Editor: Hoa Hạ
CHƯƠNG 18: NGẪU NHIÊN GẶP Ở QUÁN BAR
7 giờ tối ngày hôm sau, Trần Phàm sau khi ăn uống xong thì đi tới quán bar Coco.
Làng đại học nằm ở trấn nhỏ ngoại thành, bên trong có các trường như:
Đại học Sở Châu, Sư phạm Sở Châu, Học viện công trình Sở Châu, Học viện chức vụ Sở Châu... kỳ thực trung học Thường Thanh Đằng cũng coi như nằm trong phạm vi làng đại học, chỉ là nằm ở góc tương đối hẻo lánh. Quán bar ở trên đường gần với trung tâm.
“Nhìn quy mô quán bar Coco, ở trên con phố này có thể xếp vào ba vị trí đầu, hơn nữa mới 7giờ người đã nhiều như thế, quả nhiên làm ăn cực kỳ phát đạt“. Trần Phàm sờ sờ cằm.
Tiến vào quán bar, bên trong đúng là không có âm nhạc DJ đinh tai nhức óc hay những màng vũ điệu nóng bỏng như những nơi khác.
Âm nhạc nơi đây tương đối nhẹ nhàng, uống ít rượu cùng nói chuyện với bạn bè, nhìn mỹ nữ, nghe vài ca khúc của ca sĩ mới được nâng đỡ biểu diển, cho hết thời gian. Rất hợp khẩu vị giới trẻ và sinh viên đại học.
Hắn âm thầm gật đầu, ngăn một phục vụ lại hỏi:
“Này chị, tôi là em của Oánh Oánh tỷ, chị ấy bảo tôi tới”
Hắn dùng lý do là tối hôm qua Trần Oánh đã dạy. Phục vụ là cô gái có nét đẹp nhẹ nhàng, tuổi tác chỉ lớn hơn Trần Phàm một chút, có lẽ là sinh viên đại học đến làm thêm, nghe vậy sững sờ. Sau đó vui vẻ nói:
“Cậu là em Oánh tỷ? Nhìn đồng phục học sinh, chắc cậu đang học trung học”
“Mọi người gọi tôi là Tử Kỳ, cậu có thể gọi là Tử Kỳ tỷ, để tôi dẫn cậu tìm Oánh tỷ...”
“Tử Kỳ, có việc gì?” Một tên mặt mũi trắng bệch, mắt một mí, nhìn liền biết thời trẻ rất ăn chơi phù phiếm đi tới nghiêm nghị hỏi.
“A? Dương tổng!” Nghe tiếng gọi làm cho Tử Kỳ sợ hãi đến giật mình một cái, chặn lại nói. “Đây là em Oánh tỷ, đến tìm chị ấy”
“Vậy còn không mau dẫn hắn đi? Nhanh trở về, chậm trể làm lỡ việc tiếp đón khách rồi làm sao?” Dương tổng mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn dặn dò.
“Vâng” Tử Kỳ cúi đầu đáp ứng.
Chờ Dương tổng đi, cô nàng mới le lưỡi một cái nói: “Dương tổng là phó tổng của quán bar, nghe nói chổ dựa phía sau rất cứng, có cổ phần. Thường hay hô ba gọi bốn với nhân viên phục vụ, kém xa hòa khí Oánh tỷ”
Trần Phàm cười cười không lên tiếng.
Cô bé Tử Kỳ này hiển nhiên thuộc về loại không tim không phổi.
Đến văn phòng tổng giám đốc ở lầu hai, Oánh tỷ vẻ mặt mừng rỡ lôi kéo hắn dặn một trận, sau đó mới để Tử Kỳ dẫn hắn đi làm quen hoàn cảnh làm việc.
Công việc thường ngày của phục vụ rất đơn giản, đợi khách gọi món xong thì mang đồ nhắm rượu hoa quả lên bàn là được.
“Quán bar này có ba người không thể chọc đến, ngoại trừ bà chủ Oánh tỷ, chính là Dương tổng“. Tử Kỳ một bên dạy hắn, một bên nhắc nhở: “Phía sau Dương tổng nghe nói là Đông ca, là đại lão siêu lợi hại. Toàn bộ làng đại học này ông ta không gật đầu, không có cơ sở giải trí nào dám mở cửa, ngay cả Oánh tỷ cũng không dám chọc giận hắn”
“Cuối cùng là vai chính của quán bar gọi là 'Đinh Đinh tỷ', Oánh tỷ rất vất vả mới mời tới được. Nghe từng tham gia tuyển chọn siêu mẫu, ở Giang Nam xếp trong top hai mươi, có rất nhiều lão khách đều vì chị ta mà đến. Có điều Đinh Đinh tỷ tính khí rất xấu, thường hay giáo huấn nhân viên phục vụ, cậu hãy cẩn thận một chút“.
Trần Phàm gật gù, biểu thị biết rồi.
Sinh viên đại học đến bán Quán bar ở đây không giống khách chơi ở nơi khác, tầm bảy giờ tối là đi vũ trường, nên rất nhanh người đông như mắc cửi, Trần Phàm cũng bắt đầu bận rộn lên.
Dương tổng quả nhiên thích hô ba gọi bốn với nhân viên phục vụ, Trần Phàm động tác có hơi chậm tí, là bị ông ta tìm lý do mắng vài câu. Thậm chí Trần Phàm phát hiện Dương tổng không có việc gì liền quấy rối mấy phục vụ viên xinh đẹp, có cơ hội liền táy máy tay chân.
“Oánh tỷ sao lại để loại người như thế trong quán bar?” Trần Phàm nhíu nhíu mày, nhưng lại không nhiều lời, dù sao hắn cùng Trần Oánh chung quy cũng không quen thân cho lắm.
Trần Phàm mấy ngày này ban ngày đi học, buổi tối tới quán bar làm công, rất nhanh quen biết một số bạn bè làm chung.
Phần lớn phục vụ đều là học sinh ở phụ cận làng đại học, gia đình điều kiện không tốt, cho nên tới quán bar làm thêm. So với đám người kiêu ngạo tiểu công chúa tiểu thiếu gia ở trung học Thường Thanh Đằng kia, Trần Phàm thà cùng các cô tụ lại một chổ hơn. Chí ít các nàng sẽ không hở một tí là cho hắn mắt lạnh.
Hơn nữa bởi vì Trần Phàm trong quán rượu có tuổi tác nhỏ nhất, lại là em Oánh tỷ, mọi người tựa hồ cũng thích đùa giỡn, nhìn dáng vẻ xấu hổ của hắn. Điều này làm cho Dương tổng càng ngày càng thấy ngứa mắt.
“Động tác nhanh lên một chút, Tiểu Trần! Không thấy khách hàng bàn số bảy đang thúc giục sao?” Nhìn thấy Trần Phàm cùng một nữ phục vụ viên tụm đầu ghé tai, Dương tổng cau mày giáo huấn.
“Được rồi“. Trần Phàm quay đầu lại đáp một tiếng.
Tại cái quán bar này, nếu như nói kẻ bị mọi người ghét nhất là ai, không nghi ngờ chút nào đó chính là Dương tổng.
Nữ phục vụ viên cho hắn một ánh mắt an ủi. Trần Phàm bất đắc dĩ đứng dậy, bưng khai hướng về bàn số bảy đi tới.
Đến lầu hai, hắn đột ngột nghe được âm thanh tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ:
“Trần Phàm?”
Quay đầu nhìn lại, liền thấy một đám thiếu niên thiếu nữ ngồi ở ghế dài, một cô gái dáng vẻ kinh ngạc nhìn hắn, cô gái này đã lâu rồi không gặp, đó chính là Khương Sơ Nhiên.
“Cậu sao ở chỗ này?” Khương Sơ Nhiên đứng lên, ánh mắt bất định nhìn hắn.
“Sao vậy, Nhiên Nhiên, là bạn cậu?” Bên cạnh truyền tới âm thanh của một nam tử mang kính mắt gọng vàng, nhìn tương đối thành thục ôn hòa hỏi.
Khương Sơ Nhiên không khỏi sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó nói: “Cậu ta con của bạn mẹ tôi, cũng học lớp 12 ở trường“.
Nam tử kia gật gù, nói: “Tôi tên Lý Dịch Thần, là bạn của Nhiên Nhiên. Nếu đều là bạn học, nếu không có việc lại đây ngồi chơi chút?“.
“Không cần“. Trần Phàm nhàn nhạt từ chối.
Hắn ở thời điểm đầu tiên quay lại nhìn đã nhận ra được người kia là ai.
Lý Dịch Thần!
Là đại tình địch mối tình đầu ở kiếp trước của Trần Phàm, con trai Lý phó thị trưởng, Học trưởng hội học sinh. Tương lai cũng là bạn trai Khương Sơ Nhiên, sau đó hai người đồng thời thi đỗ đại học Trung Hải, song túc song phi.
Hơn nữa trong ký ức Trần Phàm, hắn và Thẩm Quân Văn bạn tốt.
Nhìn thấy Khương Sơ Nhiên dĩ nhiên bồi tiếp Lý Dịch Thần đến quán bar chơi, Trần Phàm trong lòng không hiểu sao lại nhiều hơn một tia không thích.
“Tôi còn có việc, các người cứ chơi đi“. Hắn nhàn nhạt nói gật đầu với Khương Sơ Nhiên, sau đó xoay người rời đi.
“Này, cậu chờ một chút!”
Khương Sơ Nhiên đứng tại chỗ, yên lặng một lúc lâu, trong mắt do dự không quyết, cuối cùng vẫn chạy theo gọi.
“Thần ca, tiểu tử này xem ra cùng Nhiên Nhiên tỷ có quan hệ không bình thường“. Một nam tử vóc người cao to ngồi bên cạnh Lý Dịch Thần lên tiếng nói.
Hắn là Mạc Tiểu Sơn, Phó học trưởng thể dục hội học sinh. Đang ngồi trên bàn căn bản đều là lãnh đạo Hội học sinh, vừa vặn hôm nay có chuyện vui nên tới đây chơi đùa một chút, Khương Sơ Nhiên cũng là cán bộ Hội học sinh, bị một đám người lôi kéo, không có cách nào mới đã đáp ứng đến, không nghĩ tới ở đây gặp phải Trần Phàm.
“Một tên làm công ở quán bar, Nhiên Nhiên sao có khả năng để mắt tới cậu ta” Một cô gái trang điểm xinh đẹp ngồi bên cạnh cười nhạo một cái lên tiếng nói.
“Chỉ là cậu nói Nhiên Nhiên nhà có điều kiện rất tốt, sao lại quen người như thế? Không biết có phải đi chơi ở nơi nào đó thì kết bạn“.
Cô gái nói xong đôi mắt không dấu vết quét Lý Dịch Thần một chút.
Cô nàng là Phó học trưởng văn nghệ Lâu Tiêu Tiêu, vẫn khá là thích Lý Dịch Thần. Bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải hủy hoại kình địch rồi.
Lý Dịch Thần mặt không cảm xúc, nhưng trong mắt lóe qua một tia mù mịt.
Khương Sơ Nhiên đi theo Trần Phàm xuống lầu, kéo hắn lại, nói: “Cậu sao tới quán bar này làm công? Mẹ tôi biết không? Cậu bỏ mặc việc học cùng tiền đồ của mình sao?”
Trần Phàm tựa như cười mà không cười nhìn cô nàng nói: “Cậu cũng biết thành tích của tôi, cậu cho rằng tôi liều mạng nổ lực học một năm này, có thể bù đắp được kiến thức trước đây sao?”
Khương Sơ Nhiên vì câu nói đó mà lúng túng.
Lúc đó trước mặt Khương Hải Sơn, Trần Phàm đã nói, hắn ở Tứ Thủy xếp hạng thứ 500, ở trung học Thường Thanh Đằng là đếm ngược. Thành tích như vậy, dù cho liều mạng ôn tập, nhiều nhất xếp trên 200.
“Còn nữa, tôi chỉ làm việc hai giờ mỗi buổi tối, coi như trải nghiệm cuộc sống, sớm đi vào xã hội. Đường di mà biết cũng sẽ không nói gì“. Hắn còn đang nói, đám bạn trên lầu đã gọi Khương Sơ Nhiên ầm ĩ.
Trần Phàm lấy tay cô nàng đang kéo y phục ra, nói:
“Bạn gọi cậu kìa, cậu nhanh đi, tôi cũng phải làm việc“.
Nói xong bưng khay xoay người rời đi, chỉ để lại Khương Sơ Nhiên đứng yên chỗ cũ, không biết muốn cái gì.
Vào lúc này, trên lầu lại truyền tới tiếng kêu réo, cô quay đầu lại nhìn. Thấy bọn Lý Dịch Thần ở lầu hai đang nhìn mình, chỉ có thể giậm chân một cái, sau đó xoay người lên lầu.
Rời đi, nhưng cảm giác trong lòng nàng dường như đã mất một thứ gì đó.
Trần Phàm ở Hoàng Gia giải trí KTV đại phát thần uy, cùng Trần Phàm bưng khay bận rộn phục vụ bị người la mắng là cùng một thể. Phảng phất nói cho cô biết, đây mới là hiện thực, bất luận Trần Phàm đã dũng mãnh ra sao, chung quy vì cuộc sống cũng phải cúi đầu.
Khương Sơ Nhiên đi tới lầu hai, thấy mọi người đều không nói một lời, đặc biệt là Lý Dịch Thần ánh mắt sâu thẳm, không khỏi trong lòng run lên. Tỏ vẻ tươi cười nói: “Quên đi, mặc kệ hắn. Chúng ta tiếp tục uống“.
“Đúng đó, hà tất để tên làm công quấy rầy hứng thú của chúng ta” Mạc Tiểu Sơn vỗ bàn một cái, nói: “Tới đây, Khương đại mỹ nữ, nhưng cậu phải kính Thần ca một ly, lần này cũng nhờ Thần ca, nếu không Hội Học Sinh làm sao có thể dễ dàng nhận được tài trợ mười vạn tệ chứ“.
“Được, tôi kính Dịch Thần một ly” Khương Sơ Nhiên nâng chén mời. Nhưng trong lòng than nhẹ một tiếng:
'Thôi đi, mình cùng cậu ta chung quy vẫn là người của hai thế giới'