Liễu Yên Hồng xấu hổ mặt đỏ bừng, lạnh lùng mắng: “Xem biểu diễn đi, các người nói gì nhiều thế” Mà nàng càng xoay người lại, len lén nhìn Tiêu Thu Phong ở bên cạnh. Thấy hắn đang nhìn mình, lập tức cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.
Phượng Hề thấy tất cả trong mắt, thở dài một hơi bất đắc dĩ. Người đàn ông này đúng là yêu tinh hại người, không biết muốn xúc động trái tim bao nhiêu thiếu nữ nữa. Yên Hồng cứ ở bên cạnh hắn như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
Mà giờ phút này, trong một căn phòng yên tĩnh ở sân vận động, có hai người ngồi đó. Bọn họ ngồi sát cửa sổ, quan sát cuộc biểu diễn của Thiên Nhan Duyệt.
Hai người một nam, một nữ, một già một trẻ. Trên khuôn mặt bình thường của lão già hiện ra vẻ mơ ước như nhớ lại, nhìn Thiên Nhan Duyệt trên sân khấu, khẽ gật đầu, ôn hòa mở miệng nói: “Không sai, đúng là một ngôi sao rất tuyệt”
Người phụ nữ kia cũng rất đẹp, nếu như Đinh Mỹ Đình ở đây nhất định kinh ngạc gọi ra tên của nàng, đó chính là Mộng Thanh Linh.
Không ai biết tại sao nàng lại đến Đông Nam, cũng không ai biết người ngồi cạnh nàng là...
“Lão gia gia, người không phải nói cho con, người cũng là fan của ngôi sao đó chứ” Mộng Thanh Linh không khỏi cười một tiếng, vẻ quyến rũ làm cho căn phòng thêm tươi đẹp: “Người bảo con giúp người lén đi ra ngoài, không phải vì buổi biểu diễn này chứ?”
Lão già lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải, hành trình mười ngày này của ta, mặc dù rất bí mật nhưng có không ít người biết. Bây giờ có lẽ rất nhiều người đang che giấu. Không ai có thể nghĩ ra, ta lúc này đã đến Đông Nam. Thực ra, ta làm như vậy cũng chỉ là muốn nhìn thế giới chân thật một chút”
Mộng Thanh Linh nhìn lão già không uy mà giận. Nàng không có một tia e dè, cười nói: “Người dù muốn lén rời đi, cũng có rất nhiều biện pháp. Không cần con phải giúp người. Hơn nữa người cũng có thể biết. Bây giờ rất nhiều người đang đoán quan hệ giữa hai chúng ta”
Lão già dường như sớm đã biết, lắc đầu hình như có chút bất đắc dĩ, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi ra, châm lên, nói: “Ở Bắc Kinh có rất nhiều người cho rằng con là con gái của ta, có phải không?”
“Thực ra ta cũng không hề để ý, lần này đi ra ngoài ta đúng là có tư tâm muốn Thanh Linh đi cùng ta, người già luôn phải có người đi cùng”
Mộng Thanh Linh cũng lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Người muốn có người đi cùng, có rất nhiều người mong muốn, tại sao lại tìm con. Người cũng biết con bận như vậy, hơn nữa con rất không thích những nơi này”
Lão già thở dài một hơi, hình như có chút tiếc nuối nói: “Ta đã đáp ứng với bố con, chăm sóc cho con. Lần này ra ngoài đương nhiên sẽ không làm con chịu thiệt. Ta sẽ giới thiệu cho con một người đàn ông rất thú vị. Thanh Linh, con hình như không còn nhỏ nữa”
Mộng Thanh Linh che miệng cười nói: “Lão gia gia, người không phải rảnh rỗi như vậy chứ, làm bà mối cho con, giới thiệu đối tượng cho con nữa”
Lão già không nói gì, mà gọi về phía cửa: “Sáu”
Cửa không mở, nhưng trong căn phòng có ánh sáng lờ mờ này đã xuất hiện một thân hình khô gầy. Đó là một lão già rất bình thường nếu như đi trên đường. Nếu như không phải đứng trong căn phòng này, không ai biết ông ta lại là thành viên Lão Miêu.
Ông ta không nói, chỉ nhẹ nhàng thi lễ với lão già, rồi lẳng lặng đứng ở đó, chờ chỉ thị.
“Nói một chút chuyện của cô gái này, ta rất có hứng thú, thích nghe lại một lần nữa” Lão già nhìn Thiên Nhan Duyệt đang hát bên dưới, ra lệnh nói.
Điều này làm cho Mộng Thanh Linh là cô gái rất thông minh cũng không biết ý của lão già này.
Nhưng số sáu đã từ từ nói: “Thiên Nhan Duyệt, hai mươi ba tuổi, con gái duy nhất của Thiên gia Đông Nam. Tập đoàn Thiên Phát của gia tộc có một ngàn năm trăm triệu”
Theo giọng nói từ từ chậm rãi đã kể ra rất nhiều chuyện mà chưa ai biết: “Chuyện ở Hongkong chấn động cả thế giới, Thiên Nhan Duyệt được xưng là nữ thần chống khủng bố. Mà chuyện lần đó đã khiến Hoắc gia biến mất khỏi các gia tộc giàu có ở Hongkong”
“Chuyện cuối cùng là sự kiện ở nước H” Số sáu chưa nói xong, Mộng Thanh Linh đã cắt ngang ông ta, nói: “Chuyện ở nước H không cần nói nữa. Tư Mã lão thái gia đã báo cáo hết mọi chuyện, tin rằng còn rõ hơn cả điều ông nói. Bởi vì Tư Mã Lạc cháu ông ta hình như là nhân vật chính của chuyện lần đó”
Lão già khoát tay, số sáu lại biến mất không thấy tăm hơi. Đối với chuyện quỷ dị này, Mộng Thanh Linh hình như đã thấy nhiều nên không kỳ quái. Chỉ nhìn lão già, khó hiểu hỏi: “Lão gia gia, con không có hứng thú với chuyện này. Người nói xem, rốt cuộc muốn nói gì?”
Lão già từ từ rít một hơi thuốc, cười nói: “Vậy nói chuyện con hứng thú. Cô em gái tốt nhất của con, cô bé Đinh gia, nghe nói nó thích một người đàn ông đã có vợ, có việc này không?”
Mộng Thanh Linh toát mồ hôi, chuyện này mà lão già cũng biết, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Lão gia gia, người nghe ai nói vậy. Chuyện tình cảm bí mật đó cũng truyền đến tai người, quá lợi hại”
Lão già nói: “Thực ra cũng không phải bí mật, rất nhiều người đều biết. Chỉ là mọi người không lên tiếng trước mặt lão Đinh mà thôi. Ta hôm nay muốn nói với con cũng không phải Thiên Nhan Duyệt, cũng không phải cháu gái lão Đinh. Mà là người đàn ông mà ta giới thiệu cho con”
Mộng Thanh Linh rốt cuộc cũng hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Tiêu Thu Phong của Tiêu gia Đông Nam”
“Một cao thủ phong lưu ăn chơi trác táng. Thật không ngờ lão gia gia lại chú ý đến hắn. Chẳng lẽ hắn thực sự lợi hại như vậy sao?”
Vẻ mặt lão già trở nên nghiêm trọng, nói: “Hắn không chỉ lợi hại, mà là rất lợi hại. Nếu như con thực sự hiểu được người đàn ông này, con sẽ biết dù Long thần Tiêu Mại Phi năm đó sống lại, chưa chắc đã sánh được với hắn”
Mộng Thanh Linh chưa được gặp Tiêu Mại Phi, nhưng nàng biết Long Tương và Long Thương. Truyền thuyết và tên tuổi của hai người này ở Bắc Kinh có thể nói là không ai có thể sánh bằng. Mà Tiêu Mại Phi lại đứng đầu trong ba người, ngoại trừ võ học gần như vô địch thiên hạ, thân thế thần bí. Chỉ là nghe nói hai mươi lăm năm trước ông ta đã chết, rất nhiều người coi đó là một hồi ức.
“Ta đã cho người dựng lên tài liệu bí mật về hắn. Hiện nay chỉ có mình ta mới có quyền xem tài liệu này, hơn cả Long Tổ. Con bây giờ cũng nên biết, ta tại sao lại nhìn trúng người thanh niên đó”
Sự lợi hại của Long tổ, tin rằng những người hơi có thế lực ở Bắc Kinh đều biết. Mộng Thanh Linh đương nhiên không ngoại lệ.
“Thiên Nhan Duyệt này chỉ là một cô ca sĩ nhỏ nhoi, từ một ngôi sao hạng ba chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi biến thành truyền thuyết phương đông nổi tiếng toàn thế giới. Thực ra tất cả đều liên quan đến người đàn ông đó. Chuyện ở Hongkong, chuyện ở nước H, nhân vật chính đều là người đàn ông họ Tiêu đó”
“người đàn ông họ Tiêu? Lão gia gia, người đàn ông này cũng họ tiêu, không phải cùng Tiêu Mại Phi, ồ, có quan hệ với Long thần đó chứ. Không đúng, Đinh lão đã tra xét tài liệu của người này. Nghe nói hắn có bố có mẹ, gia thế rất trong sạch, không có gì là không đúng”
Lão già cười giảo hoạt, nói: “Đó là nguyên nhân mà ta muốn Thanh Linh đi cùng. Thông tâm thuật của con có lẽ có đất dụng võ”
Đến lúc này, Mộng Thanh Linh mới biết được ý đồ của lão già. Lừa nàng đến Đông Nam, thì ra là để nàng hỗ trợ. Nàng lúc trước vẫn cho rằng lão già đi một mình buồn chán nên muốn có người đi cùng chứ.
Mộng Thanh Linh xuất thân không thần bí. Nhưng đối với Mộng gia, cũng không có bao nhiêu người biết, Mộng gia các nàng có một công pháp kỳ diệu được kế thừa, đó chính là thông tâm thuật.
Chỉ cần máu hai người hòa hợp vào nhau, nàng có thể đi vào trong não người đó, khai thác thế giới nội tâm người đó. Có lẽ lần này đến Đông Nam, ngoại trừ muốn biết sự thật ở nơi này, lão già còn muốn biết rõ mối nghi ngờ trong lòng.
Sáu lại xuất hiện, lần này chưa gọi đã đến tin rằng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
“Đông Nam xuất hiện rất nhiều cao thủ. Theo tin tức, bọn họ đều từ Bắc Kinh mà tới”
Lão già sửng sốt, có chút kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ hành tung của ta đã lộ?”
Sáu mặt không cảm tình, nói: “Không có khả năng, theo người theo dõi báo lại, những người này hình như có quan hệ với Lâm gia. Nếu như không ngoài dự đoán, trong vòng mười ngày bọn họ sẽ đến đây”
Lão già cười đầy hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Xem ra sau khi Thiết Huyết Đoàn bị hủy diệt, Đông Nam lại một lần nữa nổi lên bão tố. Có lẽ là một vở kịch hay. Lập tức điều tra cho ta xem những người đó thuộc gia tộc nào” Sáu nhận lệnh, lặng lẽ rời đi.
Khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, Phượng Hề nhận được điện của Tiểu Lục Tử, rất nhiều người xa lạ đang tiến vào Thượng Hải. Hơn nữa trong đó có không ít cao thủ, bọn họ hình như đều đang hướng về phía Tiêu gia.
Phượng Hề lập tức nói tin tức này cho Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong không nói gì, nhưng Tư Mã Lạc bên cạnh hắn lại nhướng mày, tiếp cận, bỉ ổi nói: “Lão đại, không cần hỏi cũng biết đây chính là người của lão già ở Bắc Kinh phái tới. Thái gia nói qua, những kẻ đó coi trời bằng vung, luôn tự coi mình là thiên hạ vô địch. Bây giờ có trò hay, mày không nên bỏ tao lại đó”.