Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 138: Chương 138: Tâm linh trọng sinh






Tiêu Thu Phong đương nhiên không lập tức rời đi. Không ai rõ hơn hắn, trong hộp kia có giấu thân thế làm cho Ruth đau đớn đến thế nào.

Sư phụ mà nàng luôn coi là người thân lại là bố của nàng. Ở bên cạnh người hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ gọi một tiếng bố. Mà bây giờ biết được lại không có cơ hội này.

Nỗi đau này không phải người bình thường có thể thừa nhận nổi. Năm đó Thiên Mệnh từng có ý định dấu bí mật này cả đời. Nhưng Tiêu Thu Phong đã khuyên hắn không nên làm như vậy. Dù cho bố mẹ đã chết vẫn còn tốt hơn là đứa trẻ không biết bố mẹ là ai. Một người cuối cùng cũng muốn có nguồn gốc, một sự hoài niệm trong lòng. Mà Ruth cũng giống như vậy.

“Tiêu thiếu gia, tiểu thư mất tích” Ruth từ giữa trưa đi ra ngoài, ra lệnh không cho phép bất cứ ai đi theo. Bây giờ trời đã tối, nàng còn chưa trở về. Quản gia phái người đi lục soát khắp London nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của nàng. Nên quản gia rất sốt ruột vội chạy tới tìm Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu. Có lẽ giờ phút này cũng chỉ có mình hắn biết Ruth đang ở đâu.

“Để tôi đi tìm” Tiêu Thu Phong đứng lên, vẻ mặt ưu tư đi ra ngoài làm cho quản gia càng thêm lo lắng. Tiêu Thu Phong là ai, người trong tổng bộ Đồ Thần đều biết. Chuyện mà ngay cả hắn cũng lo lắng không phải là chuyện lớn sao. Hơn nữa tiểu thư mất tích làm quản gia có suy nghĩ mơ hồ không phải Hắc Dạ sẽ lại tiếp tục tấn công đó chứ.

Trời đã tối, pháo đài cổ kính sáng trưng. Tiêu Thu Phong đi trong bóng đêm, khi đám lính Đồ Thần đang chuẩn bị hành lễ thì người trước mặt đã biến mất như ảo ảnh.

Ở phía Tây London có một nghĩa trang rất lớn. Ngoại trừ các ngày lễ tết, trong này rất ít khi có người đến. Hơn nữa đang là ban đêm nên nghĩa trang càng thêm yên tĩnh, không có một tia ánh sáng. Mà trong rừng mộ này có một bóng người cô độc, đang dựa người vào vách đá, mệt mỏi mà ngủ.

Dù là trời có tối hơn nữa, Tiêu Thu Phong đã nhẹ nhàng đến gần, cũng nhìn thấy giọt lệ trên mặt Ruth. Ngày hôm nay, có lẽ Ruth đã ở đây để vượt qua nỗi bi thương.

Dáng người đơn độc giờ phút này đang chìm trong màn đêm làm Tiêu Thu Phong rất đau lòng, một cảm giác trìu mến chưa từng có xuất hiện trong lòng.

Trong lòng hắn, Ruth là một người rất kiên cường, có mục tiêu và suy nghĩ bất khuất, không cần bất cứ ai lo lắng cho mình. Nhưng vẻ buồn bã đau thương đó làm cho Ruth thể hiện ra sự mềm yếu của một người phụ nữ. Mà không phải là Phong Linh mạnh mẽ đến cực điểm.

Trong bầu trời âm u, từng cơn gió lạnh thổi qua. Mặc dù Tiêu Thu Phong cũng không sợ ma quỷ, nhưng Ruth đang ngủ vì gió rét nên thân thể khẽ run lên trong giấc mộng.

Ruth giống như một đứa bé bị người đời vứt bỏ, trông rất đáng thương.

Không áp chế tình cảm trong lòng, Tiêu Thu Phong đi tới, khom lưng sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Ruth. Đôi mắt từ từ mở ra, nàng nhìn Tiêu Thu Phong một cái nhưng không nói gì. Chỉ là giương hai tay ra ôm chặt lấy cổ hắn, vùi đầu vào ngực hắn, sợ lại một lần nữa sẽ mất đi.

“Ruth, đừng sợ, chúng ta về nhà thôi”

Từ từ bước đi, Tiêu Thu Phong biết từ giờ phút này, người phụ nữ này, hắn không thể nào buông ra. Trên đời này, hắn đã là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Cho dù không có ủy thác của Thiên Mệnh, Tiêu Thu Phong cũng sẽ chiếu cố nàng cả đời.

Một tia chớp lóe lên trên bầu trời giống như đôi mắt của Thiên Mệnh đang chăm chú nhìn đôi trai gái đang yêu nhau. Ở trong giây phút cô đơn nhất, trái tim đã hòa quyện vào nhau, trong tương lai sẽ không bao giờ cách xa.

Ôm Ruth trở lại Đồ Thần, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tiêu Thu Phong cũng không buông nàng ra. Đặt nàng lên chiếc giường hôm qua. Thậm chí đến tận lúc này, hai người cũng không tách ra, cứ như vậy ôm nhau chìm vào giấc mộng.

Tiêu Thu Phong bị sự quấy nhiễu nên tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, Ruth đang dựa vào ngực hắn, cầm mấy sợi tóc vàng óng ả nhẹ nhàng di chuyển trên mặt hắn. Trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp trước đó chưa từng có, hoàn toàn khác hẳn người đêm qua.

Cầm tay nàng, Tiêu Thu Phong có chút lo lắng hỏi: “Ruth, có khỏe không em?”

Ruth ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Phong, cảm ơn anh. Mấy năm nay làm anh phiền phức như vậy, Ruth muốn nói một tiếng xin lỗi với anh”

Tiêu Thu Phong lắc đầu, cười nói: “Không nên nói không đúng, em phải biết quan hệ của chúng ta bây giờ”

Lúc này Ruth không kháng cự mà vùi đầu vào trong lòng hắn, như nghe tiếng trái tim hắn, yên lặng nói: “Em biết. Ruth bây giờ đã là người đàn bà của anh, đúng không. Đây là điều mà cha luôn kỳ vọng. Phong về sau không được bỏ em, được không?”

“Anh sẽ chăm sóc em, làm em hạnh phúc. Ruth, tin anh”

Ruth cười rất ngọt ngào. Nụ cười này đẹp hơn bất cứ lúc nào. Hoặc là nàng trải qua một đêm đau khổ dày vò đã chấp nhận chuyện này là sự thật. Mà tình cảm của bố, nàng đã cảm nhận được từ trên người đàn ông này. Trong lòng nàng đang thầm cảm ơn sự an bài của bố. Người đàn ông này chính là người mà nàng có thể phó thác cả đời mình.

“Thực ra, Phong, em có một chuyện đã nói dối anh. Trên giường đêm hôm trước, Ruth đã thua. Cả đời này, Ruth có lẽ không trốn khỏi sự hành hạ của anh. Phong yêu dấu, chúng ta đã trở lại một lần, vứt bỏ tất cả đau thương. Em muốn được cha chúc phúc, tương lai sẽ rất hạnh phúc”

Không đợi Tiêu Thu Phong phản đối, Ruth đã cởi quần áo của mình, thân thể đẫy đà gợi cảm áp sát vào người Tiêu Thu Phong, bắt đầu khiêu khích: “Anh yêu, làm cho chúng ta điên cuồng được không”

Vô cùng quyến rũ, nhiệt tình như ngọn lửa tản mát ra dục vọng nguyên thủy. Ruth ném đi tất cả áp lực, giờ phút này đã hoàn toàn buông lỏng bản thân. Đem thân thể đẹp nhất, quyến rũ nhất cho người đàn ông này, để cho nàng tan vỡ, từng cơn sóng nối liền nhau, dường như không bao giờ kết thúc.

Tiêu Thu Phong chìm vào trong tình yêu ngọt ngào. Hắn thích cảm giác này, thích chính thức có được Ruth. Nàng lúc này đẹp hơn bất cứ ai, đẹp làm người ta say lòng người.

Không ai dám đến quấy rầy, đến khi hai người xuất hiện ở trong phòng ăn thì mấy người cao cấp trong Đồ Thần mới dám tiến vào hỏi. Nhưng nhìn thấy nụ cười xinh đẹp trên môi Ruth, bọn họ lại cảm thấy khó hiểu.

“Hỡi các anh em Đồ Thần dũng cảm. Ở đây, Ruth tôi tuyên bố với mọi người. Từ giờ phút này, tôi sẽ là vợ của Tiêu Thu Phong, sẽ ở bên anh ấy cả đời này, xin mời mọi người chúc phúc cho chúng tôi”

Ruth dũng cảm tuyên bố điều này làm Tiêu Thu Phong rất ngạc nhiên. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa phụ nữ phương Đông và phương Tây. Như các nàng Liễu Yên Nguyệt dù thật sự yêu cũng chỉ dám bị động thừa nhận. Nhưng Ruth lại rõ ràng thể hiện tình yêu lên mặt, nói ra miệng làm cho tất cả mọi người đều rõ ràng.

“Tiêu tiên sinh, Ruth tiểu thư. Chúc mừng hai người, tôi đại biểu năm nghìn anh em Đồ Thần chân thành chúc phúc hai người. Tình yêu của hai người nhất định cảm hóa được trời đất, đầu bạc răng long”

Quản gia lập tức đứng lên, đây là điều mà hắn chờ đợi. Suy nghĩ của Thiên Mệnh năm đó hắn cũng biết được một ít. Người đàn ông phương Đông cường đại này gần như không có gì khác với người lúc trước.

Không cần cha xứ, đây là hôn lễ của Ruth. Đương nhiên khi Tiêu Thu Phong nhận nhẫn từ quản gia đành phải cười bất đắc dĩ. Thì ra Ruth đã chuẩn bị từ trước, thì ra hắn mới là người cuối cùng được biết.

Không hề do dự, có thể có được Ruth, Tiêu Thu Phong cũng không thấy có hại. Trong đời hắn, nhất định sẽ làm cho nàng được hạnh phúc. Nhẫn đã trao cho nàng, hôn một cái thật sâu. Dưới sự chứng kiến của mọi người, một gia đình hạnh phúc đã được thành lập.

“Phong yêu dấu, em yêu anh” Ruth âu yếm nhìn Tiêu Thu Phong, phát ra câu nói chân thành nhất trong lòng. Những lời này, nàng đã giấu trong lòng đã rất lâu.

Tiêu Thu Phong ôm nàng vào lòng, cười nói: “Trước kia em chẳng có điểm gì làm người yêu quý cả, xảo quyệt, ngang ngạnh và thô lỗ...”

Bàn tay ngọc đã véo mông hắn, trong đôi mắt như bảo thạch màu xanh của Ruth chợt bắn ra ánh mắt uy hiếp. Dường như nói, nếu như anh dám nói điểm xấu của em ra, em sẽ cho anh đẹp mắt.

“Nhưng bây giờ, Ruth xinh đẹp là công chúa đẹp nhất trên đời. Có thể được tình yêu của công chúa là hạnh phúc lớn nhất của hoàng tử này”

Tay đang véo mông từ từ buông ra, biến thành ôm lấy eo hắn. Trên mặt đầy sự sung sướng và cảm động, yêu kiều nói: “Anh yêu, lời của anh thật êm tai, nói thêm vài câu nữa có được không?”

Mọi người bên dưới cười phá lên. Đường đường sát thủ Phong Linh lạnh như băng cũng có biểu hiện như một cô bé. Sự thay đổi này làm bọn họ tò mò, cũng có chút không tin được. Thử nghĩ một người đàn bà như đàn ông sau một đêm đã biến thành công chúa xinh đẹp dịu dàng. Sự thay đổi đột ngột này thật sự làm cho mọi người không thể nhịn được cười.

Nhưng trong tiếng cười này, nhiều nhất chính là chúc phúc. Công chúa mà tất cả Đồ Thần yêu mến rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.