Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 101: Chương 101: Biến đổi lớn






Trần Thông Lộ mặt mày tái nhợt quát: “Muốn lấy mạng tao, ra tay đi…” Một tiếng hét lớn vang lên, các tay súng xung quanh đại sảnh lập tức giương cao nòng súng vào hai người, Tiêu Thu Phong và Thiết Trụ

Hai người đã biến mất khá lâu, theo sự mất tích của bọn họ, vô số cái bóng xuất hiện trong sảnh. Ngay lúc này tiếng súng vang lên, đại sảnh trở nên hỗn loạn, liên tục những tiếng kêu la thảm thiết, làm cho nhiều người sợ tới mức nằm rạp xuống đất.

Hỗn loạn này không duy trì trong bao lâu, hoặc là chỉ xảy ra trong vài phút.

Máu khắp phòng, hơn mười xác chết, toàn bộ đều là tay súng Phi Mã Bang cường hãn, sau vài phút cũng đã thành người chết.

Hoảng sợ hay ác mộng, thậm chí ngẩng đầu cũng rất miễn cưỡng. Đối với họ mà nói, đồ sát như thế này là lần đầu tiên.

“Vị đại ca này, anh muốn Hong Kong, Phi Mã Bang chúng ta là người tán thành đầu tiên, ai dám phản đối chính là đối địch cùng Phi Mã Bang chúng ta” Sư gia đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng nói.

Dù sao hắn chỉ là một con chó, biết người chủ nhân nào mang lại cuộc sống tốt cho nó. Sư gia là người rất thông minh, hôm nay Trần Thông Lộ chết chắc, mặc dù trong xã hội đen, ngày nào cũng có thể nhìn thấy chết chóc, nhưng nhìn thấy cảnh giết người như thế này là lần đầu tiên.

Nhưng sư gia đã ngã xuống, hắn ta không ngờ dù là phản bội cũng không thể giữ được cái mạng chó của mình.

Bộ Xà nhẹ nhàng rút ra dao găm ra, khinh thường nói: “Mày, một khi đã biết mình là phận chó, lại tự cho mình là thông minh, mà những người thông minh thì không sống được lâu. Những con chó thông minh bao giờ cũng chết sớm”.

Trần Thông Lộ sắc mặt trở nên rất khó coi, điếu thuốc trên miệng rơi xuống cũng không có cảm giác.

“Tao, tao có thể đem Phi Mã Bang toàn bộ cho mày” Đây là việc duy nhất hắn ta có thể làm được lúc này, dù như thế nào, trước hết giữ được mạng đã.

Tiêu Thu Phong lắc đầu nhẹ, quát một tiếng lạnh như băng: “Tao sẽ không bao giờ tiếp nhận, Thiết Trụ, giết hắn”.

Thiết Trụ đã đối mặt với hắn, với sự khinh thường trên khóe miệng, giết người như thế này thật sự không có chút khiêu chiến, nhưng là nhìn động tác của tên lão đại này, Thiết Trụ cười cười.

Thằng này chết đến nơi rồi thế mà còn muốn lấy súng trong ngực ra.

“Có muốn chờ mày móc súng ra tao mới ra tay không” Lời này nói xong, Thiết Trụ đã đánh ra thiết quyền đến ở giữa ngực Trần Thông Lộ một ngụm máu tươi phụt ra.

Thân hình Thiết Trụ lùi về sau ba bước, lại một quyền khác đánh tới, nắm tay đầy sức mạnh nhằm thẳng xuống bụng, mọi chỗ đều là máu. Trần Thông Lộ tay vẫn giữ khẩu súng, từ từ ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Tiêu Thu Phong từ từ đứng lên, liếc nhìn mọi người đang rất khiếp sợ, không có hứng thú nói: “Trong này giao cho các người, ta chỉ muốn kết quả, nơi này làm ta chán ghét, tiêu diệt hoàn toàn”.

Đối với những thế lực xã hội đen kiểu này, Tiêu Thu Phong có lối đánh tuyệt hảo mà bạo động, trật tự HongKong hiện tại do hắn quy định

“Anh là ai?” Thập Tam Muội trong lòng sợ hãi không ít hơn so với kẻ nào, nhưng một khi biết không thể tránh được, nàng thật ra vẫn còn dũng khí đứng ra, thấy Tiêu Thu Phong chuẩn bị rời đi nàng lớn tiếng hỏi.

“Nếu cô muốn có thể gọi tôi là Tiêu thiếu gia, Thập Tam Muội, tôi rất bội phục cô, hy vọng tương lai cô có thể làm tôi hài lòng” Tiêu Thu Phong đi, nhưng chỉ dựa vào có mấy câu ngắn ngủi này, Bộ Xà cũng đã biết hôm nay cô gái này tuyệt đối sẽ không chết.

Đêm nay, xã hội đen HongKong phát sinh đánh nhau trên quy mô lớn, Phi Mã Bang và Hồng Đường bị Thanh Trúc bang và Miếu Nhai cường công, chết vô số. Hôm sau, xã hội đen Hongkong đã thay đổi long trời lở đất, tất cả thế lực lớn, từng bước chia lại, ngày hôm qua là danh chấn một phương lão đại, ngày hôm nay đã biến thành bị người người hô đánh như chuột chạy qua đường, thay đổi nhanh chóng, làm cho người ta khó mà tin được.

Vì phòng ngừa những thế lực bản địa trở nên ác hóa, cũng vì không để cho chuyện như này diễn ra lần nữa, Hong Kong lại tiến hành quét sạch một lần, mà thế lực hắc ám này cũng rất thần kỳ, ngày hôm sau toàn bộ đều biến mất, nếu như không phải có những xác chết thì giống như chưa từng giao tranh gì hết.

Mỗi một lần thế lực phân chia, đều là dựa vào máu và lửa, đây là đạo lý không thể thay đổi của xã hội đen, mà rất nhiều người đều đang giám sát chặt chẽ tất cả những điều này.

Phó Lão gia tử nghe báo cáo, sắc mặt ngày càng không tốt, hắn giao tranh ở HongKong hơn mười năm, tích lũy nhiều của cải, Phi Mã bang cũng do tay hắn bồi dưỡng mới có thế lực như ngày hôm nay. Nhưng thật không ngờ, chỉ trong một đêm Phi Mã Bang đã biến mất không lý do.

Ngoại trừ mấy người, không có ai biết đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Trần Thông Lộ khốn kiếp này ngay cả một bang hội cũng không giữ được, thật sự là đáng chết” Một bên mắng, cây ngọc trượng trong tay gõ mạnh trên mặt đất.

Về mặt kinh doanh, xã hội đen thực sự có thể xử lý rất nhiều chuyện mà hắn không thể xử lý, giờ phút này mất đi vũ khí này, hắn chỉ biết có nén giận, không thể nói, lại phải tìm một cửa khác, chỉ cần có tiền hắn không lo lắng không có ai làm việc cho hắn.

“Ba,ba,có chuyện không may, mới xảy ra đại sự…” Người đàn ông trung niên tiến vào, Tổng giám đốc Phó thị trên danh nghĩa là Phó Sanh Kim, vẻ mặt khẩn trương như gặp quỷ giữa ban ngày.

Phó lão gia tử rất là bất mãn quát: “Có chuyện gì, từ từ nói”.

Hắn đã quyết định rằng Phó Sanh Kim chữa thương xong, lập tức gạt phế vật này xuống, nhìn thấy hắn là phiền lòng.

“Ba, hôm nay Phó thị đã bị công kích, tổn thất ba trăm triệu cổ phiếu, ba trăm triệu…”

“Cái gì?” Lúc này Phó lão gia tử thật sự không ngồi được nữa, thân thể nhìn như suy yếu lập tức lao tới, nắm lấy áo người trung niên.

“Ba, hôm nay chúng ta mất ba trăm triệu, cổ phiếu của Phó thị còn đang hạ, cũng không có đủ tài chính để khống chế.Ba mau nghĩ cách, bằng không công ty sẽ gặp nguy hiểm”.

Lão gia tử không nói gì, chạy tới trước máy tính, mở bản đồ cổ phiếu của Phó Thị, những đường cong như những cơn sóng lớn rơi xuống mặt nước, hơn nữa còn đang hạ.

Bảy mươi phần trăm cổ phiếu lưu thông chuẩn bị nhân cơ hội phát hành, thật không ngờ giờ phút này chỉ ngã một lần đã tổn thất hơn ba trăm triệu.

Điện thoại ngay lập tức được gọi đi, thường ngày mối quan hệ của ba đại gia giàu có cũng không tệ, giờ phút này đúng là muốn họ giúp đỡ, nhưng câu trả lời làm hắn thực sự thất vọng, hoặc là hắn biết tất cả đều là tranh nhau thâu tóm Phó gia.

“Phó lão gia tử, xin lỗi, Lý tiên sinh hôm qua đi hội thảo thương mại quốc tế, chúng tôi thật sự không có quyền hạn để sử dụng số tiền lớn như vậy, mời ngài chờ vài ngày, ba ngày sau Lý tiên sinh sẽ về, tôi sẽ báo cáo cho Lý tiên sinh”.

Hai cuộc điện thoại đều có những lý do giống nhau, không có chút cảm thông, chỉ lạnh lùng không nhìn.

“Ông nội, đã xảy ra chuyện gì?” Phó Sanh Kim được người giúp việc đỡ, từ từ đi tới, nghe thấy tiếng hô to ở phòng khách, dường như ông nội rất tức giận.

Người trung niên đang định nói lại bị lão gia tử ngăn lại.

“Không có việc gì đâu, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, tất cả đều có ông nội, con không cần lo lắng” Bác sĩ đã nói hai mắt Sanh Kim không thể chịu thêm kích thích bằng không sẽ thật sự trở thành người mù.

Lúc này, Tiêu Thu Phong đã đi vào, theo sau có Thiết Trụ, phía sau Thiết trụ là hai người vệ sĩ.

“Lão gia, anh ta mạnh mẽ xông vào, chúng tôi không ngăn được anh ta”.

Gia chủ chính là gia chủ, cho dù có kinh hoàng cũng vẫn duy trì phong độ gặp nguy không loạn, lạnh lùng hỏi: “Hai thanh niên, có chuyện gì mà xông vào nhà tôi, tôi có thể báo cảnh sát bắt các anh”.

“Phó lão gia tử không phải muốn tìm tôi sao, tôi chính là Tiêu Thu Phong, hôm nay đặc biệt đến gặp” Tiêu Thu Phong tự tìm một cái ghế ngồi xuống, như nơi này à nhà mình.

“Tiêu thiếu gia, trong này không tệ, mua làm biệt thự để thiếu gia đi nghỉ hè cũng được?” Thiết Trụ nhìn khắp xung quanh, nhưng không thèm nhìn người Phó thị một cái, chỉ nhìn chằm chằm phòng và trang trí.

Đường đường là biệt thự của Phó gia, sao có thể kém được

Trong mắt Phó lão gia tử lóe lên vẻ âm trầm, nhưng trong nháy mắt đã không thấy.

“Người thanh niên, lão trí nhớ không tốt lắm không nhớ rõ cậu là ai, có lẽ cậu đã lầm”.

“Ông nội,chính nó,là tên đáng chết này đã đả thương đôi mắt của cháu. Ông nội, mau bắt nó lại, cháu muốn từng dao một chém hắn thành trăm mảnh”.

Nhưng Phó Sanh Kim không có tâm kế như lão già này, nghe thấy hung thủ xông vào trong lòng hắn, hắn còn có thể nhịn được nỗi phẫn nộ trong lòng sao, lập tức chỉ vào Tiêu Thu Phong, gào lên.

“Già đúng là trí nhớ không tốt, nhưng người mù có thể nhớ sự việc rất rõ, xem ra cũng chưa hoàn toàn mù!” Chữ mù này là khiêu khích Phó Sanh Kim, giờ hắn không thích người khác nói hắn mù, lời của Thiết Trụ làm hắn trở nên điên cuồng

Đến lúc này, Phó Lão gia không thể coi như không biết, lạnh lùng Tiêu Thu Phong, nói: “Tiêu thiếu gia, không biết cậu đại giá quang lâm là vì chuyện gì, tôi không có nhiều thời giờ tiếp cậu”.

Nếu không phải lúc này Phó thị đang có biến, hơn nữa Trần Thông Lộ đang mất tích không rõ lý do, hắn không có tâm trạng để ý đến việc này, thì có lẽ đã sớm tức giận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.