Dạ Ưng và Túy Quỷ bản thân khó bảo toàn, căn bản không thể phân thân. Mà mấy thần binh đều bị chiến tướng – thuộc hạ Giáo Hoàng quấn lấy, không thể giúp gì. Lúc này mấy người chỉ có thể hy vọng vào hạm đội bờ biển mau chạy đến, hỗ trợ một chút. Trước khi hành động, bọn họ đã đoán sai thực lực của đối thủ.
“Mẹ kiếp, hạm đội bờ biển chạy đi đâu rồi. Đám chết tiệt đó quá chậm” Dâm Tặc nhìn về xa xa, giữa sương mù có mấy chiến thuyền chạy nhanh tới, bọn họ thấy được cứu tinh.
Bap lạnh lùng cười nói: “Tăng tốc độ, thoát khỏi bọn chúng. Sử dụng ngư lôi, ngăn cản chúng truy kích. Cho bọn chúng kiến thức sự lợi hại của du thuyền chúng ta”
Du thuyền này đã được cải trang đặc biệt, trên boong tàu có giấu hệ thống hỏa lực cường đại. Lúc này Bap vừa ra lệnh một tiếng, hệ thống điều khiển đã ra lệnh, khởi động hệ thống vũ khí công kích. Tín hiệu rada lập tức bị quân đội bờ biển bắt được, cả đội quân có lệnh ngừng lại.
Nhìn đội quân dừng lại, Dâm Tặc tức giận mắng to. *** bọn họ đang liều chết, đám chết tiện đó lại sợ hãi, dừng lại không lên. Chẳng lẽ lần này bọn họ thực sự phải chết sao.
Giáo Hoàng đắc ý cười rộ, quát: “Không có ai đến cứu bọn mày đâu, nhận một quyền của tao” Khí thế tuôn ra, bọn họ vừa chiến vừa lui.
Thấy Dâm Tặc sắp không chịu được nữa, Túy Quỷ bị ép không có cách gì, đánh mạnh một quyền, thân hình lui ra sau, tiếp một kích của Giáo Hoàng, mang theo Dâm Tặc bay ra rất xa, một tiếng va chạm lớn vang lên, vách thuyền bị nát.
Mà Bàng Binh Quyền đã tiến lên, đứng sóng vai với Giáo Hoàng, nhìn chằm chằm vào hai người Dâm Tặc, sát khí ngập trời. Giáo Hoàng lạnh lùng quát: “Không tìm được thằng kia, tao chỉ có thể dùng bọn mày để tiết lửa giận trong lòng, tìm hắn tính sổ sau.
Bàng Binh Quyền cũng cười nói: “Giáo Hoàng yên tâm, chỉ cần đến được vùng biển quốc tế, ông muốn chơi thế nào cũng được. Quân đội biển không dám làm loạn trên vùng biển quốc tế”
Việc này ảnh hưởng đến hình tượng quốc gia. Mỗi nước phương Đông đều tuân thủ theo quy định này, không ai sinh sự ở vùng biển quốc tế. Gây ra chiến tranh, trách nhiệm này không ai gánh nổi.
Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được chiến sự trên du thuyền. Tin tức từ quân đội biển báo tới, trên thuyền có hỏa lực khổng lồ, chỉ có thể truy đuổi từ xa, không thể đến gần. Kẻ tấn công lên du thuyền rốt cuộc là ai?
“Labus, bọn mày chạy nhanh tới, tao đến đó trước. Xem ra bọn chúng muốn tiến ra vùng biển quốc tế. Tao muốn xem xem ra được vùng biển quốc tế, bọn chúng còn ai có thể sống sót không”
“Vâng, Tiêu thiếu gia” Labus tiến lên, tăng tốc độ.
Khí kình nhấc lên, Tiêu Thu Phong vận chuyển Long biến tâm quyết, hóa thành Thần Long, thân hình như một cơn vũ bão, đạp lên những cơn sóng, bay đi. Từ xa nhìn lại giống như một con cự long đằng vân giá vũ.
Lực lượng này chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập mặt biển. Dạ Ưng cảm nhận được. Bap cảm nhận được. Giáo Hoàng càng chấn động hơn. Loại lực lượng cường đại này không ngờ có thể gặp được ở trên biển, giống như đang hướng về phía bọn họ.
Vừa thấy thân hình Tiêu Thu Phong, Dâm Tặc gần như muốn quỳ xuống. Không để ý đến mặt mũi của cao thủ Long Tổ nữa, hắn lớn tiếng kêu lên: “Lão Đại, mau, mau cứu mạng. Dâm Tặc tao sắp chết rồi”
Túy Quỷ đứng cạnh hắn không khỏi bội phục Dâm Tặc rất vô sỉ và mặt dày, thực sự muốn nhấc hắn lên, ném xuống biển cho chết đuối. Người như thế, không ngờ làm bạn với mình mấy chục năm.
Bap cũng bay ngược lại, đứng bên cạnh Bàng Binh Quyền, nói: “Giáo Hoàng, đối thủ của ông đã đến. Bây giờ là lúc ông thể hiện”
Người đàn ông phương Đông này, Bap đã sớm thu được tin tức, thực ra từ thảm trạng của Ngả Duy, hắn đã có thể tưởng tượng ra người đàn ông này đã đến Hongkong. Chẳng qua hắn thật không ngờ, Tiêu Thu Phong lại tấn công lên du thuyền.
“Thập đại chiến tướng ở đâu..” Vừa thấy kẻ thù, mắt đỏ lên, Giáo Hoàng quên hết tất cả người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, hai mắt không nhúc nhích. Tất cả sỉ nhục của giáo hội đều do Tiêu Thu Phong ban cho, hôm nay đã đến lúc chấm dứt.
Tiêu Thu Phong đi rất nhẹ, nhẹ như một người bình thường, nhưng kiên định đi đến trước mặt mọi người, bước từng bước một đi tới, nhìn xung quanh, sau đó nói: “Thì ra là các người. Nhiều người quen như vậy lại gặp nhau trên du thuyền này, đúng là duyên phận”
Giáo Hoàng đi lên một bước, nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Thu Phong, mày có nhận ra tao không?’
Giáo Hoàng mới nhận chức được ba năm, Tiêu Thu Phong sao biết được, nhưng không thèm nhìn hắn, trả lời: “Tao không cần biết mày, nhưng quần áo trên người mày đã có mấy người mặc, sợ là ngày mai lại phải đổi sang người khác”
“Tổ trưởng, lại có thuyền đuổi theo” Một thuyền viên lớn tiếng báo cáo với Bap.
Bap đâu còn tâm trạng nào mà để ý, mắng: “Ngu xuẩn, bất cứ thuyền nào đến gần đều đánh đắm cho tao, không cần hỏi gì hết” Cao thủ đối chiến chỉ là chuyện trong nháy mắt, hắn đâu thể phân tâm.
Bàng Binh Quyền cũng là người quen, trừ Bap ra, Tiêu Thu Phong cũng biết.
Mà mấy thần binh càng kích động chạy tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, vô cùng hưng phấn kêu lên: “Tiêu thiếu gia, người, người đã về”
Từ biệt ba năm, bọn họ không bao giờ quên Lão Đại của mình chính là Tiêu Thu Phong Đông Nam.
Boong tàu lại bắt đầu chuyển động, mấy họng pháo từ từ nhô lên. Tiêu Thu Phong đã động, ngưng tụ chân kình phát ra, mười hai đạo đao khí sắc bén trong nháy mắt ập đến, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sáu nòng pháo đã bị cắt thành hai nửa, chém rơi xuống sàn thuyền. Lực lượng này làm Giáo Hoàng biến sắc.
“Giết...” Hắn quát lên một tiếng, thập đại chiến tướng mới của giáo hội đã nhảy lên. Các chiến tướng cũ đã biết sự lợi hại của Tiêu Thu Phong, vội vàng lui lại, chuyển cho mấy tên tuổi trẻ vận mệnh bị giết.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Một đời không bằng một đời, giáo phái các ngươi quá suy bại, nên sớm bị hủy diệt. Hôm nay tao đưa bọn mày một đoạn đường”
Một chiến tướng nhanh nhất, ra chiêu tàn nhẫn nhất đã ra tay ngay khi Giáo Hoàng ra lệnh. Hắn vốn là đồ đệ của Giáo Hoàng, nên liều chết tuân theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến, hắn có thân thủ cường đại nhất trong thập đại chiến tướng lại chết đầu tiên.
Tiêu Thu Phong không hề động thân, tay biến thành trảo, chộp vào không trung, mọi người chỉ nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc” giòn tan, đến khi bình tĩnh lại, tên chiến tướng này đã thành xác chết, bị Tiêu Thu Phong túm cổ.
Bàng Binh Quyền trời sinh đã có cảm giác sợ hãi Tiêu Thu Phong, lúc này đang nghĩ biện pháp bỏ trốn. Bọn chúng là đồng minh, nhưng đều là vì lợi ích. Lúc này vì mạng sống, hắn không để ý gì nữa.
Nhân lúc Tiêu Thu Phong đối phó thập đại chiến tướng. Hắn đã từ từ di chuyển. Trên du thuyền này đã không còn an toàn, biện pháp duy nhất chính là nhảy xuống biển bỏ chạy. Nhưng Túy Quỷ đã phát hiện ra, chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Không phải vừa nãy mày rất ngông cuồng sao? Sao, định chạy à?”
Bàng Binh Quyền rất khẩn trương, trừng mắt nhìn Túy Quỷ, hình như rất sợ Tiêu Thu Phong thấy. Hắn lạnh lùng quát: “Túy Quỷ, đừng ép người quá đáng. Chúng ta không có ân oán gì. Mày thả tao một lần, ân tình này, tao nhất định sẽ trả lại”
Thập đại chiến tướng chưa bắt đầu đã bị tổn hại, chín người tạo thành vòng tròn vây Tiêu Thu Phong vào giữa, nhưng Tiêu Thu Phong vừa động, lực lượng chín người này dù cường đại đến đâu cũng không có tác dụng. Vung quyền, vung cước đánh ra xung quanh, có người bay ngược lại.
Giáo Hoàng vừa tức vừa khẩn trương, lớn tiếng quát: “Thú hóa”
Vừa dứt câu, chín chiến tướng liền biến đổi sang trạng thái thú hóa. Dạ Ưng ở bên không nhịn được, kinh ngạc nói: “Lực lượng thú hóa, quả nhiên là lực lượng thú hóa. Các ngươi có quan hệ gì với gia tộc Feir?”
Trên thế giới này, người thú hóa cường đại nhất chính là gia tộc Feir nước M. Điểm này chỉ cần người có tin tức linh thông chút là biết.
Nhưng lúc này Giáo Hoàng đã không có tâm trí trả lời, mắt lóe hung quang, lạnh lùng quát: “Giết giết giết”
Liên tiếp ba chữ giết, có thể thấy trong lòng hắn rất phẫn nộ. Cao thủ thú hóa đã mất đi lý trí. Vừa nãy bọn chúng còn hơi sợ Tiêu Thu Phong, nhưng lúc này thú tính phát tác, chỉ biết công kích, giống như dã thú, ngoài giết chóc thì không biết gì hết.
Nhìn đám thú hóa này, trong đầu Tiêu Thu Phong xuất hiện Ái Ny. Bởi vì Lạc Giai đánh nhau với hắn trong Little Rock chính là người gia tộc Feir. Chỉ là không biết thời gian này gia tộc Feir có tìm bọn họ gây phiền phức không?
“Người không muốn làm, không ngờ thích làm cầm thú. Bọn mày đã muốn làm thú, tao sẽ đưa bọn mày một đoạn đường, kiếp sau làm chó làm lợn đi”
Chân kình giết chóc lạnh lõe bốc lên, nhiệt độ trên du thuyền giảm đi ba độ. Tiêu Thu Phong lúc này đã bay lên không, giống như Tu La, hung ác vô tình.
Tay vung lên, khí kình hóa thành lưỡi hái tử thần, một cái, hai cái, ba cái... dã thú hung hãn đến đâu cũng không tránh khỏi lưỡi hái tử thần thu phục, chỉ trong nháy mắt không ngừng ngã xuống. Giáo Hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chín chiến tướng đã có tám tên chết.
Một tên còn lại đã nhảy xuống biển, liều mạng giãy dụa.