Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 421: Chương 421: Đồ xấu xa, anh chính là Ảnh Tử






Mộng Thanh Linh đứng lên, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nơi này tối đên nên nàng không thấy gì, nói: “Thu Phong, không nên nói đùa, dù là tôi đồng ý, anh cũng phải nghĩ đến những người phụ nữ của mình, các cô ấy nhất định rất lo lắng”

Nếu như thực sự mãi ở đây, Mộng Thanh Linh không sao cả, bởi vì thế giới kia nàng có thể quên tất cả mọi chuyện trước kia, không biết chừng có thể bắt đầu lại.

Tiêu Thu Phong gật đầu: “Được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Lại đây, tôi nắm tay cô, không được lạc nhau. Nơi này tối đen như vậy, nếu lạc nhau thì không tìm được đâu. Chúng ta đi xem xem”

Lúc mới vào Tinh mang trận, hai người đã đi không ít, nhưng ngoại trừ bóng đêm thì chỉ có cát vàng dưới chân, nơi này hình như không có gì. Hy vọng lần này sẽ có cảm nhận khác.

Dù là võ công lợi hại nhất trên đời cũng phải có sơ hở. Cho nên nói trên đời cũng không có trận pháp không thể phá. Tinh mang trận cũng không ngoại lệ, chỉ là có thể tìm ra được hay không.

Hơn nữa phải thật nhanh, nếu không cho dù không ai giết bọn họ, cũng bị nhốt ở đây không có nước, không có thức ăn mà chết.

Nghe xong Tiêu Thu Phong nói, Mộng Thanh Linh quả nhiên không dám buông lỏng, nắm chặt tay Tiêu Thu Phong. Những lúc lo lắng thế này, người phụ nữ dũng cảm đến đâu, không sợ sống chết, nhưng khi nhìn thấy con chuột, gián đều kêu lên sợ hãi. Thực ra nghĩ đến mấy thứ đó còn không đáng sợ bằng cái chết, đây là điểm kỳ lạ của phụ nữ.

Không cần lấy tay để sờ, dưới dất vẫn là cát vàng, có gió, có không khí nhưng rất đáng tiếc đi gần một tiếng, hai người đã hơi mệt nhưng không chạm được đến vật gì. Địa hình cũng rất bằng phẳng, giống như đây là một vùng đất đi không tới cuối.

Tinh mang trận vẫn thần bí như trước, Tiêu Thu Phong thậm chí có cảm giác, Tinh mang trận bây giờ còn xa hơn, rộng lớn hơn năm năm trước. Tin rằng điều này có liên quan đến thực lực Cảnh Trưởng tăng lên, hắn không còn may mắn như năm năm trước, Tinh mang trận tự động tan đi.

Đường như không thấy cuối, hai người càng đi càng chậm. Tiêu Thu Phong rõ ràng nghe thấy tiếng bụng Mộng Thanh Linh sôi lên, hắn biết một ngày đã trôi qua. Mặc dù nơi này không có ngày và đêm, nhưng có lẽ không sai biệt lắm. Bọn họ đi đã được khoảng trăm dặm nhưng nơi này vẫn như cũ, không hề thay đổi.

“Thu Phong, xin lỗi, tôi liên lụy đến anh” Hai chân Mộng Thanh Linh rất nặng nề, không thể đi nổi nữa. Nàng là một cô gái yếu đuối, có thể đi xa như vậy đã là rất cố gắng. Lúc này rốt cuộc không chịu được nữa, chân mềm nhũn ra, ngã vào người Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong vội vàng ôm lấy nàng, hỏi: “Thanh Linh, cô làm sao vậy?”

Hai tay đã chạm được vào cơ thể nàng. Cảm giác ở nơi này hoàn toàn khác so với hiện thực. Theo lý mà nói thần công Tiêu Thu Phong cực cao, thần công nhìn được mọi vật trong bóng đêm, nhưng ở nơi này lại không có tác dụng gì. Mặc dù công lực vẫn còn nhưng lại chẳng biết sử dụng vào đâu.

Mộng Thanh Linh mặc dù xấu hổ nhưng không còn sức mà chống cự, nói: “Tôi không sao, không sao, chỉ hơi mệt, tôi muốn nghỉ một chút” Nhưng đôi tay kia đã đặt lên ngực nàng, sau đó đi xuống, tới hai đùi nàng, chỗ đau đớn đó đã được tay Tiêu Thu Phong đặt lên.

“Thanh Linh, chân cô đã sưng, tại sao không nói cho tôi biết?” Ôm đôi chân của Mộng Thanh Linh, da thịt mềm mại đã trở nên đông cứng, xem ra nàng đã đau đớn đến độ không chịu nổi, nhưng nàng vẫn kiên trì đi được lâu như vậy.

Mộng Thanh Linh nhỏ giọng nói: “Thu Phong, tôi thực sự không muốn làm liên lụy đến anh. Anh đi đi, đừng lo cho tôi. Chờ sau khi anh tìm được đường ra, nếu như tôi còn chưa chết thì hãy quay lại cứu tôi.

Có một lực lượng êm ái từ từ rót vào đùi nàng, sờ lên có cảm giác tê tê. Tiêu Thu Phong cười nói: “Được rồi đừng nghĩ lung tung, có thể ra ngoài hay không bây giờ còn chưa biết. Chúng ta ở bên nhau, cho dù chết cũng là đồng mệnh uyên ương, ở dưới suối vàng cũng có bạn mà”

“Đồng mệnh uyên ương, dưới suối vàng cũng có bạn...”

Lời này sao quen vậy chứ, từng có người đã đùa nàng như vậy. Đúng, người đàn ông đó khi bị nhốt năm năm về trước cũng đã từng đùa nàng như vậy.

“Anh có nhiều người phụ nữ như vậy, còn muốn bắt tôi làm bạn với anh, có phải quá tham lam không” Mộng Thanh Linh nhẹ nhàng hỏi, những lời này năm đó nàng đã hỏi.

“Đó là hai thế giới khác nhau, tin rằng các cô ấy sẽ không trách tôi” Tiêu Thu Phong cười nói: “Hay là chúng ta nói chuyện tình yêu. Nghe người ta nói tình yêu nam nữ có thể quên thời gian”

Mộng Thanh Linh vừa nghe lập tức nắm lấy tay Tiêu Thu Phong, vội vàng hỏi: “Anh, anh rốt cuộc là ai. Thu Phong, không, anh không phải Thu Phong, anh là Ảnh Tử, Ảnh Tử...”

Tiêu Thu Phong ngẩn người, cô gái này sao vậy, sao đột nhiên lại nghĩ đến Ảnh Tử. Sau khi trọng sinh, Tiêu Thu Phong đã không còn là Ảnh Tử năm đó, dù ngẫu nhiêu nhớ lại hắn cũng cảm thấy là lạ. Ảnh Tử và Tiêu Thu Phong đã là hai người khác nhau.

“Thanh Linh, cô làm sao vậy?”

Mộng Thanh Linh đã khóc, đau lòng hỏi: “Anh nói cho tôi biết, anh có phải Ảnh Tử không. Tại sao, tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Tại sao các người lại nói giống hệt nhau. Tại sao....” Nàng chưa nói hết đã đưa tay lên sờ sờ tay Tiêu Thu Phong.

Điều nàng biết đến duy nhất chính là trên cổ tay người đàn ông đó có mấy vết thương làm người ta sợ hãi. Bởi vì ngày đó chính là chứng cớ đã cắt mạch máu vì nàng. Một vết, hai vết, ba vết rất rõ ràng. Từ sau khi lực lượng đạt đến vô phong chi cảnh, Tiêu Thu Phong dung hợp vào bản thể, trên cổ tay liền xuất hiện vết thương ngày xưa, điều này làm hắn rất khó giải thích.

“Đúng đúng, nhất định, anh chính là Ảnh Tử. Anh là đồ xấu xa, tại sao muốn giấu tôi?” Giờ phút này Mộng Thanh Linh mới nhớ đến Mỹ Đình từng nói người đàn ông này trước kia cũng có một biệt hiệu là Ảnh Tử. Nàng lúc đó còn không để ý đến, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là sự thật.

Nếu không phải chuyện xưa lặp lại, trở lại bóng tối, nàng căn bản không thể dùng trái tim cảm nhận. Người đàn ông này chính là Ảnh Tử năm đó, nàng nàng sẽ sống cả đời trong đau khổ.

“Thanh Linh, không nên nói chuyện, giữ thể lực, nghỉ ngơi thêm lát nữa đi” Nhìn người phụ nữ kích động, Tiêu Thu Phong cũng không biết nói gì, giờ phút này nói những cái đó có tác dụng gì? May mắn không phải lần nào cũng đến thăm bọn họ, có thể sống ra ngoài rồi nói tiếp.

“Không, tôi muốn biết rõ ràng, dù là chết tôi cũng phải biết rõ sự thực. Anh có phải Ảnh Tử không? Tại sao anh lại gạt tôi, tại sao?”

Tiêu Thu Phong khuyên nhủ cũng không có tác dụng gì, mà ngược lại Mộng Thanh Linh đã mất đi lý trí, lớn tiếng hét với hắn. Vì người đàn ông này, nàng đã đợi chờ trong đau khổ, quyết định cả đời nhưng thì ra hắn căn bản không có chết.

Tiêu Thu Phong lo lắng thở dài một tiếng, nói: “Được, anh thừa nhận, anh chính là Ảnh Tử. Nhưng Thanh Linh nhìn anh bây giờ xem, vẫn là Ảnh Tử mà. Thanh Linh, anh không lừa em mà. Em nghĩ lại xem, nếu anh nói anh là Ảnh Tử, có ai tin anh chứ. Hơn nữa việc này quan hệ đến rất nhiều bí mật, không thể cho người ta biết đến”

Mộng Thanh Linh khóc, khóc rất thảm, hỏi: “Em thì sao, tại sao không nói cho em biết. Ảnh Tử, anh biết mà, em đã nói, chỉ cần anh theo đuổi em, em sẽ lấy anh. Em chờ anh, vẫn chờ anh. Tại sao anh vừa đi mà không trở lại, tại sao chưa từng đến tìm em”

Tiêu Thu Phong không biết làm sao, cười: “Thanh Linh, em là Kinh trung nhất mộng, bao người hy vọng có được tình cảm của em. Người không có gì như anh, không có ảnh hưởng nhiều lắm đến cuộc đời em”

“Bốp bốp” Hai tay dùng sức, dùng sức đánh mạnh vào vai Tiêu Thu Phong, trong miệng nàng đã điên cuồng kêu lên: “Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng, anh nhìn em xem, nhìn bộ dạng bây giờ của em xem. Vì anh, tôi đã chết vô số lần, sống lại vô số lần, chết đi rồi sống lại. Tại sao, anh là đồ xấu xa, anh chẳng lẽ thực sự không biết tôi thích anh, tôi yêu anh. Em yêu anh...”

Tất cả oán hận đều bì tình yêu quá sâu, điên cuồng và kích động như thế này đã phát tiết nỗi buồn mấy năm qua trong lòng Mộng Thanh Linh. Nàng đang gào khóc, nhưng không phải đau mà là vui vẻ. Có lẽ cảm xúc trong đó chỉ có một mình nàng biết.

“Nếu như anh theo đuổi em, em đã lấy anh” Một người phụ nữ đã nói ra như vậy, đương nhiên là vì nàng đã chấp nhận. Nhưng Tiêu Thu Phong lại coi đó là một trò đùa. Đối với tình cảm, hắn lúc đó là một thằng ngu. Huống chi hắn đã yêu Vũ, nếu như không phải trọng sinh biến thành một thằng công tử ăn chơi trác táng, có lẽ kiếp này hắn chỉ biết có một mình Vũ.

Hơn nữa với thân phận Ảnh Tử lúc đó mà theo đuổi Mộng Thanh Linh đúng là một trò đùa. Ảnh Tử lúc đó hiểu không cần phải cưỡng cầu để đoạt lấy. Mặc dù Kinh trung nhất mộng là nàng tiên trong giấc mơ của mọi thằng đàn ông, khát vọng có được nàng. Nhưng đối với hắn, có Vũ là đủ rồi.

Mộng Thanh Linh khác với Triệu Nhược Thần. Triệu Nhược Thần nói cho hắn một cơ hội, bởi vì hai người đã có một đêm vợ chồng. Tiêu Thu Phong đương nhiên tin nàng nói chính là sự thật.

Đánh, mắng, không ngừng phát tiết, Tiêu Thu Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng chịu sự trách phạt của Mộng Thanh Linh. Thật sự không ngờ được rằng Kinh trung nhất mộng làm người ta hâm mộ khi thổ lộ tình cảm lại như thế này, trong nháy mắt kéo đến quả thực muốn liều mạng với hắn.

Tiếng khóc nhỏ đi, tiếng đánh đã biến mất, Mộng Thanh Linh sau khi phát tiết hết tất cả đã mềm mại dựa vào lòng Tiêu Thu Phong, sau đó nói một câu đầy dịu dàng vào tai hắn: “Ôm em, em mệt lắm, em muốn ngủ một giấc thật ngon”

Ngủ, thực sự đã ngủ, tiếng thở đều đều truyền ra, Tiêu Thu Phong giang hai tay ra, ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát này, không dám phát ra một tiếng động nào nữa. Để cho bóng tối, tiếng gió đưa nàng vào mộng đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.