Có Tiêu Thu Phong gia nhập nhận lấy toàn bộ sự vụ của Phong Chánh tập đoàn khiến Tiêu Viễn Hà ngoại trừ phải giao tiếp với các lão bằng hữu ra thì thời gian còn lại trở nên rất nhàn nhã.
Bất quá ông cũng không quá buồn bởi vì ông còn có một thú vui khác là đánh golf. Mấy ngày qua ông bỏ thời gian tuyển lựa mấy cây gậy rất ưng ý, chuẩn bị đưa trình độ mình lên một nấc mới.
Giữa trưa, đúng vào giờ ăn trưa thì di động của Tiêu Thu Phong reo lên.
Đây là số di động mới, người biết số này không quá nhiều. Ngoại trừ người nhà ra thì người trong công ty biết tuyệt không quá mười người.
Nhưng người gọi điện lại rất lạ lẫm.
“Tiêu Thu Phong, ngươi nghe cho rõ đây, cha ngươi đang trong tay bọn ta. Ngươi một mình tới bến tàu Tam Loan. Nên nhớ không được báo cảnh sát. Nếu chúng ta nhìn thấy cảnh sát thì ngươi chuẩn bị nhặt lấy thi hài cha ngươi đi.”
Người nói nói vội mấy câu rồi cúp máy, không cho Tiêu Thu Phong chút cơ hội lên tiếng nào.
Tiêu Thu Phong trong lòng kinh hãi vội gọi ngay vào số cha mình thì chỉ thấy tắt máy. Gọi về nhà thì người làm nói ông chưa về.
Lão đầu tử xảy ra chuyện rồi. Mặc dù vào gia đình này chưa lâu nhưng Tiêu Thu Phong biết với tính cách của lão đầu tử thì sẽ không bao giờ đắc tội với ai. Xảy ra chuyện này nhất định là do cạnh tranh bẩn trên thương trường. Chỉ là trong thời gian ngắn hắn không nghĩ ra được ai.
Nếu muốn tống tiền thì có thể trực tiếp nói ra con số. Với tiền bạc của Tiêu gia thì một hai triệu không thành vấn đề. Vấn đề là tại sao lại kêu hắn đi làm gì?
Tiêu Thu Phong chưa ăn xong đã bước ra khỏi phong. Khi bước ra thì hình như có một ánh mắt nào đó đang nhìn hắn. Chỉ là khi quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy ai.
“Nè, ngươi chờ đã….”
Sau lưng vang lên tiếng kêu lo lắng. Thấy Tiêu Thu Phong không lý gì tới, giọng nói trở nên quát to:
“Tiêu Thu Phong, ngươi chờ đó…”
Đó chính là Liễu Yên Nguyệt. Nàng không hiểu vì sao lại từ phong ăn chạy ra. Thật ra Tiêu Thu Phong cũng không biết là có nhiều lúc nữ nhân này cứ len lén chú ý đến hành động của hắn.
Một cú điện thoại, thần sắc thay đổi, tất cả đều bị nàng nhìn thấy.
Tiêu Thu Phong lúc này không có tâm tình đùa giỡn. Hắn quay người lại không vui hỏi:
“Chuyện gì?”
Lão đầu tử bị người bắt đi. Hiện tại hắn đang phải rất vội.
Mặc dù ích kỷ mà nói thì hắn chẳng phải là con của lão đầu nhưng mấy ngày ở chung với nhau, hắn sớm đã coi mình là thành viên của Tiêu gia.
Liễu Yên Nguyệt bước tới trước mặt không hề để ý tới vẻ mặt không kien nhẫn của hắn.
“Chuyện gì, là ta hỏi ngươi chuyện gì mới đúng. Nhìn khuôn mặt biến sắc của ngươi chẳng phải đã xảy ra chuyện sao. Ta có thể giúp gì không?”
Coi như là có long tốt, chỉ là lúc này Tiêu Thu Phong không có hứng để hưởng thụ. Loại việc này dựa vào một nữ nhân có thể giải quyết sao?Nhưng dù sao Liễu Yên Nguyệt cũng có thể coi như là thân tín nên hắn cũng không giấu.
“Hình như cha ta xảy ra chuyện. Vừa rồi ta nhận được điện thoại kẻ xấu. Vì vậy bây giờ ta phải đi tới đó. Liễu tiểu thư không lẽ cũng muốn theo coi náo nhiệt sao?”
Lễu Yên Nguyệt ôm miệng xém chút nữa kêu lên, vội lo lắng nói:
“Mau, mau báo cảnh sát, báo cảnh sát đi. Đám người xấu đói không có nhân tính đâu. Vì tiền cái gì bọn chúng cũng có thể làm”
Tiêu Thu Phong trợn mắt nhìn. Nữ nhân này đúng là quá đơn giản. Nếu có thể báo cảnh sát thì hắn có thể quên hay sao.
“Nếu cô muốn cha ta chết sớm một chút thì cứ báo cảnh sát đi. Đừng nghĩ đám người xấu ai cũng ngốc, đồ ngốc”
Hắn thật không muốn nói nhiều tức thì quay người bước đi. Loại việc này nếu là Tiêu Thu Phong khi trước thì chắc chắn ngu ngu đi báo cảnh sát. Nhưng hắn thì không phải. Đối phó với đám người này, hắn có biện pháp của hắn. Chỉ là hiện tại hắn cần làm cho rõ đám người này rốt cuộc là muốn cái gì?
Cái gì? Đồ ngốc. Liễu Yên Nguyệt nghĩ thầm, ta thật sự ngốc lắm sao?
Nhưng lúc này nàng không có thời gian tức giận mà vội chạy nhanh ra ôm lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong nói như muốn khóc:
“Đừng đi, nguy hiểm lắm. Báo cảnh sát đi, báo cảnh sát là tốt nhất. Ta van ngươi….”
Nữ nhân này hình như ghét hắn lắm mà. Bình thường ngay cả nhìn hắn một cái cũng thấy dư thừa mà sao lúc này lại chủ động tiếp cận hắn như vậy.
“Thế nào, đồ ngốc, sao quan tâm tới ta thế. Sợ ta xảy ra chuyện sao. Không lẽ cô chuẩn bị gả cho ta sao?”
“Ta,,,,tên vô lại nhà ngươi, quỷ mới quan tâm tới ngươi. Ngươi muốn chết thì đi mà chết đi. Một giờ, nếu sau một giờ ngươi không quay về thì ta sẽ báo cảnh sát”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp quẫn bách kia mang theo một thứ mị lực rất đáng sợ. Chỉ là đây không phải là lúc. Tay của Yên Nguyệt vừa buông ra thì Tiêu Thu Phong liền bỏ đi.
Nhìn hình bong bước đi của Tiêu Thu Phong, sắc mặt của Yên Nguyệt càng hồng lên, âm thầm tự nói với mình:
“Không, không có, tuyệt đối không có. Ta sao lại quan tâm tới hắn, không đâu, tuyệt đối không đâu. Ta chỉ là chưa nhìn thấy hắn thất bại nên không muốn hắn chết sớm thôi”
Nàng đang cố tìm cho mình một lý do.
Tiêu Thu Phong không hề báo cảnh sát, một mình ngồi trên xe thể thao theo như chỉ dẫn trong điện thoại mà đi. Khoảng nữa tiếng sau hắn đã tới bến tàu.
Đây là một bến tàu hoang phế. Ngoại trừ một con đường rộng thênh thang thì bốn phía khắp nơi cỏ mọc cao bằng cả than người. Phòng ốc hai bên cao khoảng mười mấy tầng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Cũng bởi không có người quản lý nên nơi đây đã trở thành thiên đường cho người vô gia cư.
Từ khi xe Tiêu Thu Phong chạy vào bến tàu thì hắn đã cảm nhận được một ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Khi đi hết con đường, vừa mới xuống xe thì một chiếc canô từ vùng nước xa xa chạy tới. Một tráng hán tay cầm bộ đàm từ trong cỏ dại bước ra.
“Tiểu tử, coi như ngươi nghe lời không báo cảnh sát. Nếu không thì lão đầu kia đã bị chém làm trăm khúc rồi”
Nói xong hắn đưa mắt đánh giá Tiêu Thu Phong rồi đưa tay vẫy một cái. Chiếc tàu tức thì nhanh chóng tấp vào bờ.
Đám người này quả nhiên cũng không quá ngốc. Bọn họ nói bến tàu Tam Loan nhưng thức tế chỉ là nơi trung chuyển mà thôi.
“Các ngươi là người nào”
Hai người tiến lên tàu, Tiêu Thu Phong lạnh lùng hỏi.
Tráng hán hừ một tiếng nói:
“Đừng nói nhiều, lát nữa tự nhiên sẽ biết. Tiểu tử, ngoan ngoãn lấy di động ra đây, đừng để lão tử phải ra tay”
Thật là muốn tát cho hắn một cái. Tiêu Thu Phong nén giận lấy di động ra rồi hỏi:
“Cha ta thế nào?”
“Yên tâm, tạm thời không chết được đâu. Chỉ đơn giản cầu tài thôi, không ai có hứng với mạng của một lão già làm gì”
Khoảng hơn nửa giờ sau, con tàu mau chóng tiếp cận một chiếc du thuyền. Trên thuyền lúc này có mấy đại hán mặc tây phục màu đen. Chỉ cần nhìn qua là biết chẳng phải hiền lành gì.
“Khôn ca, tiểu tử tới rồi, không có báo cảnh sát. Tên tiểu tử này cũng còn biết nghe lời”
Tráng hán vừa dứt lời thì trong thuyền truyền ra một tiếng cười lớn. Một trung niên mặc áo truyền thống, miệng ngậm xì gà xuất hiện lên tiếng:
“Để cho hắn lên đây. Tên tiểu tử này chính là tài thần của chúng ta, đủ để chúng ta cả đời sung túc đó”
Trong ký ức của Tiêu Thu Phong không hề có tên Khôn ca này, cũng không có ân oán gì. Không lẽ thật sự hắc đạo tống tiền, kiếm chút tiền chơi gái sao?”
“Tiểu Phong….”
Tiêu Viễn Hà không hề bị trói. Có lẽ Khôn ca cũng biết lão chạy không thoát nên cũng không để ý.
Nhìn lão đầu tử bình yên, sự khẩn trương của Tiêu Thu Phong cũng giảm bớt. Đối phó với mười mấy tên thổ phỉ này không phải là vấn đề, dù cho mấy tên trong số đó trong người có sung.
“Được rồi, hiện tại cha con hai người đã được gặp nhau, ngươi thấy ta có tốt không. Thế nào, Tiêu lão bản, đề nghị khi nãy của ta ngươi thấy thế nào? Một trăm triệu đó đủ để các ngươi sống cả đời rồi”
Khôn ca chậm rãi ngồi xuống. Tức thì một thủ hạ mang lên một ly nước cho hắn.
Tiêu Viễn Hà lạnh lùng hừ một tiếng nói:
“Dùng một trăm triệu để mua Phong Chánh tập đoàn, ngươi quả thực như đang nằm mơ ban ngày vậy”
“Từ từ….Tiêu lão bản tuổi đã lớn mà sao vẫn còn nóng quá. Uống ly nước này cho bớt giận chút đi!”
Khôn ca một chút cũng không lo lắng. Nói một trăm triệu vậy chứ thật ra dụ hai người tới đây hắn đã không có ý thả hai người trở về. Tiền bạc lúc này không quan trong, quan trọng là bản khế ước kia thôi.
Tiêu Thu Phong nhìn qua đã hiểu vấn đề. Tên Khôn ca này bất qua chỉ là người trung gian. Nếu hắn là lão đại thì dù muốn tống tiền cũng lấy tiền mặt, tự nhiên cần cái Phong Chánh tập đoàn làm cái gì?
“Người mua là ai?”
Khôn ca ngẩn người, trên khuôn mặt hiện ra một nét âm trầm, lạnh lùng nói:
“Mọi người đều nói tứ đại công tử đều là con nhà giàu, chỉ biết ăn uống chơi gái. Thật nhìn không ra phong lưu công tử như người cũng có chút suy nghĩ”
“Được rồi, các ngươi cũng không cần hỏi nhiều. Hôm nay mời hai người tới đây, nếu như hai người muốn sống rời khỏi thì các ngươi ký vào bản khế ước này đi. Đừng để cho mọi người khó nhìn mặt nhau nhé”
Tiêu Thu Phong cầm lấy bản khế ước đưa cho Tiêu Viễn Hà nhìn qua. Cổ phiếu trong Phong Chánh tập đoàn do lão đứng tên chỉ có hai mươi phần trăm nhưng con trai lão thì có tới ba mươi phần trăm. Trừ mười phần trăm nằm trong tay những đổng sự còn lại thì bốn mươi phần trăm kia chính là nằm trên thị trường. Xem ra những người này sớm đã điều tra rất là kỹ.
“Xem ra nếu như không ký thì cha con chúng ta nhất định phải mất mạng ở đây rồi?”
“Không sai, ta ngược lại hy vọng các ngươi đừng ký. Có như vậy ta mới có thể khiến cho các ngươi nếm mùi đau khổ một chút”
Một thanh âm quen thuộc vang lên. Một thân ảnh quen thuộc, khuôn mặt hung tợn từ phía dưới thuyến từ từ bước lên.
Chương này của ngày mai. Nguyên ngày mai không lên mạng được nên trả trước.