Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên

Chương 5: Chương 5: Cao thu võ lâm




Editor: Hoa Hạ

CHƯƠNG 5: CAO THỦ VÕ LÂM

Lúc này, Trần Phàm chậm rãi mở mắt, nếu như có người chú ý tới, sẽ phát hiện hai mắt của hắn càng như bóng đèn, lóe ra ánh sáng. Qua một lúc lâu, trong mắt ánh sáng dần tiêu tán.

“Hư không luyện thể quyết quả là đệ nhất công pháp Trúc Cơ. Mình mới lần đầu tu luyện liền trực tiếp bước vào Trúc Cơ sơ kỳ. Với tốc độ này, nhiều nhất nửa năm có thể đột phá Thông Huyền chi cảnh” Trần Phàm cảm khái nói.

Hắn không phải không biết, trên trái đất tiến độ tu luyện nhanh như vậy, tuy có quan hệ với việc hắn chuyển thế trùng tu, nhưng cũng nói lên công pháp Đại Đạo tông Trúc Cơ là tuyệt đến cỡ nào.

Trần Phàm đứng dậy, đột nhiên run lên, thân thể phát ra âm thanh “Bùm bùm”, giống như rang cớm gạo vậy. Tay siết chặt nắm đấm, cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức mạnh.

Hắn đột nhiên đánh một quyền vào thân cây liễu. Cây liễu tức khắc rung động kịch liệt, lá liễu rơi rụng tứ tung.

Trần Phàm thu hồi nắm đấm, liền nhìn thấy quyền ấn lưu lại trên thân cây liễu với độ sâu chừng mấy tấc.

Cây liễu này có tuổi thọ chắc trên trăm năm, chất gỗ cực kỳ cứng rắn. Nếu quyền ấy đánh vào thân thể người, có khả năng xuyên thành cái động.

Phải biết, đây chỉ là hắn ngày đầu tu luyện, về sau theo gian sức mạnh sẽ càng tăng, một quyền đánh gãy cả cây liễu chắc không có vấn đề. Hơn nữa hắn chưa sử dụng chân nguyên trong cơ thể, đây chỉ mới thuần túy dựa vào sức mạnh thân thể.

'Hư không luyện thể quyết' không chỉ luyện khí, mà còn luyện thể, lúc này Trần Phàm đã là nữa bước siêu nhân rồi.

Trần Phàm lắc lắc đầu, so với đời trước một cái búng tay trong nháy mắt phá nát Thần Tinh, mấy tấc quyền ấn này thật không đáng nhắc tới.

“Vẫn phải tiếp tục tu luyện” Hắn than một tiếng, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua mặt hồ, mới phát hiện chính mình đã ở đây cả đêm, hắn chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, trái lại tinh thần còn rất sảng khoái.

Chỉ là bụng đặc biệt đói, dù sao cũng là thân thể phàm tục, còn chưa tới cảnh giới ích cốc. Một ngày một đêm không ăn cơm, làm sao không đói cho được.

Vỗ vỗ thân thể, hắn quyết định khao cho cái bụng xẹp lép một chầu.

Vừa ra khỏi rừng liễu, liền thấy ba người đi tới trước mặt.

Nữ tử một thân quần áo luyện công màu trắng, lão giả tầm 70 tuổi với trang phục đời Đường. Cuối cùng với sự quan sát nhạy bén, nhìn thấy một nam nhân vốc người lực lưỡng.

Một tổ hợp hết sức kỳ quái.

Đặc biệt là nữ tử buộc tóc đuôi ngựa với trang phục luyện công, dung mạo thanh tú, bộ ngực vểnh cao, dáng người cao gầy. Nhan sắc không kém Khương Sơ Nhiên chút nào, hơn nữa so với Khương Sơ Nhiên còn nhiều hơn mấy phần oai hùng.

Có điều Trần Phàm lúc này đang chìm đắm trong niềm vui sướng vì sự tiến nhanh trong tu luyện cũng không để ý quá nhiều, đưa mắt quét một cái liền rời đi.

Nhưng hiển nhiên ba người kia đều chú ý tới hắn.

Thời điểm gặp thoáng qua, nam tử lực lưỡng gắt gao nhìn hắn chằm chằm. Đợi Trần Phàm đi xa, quay đầu nhìn về phía lão giả, tựa như xin chỉ thị gì đó.

Ông lão lắc lắc đầu: “Chắc người trẻ tuổi đi thể dục, chỉ là trùng hợp”

...

Trần Phàm trên đường trở về căn hộ ở tiểu khu Bờ Hồ, hắn trước tiên tìm quầy hàng bán điểm tâm, ăn một bữa thật no. Sau đó đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, tiếp đến đi hiệu thuốc Đông y tìm một ít dược liệu. Khi về đến nhà, đã là buổi trưa.

Vào lúc này, nhận được điện thoại Đường di, giọng ôn nhu hỏi hắn buổi trưa có tới nhà ăn cơm hay không.

Vừa nghĩ tới sẽ gặp hai gương mặt lạnh Khương Hải Sơn cùng Khương Sơ Nhiên, Trần Phàm nhất thời đau đầu, tìm cớ nói mình muốn ôn bài để từ chối.

Cúp điện thoại, Trần Phàm đột nhiên nghĩ đến mẹ cha mình đến hiện tại chưa gọi điện thoại thăm hỏi hắn lần nào, hắn một mình đến Sở Châu học, làm cha mẹ không quan tâm?

“Cảm giác mẹ không thân thiết với mình bằng Đường di” Trần Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng rất nhanh, hắn liền vứt ý nghĩ này ra sau đầu.

Hắn vào bên trong hiệu thuốc Đông y, người tu tiên chỉ dựa vào tự thân tu luyện khẳng định rất là chậm, những dược liệu này ở trái đất, tuy rằng dược linh rất yếu, dược lực thì rất thấp, nhưng có còn hơn không.

Hắn cũng không cần dược đỉnh, điều chế linh tinh theo phương pháp rườm rà gì, chỉ cần bố trí một trận pháp, sau đó ngồi vào, đem dược liệu phân tán bốn phía của trận pháp. Thủ ấn quyết, kích hoạt trận pháp, từng luồng mùi hương trong các loại dược liệu sẽ bay lên, hướng về phía thân thể hắn hội tụ.

“Đoạt linh trận”

Một trong những trận pháp cơ bản nhất tại tu tiên giới, Trúc Cơ kỳ cũng có thể bố trí được.

Ý trên mặt chữ, chính là đoạt linh khí trong dược liệu dẫn ra, cung cấp cho chủ trận pháp tu luyện.

Trên vũ trụ tu tiên giới đã tồn tại không biết qua bao nhiêu vạn năm, đã sớm tìm ra vô số loại phương pháp hữu dụng. Làm gì như trong tiểu thuyết võ hiệp nào là nấu, nào là nướng, nào là chiên, giống xào rau thế, quá mệt mỏi.

Đoạt linh trận không những có thể đoạt lấy linh dược, mà còn cái gì linh tài, linh thạch, linh ngọc, thậm chí linh bảo linh khí đều có thể bị trận pháp này tướt đoạt tất tần tật.

Đương nhiên, điều này cũng cần xem tu vi cùng với trình độ người bày trận. Không hề nghi ngờ, Trần Phàm là đại tông sư trận pháp hạng nhất.

Tu luyện thẳng đến khi trời tối, hắn mới mở hai mắt ra.

“Chỉ tu luyện một buổi chiều, còn hơn hôm qua tu luyện cả đêm. Đáng tiếc không thể kéo dài lâu hơn” Trần Phàm nhíu mày. “Những dược liệu này hiệu quả bình thường như vậy, sao đắt thế? Tiền mẹ cho, đi hiệu thuốc Đông y liền bỏ ra thất thất bát bát. Dư lại chút tiền căn bản không có cách nào đủ để tu luyện thêm lần nữa”

Thật không chịu suy nghĩ một chút, thứ hắn mua là gì: Đương quy, Nhân sâm, Hoàng kỳ, Đông trùng hạ thảo tất cả đều là thuốc Đông y quý hiếm.

“Xem ra vẫn nên tới chỗ linh khí hội tụ hôm qua để tu hành” Trần Phàm hoàn toàn không ngờ tới, đường đường một đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, có một ngày lại rơi vào cảnh nghèo khổ đến như thế.

“Mẹ có tiền như vậy, sao không cho mình thêm ít tiền tiêu vặt. Ài” Hắn tràn đầy oán niệm.

Buổi tối sau khi ngủ một giấc, đến 5 giờ sáng, hắn liền bò dậy, một đường chạy tới nơi hôm qua để tu luyện.

Nhưng khi đến nơi, Trần Phàm ngạc nhiên phát hiện chổ mình lại bị người khác chiếm cứ.

Nữ tử tóc đuôi ngựa, mặc đồ luyện công trắng đứng dưới cây liễu cạnh Bờ Hồ đánh quyền.

Bên cạnh lão giả mặc Đường trang khi thoảng tằng hắng một cái, nói đôi lời chỉ điểm nữ tử. Ở một nơi khác, nam nhân lực lưỡng ngồi trên chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở ven đường, thời thời khắc khắc chú ý xung quanh.

Đây không phải ba người vào sáng sớm hôm qua sao?

Trần Phàm trong lòng nghi hoặc, đi lên phía trước. Đường trang lão giả liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý nữa, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm nữ tử đánh quyền.

Hôm qua Trần Phàm đi vội vàng, không quan sát kỹ, bây giờ vừa nhìn, nhất thời nhìn ra có gì đó không đúng.

Nữ tử đang luyện công dáng người cao gầy, dung mạo đẹp đẽ, thần thái hiên ngang. Đặc biệt lúc đánh quyền, giơ tay nhấc chân đều kỳ mỹ mạnh mẽ, eo thon nhỏ chỉ cần cơn gió có thể làm gãy, bộ ngực phát họa ra đường nét kinh tâm động phách, nhưng lại tóat ra cổ khí chất oai hùng.

Nhưng những điểm này không phải then chốt, then chốt ở chổ Trần Phàm nhìn thấy trong cơ thể cô gái có dấu vết của Chân nguyên.

“Lẽ nào cô ấy là tu tiên nhân?” Trần Phàm kinh ngạc vạn phần, hắn không nghĩ tới trên địa cầu cũng có thể gặp phải người tu tiên.

“Không đúng!” Nhìn kỹ, Trần Phàm phát hiện ra điều không đúng. “Cô ta Chân nguyên quá yếu, cô động quá mỏng, so với chân nguyên tu tiên nhân chân chính yếu hơn vô số lần. Lực lượng chân nguyên như thế, đừng nói triển khai phép thuật, một tấm phù lục* vẻ còn không ra nữa. Thân thể của cô ấy vận hành chiêu thức cũng chỉ có đơn giản mấy đường”

*phù lục: tức là bùa chú, bùa phép

Đứng nhìn nữ tử mặc trang phục luyện công đánh quyền pháp, cùng với một bên là lão giả mặc Đường trang từ khi nào đã không còn lên tiếng chỉ điểm nữa, Trần Phàm trong lòng như ngộ ra.

“Đây chính gọi là nội công?”

Kiếp trước Trần Phàm sinh ra ở Hoa Hạ, từ nhỏ đã xem các loại võ hiệp trên TV mà lớn lên, cư nhiên đã nghe nói qua võ học nội công** còn tồn tại.

** võ học nội công còn gọi võ công nội lực

Chỉ có điều bây giờ là thời hiện đại, đã quá rõ ràng trên ti vi kia võ công đều là thứ lừa người. Nhưng khi bước lên con đường tu tiên, hắn tình cờ suy tư, cái gọi là võ công nội lực, rất có khả năng chính là tu tiên công pháp phiên bản thu gọn.

Giống Trần Phàm vậy, mặc dù mới Trúc Cơ sơ kỳ, đơn thuần dựa vào thân thể có thể nâng nghìn cân, một quyền đánh xuyên qua tấm thép, một cước đá gảy đại thụ, nhún một cái bay cao mấy mét. Càng không cần nói đến chân nguyên trong cơ thể, đặt ở tiểu thuyết võ hiệp đã đủ là cao thủ võ lâm.

Mà nữ tử bím tóc đuôi ngựa nội lực hoặc chân khí hiện tại đẳng cấp kém rất xa Chân nguyên của tu tiên nhân.

Tương tự như so sánh giữa dầu diesel và xăng máy bay.

Võ giả là diesel, chỉ có thể vận hành xe tải trọng nhỏ. Tu tiên nhân là xăng máy bay, đủ để thúc đẩy phi cơ thậm chí hỏa tiễn! Tuy rằng đều là nhiên liệu, nhưng khác nhau một trời một vực.

Càng đừng nói tu tiên nhân theo tu vi tăng tiến, còn có thể triển khai các loại phép thuật, thần thông, pháp bảo, thậm chí điều động sức mạnh thiên địa.

Đều này Võ giả thuần túy không thể nào so sánh được.

Nghĩ thông suốt điểm này, rõ ràng cô gái này cùng tu tiên nhân chân chính chênh lệch biết bao.

Trần Phàm tâm thái thanh tĩnh lại, nhìn nữ tử đánh quyền một lát, không khỏi lắc lắc đầu.

Hắn lắc lắc đầu như thế, tóc bím đuôi ngựa đang đánh quyền kia lại không chịu nổi. Đã sớm thấy hắn một bên nhìn chằm chằm chính mình luyện công quả thực rất khó chịu, còn không ngừng lắc đầu, thật giống như quyền pháp của chính mình rất tầm thường.

Cô gái này cũng thuộc típ người kiêu căng tự mãn, lập tức thu hồi quyền pháp, nở nụ cười như có như không, đi tới trước mặt hắn nói:

“Lắc đầu là sao?cậu xem hiểu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.