Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 231: Chương 231: Bát Kỳ Đại Xà






Người còn lại cảm nhận được khí tức cường đại đó chính là Sư Tông. Hắn nhìn về phía trụ sở Sơn Khấu Minh ở phía xa xa, nhẹ nhàng nói: “Thì ra thần khí Bát Kỳ trong truyền thuyết thực sự tồn tại . Bảo sao Cảnh Trưởng đại nhân lại nghĩ đến nó”

Vừa nói, hắn đã quay đầu, lực lượng quát: “Bảo Thử Vương đến phòng tao” Nếu thần khí đã xuất hiện, hắn cũng nên hành động.

Chỉ một lát sau, Hà Hướng Nam đã đi đến. Xem ra hắn cũng không ngủ. Vì mạng sống, hắn phải nghĩ rất nhiều việc hơn hẳn người bình thường. Giờ phút này đến đây dù không cần hỏi hắn cũng biết ý của Sư Tông.

“Sư Tông đại nhân, bây giờ còn chưa đến thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay. Nếu không bị Tiêu Thu Phong phát hiện, chúng ta sẽ không có được hiệu quả đột biến”

Sư Tông trầm ngâm, nói: “Cảnh Trưởng nghiệm lệnh phải lấy được thần khí. Bây giờ thần khí đã xuất hiện nếu không hành động thì đợi đến khi nào. Thử Vương, Sơn Khấu Minh sống chết không liên quan gì đến tao. Mục đích của Sư Tông đến đây chỉ vì thần khí”

Sư Tông quát: “Thử Vương, Cảnh Trưởng thề phải có được thần khí Bát Kỳ. Mấy nhất định không được sơ sẩy. Nếu không dù cho mày có công làm cho Bộ Xà phản lại Tiêu Thu Phong thì cái mạng nhỏ của mày cũng khó mà giữ được” Hà Hướng Nam kinh hãi, khom người đáp: “Sư Tông yên tâm. Bên phía Sơn Khấu Minh sẽ do tôi cẩn thận giám sát. Có tin tức tôi lập tức thông báo với Sư Tông"

Hắn không những phải tìm được thần khí còn muốn Tiêu Thu Phong chết. Hà Hướng Nam mặc dù cúi đầu nhưng vẻ căm hận trong mắt hắn hiện lên rất rõ ràng. Thậm chí ngay cả Sư Tông cũng cảm nhận được.

Không để Sư Tông ra tay vào lúc này là do thời cơ chưa thích hợp. Nhưng quan trọng hơn chính là muốn cho Tiêu Thu Phong chết trong tay Tá Đằng Thái Thần. Dù cho không chết ít nhất cũng mất nửa cái mạng. Đến lúc đó chính là lúc Sư Tông ra tay.

Hà Hướng Nam không biết thân thủ của vị Sư Tông này. Nhưng theo hắn suy đoán ít nhất không kém gì Tá Đằng Thái Thần. Giết chết Tiêu Thu Phong đang bị thương có lẽ không có vấn đề gì. Phỉa một kích là trúng, không cho Tiêu Thu Phong bất cứ cơ hội nào.

Hà gia suy sụp, bố chết, mà hắn như chó nhà có tang. Tất cả đều vì Tiêu Thu Phong. Cho nên chỉ cần có cơ hội hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mà Sơn Khấu Minh lúc này cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn.

Tiêu Thu Phonglướt đi cực nhanh trong đêm tối. Loại lực lượng khổng lồ này làm cho hắn cảm thấy bất an. Bởi vì Thần binnh chiến đội không thể nào đối phó được lực lượng này.

Trong tông đường, Tá Đằng Thái Thần giơ cao thần khí lên, lớn tiếng quát: “Truyền nhân Thần Long lại xuát hiện. Tôi muốn ngài tìm được nó. Báo mối thù một kiếm năm đó, giết nó”

Thần Long chính là một cấm kỵ, Bát Kỳ Đại Xà lớn tiếng kêu lên. Lực lượng của người Trung Quốc đó làm nó bị thương không thể chữa khỏi, đúng là nỗi nhục cả đời nó.

Suốt hai mươi năm qua, lực lưộng của nó dùng lại khôngtiến chính là vì trận chiến năm đó. Yêu tâm mà nó tu luyện đã bị chấn nát. Nhiều năm như vậy cũng không thể nào ngưng tụ lại được. Làm cho nó không thể nào đại thành, vẫn chỉ là quái vật người và yêu quái. Không có cachs nào bài trừ chú ngữ của trời cao, mà phải cố thủ hoang đảo.

“Ta muốn giết nó” Bát Kỳ Đại Xà hoá thành một làn hắc vụ, không thấy bóng dáng đâu hết. Nó đã cảm nhận được lực lượng cường đại. Mội loại lực lượng hoàn toàn xa lạ. Nó muốn huỷ diệt lực lượng này, phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng, lấy lại uy nghiêm của mình.

Tá Đằng Thái Thần nhìn về hướng Bát Kỳ Đại Xà đi tới, trên mặt xuất hiện nụ cười tàn nhẫn. Sơn Khấu Minh gánh chịu kiếp nạn lần này, tuyệt đối không có lần thứ hai.

“Người đâu”

Một Ninja từ dưới đất chui lên. Người có thể canh giữ tông đường, đương nhiên đều là cao thủ.

“Thông báo với võ sĩ Tá Đằng gia, toàn bộ xuất phát đi theo Bát Kỳ đại thần, tiêu diệt kẻ thù đến xâm phạm. Tối nay tao muốn cho bọn chúng chết không có chỗ chôn”

“Khụ”

Tốc độ công kích của Lý Cường Binh là nhanh nhất. Mặc dù Thiết Trụ không chấp nhận thua kém nhưng có những phương diện vẫn kém hắn mấy phần. Điều này không quan hệ với lực lượng.

Giết chóc mười ngày liên tiếp, Lý Cường Binh cảm thấy lực lượng tăng lên mãnh liệt. Mà hắn cũng rất rõ ràng tận hưởng khoái cảm do lực lượng tăng lên. Đám võ sĩ lúc trước rất phiền phức, bây giờ trước mặt hắn lại không chịu nổi một kích. Nếu như không phải Tiêu thiếu gia nghiêm lệnh, từng bước tiến vào thì có lẽ hắn đã sớm không thể nào khống chế nổi mà nhảy vào trụ sở của Sơn Khấu Minh.

Một cỗ lực lượng hắc ám cường đại giống như gió lốc bắt đầu khởi động, Mấy đội viên ở phía sau đã cảm nhận được.

“ Cường ca, hình như có cao thủ tới”

“Đến thì đến, lão tử tại sao phải sợ bọn chúng chứ” Lại có một đội viên táo bạo nói.

Nhưng lời này vừa ra trước mặt họ đã xuất hiện một quái vật đầu người thân rắn. Nó là thần là Bát Kỳ đại thần, không ai dám không coi nó vào đâu.

“Bọn mày đều phải chết” Mọi người ở đây đang kinh ngạc đến ngây người, quái vật này không ngờ lại nói được tiếng người. Tám cái chân khua lên như tám thanh đao chém về phía mấy đội viên thần bịnh.

Lý Cường Binh lúc này cũng cảm thấy không đúng: “Lui về phía sau” Các đội viên lui lại. Mà lực lượng của Lý Cường Binh được vận chuyển đến mức tận cùng, đánh ra một quyền. Mặc kệ quái vật này là thứ gì, hắn cũng muốn thử một lần.

“Không biết tự lượng sức”

Lạnh lùng quát lên một tiếng, Bát Kỳ Đại Xà đã biến ảo thành người, tám chân biến thành hai tay vững vàng đứng trước mặt mọi người. Lý Cường Binh đang công kích nó đã bị đánh cho một quyền, thương nặng quay lại. Người va vào vách tường, thân hình phá vỡ hai bức tường mới dừng lại được.

Một vì ngọt ngọt trao ra khoé miệng, đó là máu. Chỉ một chiêu, một chiêu đã làm cho Lý Cường Binh bi nội thương, không kìm nổi mà trào máu.

“Mọi người cẩn thận, quái vật này rất mạnh” Mặc dù bị thương nhưng thể lực không giảm, thấy mấy đội viên muốn lao lên, Lý Cường Binh nhẹ giọng nhắc nhở.

Bát Kỳ Đại Xà đã vung cái đầu cực lớn lên, rú lên một tiếng trầm trọng, sát khí ngập trời. Toàn thân nó bao phủ trung khí tức giết chóc mãnh liệt, bao lấy Lý Cường Binh và đội viên thần binh trước mặt lại. Đây là không gian lực do nó khống chế. Người bình thường không thể nào tránh thoát.

“**** liều mạng với nó” Một người đội viên rất tức giận, sử dụng lực lượng đỉnh cao nhất của thân thể. Nắm tay loé sáng như một tiếng sét đánh tới.

Nhưng rất đáng tiếc loại lực lượng này đối với Bát Kỳ Đại Xà mà nói thật sự quá yếu. Bàn tay nó vừa mở ra, màu đen chợt loé. Quyền lực trong nháy mắt đã bị tiêu tán. Mày tay của người đội viên đã bị hắn nắm lấy. Thuật tay nhấc lên. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc”

Tay người đội viên này đã bị hắn bẻ gãy, không thể nào giơ lên được. Lực lượng cường đại của bọn họ đối với quái vật này mà nói không có chút tác dụng gì.

Lý Cường Binh đang muốn ra lệnh vây công thì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Võ sĩ của Sơn Khấu Minh đã điến cuồng xông tới. Bị khí kình của Bát Kỳ Đại Xà bao phủ. bọn họ lúc này dù muốn chạy cũng không có biện pháp.

Tiêu Thu Phong vừa tới, Bát Kỳ đại thần đã cảm ứng được. Nó không đi đón nhận mà trở nên bình tĩnh. Bình tĩnh như đang trầm ngâm suy nghĩ. Bởi vì lực lượng của Tiêu Thu Phong làm cho nó có một cảm giác rất quen thuộc.

Không sai, đây là Long Thần.

“Mày rốt cuộc đã tới. Lần trứoc đánh một trận hai chúng ta cùng bị thương. Lần này mày không còn may mắn như thế đâu” Nó không còn là người nữa. có được yêu lực vô thượng, nếu như không phải hoàn cảnh trói buộc thì nó đã sớm xưng bá thế giới.

Tiêu Thu Phong nhìn người đàn ông trước mặt cũng rất kinh hãi. Sự cường đại đó không phải là lực lượng mà Tá Đằng gia tộc có thể nắm giữ. Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

“Tiêu thiếu gia, nó là một quái vật có tám chân. rất lợi hại”

Lý Cường Binh thấy Tiêu Thu Phong, trong lòng cũng rất lo lắng. Đó là một quái vật cường đại nhất mà hắn đã gặp.

“Bát Kỳ Đại Xà..” Tiêu Thu Phong nhướng mày. Giờ phút này hắn đang nghĩ đến một truyền thuyết. Sơn Khấu Minh đời đời bất diệt nghe nói là bởi vì có một yêu quái tồn tại. Nhưng thật không ngờ truyền thuyết này lại là thật.

“Tập hợp với những người khác, giết ra ngoài” Tiêu Thu Phong lạnh lùng hét lên. Thân hình đã chỉ còn cách Bát Kỳ Đại Xà có mười mét. Bốn mắt nhìn nhau, sát khí ngập trời. Một loại chiến ý mãnh liệt giao tập, kích phát ra những tia lửa điện. Giờ phút này khôngcó ai dám đến phạm vi khí lưu của bọn họ.

Lý Cường Binh không dám chậm trễ. Lúc này lo lắng cũng vô ích. Bởi vì đối mặt với quái vật này thì ngay cả lực lượng mà hắn cho rằng là cường đại cũng không thể nào giúp được gì. Tất cả đều do Tiêu thiếu gia ứng phó.

Hơn nữa mấy thần binh đã bị thương. Đối mặt với những đợt tấn công dày đặc của võ sĩ đã có chút không chống đỡ nổi, từng bước một lui lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.