CHƯƠNG 26: CÙNG GIƯỜNG
Đường Kính hơi nhíu mày, sau đó phất tay để Chỉ Hi đi.
Chỉ Hi vừa đi vừa vỗ ngực, thật sợ lão gia lại nghĩ thiếu gia xen vào việc của người khác, nhưng nếu lão gia không nói gì, làm hạ nhân đương nhiên nghe theo phân phó của thiếu gia.
Chỉ Hi cầm chút bánh mỳ hấp từ phòng bếp, sau đó vội vã trở về chỗ cũ.
Lúc đến nơi Úc Thụy vẫn ở chỗ này, tiểu khất cái vẫn nằm trên mặt đất như trước, chẳng qua sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Úc Thụy.
Úc Thụy thấy nàng đến, nói: “Đưa cho hắn.”
Chỉ Hi khom lưng đến gần: “Này, cho ngươi.”
Tiểu khất cái kia lại chỉ liếc mắt một cái, sau đó trong mắt ánh lên khinh thường, cũng không thèm nhìn đến.
Chỉ Hi mở to hai mắt nhìn, nói: “Đưa cho ngươi đó, cầm đi!”
Tiểu khất cái vẫn không để ý tới.
Úc Thụy nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không đói bụng sao?”
Tiểu khất cái cười một tiếng, thực rõ ràng trả lời: “Đói.”
Úc Thụy lại hỏi: “Thế thì vì sao không ăn?”
“Ta không muốn ăn, thà rằng đói chết cũng không ăn.”
Chỉ Hi trừng hắn: “Ngươi đang thị uy với ai a? Thiếu gia nhà ta hảo tâm thấy ngươi đáng thương, ngươi ngược lại không biết điều ?”
Tiểu khất cái quay phắt đầu đi, “Không cần mấy người các ngươi thương hại.”
Chỉ Hi bắt đầu tức giận, còn định mắng tiếp nhưng bị Úc Thụy ngăn cản. Úc Thụy biết thân thế của hắn, tiểu khất cái này thà rằng đói chết cũng không ăn cấp đồ vật, có thể do phụ thân hắn bị phú thương vu oan hại chết, cho nên nhất định cảm thấy những người này không phải thứ tốt lành gì.
Úc Thụy ngăn lại Chỉ Hi, nói: “Ngươi có thể không ăn, nhưng có cho hay không là chuyện của ta.”
Nói xong bảo Chỉ Hi nhét bánh mỳ vào trong tay tiểu khất cái, sau đó đi về.
Chỉ Hi đẩy Úc Thụy về chùa, nói: “Thiếu gia, ngài cũng nên sửa sửa tính tình Bồ Tát đi. Ngươi thấy hắn đáng thương, nhưng người ta lại chẳng ghi nhận, còn mắng chúng ta, giống như là người khác thiếu hắn mấy trăm lượng bạc, nào có khất cái nào như vậy, còn kiêu ngạo cái gì không biết!”
Úc Thụy cười nói: “Ngươi cũng không cần giận dữ, ta còn không tức giận, ngươi tức giận cái gì. Huống chi không phải ta thương hại hắn, ta chỉ thưởng thức ánh mắt của hắn thôi.”
“Ánh mắt gì chứ?” Chỉ Hi nói: “Ánh mắt hắn giống như con sói vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên ăn thịt người!”
Úc Thụy nói: “Đúng vậy, nếu là ngươi nghèo túng đến thấp hèn, làm sao còn có ánh mắt như thế.”
Chỉ Hi bĩu môi, tóm lại là không thể lý giải ý nghĩ của Úc Thụy, lại nói: “Lúc nô tỳ trở về lấy đồ ăn đụng phải lão gia đó.”
“Lão gia có nói gì không?”
“Không, lão gia không nói gì thiếu gia cả.”
Úc Thụy gật gật đầu: “Cơm trưa cùng cơm chiều ngươi cũng sai người đưa chút thức ăn cho tên khất cái kia đi.”
“Còn đưa nữa?”
Chỉ Hi nói: “Thiếu gia u, người ta cũng không cảm kích, đưa làm gì nữa.”
“Không phải vừa rồi ta đã nói sao, đưa hay không là chuyện của ta, có ăn hay không là chuyện của hắn.”
Chỉ Hi không còn cách nào khác, đành phải gật đầu, cũng không thể làm trái lời thiếu gia.
Lúc dùng ngọ thiện, thái phu nhân nói buổi sáng mệt mỏi, để cho bọn nha hoàn mang thức ăn chay đến phòng nàng. Thái phu nhân không ra ngoài, Úc Thụy dùng đồ ăn chay cùng Đường Kính.
Buổi chiều Úc Thụy không có việc gì để làm, lại bảo Chỉ Hi đẩy hắn ra sau chùa. Ttiểu khất cái còn cuộn mình dưới chân tường, thức ăn để bên cạnh, không hề được động qua.
Tiểu khất cái trừng mắt liếc bọn họ một cái. Úc Thụy ngược lại nở nụ cười, tiểu khất cái kia hỏi: “Đùa giỡn người khác thực vui vẻ sao?”
Úc Thụy nói: “Ta không đùa giỡn ngươi, là tự ngươi không ăn. Sáng ta tới một chuyến, ngươi không ăn, giữa trưa ta lại đến một chuyến, ngươi vẫn không ăn, không biết buổi tối ta lại đến, ngươi có cốt khí tiếp tục không ăn hay không.”
Tiểu khất cái chỉ xuy một tiếng không nói gì.
Chỉ Hi châm chọc: “Ba lần đến mời, hắn cũng không phải danh sĩ gì a.”
Úc Thụy không nói nữa, vẫy tay, Chỉ Hi liền đẩy hắn đi.
Tới khi thái dương ngả về tây, sắc trời hơi âm u, ở trong núi cũng có vẻ mát mẻ hơn nơi khác, lúc này trời lại sầm sì, có chút gió, nên cũng cảm thấy hơi lạnh.
Chỉ Hi nhanh chóng tìm một kiện áo choàng phủ thêm cho Úc Thụy, Úc Thụy thấy vậy nói: “Ta nào có vô dụng như vậy.”
“Thiếu gia, ngài cũng đừng mạnh miệng, vạn nhất ngài bị bệnh, nô tỳ không gánh nổi trách nhiệm.”
Buổi chiều mọi người cùng nhau dùng bữa, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành trở về, xem như lần cuối ăn cơm chay, tự nhiên muốn phong phú thêm một ít.
Ăn xong cơm, Chỉ Hi trở về sân nữ quyến, tiểu tư về phòng cùng Úc Thụy, có hạ nhân tới truyền lời, phải thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mai đã khởi hành rồi.
Khi đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có ánh chớp. Mùa hè mưa rào đến rất mau, cơn mưa này có vẻ rất to, bùm bùm trút xuống đến ngói cũng bị rung động.
Tiểu tư nọ vội vàng đi đóng cửa sổ, gió quá lớn, cửa sổ nhiều lần bị thổi mở toang.
Úc Thụy nhìn trời mưa trời mưa sấm chớp bên ngoài, chợt nhớ tới tiểu khất cái còn cuộn mình dưới chân tường, không biết mưa thế này hắn còn tránh ở nơi đó hay không.
Nghĩ như vậy, Úc Thụy đột nhiên nói: “Tìm cho ta một cái ô.”
“Gia, ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Úc Thụy gật đầu: “Đi với ta ra ngoài một chuyến.”
Mưa lớn như thế, cho dù có ô cũng không có tác dụng, ô cũng bị thổi bay, một cái ô làm sao chắn hết nước mưa được, ai lại muốn ra ngoài lúc này.
Tiểu khất cái quả thật còn lui dưới chân tường, không phải hắn không muốn đi tránh mưa, nhưng hiện tại cũng không biết đi tránh mưa nơi nào. Trời mưa quá mau, toàn thân nhanh chóng ướt đẫm. Thân mình đói ăn của hắn trong mùa hè nóng nực còn cảm thấy rét run, huống chi hiện giờ gặp mưa lạnh.
Cả người ướt đẫm, trên núi lại không có chỗ trú mưa, tiểu khất cái quyết định không tránh nữa, liếc mắt nhìn thấy thức ăn trên mặt đất bị mưa làm ướt, trong bụng không khỏi bồn chồn. Hắn nhớ tới lời Úc Thụy, không biết buổi tối còn đến xem hắn ăn hay chưa nữa không. Hắn tự nhận là người có cốt khí, làm sao có thể để người ta xem thường, đương nhiên không thể ăn. Nhưng nghĩ lại, loại công tử bột được nuông chiều ấy, làm sao có thể thật sự nhớ rõ lời nói của mình, hơn nữa hiện tại mưa to, lại càng không thể tới.
Hắn nhìn bánh mỳ cùng đồ ăn đã lấm bùn trên mặt đất, nước mắt đột nhiên không nhịn được trào ra, cũng không biết là khóc vì chính mình hay khóc vì đồ ăn, hai tay chống đỡ ngồi dậy, mạnh mẽ nhặt miếng bánh mỳ bị mưa làm ướt đến không còn hình dạng nhét vào miệng.
Lúc Úc Thụy tới nơi liền thấy tiểu khất cái kia nhào vào trong mưa, dùng sức nhét đồ ăn vào miệng. Bộ dáng kia muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, lại ngoài ý muốn làm cho lòng người nhói đau.
Không hiểu sao Úc Thụy lại nghĩ đến chính mình. Đời trước hắn chết đi cũng thực thảm đạm, ngoài mẫu thân, không một ai đối tốt với hắn, không một người nào quan tâm hắn, có người nào đó cho hắn một cái bánh mỳ khi trời đổ mưa cũng là ước muốn xa với.
Úc Thụy hơi khép mắt, bảo tiểu tư đẩy mình đi qua. Tiểu khất cái không ngờ công tử bột kia thật sự sẽ đến. Dưới trời mưa, tiểu khất cái cũng không biết là sợ đến choáng váng hay là nhìn đến ngây người, tóm lại là sững sờ ở đó, vẫn còn duy trì động tác quỳ rạp trên mặt đất, mưa bắn vào trong miệng hắn cũng không phản ứng.
Úc Thụy nói: “Đi theo ta.”
Tiểu khất cái bị ba chữ kia làm chấn động, lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Lần đầu tiên cùng lần thứ hai nhìn thấy cái tiểu thiếu gia này, hắn làm cho người ta có cảm giác ôn hòa, mà lần này chỉ nói ra ba chữ, thế mà lại có một cỗ uy nghiêm khiến người khác không thể trái nghịch.
Tiểu khất cái còn định giữ vững cốt khí không nghe theo, nhưng tiểu tư đã đẩy Úc Thụy trở về. Úc Thụy quay đầu lại nói một câu, “Theo sau.”
Tiểu khất cái cũng không biết mình bị làm sao, tóm lại thật sự từ trên mặt đất chầm chậm đứng lên, khuôn mặt bẩn thỉu cúi xuống ủ rũ, đi theo Úc Thụy vào trong chùa.
Vào phòng, Úc Thụy nhìn bộ dáng bẩn thỉu rách rưới của hắn, bảo tiểu tư mang thùng gỗ đến, lại đổ nước vào, để tên khất cái này tắm trôi mấy vết bẩn trên người đi.
Lúc đầu tiểu khất cái kia đần thộn ra, sau đó bảo hắn tắm rửa, hắn lại bắt đầu kêu to lên, quẫy đạp không chịu rửa, làm nước bắn tung tóe ra khắp phòng, còn bắn lên trên mặt trên người Úc Thụy.
Đường Kính nghe nói thiếu gia đi ra ngoài trong lúc mưa to, định phái người đi theo nhìn xem hắn định làm gì. Chẳng qua sau đó ngừng một chút, quyết định đích thân đi một chuyến, liền sai Thành Thứ đem ô đến. Vừa ra khỏi phòng, hạ nhân đã chạy lại bẩm báo nói thiếu gia trở về rồi, lúc này đang ở trong phòng.
Nếu đã ra ngoài rồi, Đường Kính cũng dứt khoát đi nhìn Úc Thụy một cái. Đẩy cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy tiểu khất cái đang “giương oai”, trong phòng bừa bộn ẩm ướt, tóc cùng tay áo Úc Thụy đều đang nhỏ nước, mưa lớn như vậy, đi ra ngoài một chuyến, đương nhiên sẽ bị ướt.
Mọi người thấy có người vào, biểu tình trên mặt rất phấn khích. Úc Thụy là mấp máy miệng, tiểu tư là run rẩy run rẩy sợ lão gia trách tội, tiểu khất cái kia là ngây ngẩn cả người, hắn không quen Đường Kính, nhưng lại bị khí thế uy nghiêm trên người Đường Kính dọa dẫm, hơn nữa hắn vẫn đang vùng vẫy, lại còn vật lộn với người ta, nhất định có liên quan đến mấy đống hỗn độn bên cạnh.
Đường Kính nhìn lướt qua mọi người, hỏi: “Chuyện này là sao, cả người thiếu gia bị ướt, còn không biết đường lấy quần áo cho thiếu gia thay sao?”
Tiểu tư nhanh chóng nhận sai. Mắt Đường Kính dừng trên người tiểu khất cái, tiểu khất cái gân cổ lên, cũng không sợ khuôn mặt mình bẩn thỉu khó coi.
Cuối cùng Đường Kính nhìn thoáng qua Úc Thụy, cũng không nói gì, tiến lên ôm lấy Úc Thụy đang ướt đẫm ở trên xe lăn, dặn dò: “Dọn dẹp sạch sẽ phòng ở cùng người kia.”
Sau đó liền ôm Úc Thụy xoay người ra khỏi phòng, Thành Thứ che ô, cẩn thận không làm ướt thiếu gia trong lòng lão gia.
Đường Kính ôm Úc Thụy đến thẳng phòng mình, một cước đá văng cửa ra, đặt Úc Thụy ở trên ghế, nói với Thành Thứ: “Mang chút nước ấm đến.”
Thành Thứ vội vàng ứng thanh, nhanh chóng lui ra ngoài phân phó, lại nhanh chóng đưa thùng gỗ vào, lục tục đổ nước.
Thành Thứ chuẩn bị xong nước nóng, lại lấy quần áo tắm rửa của thiếu gia đến, nói: “Ghế của thiếu gia cũng bị ướt, chờ trời tạnh phải mang ra phơi nắng mới khô được.”
Đường Kính gật gật đầu, phất tay để Thành Thứ lui ra ngoài.
Trong chùa không thể so với Đường gia, bên người cũng không mang theo nhiều tiểu tư, Thành Thứ lui ra ngoài xong trong phòng chỉ còn lại Đường Kính cùng Úc Thụy.
Úc Thụy không biết tâm trạng Đường Kính lúc này như thế nào, cũng đành giả bộ nhu thuận không nói chuyện, cúi đầu nhìn góc áo ướt sũng của mình.
Đường Kính cũng không nói chuyện, bất thình lình vươn tay đến cởi xiêm y của Úc Thụy, làm Úc Thụy hoảng sợ, vốn định né qua, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đường Kính lại không dám động đậy. Trên thực tế không trái ý Đường Kính là việc làm chính xác.
Đường Kính hai ba cái đã cởi xong cho Úc Thụy, trung y nội y cũng không để lại, lột sạch sẽ. Úc Thụy rụt rụt bả vai, Đường Kính nhìn động tác của hắn biết là lạnh, nhanh chóng cởi quần của hắn ra.
Úc Thụy liền trơn tuột ngồi trên ghế. Nhất thời trên mặt cũng không biết là hồng hay là trắng.
Đường Kính lại ôm lấy hắn. Toàn thân Úc Thụy căng thẳng tựa vào trong ngực Đường Kính, yết hầu lăn lộn hai cái, cắn môi không để mình phát ra tiếng.
Đường Kính thả hắn vào trong nước nóng Thành Thứ đã chuẩn bị. Lúc này Úc Thụy mới rùng mình một cái, thở dài. Thật ra, dầm mưa, cho dù là mùa hè cũng cảm thấy lạnh, hơn nữa thể chất Úc Thụy vốn đã sợ lạnh.
Bởi vì chân Úc Thụy không thể động, Đường Kính đặt hắn ngồi trong thùng gỗ xong, khó tránh khỏi làm ướt tay áo, đơn giản cởi ngoại sam ra. Úc Thụy nhìn y cởi áo, mặt đỏ bừng, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, qua nửa ngày lại chỉ thấy Đường Kính cởi mỗi ngoại sam, nhất thời có chút xấu hổ. (em đang mong chờ gì nha, không ngờ em háo sắc như thế =.,=)
Đường Kính tựa hồ cũng phát hiện động tác nhỏ của Úc Thụy, khóe miệng không nhịn được hơi nhíu, lại nhanh chóng nghiêm mặt, nói: “Hồ nháo, trời mưa còn chạy ra ngoài, nhỡ có chuyện gì thì sao, sai hạ nhân đi một chuyến là được rồi.”
“Dạ”
Úc Thụy nhu thuận gật gật đầu, thái độ nhận sai thập phần ngoan ngoãn, dùng thanh âm nhuyễn nhu nói: “Lần sau nhi tử không dám nữa.”
Khuôn mặt của Úc Thụy lúc này bị hơi nước bốc lên làm hồng hồng hai má, vài sợi tóc mềm mại buông xuống trán lúc cúi đầu, cánh môi mỏng hơi cong lên, thoạt nhìn rất đáng thương, cho dù là ai cũng không thể tức giận được nữa.
Nhưng cố tình đối phương lại là Đường Kính…
Đường Kính chỉ lạnh nhạt liếc một cái sau đó dời ánh mắt đi, nói: “Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng so với người thường to gan hơn nhiều.”
Úc Thụy thấy giả vờ đáng thương không ăn thua, lúc này mới thật sự ngoan ngoãn không nói thêm nữa, miễn cho nhiều lời nhiều sai.
Đường Kính nói: “Lát nữa uống chút canh gừng cho ấm người, nếu bị bệnh, sẽ làm chậm trễ hành trình.”
Úc Thụy lại gật gật đầu, tóc của hắn bị ướt, buộc vào rất khó chịu, liền xõa ra gội sạch, đến lúc nước nguội, Úc Thụy cũng tắm xong.
Đường Kính lại ôm hắn ra. Úc Thụy lấy bố khăn lau khô người, sau đó nhanh chóng mặc xiêm y vào, hắn cũng không có sở thích trần truồng trước mặt người khác.
Úc Thụy vừa mặc quần áo xong, Đường Kính liền đi tới lau tóc cho hắn, điều này làm Úc Thụy có chút thụ sủng nhược kinh, nửa ngày sau mới cảm thấy, có thể là bởi vì hắn đang ngồi trên giường Đường Kính, Đường Kính sợ tóc hắn ướt, nhỏ nước ra giường…
Thành Thứ tiến vào sai hạ nhân thu dọn, lại bưng canh gừng cùng mứt quả tới. Úc Thụy một hơi uống hết bát canh gừng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đường Kính đưa cho hắn một miếng mứt quả, ngậm trong miệng cho đỡ cay.
Úc Thụy mặc xong quần áo, lại phát hiện chỉ có nội y, không có ngoại sam, hắn còn đang định tìm ngoại sam lại nghe Đường Kính nói: “Hôm nay ngươi ngủ ở đây.”
Úc Thụy sửng sốt.
Gây sức ép cả buổi tối, đến lúc đi ngủ, Úc Thụy vẫn chưa gặp tiểu khất cái kia, cũng không biết tiểu khất cái cùng bọn hạ nhân có biến thành gà bay chó sủa hay không.
Đường Kính để hắn nằm bên trong, còn y đi xem sách một lát. Vì để Úc Thụy không bị sáng quá mà mất ngủ, Đường Kính còn sai Thành Thứ chỉnh cho sợi bấc ngắn đi.
Xác thực là không sáng quá, không thế nào gây trở ngại cho việc đi ngủ, nhưng Úc Thụy lại cảm thấy bản thân giống như đang nằm trên bàn chông, cả người không thoải mái, hắn không sao ngủ được, đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không lâu sau Đường Kính cũng tắt đèn, Úc Thụy nhắm mắt lại, chợt nghe thấy thanh âm cởi quần áo, sau đó bên người truyền đến nhiệt độ ấm áp, làm toàn thân Úc Thụy theo bản năng khẩn trương.
Bỗng nhiên Đường Kính hỏi: “Không ngủ được?”
Úc Thụy đâu có biết đối phương nhìn ra hắn giả vờ ngủ, lại nói dối: “Nằm ngửa hơi khó chịu, ta định nằm nghiêng đi.”
Vì thế một tay Đường Kính chống giường, tay kia thì nắm trọn thắt lưng Úc Thụy, nhẹ nhàng dùng một chút lực đã đem Úc Thụy nghiêng người, còn cẩn thận chỉnh lý quần áo cho Úc Thụy, đỡ cho hắn nằm đè lên vạt áo bị nhăn rồi ngủ không thoải mái, chỉ có điều quay mặt người ta hướng về chính mình…
Nhất thời Úc Thụy cảm thấy một trận vô lực. Hắn chỉ lấy cớ mới nói muốn nằm nghiêng, nhưng có nằm nghiêng cũng phải hướng mặt vào tường mới được, nếu cả đêm đều quay về phía Đường Kính, muốn hắn ngủ như thế nào…
Đường Kính lại không cho là đúng, trêu đùa Úc Thụy xong, y liền nằm xuống, còn đắp kín chăn cho Úc Thụy.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, tóm lại ít nhất phải một hai canh giờ, thẳng đến khi Úc Thụy cảm thấy nếu không ngủ trời sẽ sáng mất, Đường Kính bỗng nhiên trở mình, hình như quay sang đối mặt với hắn. Hai người rất gần, hô hấp dường như giao triền cùng nhau. Úc Thụy cũng mơ mơ màng màng cảm giác được hơi thở của Đường Kính, chẳng qua rất mệt mỏi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
— END 26 —