Trận chiến này với Chánh Thái Huyền không có gì đáng mong đợi. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói đây chỉ là để tiết hận mà thôi. Điều này không thể trách Tiêu Thu Phong, chỉ là do bọn họ quá vô sỉ. Không ngờ lại dùng quỷ kế độc ác này, dám đối phó với Thiên Nhan Duyệt. Hắn không thể nào nhịn được.
Chánh gia ở trong một trang viện rất lớn và nổi tiếng trong khắp nước H. Nó nằm ở ngay trong thành phố Seoul. Lúc Tiêu Thu Phong đến đây, ở đây đã có rất nhiều người. Những người này đương nhiên là phóng viên các báo đài trên thế giới thường trú ở Seoul. Chuyện kinh động cả thế giới như thế này, bọn họ sao có thể không để ý chứ.
Tiệt Quyền Đạo của nước H đấu với võ thuật Trung Quốc, cuộc chiến giữa hai nhân vật siêu cấp đương nhiên càng được làng giải trí thế giới chú ý.
Chánh Thái Huyền đương nhiên cũng đã thu được tin tức này. Trận chiến này đối với hắn mà nói căn bản không thể nào khước từ.
“Xin lỗi, ngoại trừ anh, tất cả mọi người đều không được phép tiến vào. Xin mọi người trở về” Bởi vì Chánh Thái Huyền không chắc thắng nên ông ta chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt người quan sát. Như vậy dù có thất bại cũng có thể che dấu.
Mặc dù được mọi người xưng là đại sư nhưng Chánh Thái Huyền rất rõ ràng Tiệt Quyền Đạo chỉ là một môn võ thuật vật lộn mà thôi. So sánh với võ học bác đại tinh thâm của Trung Quốc thì kém hơn rất nhiều. Chỉ là điều này ông ta không thể nào nói ra được. Bởi vì đó là võ hồn của quốc gia, là tinh thần tượng trưng của quốc gia. Điều này đối với ông ta mà nói là một trách nhiệm.
Mọi người ở phía sau đều lớn tiếng phản đối. Bọn họ muốn trực tiếp đi vào xem. Nhưng thật không ngờ quyết đấu công khai lại trở nên ẩn giấu như vậy.
Tiểu Lục Tử một quyền đánh ra, chiếc cửa lớn đã bị đánh bay ra ngoài. Cửa lớn của Chánh gia đã bị đã bay. Lần này đến đây Tiêu Thu Phong không muốn khách khí. Không chỉ muốn đánh cho Chánh Thái Huyền tàn phế, còn muốn giẫm đạp lên tinh thần võ hồn của nước H, hủy diệt cả gia tộc này.
Mà tất cả là muốn làm cho kẻ đứng sau lưng biết.
Để cho bọn họ biết cường quyền chính là công lý.
Thiết Huyết vệ đội mạnh mẽ xông tới, Tiêu Thu Phong theo sát phía sau. Không cần người dẫn đường, mọi người vây quanh cũng đã xông vào. Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ này, những người vây xem càng thêm hưng phấn. Hôm nay nhất định sẽ có một vở kịch hay để xem.
Đối với bọn họ mà nói, người nước H có chịu nhục hay không cũng không có gì liên quan. Bọn họ chỉ cần tin tức càng thêm chấn động, càng thêm làm cho người xem chú ý mà thôi.
Tư Mã Lạc cũng theo sát mà vào. Hắn cũng rất vui mừng, sự cường hãn không nói đạo lý này, mạnh mẽ xông vào trang viện của người có lẽ chỉ có Tiêu Thu Phong mới dám làm.
Quả nhiên không có một ai thất vọng.
Tiêu Thu Phong không bảo Tiểu Lục Tử làm như vậy. Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Ở đây, chúng ta chỉ cần làm chuyện chúng ta muốn làm, không cần nói lý do”
Tiểu Lục Tử muốn đánh người nên rất không khách khí mà làm. Tiêu thiếu gia gọi hắn từ xa đến đây nên trong lòng Tiểu Lục Tử rất rõ ràng không phải đến nhà bạn bè mà phải khách khí.
Giờ phút này không ai cần biết bọn họ đúng hay sai, chỉ muốn biết ai mạnh ai yếu. Cứ đánh ngã một người còn có không ít người khen hay. Thân thủ của Tiểu Lục Tử trong mắt bọn họ đúng là thần kỳ.
Sau khi đánh ngã ba mươi mốt người, hơn trăm người đã tiến vào bên trong, căn bản không ai dám ngăn cản bọn họ nữa. Mà Chánh Thái Huyền đang lẳng lặng đứng ở đó.
Phía sau Chánh Thái Huyền là mấy chục đệ tử học Tiệt Quyền Đạo đang cầm côn cầm đao trong tay. Giờ phút này đang cẩn thận bảo vệ ông ta, cảnh giác đề phòng mọi người.
Chánh Thái Huyền không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn mọi người đang xông vào. Trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cao giọng mở miệng nói: “Các vị tự tiện xong vào nhà người khác, có biết tôi có thể báo cảnh sát bắt các người?”
“Chánh đại sư, đây là do ông không đúng. Chúng tôi chân thành muốn học hỏi. Nhưng ông lại che dấu. Là võ giả cao nhất của dân tộc Đại Hàn, sức hấp dẫn của ông hẳn nên làm cho mọi người chứng kiến mới đúng. Chẳng lẽ Chánh đại sư sợ kỹ không bằng người, sợ mất mặt mũi. Hay là sợ rằng không chịu nổi một kích?”
Lời này đương nhiên là do Tư Mã Lạc nói ra. Mặc dù lời không quá đáng nhưng lại hàm chứa rất nhiều ý. Giờ phút này hắn nói như vậy làm cho Chánh Thái Huyền không muốn cũng phải đánh.
Quả nhiên lời này của hắn khá vô sỉ nhưng đối với những người không phải ở nước H mà nói rất hợp ý. Bọn họ mặc kệ ai thắng ai bại, ai mất mặt, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt.
“Làm càn. Chánh đại sư được xưng là tông sư Đại Hàn Dân Quốc, Tiệt Quyền Đạo vô địch thiên hạ. Chỉ là đại sư từ bi không muốn so đo với các người”
Người này nói quá nhiều lời vô nghĩa. Tiểu Lục Tử vung chưởng tới. Lão Tử xem ai mạnh hơn, lão tử có thể đánh mày.
“Đây là võ đức của người Trung Quốc sao?” Chánh Thái Huyền có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng trước mặt ông ta mà đồ đệ bị đánh. Ông ta nếu không nói gì có lẽ sẽ bị coi là nhu nhược.
Tiêu Thu Phong đã tiến lên một bước, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Võ đức, Đại Hàn các người cũng xứng nói võ đức sao? Chánh Thái Huyền, người như ông vốn không xứng để tôi ra tay. Nhưng vì làm cho mọi người biết bộ mặt thật của ông, hôm nay tôi phải ra tay”
Lại một tên đệ tử định mở miệng. Nhưng còn chưa nói ra lời đã bị một đội viên Thiết Huyết vệ đội đá bay vào tường.
“Lão già này không có khí thế, có phải là hữu danh vô thực không?”
“Không phải đâu, đây là do Đại Hàn cố ý thổi phồng mà thôi. Chẳng lẽ là tu tâm tu thân, tu đến độ ngu ngốc sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Người ta xông vào tận nhà mình còn không ra tay, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Đám người vây xem lập tức xôn xao, nơi đây trở nên ồn ào.
“Thằng ranh, mày khinh người quá đáng. Hôm nay tao phải cho mày một bài học” Chánh Thái Huyền luôn được người tôn kính sao chịu nổi những lời sỉ nhục đó. Quán quân Tiệt Quyền Đạo năm năm liền của ông ta cũng không phải tùy tiện là có thể lấy được. Cắn răng, ông ta lạnh lùng quát: “Hôm nay, tao muốn nhìn xem rốt cuộc mày mạnh như thế nào?”
Mặc dù đã ép lão già này không có đường lui nhưng Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể Chánh Thái Huyền. Lão già này cũng không như lời đồn là chỉ biết Tiệt Quyền Đạo. Trong cơ thể ông ta có một loại lực âm nhu, hơn nữa ẩn dấu rất sâu.
Đây không phải là loại lực lượng mà Tiệt Quyền Đạo có thể sinh ra.
Vì gìn giữ vinh dự cả đời, Chánh Thái Huyền đã nhẫn nại. Nhưng giờ phút này ông ta đã không thể nào nhịn được nữa.
Đối với lời Chánh Thái Huyền nói, Tiêu Thu Phong không thèm để ý, cười nhạt nói: “Ông rất nhanh sẽ biết”
Khí thế tập trung, không khí lập tức thay đổi. Cao thủ tranh đấu người chưa động, khí thế đã đi trước. Người xung quanh từ từ tản ra, máy quay của rất nhiều phóng viên đã được bật lên.
“Chỉ cần ông có thể đỡ được ba chiêu của tôi, hôm nay tôi sẽ buông tha cho ông”
Sau khi Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói một câu đã làm tất cả mọi người trở nên chấn động. Khí thế lạnh lùng đó lập tức tăng vọt, Nhưng trong tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Tiểu Lục Tử đều cảm thấy lo lắng.
Tiêu Thu Phong chính là muốn dùng cách này để đả kích, dùng cách này để hủy diệt tinh thần. Nếu như lão già này không đỡ được ba chiêu của hắn, tin tức một khi được truyền ra đối với những kẻ đó không khác gì động đất.
Đây sẽ là một bóng ma, sau này tiến hành giết chóc sẽ làm cho bọn chúng biết thế nào nỗi sợ hãi thực sự.
Chánh Thái Huyền cho dù tu dưỡng tốt đến đâu, lúc này cũng rất phẫn nộ. Còn chưa động thủ, ông ta đã cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chánh Thái Huyền không dám chậm trễ, hai tay hợp lại, từ từ giơ lên. Một thủ pháp như Thái Cực đang được ông ta sử dụng. Tiêu Thu Phong trong lòng vừa động. Lão già này còn nói là Tiệt Quyền Đạo, nhưng không ai biết ông ta không ngờ lại âm thầm học trộm Thái Cực Quyền của Trung Quốc.
Chẳng qua ông ta có thể vận dụng lực lượng Thái Cực vào trong Tiệt Quyền Đạo làm cho người ta rất kinh ngạc. Điều này thực sự đủ để xưng là đại sư.
Chỉ đáng tiếc, tinh hoa mượn lực đả lực của Thái Cực Quyền Chánh Thái Huyền vẫn không học được. Nếu không khi ông ta đỡ một quyền đã không phải lui lại hơn ba bước.
“Chiêu thứ nhất.... chiêu thứ nhất” Bốn phía lập tức truyền đến những tiếng kêu sợ hãi.
Đường đường là võ giả đứng đầu Đại Hàn Dân Quốc không ngờ chỉ xứng đỡ ba chiêu. Điều này với ông ta mà nói chính là một nỗi nhục.
Tiêu Thu Phong cười nhạt, lực đạo của quyền vừa nãy đã thu lại ba phần. Hắn chỉ muốn thử uy lực của Thái Cực Quyền mà thôi. Nhưng thật không ngờ lại làm cho lão già này hy vọng.
Nếu như lực lượng của người đàn ông trước mặt này chỉ có như vậy, hôm nay ông ta vẫn còn hy vọng.
“Tốt lắm, vậy đỡ chiêu thứ hai của tôi”
Đao Tâm đã xuất hiện. Hai tay giơ lên, vung lên, hai đợt khí kình như sóng ngợn đã ngưng tụ thành đao. Chánh Thái Huyền mặc dù chưa đạt đến cảnh giới tông sư, nhưng ông ta dù sao cũng là người có kiến thức. Vừa nhìn thấy loại khí kình này, ông ta đã không còn ý chí chiến đấu, sợ hãi kêu lên: “Tiên thiên chi cảnh”
Mà ông ta cũng lập tức lui lại. Trong lòng ông ta rất rõ ràng mình không thể nào đỡ được tiên thiên chân khí công kích, chỉ có thể tránh.