CHƯƠNG 29: TIẾN CUNG
Thời tiết rất nóng nực, mấy ngày gần đây liên tục mưa to, trời càng mưa lại càng nóng, hơi nước bốc lên phiêu tán trong không trung.
Thân thể Úc Thụy vốn không khỏe, không thể chịu được thời tiết như vậy. Mặc dù hắn không để ý, nhưng thời tiết oi bức đến mức không thở nổi, trong người cực kì khó chịu.
Úc Hề bắt đầu dọn hầm băng, kéo tán cây che nắng. Lúc trước chỉ có mình Chỉ Hi tận tâm làm việc, hiện giờ có ai không biết lão gia yêu thương thiếu gia nhất, nếu chậm trễ sẽ bị phạt nặng.
Chỉ Hi cầm trái cây ướp lạnh tiến vào, nói: “Thiếu gia ăn miếng trái cây, nhưng lạnh lắm, nếu không thấy đỡ hơn, kêu đại phu đến bắt mạch nhé!”
Úc Thụy bật cười: “Trời nóng kêu đại phu, hôm khác trời lạnh lại kêu đại phu, làm đại phu cũng thực bận rộn a.”
“Thiếu gia đừng chủ quan, lão gia hỏi thăm nhiều đến nỗi Kiều Tương tỷ cũng phải chịu thua đó!”
Úc Thụy cắn một miếng trái cây, nhai nhai trong miệng, nói: “Ngực ta chỉ hơi hơi tức một chút.”
Lúc này Thời Việt bưng thuốc mang về từ trên chùa vào nói: “Thuốc được rồi.”
Chỉ Hi nhanh chóng lấy một đĩa mứt quả từ bàn thấp bên cạnh, để thiếu gia đỡ phải chịu thuốc đắng.
Thời Việt nhìn Úc Thụy uống thuốc, vẫn là vẻ mặt kiêu căng, nhưng ở chung mấy ngày nay, cách nói năng cũng có chút thay đổi: “Nếu thiếu gia cảm thấy tức ngực, không cần thỉnh mấy tên lang băm kia làm gì.”
Chỉ Hi cười nói: “Thật lớn lối a, chẳng lẽ nhóc con nhà ngươi biết xem bệnh?”
Thời Việt nghe nàng gọi mình là nhóc con, khuôn mặt nhất thời cúi gằm xuống, Úc Thụy lên tiếng: “Chỉ Hi, ngươi vẫn luôn nói năng không kiêng kị, Thời Việt còn lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu hắn là nhóc con, ngươi chẳng phải là em bé miệng còn hôi sữa.”
Chỉ Hi vẻ mặt đau khổ nói: “Thiếu gia sao lại giúp hắn, thật sự là thiên vị đến mức liếc mắt một cái đã nhìn ra.”
Thời Việt không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Mặc dù ta không thể chữa bệnh nặng, nhưng mấy bệnh vặt vãnh thì thừa sức múa bút thành văn, cha ta…”
Lúc hắn nhắc tới cha mình dừng lại một chút, sau đó lại giống như không có việc gì nói tiếp: “Cha ta khi còn tại thế chính là đại phu, ta từng theo cha học y thuật, không dám nói cao minh, nhưng cũng biết một hai.”
Úc Thụy nghĩ đến chuyện đời trước, phụ thân Thời Việt là đại phu, danh tiếng cũng không nhỏ, ở địa phương rất được trọng vọng, không khỏi nhẹ giọng thở dài: “Được rồi.”
Chỉ Hi nói: “Nếu ngươi biết y thuật, còn không nhanh chóng xem bệnh cho thiếu gia!”
Thời Việt bảo Chỉ Hi đi lấy một cái gối nhỏ đến, đặt dưới cổ tay Úc Thụy. Thời Việt bắt mạch cho Úc Thụy, đầu tiên là tay trái, sau đó chuyển sang tay phải,. Hắn đem ba ngón tay khép lại đặt lên trên cổ tay Úc Thụy, nhăn mày, không biết có nhìn ra cái gì không, nhưng cũng rất ra dáng.
Chỉ Hi không dám hé miệng, yên lặng chờ một hồi. Thời Việt thu tay lại, nói: “Thân thể thiếu gia rất yếu, kinh mạch không lưu thông, nếu cứ để như vậy mà không tỉ mỉ điều trị, chỉ sợ thời gian không còn nhiều.”
“Phi!”
Chỉ Hi nghe xong phun phì phì liên tục: “Ăn nói thô tục ăn nói thô tục, hiếm lắm mới có dịp để ngươi làm chút chính sự, lại bắt đầu nói năng bừa bãi, cẩn thận lão gia nghe thấy vả cái miệng ngươi.”
Thời Việt nói: “Nếu ngươi thích nghe lời dễ nghe, thì không nên tìm đại phu xem bệnh, gọi bọn bịp bợm giang hồ chẳng phải là tốt hơn.”
Chỉ Hi nhất thời cứng họng, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Úc Thụy thở dài: “Xem ra thân thể của ta đã không thể cứu chữa.”
Thời Việt đápi: “Không tới mức không cứu được. Sau này thiếu gia chú ý đến thân thể, đừng chủ quan, ăn dược thiện tẩm bổ thì muốn hỏng người cũng không dễ dàng như vậy.”
Hắn nói xong lại đi đến bàn viết một hồi, kê một phương thuốc, nói: “Nếu thiếu gia tin ta, có thể dùng đơn thuốc này, điều trị thể hư cũng có thể giảm bớt một chút chứng tức ngực của thiếu gia.”
Úc Thụy bật cười: “Nói cái gì tin với chả không tin, ngươi cũng đã ở trong Úc Hề viên mấy ngày, nếu ta không tin tưởng ngươi, còn để Chỉ Hi đùa giỡn với ngươi như vậy sao?”
Nói xong kêu Chỉ Hi tiếp nhận phương thuốc đưa đi phòng bếp sắc thuốc, nói: “Số ta trời sinh đã là một cái ấm sắc thuốc, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm.”
Chỉ Hi cầm lấy phương thuốc nhưng không đi thẳng đến tiểu trù phòng mà ra khỏi Úc Hề viên, vừa lúc đụng phải Kiều Tương đang bận tối mắt tối mũi.
Chỉ Hi vội nói: “Kiều Tương tỷ, đúng lúc ta có chuyện tìm ngươi đây!”
Kiều Tương nói: “Làm cái gì mà hoang mang rối loạn như thế.”
Chỉ Hi lấy phương thuốc ra cho nàng nhìn, nói: “Đây là cái người tên Thời Việt hôm kia mới vào phủ kê phương thuốc cho thiếu gia. Mặc dù Thời Việt là người ổn trọng, nhưng ta không thế nào yên tâm, Kiều Tương tỷ ngươi hiểu biết nhiều, cầm phương thuốc này thỉnh đại phu nhìn xem có dùng được không.”
Kiều Tương cười nói: “Ngươi đi theo thiếu gia mấy ngày nay, rốt cục cũng học được cẩn thận, thật không dễ dàng.”
Chỉ Hi bị nàng trêu ghẹo mấy câu. Kiều Tương cũng nhanh chóng dứt khoát cầm phương thuốc đi, nói nếu là phương thuốc hay, nàng hỏi xong sẽ trực tiếp đưa đến tiểu trù phòng, nếu phương thuốc không dùng được sẽ nói cho nàng.
Chỉ Hi lại yên tâm trở về.
Chỉ Hi vừa xuất môn, khách nhân đã tới Úc Hề viên, chính là tiểu thiếp Dung Tụ ở hậu viện.
Dung Tụ như cũ được một đám nha hoàn ma ma vây quanh, vô cùng phô trương.
Thời Việt chưa từng thấy Dung Tụ, cũng không biết nàng là dạng người gì.
Dung Tụ vào Úc Hề viên, nha hoàn bên người còn cầm theo thực hạp cùng vài đồ vật này nọ. Dung Tụ vừa thấy Úc Thụy, đột nhiên cười nói: “Ai yô, mấy ngày không thấy, bộ dáng thiếu gia càng ngày càng chỉnh tề đẹp đẽ, đừng nói người bình thường không thể so sánh với thiếu gia ta, cho dù chủ tử nhà khác cũng không theo kịp.”
Úc Thụy không biết vì sao nàng đến đây, lần trước gặp mặt còn chăm chăm bới móc, hiện giờ lại giống như cả người đều thay đổi, bắt đầu quay sang nịnh bợ mình.
Dung Tụ sai nha hoàn buông lễ vật xuống, cũng mặc kệ phản ứng của Úc Thụy, ra vẻ quen thuộc tự tiện ngồi xuống, cười nói: “Ta nghe nói thiếu gia bị bệnh, trong lòng sốt ruột hoảng hốt, nhưng không biết thiếu gia thích ăn gì, nên đưa những thứ gì đến, dứt khoát cầm nhiều một chút, coi như là một mảnh tâm ý của ta. Thiếu gia phải chú ý thân thể mới được, không cần việc gì cũng cậy mạnh, đừng để lão gia lo lắng.”
Úc Thụy nhìn nàng tự quyết định, lại ân cần như vậy, đành phải qua quýt đối phó một câu.
Dung Tụ kia đưa đồ vật xong lại không đi, vẫn cứ ngồi, tựa hồ muốn tán gẫu với Úc Thụy: “Nói đến thời tiết cũng thật là, nóng nực muốn chết, thân mình xương cốt cũng muốn bị thời tiết này làm cho mệt mỏi, không phải mỗi mình ngươi, nghe nói Đường Sanh công tử bên tây uyển hôm kia cũng bị bệnh, lão gia bảo Kiều Tương đi thăm rồi.”
Úc Thụy nghe đến đây, hóa ra Dung Tụ tới châm ngòi ly gián, trước kia nàng với mình có xung đột, không chiếm được chỗ gì tốt, bây giờ gió đổi chiều, muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Dung Tụ cũng không cần Úc Thụy tiếp chuyện, tiếp tục tự nói tự nghe: “Ai yô, nghe nói Đường Sanh công tử kia, thân mình cũng yếu đuối, nhưng mà hắn là đào kép, nhu nhược một chút mới động lòng người nha! Cũng tại mấy trận mưa, Đường Sanh công tử ngã bệnh, nằm liệt giường, lão gia sai Kiều Tương gọi đại phu đến xem. Cũng đúng thôi, Đường Sanh công tử người ta là tiểu mỹ nhân Hoàng Thượng ngự ban, thân phận quý giá, bộ dáng xinh đẹp miễn bàn, lại khéo làm người, cao thấp trong nhà này, người nào lại không biết Đường Sanh công tử tốt bụng, đối xử với hạ nhân như người thân, danh tiếng còn tốt hơn so với chủ tử chúng ta nha.”
Thời Việt đứng một bên, đột nhiên lên tiếng: “Ai là chủ tử, ngươi lại muốn cùng ngồi cùng ăn với thiếu gia của chúng ta, nghĩ hay nhỉ bà cô?”
Thời Việt cứ mở miệng là không buông tha người, hơn nữa hắn biết nhìn hoàn cảnh hơn Chỉ Hi. Tuy lời nói luôn khó nghe, nhưng biết lúc nào không nên nói nhiều, chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, ở trong mắt Thời Việt cũng không tính là gì, nghe nàng nói mấy câu không lọt tai, vì thế không nhịn được đáp một câu.
Úc Thụy biết hắn lại bắt đầu rồi, chờ Thời Việt nói xong, cũng vừa che dấu ý cười, vừa làm ra vẻ quát: “Thời Việt thật không quy củ.”
Dung Tụ nghe xong trên mặt biến sắc, trừng mắt, trong lòng cũng một trận rối rắm không biết tư vị gì, chỉ đành cười khan nói: “Không có việc gì không có việc gì, đều là người một nhà, nói chuyện thẳng thắn chứng tỏ quan hệ thân thiết, ta chỉ nói cho vui thôi. Mà cũng phải, ta chỉ là một tiểu thiếp, mềm yếu dễ gần, lại không có địa vị gì, một khi có người khác dung mạo đẹp hơn, ta liền thất sủng, chẳng trách người khác luôn khi dễ ta. Tục ngữ nói chẳng sai, quả hồng mềm dễ nắm, ta chính là người bạc mệnh.”
Úc Thụy cười gượng hai tiếng, cái gì “mềm yếu lại dễ gần”, nếu hắn uống ngụm trà, chắc chắn đã phun hết ra.
Dung Tụ tự biên tự diễn, đến khi Chỉ Hi trở về, lại ngồi một hồi lâu, mới đứng dậy nói: “Không nói chuyện nữa, thiếu gia cũng đừng giữ ta, ta muốn đi Tây Uyển thăm Đường Sanh công tử.”
Úc Thụy nói: “Thời Việt tiễn khách.”
Dung Tụ vừa nghe Thời Việt, chặn lại nói: “Không cần tiễn không cần tiễn, thiếu gia khách khí với ta làm gì, ta có nha đầu ma ma đi cùng rồi a.”
Dứt lời, Dung Tụ được mấy người nha hoàn vây quanh đi khỏi, Chỉ Hi cười nói: “Thời Việt ngươi thật sự trở thành ác quỷ sao, nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng đi.”
Kiều Tương cầm phương thuốc cho đại phu xem, đại phu đầu tiên vê râu mép không nói lời nào, lại nhíu mày vỗ án, cuối cùng liên tiếp hô vài tiếng “Hay”, mới nói phương thuốc này thật sự thần kỳ, bổ khí dưỡng huyết tuyệt diệu, hồi trước tại sao hắn lại không nghĩ ra a.
Kiều Tương nghe xong cũng thực ngạc nhiên, chẳng lẽ thiếu gia mang về một thần y, lại là một thần y tuổi còn nhỏ như vậy.
Vì thế đem phương thuốc đưa cho tiểu trù phòng, căn đúng thời gian sắc thuốc cho thiếu gia uống.
Úc Thụy từ chùa trở về nghỉ ngơi được hai ngày, ngày mai muốn đến thư viện, chợt thấy một tiểu tư làm việc ở chủ trạch nghiêng ngả lảo đảo chạy vào sân, hô: “Thiếu gia, không tốt ! Chuyện lớn a! Thái giám Nguyên Bật bên người Hoàng Thượng đến đây!”
Úc Thụy nghe xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức hỏi: “Lão gia đâu ?”
Tiểu tư trả lời: “Lão gia sáng nay đã ra ngoài thành xem mấy cửa hàng, tựa hồ muốn mua, lúc này không ở trong nhà! Quản gia để cho ta tới gọi thiếu gia, hắn đi trước ứng phó.”
Úc Thụy nghe xong, cũng không biết Nguyên Bật đến đây có chuyện gì, vội vàng để Chỉ Hi Thời Việt giúp hắn thay quần áo, sau đó đi ra ngoài nghênh đón.
Hiện giờ Đường Kính đang ở bên ngoài, cho nên trong nhà mới không có người giải quyết đại sự, cho dù có lão thái thái, nhưng thái phu nhân chung quy cũng chỉ là nữ nhân, không gánh vác được chuyện lớn.
Thời điểm Úc Thụy đi ra ngoài, Thành Thứ đã chuẩn bị xong việc đón tiếp. Úc Thụy ra cửa, vừa lúc thấy Nguyên Bật cưỡi con ngựa cao to, được một đống người vây quanh đến trước Đường gia, khí thế diễu võ dương oai kia cũng không hề tầm thường.
Nguyên Bật tươi cười xuống ngựa, cũng không lấy ra thánh chỉ, chỉ cười nói: “Thánh Thượng có khẩu dụ, truyền Đường Úc Thụy nhi tử Đường Kính tiến cung diện thánh.”
Úc Thụy sợ run một chút, nghe ý tứ những lời này, cũng không biết có phải hắn suy nghĩ nhiều hay không, dường như Hoàng Thượng biết hôm nay Đường Kính không có nhà, mới đặc biệt gọi hắn tiến cung.
Nguyên Bật truyền khẩu dụ xong nhanh chóng bước đi, Úc Thụy muốn tắm rửa thay lễ phục, lại để Thành Thứ ra ngoại thành tìm Đường Kính. Thành Thứ không dám chậm trễ, ra roi thúc ngựa đi.
Úc Thụy thay đổi xiêm y, Thời Việt thân là tùy tùng đi theo cỗ kiệu, đi thẳng tới cửa cung.
Nguyên Bật truyền khẩu dụ để Úc Thụy chờ trong đình tại hoa viên, xem chừng, tựa hồ là muốn tán gẫu, cũng không phải chuyện hệ trọng gì, bằng không vì sao lại diện thánh ở trong đình.
Úc Thụy đến một lúc, được nội thị thông truyền, Triệu Lê truyền hắn vào, lúc này Thời Việt mới đẩy Úc Thụy đi vào đình.
Triệu Lê đang ngồi trong đình trong ngắm hoa uống trà, ngồi bên cạnh không phải ai khác, chính là xuất thân Đường gia Kỳ phi nương nương.
Kỳ phi nương nương không biết Úc Thụy, nhưng nhìn hắn ngồi trên xe lăn, khí chất xuất trần, luận tuổi tác đều giống trong lời đồn, có vài phần nghi hoặc, không khỏi bắt đầu đánh giá.
Úc Thụy tiến lên, hắn ngồi xe lăn không thể hành lễ, đành phải miệng nói bái kiến, Triệu Lê cười nói: “Đừng đa lễ, hôm nay gọi ngươi tiến cung, kỳ thật chỉ có hai chuyện. Thứ nhất là Kỳ phi tiến cung đã nhiều năm, chưa từng gặp qua thân nhân, hiện giờ Đường gia có trưởng tử, cũng nên để Kỳ phi nhìn cháu ruột một cái.”
Kỳ phi mở to hai mắt, nhìn Úc Thụy một cái, lại nhìn Triệu Lê một cái, vội quỳ xuống nói: “Thần thiếp tạ Hoàng Thượng long ân.”
Triệu Lê vội đỡ Kỳ phi dậy, tiếp tục cười nói với Úc Thụy: “Thứ hai là, thái hậu cũng muốn trông thấy ngươi.”
Trong lòng Úc Thụy có chút bồn chồn. Lẽ ra cho dù Đường Kính có tiếp tục nắm quyền, chuyện này cũng không thể kinh động đến thái hậu, thái hậu muốn gặp hắn không biết là vì chuyện gì.
Kỳ phi tiến cung cũng không phải mới vài năm, tuy rằng vẫn luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng không thể về nhà thăm viếng, đối với một nữ tử mà nói, thủy chung cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Nàng ở trong cung đã nhiều năm, tuy được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng Kỳ phi dưới gối vô tử, ngay cả nữ nhi cũng không có, trong lòng nàng cũng hiểu rõ ít nhiều, chính vì mình không thể sinh dục, mới được Hoàng Thượng sủng ái như vậy.
Hiện giờ đột nhiên thấy thân nhân, lại thấy Úc Thụy thân thể đơn bạc, ngồi trên xe lăn, trong lòng bỗng nhiên chua xót, ôm Úc Thụy vào trong ngực, đột nhiên rơi lệ, vừa nghẹn ngào vừa lẩm bẩm nói: “Chất nhi ngoan chất nhi ngoan…”
Kỳ phi khóc, Triệu Lê không có thành ý khuyên giải an ủi vài câu, chợt nghe Nguyên Bật nói: “Hoàng Thượng, thái hậu tới.”
Kỳ phi nghe xong, lúc này mới ngừng khóc, nhanh chóng rút ra khăn lụa chấm nước mắt, để tránh trôi mất lớp trang điểm.
Thái hậu được cung nữ nội thị vây quanh, chậm rãi đến gần, mọi người nhanh chóng hành lễ. Triệu Lê đi qua đỡ, cười nói: “Mẫu hậu, đây là người ngài vẫn luôn nói muốn gặp mặt Đường Úc Thụy.”
Thái hậu nghe xong liếc mắt đánh giá Úc Thụy. Úc Thụy lén nhìn vài lần, tựa hồ thái hậu này cũng không phải đặc biệt thân mật với hắn, chẳng biết tại sao lại kêu mình tới gặp.
Kỳ thật hắn không biết, bản thân Triệu Lê cùng thái hậu cũng có tranh chấp. Lúc trước thái hậu chỉ hôn cho Đường Kính, Triệu Lê không đồng ý, sau đó Liên Hách ra chủ ý cho hắn, kỳ thật muốn chỉ hôn cho Đường Kính cũng không phải dễ dàng như vậy, để cho thái hậu đi nếm mùi thất bại, cần gì phải trở mặt với thái hậu?
Ngày ấy Liên Hách cầm quyển trục đi gặp Đường Kính, kỳ thật là do thái hậu sai đi. Nói thật ra Liên Hách cũng không dụng tâm, quả nhiên sau khi trở về thái hậu liền tức giận, nói để xem mặt mũi Đường gia rốt cuộc có bao nhiêu lớn.
Mà Triệu Lê nghe xong chủ ý của Liên Hách, sung sướng nhìn thái hậu đối phó với Đường gia, còn mình thì ra vẻ người hiền lành, đây mới là ngư ông đắc lợi.
— END 29 —