Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 542: Chương 542: Kế hoạch tương lai.




Sau chuyện lần trước, Tôn Khánh Dục không những không mất chức mà còn tăng hai bậc. Toàn bộ hệ thống cảnh sát Đông Nam đã do lão khống chế. Đây cũng coi như là do Đinh lão nể mặt Tiêu Thu Phong. Hơn nữa Đông Nam có người Tiêu gia, nơi này sẽ rất an toàn. Đồng thời cũng không thể tìm một người mà Tiêu gia không thể chấp nhận. Nếu không chẳng khác gì tự tìm phiền phức cho mình.

“Thu Phong, mấy năm nay cháu chạy đông chạy tay, không hề ngừng lại. Lần này chuẩn bị ở nhà bao lâu” Triệu Quang Bình nói. Mặc dù địa vị của Tiêu Thu Phong càng lúc càng cao, nhưng dù sao hắn cũng là con rể mình. Dù đi đến đâu, Triệu Quang Bình cũng nở mày nở mặt.

Trong mấy quân khu lớn cả nước, mỗi lần diễn ra hội nghị quân sự, rất nhiều người đều muốn lấy lòng lão. Bởi vì con rể lão là Tiêu Thu Phong. Nếu như có thể, sợ rằng ngay cả tư lệnh cũng muốn đưa con gái mình đến Tiêu gia.

Đám cao tầng trong quân đội đều biết Tiêu thiếu gia Đông Nam, chỉ trong ba tháng khi hắn đến Bắc Kinh. Ngoại trừ Đinh gia của Đinh lão, ba đại gia tộc khác đều bị lật đổ. Thực lực đó, cả quốc gia không ai dám xem thường.

Hơn nữa thủ trưởng Số 1 còn đặc biệt đưa ra chỉ thị chiếu cố đặc biệt Tiêu gia Đông Nam. Giống như Triệu Quang Bình, đã liệt khu vực quanh Tiêu gia là khu bảo vệ đặc biệt. Tinh anh trong quân đội thay phiên nhau canh giữ suốt ngày. Cho nên ngoài Tiểu Lục Tử ra, còn rất nhiều lực lượng đang bảo vệ an toàn của Tiêu gia.

“Hắc Dạ coi như đến hồi kết thúc. Mafia sợ không còn thực lực xâm nhập phương đông, cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian. Đương nhiên điều kiện là người kia không xuất hiện. Nếu không cháu sợ mình không thể nghỉ ngơi”

Mặc dù không chỉ đích danh, nhưng Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục đều là lão hồ ly. Tôn Khánh Dục hỏi theo: “Thu Phong, nghe lời cháu nói thì hình như còn có kẻ địch cường đại. Đông Nam bây giờ có cần dượng và lão Triệu giúp cháu không?”

Mới được thăng chức, Tôn Khánh Dục bây giờ hiểu rõ một đạo lý, cần phải ôm chặt lấy chân Tiêu Thu Phong. Thằng cháu ngoại này rất giỏi, một câu nói của hắn đủ để quyết định sinh tử rất nhiều người. Mình cố gắng cả đời cũng không bằng một câu nói của nó.

Thực ra với tư chất của Tôn Khánh Dục, làm đến vị trí cục trưởng cục cảnh sát thị đã là quá may mắn. Bây giờ còn tăng hai bậc, đây là điều lão không nghĩ đến. Cho nên đối với lời Tiêu Thu Phong, lời của Tiêu gia, lão đúng là bảo sao nghe vậy.

Triệu Quang Bình cũng nói: “Đúng thế, Thu Phong, chúng ta là người một nhà, không cần nói lời khách sáo. Đinh lão bây giờ cho chú rất nhiều quyền lực, trong mấy đại quân khu, chú là trường hợp đặc biệt. Đây không phải là do có cháu sao. Cháu nói đi, cần gì chúng ta sẵn sàng giúp?”

Nhìn ông bố vợ, Tiêu Thu Phong cười nói: “Được rồi, Triệu tư lệnh, con biết người đang rất uy phong. Chẳng qua người này, các người không giúp được gì, làm chuyện của mình đi, đừng bị cuốn vào. Con sẽ cẩn thận ứng phó”

Thất Sát và vũ khí hình người quá cường đại, dù phái bao nhiêu binh lính đi chăng nữa cũng chỉ là chịu chết mà thôi, chẳng có tác dụng gì. Tiêu Thu Phong không làm cái chuyện ngu xuẩn đó.

Nghe thấy Tiêu Thu Phong nói như vậy, hai người có chút lo lắng. Lời của Tiêu Thu Phong cho thấy kẻ địch lần này không dễ đối phó, bọn họ một người là cục trưởng, một người là tư lệnh cũng không giúp được gì.

“Thu Phong, như vậy nghe lời cháu. Chẳng qua cháu cần hỗ trợ thì nói. Mọi người không hề từ chối” Triệu Quang Bình nói.

Tiêu Thu Phong không nói gì nữa, chỉ lấy lệ đáp ứng. Triệu Quang Bình dù như thế nào cũng là bố vợ của hắn. Chuyện này, Tiêu Thu Phong không để lão nhúng tay vào.

Mấy nàng dẫn Tử Dao đi thăm nhà mới xây xong đã về, thấy Triệu Quang Bình, Hân Hân chạy tới, gọi ông ngoại, làm Triệu Quang Bình bế lên, liều mạng gọi bảo bối ngoan.

Triệu Nhược Minh còn không có ý định lấy vợ. Mặc dù mọi người xưng huynh gọi đệ, nhưng tính cách của hắn kém xa Tiêu Thu Phong. Lúc còn trẻ thì rất phong lưu, cưa đổ bao nhiêu cô gái. Nhưng đến lúc có thể kết hôn thì bên cạnh chẳng có cô gái nào. Làm cho hai người già Triệu gia rất lo lắng.

“Thu Phong, nơi này rất đẹp, nếu có thể ở đây, tin rằng sẽ là chuyện vui mừng” Nhà mới tốn rất nhiều tâm sức của Tiêu Viễn Hà, đây cũng như lời lão nói, lão sẽ làm việc cuối cùng trước khi chết, làm cho Tiêu Thu Phong một ngôi nhà thoải mái nhất. Tất cả trang thiết bị đều hoàn mĩ. Nếu so sánh với hoàng cung thời xưa, nơi này còn u nhã và tinh xảo, đẹp mắt hơn.

Cả đời tiết kiệm vì gia đình, nhưng đến lúc này lão đã nhìn ra, tiền kiếm được, mình cứ việc dùng. Cho nên vì khu nhà mới này lão quyết định tiêu tốn một phen. Có đôi lúc Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt còn không nhịn được khuyên lão.

Chúng nữ chào hai người, hai người Tôn Khánh Dục, Triệu Quang Bình ngồi một lát rồi rời đi. Bọn họ vừa đi chưa lâu, vợ chồng Thiên gia cũng dắt tay nhau đến, hơn nữa mục đích cũng như vậy, thăm con gái đang có thai.

Nhìn hàng đống đồ ăn dinh dưỡng, hai nàng dở khóc dở cười. Vì việc này, Tiêu gia đã mua hàng xe đồ ăn ở Bắc Kinh. Theo ý của Điền Phù, rất nhanh sẽ dùng hết. Tiêu Thu Phong đã về, mấy cô con dâu sợ là bụng ai cũng to lên. Thức ăn dinh dưỡng không sợ lãng phí.

Thực ra người của mấy nhà nghe được tin Tiêu Thu Phong về, liền đến đây thăm. Bọn họ bây giờ đều cảm thấy vinh dự vì có con rể là Tiêu Thu Phong. Đặc biệt là Thiên phụ, tập đoàn Thiên thị không chỉ làm ăn rất tốt ở Đông Nam, mà đã làm ăn ở cả Trung Quốc. Mấy năm nay, tài chính tăng rất nhiều.

Bởi vì người trên thế giới này là như vậy. Ai có mặt mũi, người đó có tiền. Phượng Hề âm thầm khống chế lực lượng hắc đạo, có thể phân bố khắp cả nước. Chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, rất dễ dàng điều động mấy ngàn người. Có lực lượng này, ai dám nói không với người có quan hệ với Tiêu gia.

Có quan hệ này, Thiên phụ đương nhiên cũng rất đắc ý, quên hết việc lúc trước lão chuẩn bị cùng Lâm gia công kích Tiêu gia, muốn tách Tiêu Thu Phong và con gái ra. Đời là vậy, người là vậy.

Chẳng qua cũng may được Thiên Nhan Duyệt khuyên bảo, Thiên mẫu cũng tham gia quản lý Thiên thị. Có Thiên Nhan Duyệt làm chỗ dựa, dù Thiên phụ cũng không thể làm loạn. Không có cách nào mà, bởi vì mặt mũi con gái lớn hơn lão nhiều.

Ba ngày liên tiếp, họ hàng thân thích đều muốn đến. Mặc dù có những người chỉ quan hệ sơ qua, nhưng hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà cũng không thể đuổi khách, chỉ có thể cười cười đón tiếp. Mấy cô con dâu luôn thích náo nhiệt lại trốn hết vào nhà mới, không thích họ hàng lắm.

Chỉ là ba đứa bé lại được cả đống quà. Khách đến chơi đều cho chúng lì xì hoặc đồ chơi. Bọn chúng rất vui, không có việc gì liền không quấn lấy mấy người mẹ, chạy đến phòng khách chơi. Giống như chờ khách đến chơi vậy. Điều này làm vợ chồng Tiêu Viễn Hà dở khóc dở cười.

Liễu Yên Hồng đương nhiên không muốn ngồi yên, kéo mấy nàng chơi mạt trượt. Các chuyện ở tập đoàn Phong Chính đều bảo người đưa đến nhà. Dù sao ở trong nhà có mấy chị, có thể cho nàng ý kiến. Hơn nữa biết chị có thai, chuyện Long Đằng Châu Á đều giao cho nàng. Liễu Yên Hồng đã kéo Đinh Mỹ Đình vào, dạy nàng cách quản lý tập đoàn Phong Chính.

Năm đó vì cố gắng trưởng thành, Đinh Mỹ Đình đã rời nhà hơn năm, nhưng đều đi theo Mộng Thanh Linh để học cách quản lý, bây giờ đã phát huy tác dụng. Thấy Tiêu Thu Phong tán thành, Đinh Mỹ Đình đương nhiên không từ chối, thoáng cái đã quản lý rất nhiều, hàng tỷ, hàng tỷ, tất cả đều là một câu nói với nàng. Nàng rất hưng phấn, lại khẩn trương. Khiến Liễu Yên Hồng không thể không an ủi, dạy bảo.

Vũ và Phượng Hề bản lĩnh rất cao, nhưng không phải là ở quản lý. Triệu Nhược Thần thì sao, so sánh với các nàng, đây chính là ***, bảo nàng xung phong đánh trận còn được, bảo nàng tính toán sổ sách, sợ nàng sẽ đánh nhau với những con số. Bốn nàng công chúa, mặc dù lạnh như băng trên cơ bản đã quản lý hơn phân nửa tập đoàn Phong Chính, nhưng ăn không tiêu, nhất định là rất mệt, đó là mấy năm nàng không ngừng cố gắng. Còn Thi Diễm, Chiêu Tuệ và Ngọc Hiền đều giúp Phượng Hề mở rộng các chi nhánh của Hồng Lâu. Cả Châu Á bây giờ, gần như tất cả các nước đều có Hồng Lâu. Mấy năm nay ba nàng rất ít khi ở Đông Nam.

Lần này Tiêu Thu Phong đã về, hơn nữa Ngọc Thiền còn ***, hai nàng kia cũng mong muốn cơ hội này vì vậy xin Phượng Hề, sau đó mới dám về.

Thực ra Tiêu Thu Phong cảm thấy Tiêu gia bây giờ có Long Đằng khổng lồ phải quản lý. Phong Chính và Hồng Lâu đều có thể tìm người quản lý thay. Các nàng chỉ cần giám sát là được. Giống như Hồng Lâu Hongkong, Hồng tỷ làm rất tốt.

Chẳng qua những chuyện này bình thường Tiêu Thu Phong rất ít để ý đến. Kinh doanh có Đông Nam tam hoa phụ trách. Các thế lực hắc đạo do Phượng Hề xử lý. Lúc này Vũ, Thanh Bình Nhi và Ruth đang ở Trung Đông, mấy ang có thể nói là hào kiệt, có thể khống chế tất cả lực lượng Tiêu gia, kể cả Ma Quỷ, và các thế lực ở Đông Nam.

Tất cả hình thành một hệ thống khổng lồ, các nàng đang dần hoàn thiện nó.

Hắc và bạch đan xen nhau, hòa hợp.

Ba ngày này, chúng nữ chia thành hai phái, bàn bạc các chuyện của mình. Thi thoảng hỏi ý kiến của Tiêu Thu Phong. Hắn là người nhàn hạ nhất Tiêu gia. Người ở bên cạnh hắn chỉ có Tử Dao. Bởi vì Tử Dao ở trên hoang đảo nhiều năm, ngoại trừ lực lượng cường đại, nàng không biết gì hết.

“Thu Phong, Tử Dao bây giờ cảm thấy mình quá kém. Cái gì mà thiên đạo, cái gì mà tu luyện, đều không quan trọng trong cuộc sống. Sau này em phải học nhiều thứ lắm”

Nhìn mọi người bận bịu, mà mình không làm gì, Tử Dao có chút tự ti, tìm Tiêu Thu Phong kể khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.