ánh nắng lọt xuống, một tiếng “Sỉ!” vừa vang lên, mũi tên đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cắm vào thân cây mà Ngụy Thừa An đang dựa vào.
Ngụy Thừa An trừng mắt nhìn, lúc này mới phát hiện, mũi tên cách mình không được mấy tấc, sau lưng lạnh toát, nếu Triệu Hòa Khánh bắn lệch một chút, chỉ sợ mình đã mất mạng.
Lúc này Triệu Hòa Khánh mới cười lớn giục ngựa lại gần, vươn tay dùng sức, nhổ mũi tên xuống, cầm trong tay, vuốt vuốt giống như đang thưởng thức, hỏi: “Tiên sinh cho nghỉ học ? Hay là ngươi trốn học ?”
Ngụy Thừa An sau khi khiếp sợ, lại không để ý tới hắn, quay đầu qua một bên bỏ đi.
Triệu Hòa Khánh “A” một tiếng, làm bộ như thực kinh ngạc nói: “Là ai trêu chọc làm Ngụy gia Tiểu Tam gia của chúng ta không vui, ngươi nhìn này ngươi nhìn này! Môi cũng trễ xuống.”
Nói xong lại ngồi trên ngựa, cúi thắt lưng xuống, nhéo mặt Ngụy Thừa An một phen, “Không nói lời nào, chẳng lẽ ngươi là tiểu cô nương, nhìn thấy bổn vương liền thẹn thùng không thể nói ?”
“Ngươi!”
Ngụy Thừa An đẩy tay y ra, đứng thẳng lên, trừng Triệu Hòa Khánh, cuối cùng lại chỉ có thể phun một câu, “Ngươi cũng đừng khinh người quá đáng.”
Triệu Hòa Khánh lại phát ra một chuỗi cười to, tựa hồ cảm thấy phi thường thú vị.
— END 23 —