Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 364: Chương 364: Tin vui trước khi chinh phạt






Mọi chuyện ở Trung Đông đã xử lý xong, nhìn ánh mắt nóng cháy của thuộc hạ, Tiêu Thu Phong đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Lý Cường Binh.

“Bây giờ chúng ta phải về, tiếp tục hành trình chưa kết thúc”

“Tiêu thiếu gia, chúng tôi mãi mãi là thần binh của cậu. Cậu ở đâu, chúng tôi chiến đến đó” Thiết Trụ lạnh lùng mở miệng, mang theo một loại khí tức, bọn họ vốn là những người bị đào thải. Vinh quang hôm đây đều là do người đàn ông như một vị thần này ban cho.

Mà đây cũng là niềm tin của tất cả mọi người trong Ma Quỷ.

Tiêu Thu Phong gật đầu, sau đó nói: “Được, sáng mai chúng ta sẽ về”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã động. Ít nhất là Ruth đã ra mật lệnh điều tất cả sát thủ Đồ Thần tập kết đến Châu Á. Trung Đông mới trải qua cơn cuồng phong, gió lốc lại sắp diễn ra ở Châu Á. Trận chiến này đối với người đàn ông nàng yêu là không thể tránh khỏi.

Đêm đó rất ngọt ngào, điên cuồng. Sự dịu dàng của Lâm Thu Nhã tản mát ra sự quyến rũ, thổ lộ hết tất cả những gì ẩn giấu sâu trong lòng mình ra trước mặt Tiêu Thu Phong, là món quà tạm biệt dành cho hắn.

Ruth sẽ cũng rời đi Trung Đông, nhưng nàng không chuẩn bị đi cùng Tiêu Thu Phong. Nàng là sát thủ có thể làm nhiều chuyện khác cho hắn, những chuyện mà người khác không làm được.

“Dù là anh ở đâu, em đều nhớ anh. Ông xã, bác đã nói chỉ cần cơ sở Châu Á được thành lập ở Hongkong, em sẽ trở về. Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại” Xuân tình trôi qua, vẫn còn lưu luyến. Giờ phút này Lâm Thu Nhã mới thực sự cảm nhận được nỗi cô đơn của các chị em ở Tiêu gia, không ít hơn những gì nàng phải thừa nhận hai năm qua.

Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, cười nói: “Thu Nhã, chỉ cần xong chuyện này, anh có thể yên tĩnh sống cuộc sống bình thường bên mọi người, đây là tâm nguyện lớn nhất của anh”

Sáng hôm sau, sau khi tất cả mọi chuẩn bị đã xong xuôi, rất đột nhiên Trác Ngưng Tuyết đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong. Trên khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ của nàng lại có vài phần buồn ly biệt, đôi mi dài thanh tú, cô gái này như một đứa trẻ. Cho dù có tâm trạng gì cũng hiện hết lên trên mặt, không thể che giấu.

“Đây là món quà duy nhất mà mẹ em để lại cho em. Mẹ em nói nó sẽ phù hộ cho em cả đời được bình yên, vui vẻ. Em tặng cho anh. Hy vọng anh có thể bình yên. Đừng làm cho chị Thu Nhã, chị Yên Nguyệt và các chị nữa lo lắng”

Tiêu Thu Phong hơi cảm động trong lòng. Từ khi gặp cô gái này, trong lòng hắn chưa bao giờ coi nàng là một người phụ nữ mà chỉ coi là một đứa trẻ. Nhưng khi chân tình thổ lộ, lại cho hắn biết cô gái này cũng có bí mật của mình.

Giơ tay lên nhận lấy bùa bình an, sau đó đưa tay ra chạm vào mặt nàng. Trác Ngưng Tuyết có chút lo sợ muốn lui lại nhưng chỉ trong nháy mắt đã làm cho mình đứng im. Tay Tiêu Thu Phong đã chạm vào mặt nàng, da thịt mềm mại, mùi hương thơm ngát tràn ngập trong mỗi ngón tay của Tiêu Thu Phong, làm cho người ta không muốn rời đi.

“Yên tâm, cô bé, chỉ cần anh không muốn, không ai có thể làm cho anh ngã xuống”

Tiêu Thu Phong cười cười an ủi, xoay người đi, ly biệt luôn buồn như vậy. Đây không phải điều hắn muốn. Tiêu gia ở Đông Nam là như thế, bây giờ nhà ở Trung Đông cũng vậy. Ai cũng là người hắn yêu.

“Nếu như....” Sau lưng vang lên tiếng nói của Trác Ngưng Tuyết sau một lúc trầm tư: “Nếu như anh quay về, hơn nữa thực sự muốn cưới em, em sẽ gả cho anh, làm con dâu Tiêu gia”

Những lời này nàng đã suy nghĩ rất lâu. Nếu như không phải ly biệt nàng sẽ không dám nói. Lâm Thu Nhã giơ tay cái lên. Để Trác Ngưng Tuyết nói ra những lời này đúng là không dễ dàng.

Khi Tiêu Thu Phong kinh ngạc quay đầu nhìn lại chỉ thấy lưng nàng, nàng đang bỏ chạy. Nàng không cho mọi người cơ hội trêu chọc mình, trốn vào trong phòng.

Tiêu Thu Phong rời đi, Ruth cũng đi, ba mươi sáu thần binh cũng đi, để lại niềm nhung nhớ trong lòng mọi người ở Ma Quỷ.

Tank đương nhiên có nhiệm vụ, Lang Nha cũng có, bọn họ phải tuyển chọn ra những Ma Quỷ tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất đưa đến Châu Á, chuẩn bị công kích. Công kích kẻ thù của Tiêu thiếu gia, vị thần trong lòng bọn họ.

“Anh ấy đi rồi” Ngẩng đầu lên, lúc Trác Ngưng Tuyết nhìn Lâm Thu Nhã, nàng không có vẻ xấu hổ, mà chỉ có nỗi buồn man mát.

Lâm Thu Nhã đi vào, nhẹ nhàng ôm Trác Ngưng Tuyết, cười an ủi: “Không sao đâu, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Không nghe bác nói sao em, chỉ cần Long Đằng đi vào quỹ đạo, sau này chúng ta có thể ở bên cạnh anh ấy. Anh ấy ở đâu, chúng ta ở đó, không chia lìa”

Trác Ngưng Tuyết nhìn Lâm Thu Nhã một cái, có chút xấu hổ hỏi: “Chị Thu Nhã, lời em nói hôm nay có phải quá dọa người không. Anh ấy sẽ không thích em phải không?”

Nàng không biết chuyện đời, lại thích đặt ra những câu hỏi như đứa trẻ. Hơn nữa còn không học được cái gì là dịu dàng, không thể nào so sánh được với chị Thu Nhã, Nhan Duyệt... nàng như vậy, người đàn ông đó có thích nàng không?

Lâm Thu Nhã cười cười trêu nàng: “Yên tâm, em là do bác giới thiệu, anh ấy sao dám không nhận. Hơn nữa thiếu em, có một số việc sẽ không hoàn chỉnh. Tuyết nhi, em còn không biết sao, Thu Phong rất tự đại, anh ấy từng nói rằng phải bắt hết Đông Nam tam hoa chúng ta. Bây giờ mọi người đều nhìn chằm chằm vào em. Em nghĩ anh ấy còn có thể bỏ qua em sao?”

Trong lòng Trác Ngưng Tuyết xúc động, nàng nắm lấy tay Lâm Thu Nhã: “Chị Thu Nhã, nếu như bây giờ em học để làm một người phụ nữ chân chính... còn kịp không?”

“Đương nhiên là kịp. Em vốn là một cô gái rất xinh đẹp, không có ai là không thích em”

“Ồ, chị Thu Nhã, em muốn hỏi một chút. Mấy hôm nay, hai người có phải làm chuyện xấu đó ở trong phòng không. Em nghe thấy âm thanh rất kỳ quái. Cái này em có thể học một chút không?”

Lâm Thu Nhã sửng sốt, im bặt, chuyện đó cũng cần học sao?

Binh chia ba đường, Tiêu Thu Phong đương nhiên bay thẳng về Đông Nam. Ruth không đi cùng hắn, trực tiếp rời khỏi Trung Đông đi đến Hongkong. Bởi vì nàng muốn chỉ huy tất cả sát thủ Đồ Thần. Mà Thần binh chiến đội, ngoại trừ Lý Cường Binh và Thiết Trụ ra, những người khác theo tin tức Phượng Hề truyền tới, gia nhập vào đội quân tiên phong xâm nhập lên phía Bắc.

Trước khi Tiêu Thu Phong đi Trung Đông, tất cả kế hoạch Bắc tiến đã được áp dụng. Thế lực Đông Nam xâm nhập rất nhanh. Lý Hưng và Quan Đao trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mặc dù không thể nào sánh bằng Thần binh chiến đội nhưng cũng là hảo thủ trong hắc đạo, giết chóc vô số. Làm cho bọn họ trở thành Long Đằng vô cùng nổi tiếng ở phía Nam.

Tiêu Thu Phong đột nhiên trở về làm cho Tiêu gia vui mừng. Phượng Hề, Liễu Yên Nguyệt, Thiên Nhan Duyệt đều bỏ tất cả công việc xuống, dịu dàng bên hắn.

Mà Tư Mã Lạc, Triệu Quang Bình, Tôn Khánh Dục nghe được tin tức cũng chạy ngay tới Tiêu gia.

Nhưng rất kỳ quái, ngoại trừ dịu dàng hình như thiếu thiếu cái gì đó. Tiêu Thu Phong tỉnh táo lại hỏi: “Cô nhóc Tiểu Hồng đâu rồi?”

Liễu Yên Nguyệt lập tức trả lời: “Bắc Hải giao lưu với học viện Bắc Kinh, viện trưởng đặc biệt yêu cầu Tiểu Hồng tham gia. Cho nên mấy hôm nay nó theo đoàn đến Bắc Kinh. Nó vừa gọi điện về, nói được Mộng tiểu thư chiếu cố, thường chơi cùng Đinh Mỹ Đình, có lẽ không về nhanh được đâu ạ”

“Tiểu Phong, thằng bé này, vừa đi đã hơn hai tháng, thực sự làm cho mọi người trong nhà nhớ con đến chết. Này, con trai, con vừa về nhà đã nghĩ đến Tiểu Hồng, chẳng lẽ không phát hiện ra có gì không đúng sao?”

Giọng nói của Điền Phù mang theo một tia mừng rỡ, mập mờ trêu đùa Tiêu Thu Phong.

Có gì không đúng? Tiêu Thu Phong lắc đầu hỏi: “Con nhìn không thấy có gì khác cả, mẹ, có gì thế?”

Tiêu Viễn Hà vui mừng đi tới, cười nói: “Tiểu Phong, con đó, sao lại ngu như vậy. Con nhìn bụng Yên Nguyệt một chút đi”

Nói không sai, ánh mắt Liễu Yên Nguyệt rất dịu dàng, tâm trạng dịu dàng, đúng là không giống mọi người. Hơn nữa nàng mặc một chiếc váy rộng thùng thình che đi những đường cong mê người. Hình như đây không phải tính cách của nàng.

“Thằng bé này, còn không biết nữa, Yên Nguyệt có tin vui, ba tháng rồi” Điền Phù không nhịn được nữa, hưng phấn nói.

“Không chỉ vậy đâu, Phượng Hề cũng có tin mừng. Mấy hôm trước đi bệnh viện, bác sĩ nói Phượng Hề cũng đã có thai. Tiêu gia thật là có tin vui, tin vui”

Tiêu Thu Phong đúng là rất vui, kéo hai nàng lại gần, dán sát vào người các nàng, một cảm giác huyết mạch tương liên làm bọn họ đến gần nhau hơn.

Trước khi tiến quân đến Bắc Kinh, ông trời ban cho hắn những đứa con kéo, cả đời này hắn không việc gì phải hối hận, cũng không sợ hãi nữa.

Dù là mình, hay là vì Tiêu gia, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của hắn.

Khi mọi người đang hưng phấn, chỉ có mình Thiên Nhan Duyệt là có chút mất mát. Cuộc sống hạnh phúc này mặc dù cũng thuộc về nàng, nhưng nhìn xuống bụng, nàng có chút buồn. Tại sao nàng lại không có thai?

Mới làm mẹ lần đầu, Liễu Yên Nguyệt không còn kích tình như nửa năm trước, nhưng tình cảm của nàng, đã hòa vào huyết mạch, vĩnh viễn tồn tại.

“Ông xã, từ nay về sau, anh không chỉ có bố mẹ, có vợ, còn có con. Tất cả mọi người đều yêu anh”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.