Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 546: Chương 546: Đáng ghét vẫn là đáng ghét






Sáng hôm sau, mới sáng ra Tiêu Thu Phong đã bị gọi dậy từ sớm. Đêm qua điên cuồng với Ruth đến nửa đêm, cuối cùng còn đến phòng Trác Ngưng Tuyết, an ủi nàng, tinh thần và thể xác hòa hợp làm nàng thoải mái. Lúc này Trác Ngưng Tuyết đang ngủ ngon lành, vô cùng đáng yêu.

Không đánh thức nàng, Tiêu Thu Phong đi rửa mặt, đi ra được mấy người Phượng Hề hầu hạ thay đồ mới. Đây là lần đầu tiên về nhà mẹ vợ, đương nhiên phải ăn mặc đẹp mắt.

Thấy Lâm Thu Nhã rực rỡ hẳn lên, đồ trang sức đắt tiền, dáng người tuyệt mỹ phối hợp với chiếc váy đẹp, nhìn nàng từ góc độ nào cũng thấy đầy cao quý, có cảm giác thiếu phụ thành thục, hai mắt đầy dịu dàng, khẽ nhìn thoáng qua Tiêu Thu Phong.

Những năm qua nàng ở bên Tiêu Thu Phong thì ít, xa cách thì nhiều. Nàng ít khi trang điểm. Thực ra nàng vẫn xinh đẹp như trước, không vì sinh con mà mất đi. Rất nhiều lúc nàng quên trang điểm chăm lo cho mình, toàn tâm toàn ý vì ông xã và con của mình.

Một bộ véc kết hợp với thân hình thon dài của Tiêu Thu Phong, tuyệt đối là quá hợp, càng làm hắn thêm đẹp trai. Mặc dù ở bên lâu như vậy, lúc Liễu Yên Hồng nhìn thấy Tiêu Thu Phong, tim vẫn đập loạn lên.

“Đẹp trai và mỹ nữ, đúng là quá xứng đôi. Đi ra ngoài chỉ riêng bề ngoài của hai người đã khiến rất nhiều người tự ti” Kéo Lâm Thu Nhã đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, đúng là quá đẹp đôi.

Mặt Lâm Thu Nhã đỏ lên, khẽ cười nói: “Được rồi, chị không phải cô gái bé bỏng nữa, không cần mọi người khen. So sánh với Mỹ Đình, bọn chị già hết rồi”

Tính ra Lâm Thu Nhã còn lớn hơn Tiêu Thu Phong hai tuổi. Từ tuổi mà nói đúng là không còn trẻ, nhưng vẻ quyến rũ thành thục của nàng thì những cô bé ngây thơ như Đinh Mỹ Đình không thể so sánh.

Một chiếc máy bay quân dụng đã đỗ trước bãi cỏ. Bởi vì mang theo không ít đồ, Tiêu Thu Phong vốn định đi xe ô tô, nhưng hai ba trăm cây đâu có ngắn, sợ Tiểu Phiêu không chịu được, cho nên chỉ có thể mượn Triệu Quang Bình một chiếc trực thăng. Giảm bớt chút thời gian, không phải mệt mỏi.

Cũng may lúc ở Trung Đông, Tiểu Phiêu đã sớm đi trực thăng với Lang Tổ, không giống như ba đứa bé kia hưng phấn khóc rống đòi lên trực thăng. Lừa cũng không lừa được bọn nó, cuối cùng Tiêu Viễn Hà phải đáp ứng mua trực thăng cho chúng nó chơi mới qua được cửa này.

Trời rất xanh, ánh nắng chiếu rọi, trên trực thăng ngắm mặt trời mọc đẹp hơn so với trèo lên núi nhiều.

Nhưng chỉ có Tiểu Phiêu là ngắm cảnh đẹp này. Lâm Thu Nhã đang cầm tay Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, tâm tư đã sớm bay đi tận đẩu đâu.

Mặc dù vẫn gọi điện liên hệ với bố mẹ, nhưng đã bảy năm không gặp lại.

“Có phải hơi kích động?” Tiêu Thu Phong khẽ cười nói.

Lâm Thu Nhã gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhiều năm như vậy, có thể trở về đúng là chuyện cũ như mây khói, nhưng lại ngay trước mắt. Ông xã, thực ra đời người thật kỳ diệu. Duyên phận giữa chúng ta đúng là kỳ diệu. Lúc trước anh đã có Yên Nguyệt, em muốn anh nhưng không dám nói. Anh biết không, trong nháy mắt khi bị đuổi khỏi Lâm Gia, em chút nữa thì hỏng”

“Nếu không được anh an ủi, làm bạn bên cạnh em, em sợ mình không chịu nổi. Ông xã, thực ra em rất muốn cảm ơn anh. Anh cho em cơ hội sống, còn cho em hạnh phúc như ngày hôm nay. Có anh, có Tiểu Phiêu, cả đời này em không còn tiếc nuối gì nữa”

Tiêu Thu Phong cười cười như kẻ trộm: “Thu Nhã, thực ra anh cũng không thiệt gì mà, có được một người vợ đẹp như vậy, lại có người con trai đáng yêu như thế, lãi nhất chính là anh. Anh phải cảm ơn vì Lâm Gia đã xua đuổi em mới đúng”

Lâm Thu Nhã không nhịn được cười: “Vậy cũng đúng, lúc đó nếu không phải bất đắc dĩ, em cũng không đến Tiêu gia, cũng không yêu anh, càng không thể muốn làm người phụ nữ của anh khi anh đã có Yên Nguyệt, cũng không có ngày như hôm nay. Thật không ngờ chúng ta lại có ngày hôm nay”

“Trên đời có rất nhiều chuyện không ngờ. Được rồi, không nên nhớ các chuyện đó, về xum họp với người thân. Nhiều năm như vậy anh chiếm lấy em, cũng nên để bọn họ được thấy em. Thu Nhã, mấy năm nay vất vả cho em. Nếu như không phải mẹ nhắc nhở, anh cũng không biết nỗi buồn trong lòng em. Sau này không cần biết chuyện gì, em cũng phải nói cho anh. Chuyện của em, anh là chồng em, anh phải gánh vác”

Lâm Thu Nhã hôn lên mặt hắn, hạnh phúc cười nói: “Biết rồi, ông xã tốt của em. Sau này có chuyện gì em cũng không giấu anh, được chưa”

Giang tay ra, ôm chặt lấy Lâm Thu Nhã. Tiểu Phiêu ở bên cùng tiến đến, nhìn hai người với ánh mắt chờ mong. Tiêu Thu Phong liền dùng tay kia ôm nó lên, cười nói: “Hai mẹ con đều là bảo bối của anh, không thể thiếu ai”

Nửa tiếng sau trực thăng hạ xuống địa điểm mà Tiêu Thu Phong chỉ định, dừng ở trước sân Lâm Gia. Còn chưa xuống trực thăng đã thấy xung quanh có người lén dò xét. Xem ra sau bảy năm đã có rất nhiều người không nhận ra bọn họ.

Một lão già đi tới, nhìn thấy hai người, sửng sốt một chút rồi kích động kêu lên: “Đại tiểu thư, là người, đúng là người. Người đã về. Tiểu Liên, mau đi gọi Tam gia, nói đại tiểu thư đã về”

Nhìn lão già này, Lâm Thu Nhã cảm thấy rất thân thiết. Bởi vì lão là Ngũ bá, từ nhỏ đã thấy nàng lớn lên. Bảy năm không gặp, lão càng lúc càng già, sợ chức quản gia đã đổi cho người khác.

“Ngũ bá, đã lâu không gặp. Bác vẫn khỏe chứ, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?”

Ngũ bá hơi khom người, run lên, rơi nước mắt nói: “Tiểu thư, tất cả đều khỏe, chỉ là mấy năm nay Thái gia càng lúc càng yếu, sợ không chịu được bao lâu nữa”

“Ông nội....” Lời này mới nói đến đây đã bị người chặn ngang. Lúc này Lâm Thu Nhã không phải người Lâm Gia, nhưng nàng quan tâm đến Thái gia là thật lòng, điểm này ai cũng biết.

“Đừng gọi như vậy, chị họ trước đây, chị bây giờ không phải người của Lâm Gia chúng tôi, bây giờ chị là khách” Theo giọng nói chính là một người phụ nữ xuất hiện, em họ Lâm Thu Nhã. Người này, Tiêu Thu Phong đã gặp. Chỉ là không ngờ mấy năm nay cô ta gầy như que củi, chẳng qua ánh mắt lại rất tàn nhẫn, hung hãn, miệng chế nhạo, nhưng mắt nhìn các đồ trang sức trên người Lâm Thu Nhã đầy vẻ hâm mộ.

“Em....”

“Được rồi, không nên gọi như vậy, chị có thể gọi tôi là Lâm tiểu thư. Đúng, về làm gì, Lâm Gia bây giờ không có tiền cho chị. Nhìn chị bây giờ hình như cũng không thiếu tiền. Không có việc gì thì đi đi, Lâm Gia không liên quan gì đến chị”

Mặc dù dáng người đã thay đổi nhưng tính cách thì không, vẫn làm người ta chán ghét. Tiêu Thu Phong không hứng thú nói với cô ta. Nhưng Tiểu Phiêu lại trừng mắt nhìn, lạnh lùng quát: “Cô là đồ xấu xa, cút sang bên, không được nói với mẹ tôi”

Quả nhiên không hổ là con trai Tiêu Thu Phong, có khí phách, không coi người phụ nữ này vào đâu.

Cô ả ngẩn ra, cười lớn: “Thật không ngờ các ngươi lại mang tạp chủng về. Xem ra lúc trước không trách oan chị, các ngươi quả là ***”

Tâm trạng đang tốt nhưng nghe mấy câu nói của cô ta, Tiêu Thu Phong rất giận. Không hề suy nghĩ vung tay lên tát, cô ả không kịp khóc một tiếng đã bay ra ngoài, ngất đi. Nếu như hôm nay không phải muốn có chuyện, chỉ bằng một câu nói của cô ta, đủ để chết mấy chục lần.

“Đánh rất tốt” Theo âm thanh, một người đàn ông từ bên trong đi ra. Phía sau lão là một người phụ nữ trung niên có chút tiều tụy, chính là vợ chồng lão Tâm Lâm Gia.

“Lâm Gia, Lâm Gia, con của mẹ, con đã về, thật tốt quá. Mẹ còn tưởng rằng cả đời không được gặp con nữa. Con gái đáng thương, con chịu khổ rồi”

Lâm mẫu ôm Lâm Thu Nhã, khóc rống. Lâm Bắc Cường đi lên, nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó gật đầu nói: “Cháu bây giờ có phải cũng nên gọi chú là bố vợ. Con của chú đã sinh con cho cậu”

Vừa nghe thấy thế, Lâm mẫu liền ngẩng đầu lên, ngừng khóc, nhìn chằm chằm Tiểu Phiêu, hưng phấn kêu lên: “Thu Nhã, đây là con của con và Thu Phong?”

Lâm Thu Nhã lập tức gật đầu, nói với Tiểu Phiêu: “Tiểu Phiêu, gọi ông ngoại bà ngoại, ông bà rất nhớ Tiểu Phiêu đó”

Tiểu Phiêu chu miệng nói: “Ông bà không nghĩ đến con, chỉ nghĩ mẹ”

Lâm mẫu không nhịn được, đoạt Tiểu Phiêu từ trong tay Tiêu Thu Phong, nước mắt chưa khô đã cười nói: “Tiểu Phiêu thật đáng yêu, bảo bối trong lòng bà ngoại. Tiểu Phiêu, bà ngoại không biết con, con không được giận, sau này bà ngoại sẽ thương con thật tốt”

Đến lúc này Tiểu Phiêu mới mở miệng nói: “Ông ngoại, bà ngoại”

Lâm Bắc Cường cười cười, nói: “Ai, xem ra ông đã già rồi, đã thành ông ngoại rồi”

Tiêu Thu Phong hỏi: “Có phải Lâm Gia đã xảy ra chuyện?”

Lâm Bắc Cường thở dài nói: “Thái gia đang yếu, nằm trên giường đã ba tháng nay. Mấy anh em tốt của chú đang tranh gia sản. Ai, Lâm Gia lụi bại đến mức này mà còn tranh với đoạt. Tranh đoạt cả đời bọn họ không biết chán sao?”

Lâm Thu Nhã lúc này mới biết tại sao người em họ lại có thái độ như vậy. Thì ra nghĩ nàng về tranh tài sản, quá nực cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.