Mặt Liễu Yên Hồng đỏ bừng, trùm chăn kín đầu, hận mình sao không biến thành người điếc, nàng có chút hối hận không nên ngủ lại Tiêu gia đêm nay.
Nàng mặc dù rất trong sáng, nhưng âm thanh đó, nàng vẫn có thể nghe ra.
“Đồ khốn kiếp, lại chiếm tiện nghi chị gái người ta, mai cho anh đẹp mắt”.
Yên Hồng rất xấu hổ, trong đầu nàng không khỏi suy nghĩ lung tung. Không biết chị Vũ có ở cùng một chỗ với hai người không, lấy tay bịt mắt lại, Yên Hồng đã không dám nghĩ nữa.
Sáng hôm sau, Liễu Yên Hồng mắt sưng đỏ rời giường, nhưng hung thủ làm cho nàng mất ngủ đêm qua là Tiêu Thu Phong, nàng cũng không cho hắn sống tốt.
Gõ mạnh cửa, lớn tiếng kêu lên: “Chị, mau dậy đi, em sắp muộn học rồi, phải đi nhờ xe của chị”.
Tiêu Thu Phong đang muốn làm thêm hiệp nữa, tức giận nói thầm: “Em gái của em thật là phiền phức”.
Tình yêu rất dễ chịu, mặt Liễu Yên Nguyệt đỏ hồng, nàng khẽ cười, càng thêm quyến rũ động lòng người, đôi cánh tay trắng nõn chui ra khỏi chăn, ôm cổ Tiêu Thu Phong, hôn thật sâu lên mặt hắn.
“Được rồi, ông xã, em gái đúng là phải đi học. Em dạy trước, nếu như anh chưa thỏa mãn, chị Vũ cũng ở đây. Hôm nay anh phải bồi chị ấy đó. Chị ấy nói nhiều nhất cũng chỉ có thể ở đây một tuần”.
Làm một thành viên Long Tổ đúng là không có bao nhiêu thời gian để nghỉ, chỉ cần có việc gấp, gần như phải lập tức đi ngay.
Lúc Liễu Yên Nguyệt mở cửa đi ra, cô bé Yên Hồng rất tò mò đưa đầu vào, nhìn trộm một cái. Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đang cởi trần nằm trên giường, sợ đến độ vội vàng thu đầu lại. Cũng may cô bé này không phải Đinh Mỹ Đình, nếu như là cô ả, không biết chừng sẽ xông vào, thưởng thức một phen.
Cửa phòng Vũ chỉ đóng lại chứ không khóa. Lúc Tiêu Thu Phong đẩy ra đi vào, người trên giường khẽ động một chút, từ từ quay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ tuyệt trần đó đang có hai hàng nước mắt, Vũ khóc.
"Vũ..."
Vũ không để Tiêu Thu Phong nói tiếp, chỉ là lau lau mắt, sau đó cười ngọt ngào, nói: “Phong, lại đây ôm em đi”.
Ngay cả Yên Hồng cũng có thể nghe được. Vũ là một cao thủ Long Tổ, âm thanh cách vách sao có thể dấu được tai Vũ chứ.
Trong lòng Vũ sớm đã chấp nhận sự thật này, nhưng khi biết đó là thật, Vũ phát hiện muốn thừa nhận đúng là cần có lòng khoan dung rất lớn.
Tiêu Thu Phong biết vì sao Vũ đau lòng, nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Vũ.
“Phong, em không trách anh. Yên Nguyệt đúng là rất yêu anh, có thể là chị em của em ấy, Vũ rất cao hứng, thật sự, không lừa anh”.
“Em khóc?” Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vũ, trong lòng yêu thương vô hạn. Sự che chở này, so với Thiên Nhan Duyệt còn mãnh liệt hơn, bởi vì Vũ là người con gái đầu tiên trong đời hắn.
“Người ta chỉ hơi chua xót mà thôi, vì sao người con gái đêm qua không phải là em. Phong, chờ cho chuyện này kết thúc, em sẽ rời khỏi Long Tổ, toàn tâm toàn ý làm người của anh, sinh con cho anh, sau này chúng ta không bao giờ tách rời, được không?”
Hôn, từ từ thưởng thức cảm giác tình yêu, đúng thế, toàn thân người phụ nữ này tràn đầy cảm giác chua xót.
Tiêu Thu Phong gật đầu sảng khoái: “Bất kể lúc nào, em chán nản, đều có thể trở lại bên cạnh anh, nơi đây mãi mãi là nhà của em, cũng vĩnh viễn là điểm dừng chân của em. Trong lòng anh, có một vị trí vẫn luôn dành cho em”.
Vũ bỏ đi cảm giác nặng nề trong lòng, cả thân hình nóng bỏng từ từ dựa vào lòng Tiêu Thu Phong, hưởng thụ hạnh phúc không gì có thể đổi được này. Mặc dù chỉ có một ít, nhưng ít ra nàng vẫn có.
Ba ngày liên tiếp, Tiêu Thu Phong và Vũ không đi ra ngoài, ngoại trừ ngẫu nhiên nói chuyện với hai ông bà già, bọn họ đều ở bên nhau, có những lời nói ngọt ngào không bao giờ hết, tình cảm thanh mai trúc mã giờ phút này đã thăng hoa biến thành tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Đương nhiên đến tối, Vũ và Liễu Yên Nguyệt đều có một khát khao vào tương lai, có một số việc một khi đã nói ra thì không cần e ngại nữa. Hơn nữa hai nàng cũng đã biết, con đường này, dù vất vả hơn nữa cũng sẽ tiếp tục đi tiếp, cho nên cũng yêu thương nhau.
Biết Vũ sắp phải đi, mấy ngày nay Liễu Yên Nguyệt đặc biệt khóa cửa phòng mình lại, trao cơ hội cho chị Vũ cần an ủi hơn mình.
Tiêu Thu Phong ôm Vũ ngủ vài ngày, nhưng ngoại trừ hôn môi và khiêu khích, cửa ải cuối cùng kia vẫn không thể nào công phá. Đây không phải Tiêu Thu Phong không muốn, mà Vũ nói hi vọng giữ lại ngày này đến khi hai người có thể thực sự ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.
Tiêu Thu Phong tôn trọng ý nguyện của Vũ. Mặc dù hắn cũng biết, nếu như hắn thực sự kiên trì thì Vũ sẽ không từ chối. Nhưng hắn không làm như vậy, hoặc là như vậy mới có thể giữ gìn sự nhớ nhung trong sáng giữa hai người.
“Em Yên Nguyệt, Phong là một cảnh giới trời sinh. Anh ấy có lý tưởng vĩ đại nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta. Điều chúng ta có thể làm là lặng lẽ ủng hộ anh ấy, không oán không hối hận yêu anh ấy, không nên trói buộc cánh của anh ấy. Nếu như có một ngày, bên cạnh anh ấy xuất hiện người phụ nữ thứ ba, mong em nhất định, nhất định phải dùng trái tim khoan dung đối mặt tất cả, có được không?”
Đây là những lời nói chân tình mà Vũ nói với Liễu Yên Nguyệt trong đêm trước khi nàng rời đi. Đối với điểm Phong là cảnh giới, Liễu Yên Nguyệt cũng hiểu rõ, Phong vốn là một người đàn ông không tầm thường. Nhưng lời này từ trong miệng Vũ nói ra càng làm cho Yên Nguyệt cảm động. Yên Nguyệt nhận mình là người phụ nữ yêu Phong nhất, nhưng lại không làm tốt được như Vũ.
Yên Nguyệt có chút xấu hổ, không hề do dự chỉ lặng lẽ gật đầu đồng ý.
“Chị Vũ, cảm ơn chị, sau này em đều nghe lời chị”.
Nếu như có một ngày, nếu như Phong thật sự chỉ có thể lấy một vợ, Liễu Yên Nguyệt tin rằng vị trí đó sẽ là Vũ, trên đời này đã không có người phụ nữ nào yêu Phong hơn Vũ.
Vũ đi, giống như lúc nàng đến rất lặng lẽ. Điền Phù lúc tiễn Vũ đi, có chút không chịu nổi mà rơi lệ.
“Vũ thật sự là một cô bé ngoan, mẹ thật sự không nỡ để Vũ rời đi. Hy vọng lần sau gặp, Vũ cũng có thể gọi mẹ một tiếng mẹ”.
Liễu Yên Nguyệt đỡ vai Điền Phù, nhỏ giọng an ủi nói: “Mẹ, mẹ không nên quá đau lòng. Chị Vũ chỉ là bận việc, chị ấy đã nói chỉ cần xử lý xong mọi việc sẽ quay về. Khi đó một nhà chúng ta sẽ không tách ra nữa”.
“Yên Nguyệt, cảm ơn con, vì Tiểu Phong, con đã hy sinh rất nhiều. Là Tiêu gia đã mắc nợ con” Thật không ngờ, Liễu Yên Nguyệt cũng biết an ủi người khác như vậy, Điền Phù cũng không biết nói cảm ơn thế nào mới tốt.
“Mẹ, mẹ không nên nói như vậy. So sánh với chị Vũ, con cảm thấy xấu hổ. Thì ra trên đời này, người yêu anh Phong nhất là chị Vũ, không phải là con. Nhưng sau này, Yên Nguyệt sẽ cố gắng hơn”.
Tiêu Viễn Hà thật sự không biết nên nói gì. Nghe thấy những lời này của Yên Nguyệt, ông thở dài thật sâu, quay đầu mắng Tiêu Thu Phong: “Có thể có một người vợ tốt như Yên Nguyệt, lại có thể có được một cô gái si tình như Vũ, thằng bé Tiểu Phong này không biết kiếp trước đã gõ thủng bao nhiêu cái mõ mới có phúc phận như vậy. Con phải biết phúc phận của mình đó”
Tiêu Thu Phong cũng không dám mở miệng, giải quyết được Vũ, vậy còn Triệu Nhược Thần tính tình không tốt lại là tâm bệnh của hắn. Giờ phút này hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Điện thoại reo lên, là điện của Phượng Hề.
“Tiêu thiếu gia, chúng tôi phát hiện hành tung của Bạch Sắc, cậu nhanh tới đây”.
Tiêu Viễn Hà còn chưa nói xong đã không thấy Tiêu Thu Phong đâu. Lúc Điền Phù quay đầu lại cũng không khỏi tức giận mắng: “Tiểu tử thối, mỗi lần muốn nói nó, nó lại chuồn nhanh hơn thỏ”.
Liễu Yên Nguyệt đã thấy ánh mắt của Tiêu Thu Phong, cười nói: “Mẹ, anh Phong có việc gấp, không phải chuồn đâu ạ. Hôm nay con đang rảnh, cả nhà mình nói chuyện phiếm đi ạ”.
Thượng Hải có một nơi rất nổi tiếng, gọi là Tam Trọng Sơn. Đây không thực sự là núi mà là một tòa nhà ba mươi tầng nổi tiếng nhất trên con phố buôn bán. Kiến trúc của nó rất tân kỳ, cứ mười tầng lại thay đổi ngoại hình một lần, giống như ba ngọn núi nằm chồng lên nhau, nên gọi là Tam Trọng Sơn.
Đợi khi Tiêu Thu Phong đến, Phượng hề đã sớm đến đây, hơn nữa vẻ mặt rất lo lắng.
“Tiêu thiếu gia, tôi vừa nhận được tin báo, Bạch Sắc bây giờ đang ở gần nơi này. Nếu như tôi không đoán sai, mục tiêu của Bạch Sắc có thể chính là người bên trong Tam Trọng Sơn”.
Lý Hưng ở bên cạnh cũng đi tới gần, báo cáo nói: “Tam Trọng Sơn là sản nghiệp của Liễu gia một trong mười tập đoàn lớn nhất Đông Nam. Bên trong có nhà hàng, các trò giải trí, phòng tập thể hình… theo như chúng tôi suy đoán, người mà Bạch Sắc đối phó rất có thể là khách ở đây”.
Tiêu Thu Phong không để ý nhiều như vậy, nói: “Tôi muốn tài liệu của tất cả các khách ở Tam Trọng Sơn”.
Phượng Hề đã sớm chuẩn bị đầy đủ, một danh sách thật dài được đưa cho Tiêu Thu Phong. Trên danh sách chỉ có tên người và số phòng. Tương đối mà nói đây chỉ là một bộ phận rất ít. Nhưng khi Tiêu Thu Phong nhìn thấy hai cái tên trong đó, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Hỏng rồi” Trong nháy mắt, Tiêu Thu Phong dường như đã nghĩ ra mục đích của Bạch Sắc.