Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 294: Chương 294: Dụng ý của lão già






Thật ra thì... vấn đề này... Lâm Thu Nhã cũng cảm thấy hứng thú, chẳng qua ở Long Đằng, thân phận của nàng vô cùng bình thường, nếu không phải tiểu Tuyết cũng là người của Đông Nam, phỏng chừng nàng đã bị bỏ quên, vì ở nơi đây, nhân tài thật sự quá nhiều, một người từng danh chấn Đông Nam như nàng, hiện tại cũng chỉ là nhân viên bình thường, căn bản là không đủ trình để so sánh với nhân viên chính thức của Long Đằng.

Lâm Thu Nhã cũng không tức giận, kế hoạch Long Đằng này do người đàn ông kia khởi động, hơn nữa còn cầu nàng hỗ trợ, mặc kệ là thừa nhận hay không, nàng vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ. Vị thần trong giới kinh doanh, bàn tay vàng, đến cuối cùng có quan hệ như thế nào với người đàn ông kia, điều này làm cho nàng rất là tò mò.

Ở đây ba tháng, đã làm cho nàng cảm nhận được, học tập ở đây, so với những năm tháng về trước, đều hữu dụng và thực tế hơn. Giờ phút này, nàng cũng không rõ, cái này chỉ là một khảo nghiệm với nàng.

Cửa mở, lão già bước vào, Trác Ngưng Tuyết cung kính gọi : “Cha nuôi!”

Tiêu Hào Vân gật đầu, trên mặt rất hiếm khi lộ ra một nụ cười, nói : “Tiểu Tuyết, con làm gì ở đây? Sao không làm việc đi?”

“Vâng, cha nuôi, con lập tức làm ngay!”Rồi quay sang nháy mắt với Lâm Thu Nhã một cái, chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã ...”

Tiêu Hào Vân đột nhiên mở miệng, nói : “Lâm Thu Nhã, hành động đối phó với Lâm gia lần này, cháu cũng tham gia chấp hành đi. Nhớ, đừng để ta thất vọng, cũng đừng làm nó thất vọng, rõ chưa?”

Nó, đương nhiên là nói Tiêu Thu Phong rồi, nếu không phải vì Tiêu Thu Phong, Lâm Thu Nhã đã không đến đây. Tiểu Tuyết mở miệng hỏi : “Cha ơi, nó là ai vậy? Người nào có thể so sánh với cha thế?”

Tiêu Hào Vân cốc đầu Trác Ngưng Tuyết một cái, cười nói : “Con bé này, bây giờ công việc càng lúc càng nhiều mà còn tò mò nữa, đi làm đi, có một số chuyện, sau này con sẽ biết”

Bởi vì, chỉ có người của Tiêu gia, mới biết được, ông và Tiêu Thu Phong có quan hệ gì.

“Ông chủ, người yên tâm, con sẽ cố gắng”Nàng đương nhiên không để cho người đàn ông kia thất vọng.

Tập đoàn Phong Chánh, Lãnh Phong đã không ngủ hai ngày, hai mắt đỏ ke, nhưng lại mang theo sự xúc động mãnh liệt, loại chiến tranh kinh tế siêu cấp này, đúng là cơ hội luyện tập tốt nhất của hắn, cái này có thể giúp hắn một bước lên trời, nhưng hắn đã cố gắng cũng không ngăn được trận đại hồng thủy kia.

Hắn đau khổ, nhưng cũng rất vui, hắn thích cuộc sống như vậy, cái này giống cuộc sống của một kẻ điên.

Dù đã đánh sâu vào lượng tài chính kia, nhưng sau lưng nó, còn vài ngọn núi hùng vĩ, lù lù bất động, hắn đã dùng rất nhiều phương pháp khiêu khích, dụ dỗ, cạm bẫy, nhưng đối phương cũng là cao thủ, hai ngày nay, đã làm cho Phong Chánh bị tổn hao vượt quá mức cho phép, nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ tập đoàn sẽ bị đánh bại.

Nhưng hôm nay, tình hình đã có thay đổi, bức tường tài chính khổng lồ kia đã bắt đầu có hành động lớn, phập phồng dao động, chợt cao chợt thấp, nhưng là đã bị kích thích ở đâu đó, một cái lổ thủng đã xuất hiện, mở đường cho tập đoàn Phong Chánh đang bị vây khốn, bức tường kia từ từ tan rã. Trác Ngưng Tuyết đang vô cùng hưng phấn, hai tay gõ như bay trên bàn phím, mắt nhìn không chớp, vừa tao nhã vừa xinh đẹp động lòng người. Lâm Thu Nhã quay đầu lại nhìn, đã bị cảnh tượng này làm cho chấn động, không khỏi quay lại nhìn vài lần.

Khác với vẻ hồn nhiên ngây thơ ngày thường, Trác Ngưng Tuyết bây giờ mới bộc lộ ra tiềm năng của bản thân. Kỳ thật, nàng rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho Lâm Thu Nhã có một suy nghĩ, nghĩ rằng nếu nàng là đàn ông, chắc chắn sẽ không thể kìm lòng trước người này.

“Từ lúc cha nuôi tuyên bố em xuất sư, em vẫn luôn tìm kiếm các cao thủ tài chính trên đời, nhưng nói thật ra, những người này còn chưa đủ trình độ để làm đối thủ của em. Bất quá em cũng hài lòng, vì có thể được tập luyện, cũng là một chuyện rất sảng khoái”

Đấu kinh tế, cũng giống như chiến tranh mặt đất, khống chế được tất cả, cảm giác này, chỉ có người đứng trên đỉnh mới có thể cảm nhận được, mà Trác Ngưng Tuyết lại được thừa kế tất cả từ Tiêu Hào Vân, có thể gọi nàng là nữ thần thương nghiệp.

“Chẳng qua, có một chuyện em không thích, cha nuôi mỗi lần giúp Tiêu gia, đều không lấy tiền, tất cả tiền đều chuyển cho Tiêu gia, nếu em có cơ hội trở lại châu Á, nhất định phải lấy lại phần đó từ họ”

Làm đại sự dĩ nhiên là đại nhân rồi, nhưng cách nói chuyện của Trách Ngưng Tuyết vẫn chỉ là một của đứa trẻ.

“Nếu có cơ hội, chị sẽ đưa em đến Tiêu gia, nói cho em nghe, mẹ nuôi của chị là một cao thủ nấu ăn, hương vị tuyệt đối không làm em thất vọng”Mặc dù chỉ ở Tiêu gia trong mười ngày ngắn ngủi, nhưng sự hạnh phúc nơi đó, vẫn tồn tại trong lòng nàng, không hề biến mất.

“Được nha, chị Thu Nha, chị càng nói, em càng có hứng thú, có thể đi gặp người đàn ông kia, có thể nhìn thấy được người đàn ông có Thiên Nhan Duyệt, tin chắc rằng cả thế giới đều hâm mộ”

Vừa nhắc đến Thiên Nhan Duyệt, trong lòng Lâm Thu Nhã lại cảm thấy buồn bực, thở dài nói : “Tiểu Tuyết, vài ngày nữa, chị sẽ đến Trung Đông, nghe ông chủ nói, Long Đằng chuẩn bị khởi động, phỏng chừng không còn cơ hội rồi”

Ngón tay thon dài của Trác Ngưng Tuyết, dừng lại trên bàn phím, do dự nói : “Cha nuôi làm việc, cho dù là em cũng không dám hỏi. Trung Đông ngày nào cũng có chiến tranh, lúc nào cũng bạo loạn. Không biết gì sao cho nuôi lại đem tổng bộ đặt ở Trung Đông. Người nên biết, một khi Long Đằng khởi động, đối mặt với kinh tế của thế giới, không thể đùa được”

Lâm Thu Nhã gật đầu nói : “Lúc chị nhìn thấy kế hoạch Long Đằng, chị còn tưởng mình đang nằm mơ, thật không ngờ, kế hoạch này có thể hoàn thành”

Trác Ngưng Tuyết kinh ngạc hỏi : “Chị Thu Nhã, chị đã xem qua bản kế hoạch của Long Đằng”

Không ai có thể rõ bằng nàng về chuyện này, bản kế hoạch đó, không phải do một mình cha nuôi của nàng viết ra, mà đã tập hợp ba mươi sáu cao thủ tài chính kinh tế lại, mỗi người một hạng mục nghiên cứu, tốn hết hai mươi năm thời gian, mới có thể hoàn thành.

Việc mà cha nuôi của nàng làm, là đem ba mươi sáu bản kế hoạch riêng lẻ này, tập hợp lại, hình thành Long Đằng. Có thể nói, thiên thời, đại lợi, nhân hòa, ba yếu tố này, không thể thiếu một. Cho nên, bản kế hoạch đó phải tuyệt đối giữ bí mật, luôn do cha nuôi tự quản lý, cho dù nàng may mắn được nhìn qua, cũng chưa chắn đã hiểu được gì.

“Chị chỉ xem qua, nhưng không có nội dung, chỉ toàn là chữ. Nghe hắn nói, bản kế hoạch đó, là do ông chủ cho hắn. Bởi vì hắn không có hứng thứ, cho nên nhờ chị xem giúp”

Trác Ngưng Tuyết nghi ngờ chính lổ tai mình, nhìn Lâm Thu Nhã : “Chị Thu Nhã, bây giờ em rất nghi ngờ, người đàn ông của Tiêu gia kia, có phải là con trai của cha nuôi không. Bởi vì từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, mà bây giờ mới tìm được”

Lâm Thu Nhã cười nói : “Điểm này, em không cần nghi ngờ, nghe cha chị nói, Tiêu gia chỉ có một người con, hơn nữa còn có thể chứng minh được xuất thân”

Trác Ngưng Tuyết thất vọng tràn trề, vô lực nói : “Cái vấn đề này thật khó hiểu, chắc chắn em sẽ bị mất ngủ, không được, em phải đi hỏi cha nuôi mới được”

Khi Trác Ngưng Tuyết đem vấn đề này đi hỏi, kỳ lạ ở chổ là, lão già không hề tức giận, ngược lại còn có chút dở khóc dở cười, nói : “Tiểu Tuyết, cái này không giống tính cách của con, con không phải là người hiếu kỳ mà”

“Cha nuôi, từ khi người đàn ông kia xuất hiện, người cũng thay đổi, con cảm thấy bây giờ, người làm chuyện gì, tất cả đều vì hắn. Long Đằng khởi động, con cũng rất mơ hồ, thật tình không có cách nào bình tĩnh được, cho nên, người nói cho con biết đi!”

Tuy rằng đứa nhỏ này rất thẳng thắn, nhưng cuối cùng, lão già vẫn không đáp ứng tâm nguyện của nàng.

“Ta cho con một tuần, con đi gặp hắn, sau đó ta sẽ quyết định có nên nói cho con biết đáp án không. Tiểu Tuyết, con phải dùng tâm để nhìn”

Câu nói kia, cũng giúp cho Tiểu Tuyết nhà chúng ta được nghỉ phép. Trận chiến giữa Phong Chánh và Lâm gia, để cho Lâm Thu Nhã phụ trách, đương nhiên ngoại trừ Lâm Thu Nhã ra, cũng có rất nhiều nhân tài phối hợp, thủ hạ của bàn tay vàng, ai ai cũng có thể được gọi là thiên tài ở phương diện này.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Lâm Thu Nhã, cũng là lần khảo nghiệm trực tiếp, cái này không những liên quan đến sự lựa chọn của lão già, mà còn quyết định vận mệnh của Lâm Thu Nhã.

Trác Ngưng Tuyết không hiểu lắm, nhưng nếu cha nuôi đã nói vậy, tất cả đáp án, chỉ cần gặp người đàn ông kia, thì sẽ biết được, nàng đương nhiên phải quay về Trung Quốc, về Thượng Hải.

Ngoại trừ lão già ra, kỳ thật, người mà Trác Ngưng Tuyết nghe nhiều nhất, chính là người đàn ông đó, Tiêu gia Tiêu Thu Phong. Cho nên, gặp người đàn ông đó, cũng vì muốn thỏa mãn sự tò mò trong lòng nàng.

Một cô gái xinh đẹp, cách ăn mặc thanh xuân động lòng người, giống như một viên ngọc, duyên dáng yêu kiều, vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Nhưng mà, trên người cô gái ấ, có một sự tinh khiết tự nhiên, làm cho người khác vừa nhìn, nha đầu ngốc này, không thể làm tổn thương được, nếu không sẽ rất có lỗi với bản thân.

Tài năng thiên phú về kinh doanh, cùng với sự si ngốc về kinh nghiệm cuộc sống, Trác Ngưng Tuyết có thể tính là một thiên tài ngốc nghếch.

Nếu không phải người lái xe là nữ, thì giờ phút này, không chỉ là giựt tiền, mà còn muốn cướp sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.