Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên

Chương 15: Chương 15: Võ đạo tông sư




Editor: Hoa Hạ

Trần Phàm hài lòng rời khỏi Viện điều dưỡng Vân Vụ sơn.

Ngụy lão biết về giới võ đạo nhưng kỳ thực tin tức cũng không nhiều, ông ta chung quy không chính thức là người trong giới, tập luyện võ công là do gia tộc truyền thừa và cảm thấy hứng thú mà thôi.

Theo như ông nói, võ đạo có lịch sử lâu đời, có thể từ ngàn năm trước. Nghe nói là từ đạo giáo hoặc môn phái ẩn thế nào đó truyền ra công pháp Luyện khí, sau đó bị người trong giới võ đạo lượt bớt và đập đi xây lại, mới sáng chế thành các công pháp tu luyện nội kình và quyền thuật khác nhau.

Giới võ đạo hưng thịnh nhất là vào cuối nhà Minh đầu nhà Thanh.

Lúc đó vỏ giả xuất hiện lớp lớp, cao thủ như mây. Sau đó súng đạn xuất hiện, võ đạo bắt đầu suy tàn, hiện tại vỏ giả cấp đại sư có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Võ giả tổng cộng chia làm ba cảnh giới:

Ngoại kình, Nội kình và Hóa cảnh.

Thế gian phần lớn Võ giả đều ở cảnh giới ngoại kình, ưng trảo công, hồng quyền, quyền cước... đều thuộc về công phu ngoại kình, chỉ là vận dụng sức mạnh thân thể và cơ bắp, so với người bình thường chênh lệch không lớn.

Mà đến nội kình, vô cùng thưa thớt. Chỉ có một số ít gia tộc hoặc môn phái đỉnh cấp còn bảo lưu công phu nội kình để truyền thừa.

Nội kình lại chia làm 'Nhập môn, Tiểu thành, Đại thành, Viên mãn' bốn cái cảnh giới nhỏ, Ngụy lão hiện đạt nội kình đại thành.

Nội kình rất khó tu luyện, lấy Ngụy Tử Khanh làm ví dụ, cô từ nhỏ đã theo gia gia tu tập Ngụy gia công pháp, đến hiện tại hơn hai mươi tuổi chỉ mới nhập môn, Tiểu Thành chưa thể đạt được.

Không nói toàn bộ Hoa Hạ, ở Giang Nam Võ giả nội kình cũng có mấy nhà mà thôi.

Sở Châu ngoại trừ Ngụy lão và cháu gái, còn có quán chủ võ quán Uy Thịnh ở trung tâm thành phố là người tu thành nội kình, nhưng tu vi quá thấp, không lọt vào mắt Ngụy lão.

Cho là đã tu thành nội kình, cũng không ngăn được người bình thường cầm khẩu súng. Khổ tu mười năm, không bằng luyện súng ba ngày, võ đạo có thể nào không sa sút?

Nhưng Ngụy lão lại nói, công phu nếu như luyện đến nội kình đỉnh cao hoặc là cấp độ hóa cảnh, vậy thì hoàn toàn khác.

Hóa cảnh tông sư có cương khí hộ thể, thậm chí có thể chống được súng đạn.

Có điều tông sư quá ít, Trần Phàm là tông sư thứ hai mà ông ta tận mắt thấy trong vòng tám chín mươi năm qua.

“Ngoại trừ Hóa cảnh, Ngụy lão còn nhắc tới, nghe nói trên Hóa cảnh còn có một cấp độ, gọi là Thần cảnh, có đủ loại uy năng khó mà tin nổi. Có điều cái cảnh giới kia rất mờ mịt, chỉ trong truyền thuyết, nghe nói chứ chưa ai thấy tận mắt” Trần Phàm âm thầm suy tư.

Nếu như nội kình tương đương Trúc cơ kỳ, Hóa cảnh là Thông huyền kỳ, vậy Thần cảnh nên chính là Thần hải kỳ.

Sau khi đến Thần cảnh, dù cho không bằng công pháp tu tiên, nhưng các loại thần thông sẽ tự động sinh ra. Vào lửa không cháy, đạp nước mà đi, hắn từ từ hiểu ra. Thật khó mà tưởng tượng được, kỳ thực những đặc tính đó chỉ có ở tu tiên nhân mà thôi.

Có điều Hóa cảnh đã ít ỏi như vậy, Hoa Hạ rộng lớn cũng chỉ có mấy người, huống chi là Thần cảnh đây.

Trần Phàm lắc lắc đầu, như thế thật là huyền ảo quyết định không nghĩ nữa. Khả năng có người đã từng đạt đến, nhưng còn sống đến hiện tại hay không đều chưa ai biết.

Ngoại trừ biết được một ít tin tức của giới võ đạo từ Ngụy lão, Trần Phàm còn nhận được quà tặng của Ngụy lão sau đó rời đi.

Một chiếc chìa khóa biệt thự giữa sườn núi ở Vân Vụ sơn.

Dựa theo ý của Ngụy lão, đây là quà được tặng của đứa con vô dụng đưa lại cho ông, nhưng đã bảy tám mươi tuổi, ông làm gì còn hứng thú đi hưởng thụ biệt thụ giữa sườn núi. Hơn nữa tay chân của con trai lại đắc tội Trần Phàm, chiếc chìa khóa này coi như đưa cho hắn bồi tội, cũng xem như thù lao chữa trị.

Nếu như bình thường khẳng định hắn liền muôn vàn chối từ, tất cả đều không nhận. Thế nhưng Trần Phàm đã không còn là Đại tu sĩ Độ kiếp kỳ nữa, lại đang sống trong một thế giới vật chất được gọi là địa cầu, hắn dĩ nhiên sẽ không thể nào từ chối.

Dưới cái nhìn của hắn, bản thân sửa chữa Ngụy thị tâm pháp cùng mười viên tiểu Bồi Nguyên đan đủ để chữa khỏi thương thế Ngụy lão, hơn nữa đem tu vi của ông ta đẩy cao thêm một tầng, có cơ hội dòm ngó Hóa cảnh. Chỉ hai thứ này, nhận một tòa biệt thự cũng tạm xem như bù đắp.

Huống chi, hắn nhận nhân tình này, ngày sau sẽ trả lại gấp bội.

Đây chính là sự tự tin của Độ Kiếp tiên tôn.

...

Ngồi ở lương đình hóng gió, nhìn thấy bóng lưng Trần Phàm đi xa, Ngụy Tử Khanh nhíu mày nói:

“Gia gia, có phải ông tặng quà quá quý rồi không. Chiếc chìa khóa đó là của căn biệt thự tốt nhất 'Vân Vụ sơn trang', giá thị trường hơn ba ngàn vạn. Một hào môn ở Sở Châu đưa cho chú ba, chú ba lại hiếu kính cho ông, dì Tử Bình nhiều lần đánh tiếng, ông cũng không cho”

“Cậu ta chữa khỏi thương thế cho ông, nhưng dù là quốc thủ trung y, chỉ trăm vạn là được, lần trước ngự y Yên Kinh cũng xem cho ông, không chửa được, chỉ thu 10 vạn. Đáng để tặng một căn biệt thự mấy ngàn vạn sao?”

Cô thật sự không nghĩ ra, cái này cho quá nhiều rồi.

“Cháu không hiểu, chỉ quyển Ngụy thị tâm pháp giá trị đã là vô lượng rồi” Ngụy lão con mắt híp lại, ngồi ở trong đình, toát ra vẻ là một lão hồ hy mưu tính thành công đắc ý nói.

“Đặt ở cổ đại, với một quyển công pháp nội kình này, thì vạn lạng vàng cũng không mua được, đủ để truyền gia lập đại, thành lập một gia tộc kéo dài trăm năm”

“Huống chi, cháu căn bản không biết một vị Tông sư võ đạo đại diện cho cái gì” Ông ta nói, trong câu nói toát ra vô vàng ý sâu xa chờ khai diễn.

“Võ đạo tông sư?” Ngụy Tử Khanh hơi nghi hoặc. “Ông trước đã cùng cậu ta nói rồi mà, Hóa cảnh tông sư hiện tại rất ít, còn có thể chống được súng lục, nhưng chỉ là truyền thuyết, có thể chống lại súng lục hay không còn chưa biết. Dù cho chống được thì đã sao? Khoa học kỹ thuật phát triển như thế, chịu súng lục, vậy có chịu được súng trường, súng máy, Tank đại pháo thậm chí máy bay đạn đạo sao?”

“Chúng ta đã điều tra Trần Phàm, xuất thân bình thường, cha cậu ta chỉ là quan nhỏ ở Tứ Thủy, không có bối cảnh. Vì là tông sư thì ông muốn qua lại cậu ấy sao?”

Ngụy lão đã đến địa vị này, đã sớm điều tra tất cả về Trần Phàm, chỉ có Vương gia ở cấp độ quá cao, bọn họ không tra được.

“Không phải đơn giản như cháu nghĩ đâu” Ngụy lão lắc lắc đầu nói.

Ông quay sang nhìn cháu gái xinh đẹp của mình.

Tất cả con cháu trong nhà, đứa cháu này ở bên cạnh nhiều nhất, cũng là đứa duy nhất nhận được truyền thừa công phu của ông. Những đứa khác kiếm tiền khó khăn kiếm tiền, làm quan khó khăn làm quan, hưởng lạc khó khăn hưởng lạc, có ai nguyện ý khắc khổ tu hành võ công đây?

Ngụy lão suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là hướng về đứa cháu này giải thích một chút, để cho nó hiểu được nỗi khổ tâm của mình.

“Cháu nghe qua Diệp Nam Thiên chưa?” Ngụy lão nghiêm mặt, hỏi.

“Diệp Nam Thiên? Quân khu Yên Kinh?” Ngụy Tử Khanh ngoẹo cổ, suy nghĩ một chút nói.

“Không sai, chính là ông ta. Cháu có thể không biết, ông ta cũng là một Tông sư võ đạo tuyệt đỉnh” Ngụy lão gật gật đầu nói.

“Thế sao?” Ngụy Tử Khanh nói xong miệng há to, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ khó tin.

Cô tuy không phải quân nhân, nhưng cha cô ở trong quân đội, rất nhiều bạn bè cô có thân thích là người trong quân đội, dĩ nhiên đã nghe qua uy danh Diệp Nam Thiên.

Diệp Nam Thiên!

Thiếu tướng quân khu Yên Kinh, Tổng huấn luyện viên Đại đội đặc chủng quân khu Yên Kinh, một nhân vật huyền thoại chân chính.

Cô hầu như là từ nhỏ đã nghe chuyện xưa của Diệp Nam Thiên mà lớn lên.

Ở trong câu chuyện xưa, Diệp Nam Thiên gần như bách chiến bách thắng.

Truyền thuyết kể rằng, ở rừng mưa Đông Nam Á, ông ta chỉ bằng một đao có thể đánh giết cả trung đội đặc chủng được vỏ trang đầy đủ ở vùng núi nước Z.

Truyền thuyết ông ta đã từng một mình thâm nhập biên cương, phá huỷ cả căn cứ của quân địch.

Truyền thuyết ông ta huấn luyện bộ đội đặc chủng tại nhiều lần tỷ võ đều đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dù cho là đứng đầu quân đội đặc chủng ở nước ngoài khi tranh tài cũng không rơi xuống hạ phong.

Truyền thuyết...

Ông quả thực là chiến thần hóa thân, một mình ép sáu đại quân khu không dám ngẩng đầu lên.

Đặt ở cổ đại, nhân vật như vậy chính là Lữ Bố hay Trương Phi, giống như câu 'vạn phu không bằng dũng tướng'!

“Lẽ nào những chuyện xưa của Diệp Nam Thiên đều là sự thật?” Ngụy Tử Khanh không thể tin tưởng nhìn gia gia nàng.

Cô vốn tưởng rằng chỉ là người quen thuộc quân đội khoác lác, nói ngoa thôi. Người bình thường sao có khả năng một mình cầm đao giết mấy mươi lính võ trang đầy đủ, hơn nữa còn là tinh anh nhất của bộ đội đặc chủng ở vùng núi Z Quốc?

Không nghĩ tới Ngụy Phó gật mạnh đầu nói: “Không những thật, hơn nữa ông ta so với cháu nghĩ còn cường đại hơn. Cháu biết đến chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện xưa, ông ta còn làm được nhiều chuyện không thể tưởng tượng nỗi”

“Bằng không sao được gọi 'Quốc chi tướng tài', sao có thể ép những quân khu khác không thể ngẩng đầu lên đây?”

Nhắc tới Diệp Nam Thiên, Ngụy Phó không khỏi cảm khái vị anh hùng này ngàn vạn lần.

“Tông sư võ đạo thật sự đáng sợ như vậy?” Ngụy Tử Khanh không muốn tin tưởng, nhưng gia gia nàng đều khẳng định, cô tựa hồ không thể không tin.

Trước đây cô cho rằng võ chỉ là vì theo tâm nguyện của ông, nên theo luyện cho vui mà thôi. Cô không thích như tiểu bối nhà khác chỉ ăn chơi chè chén, tình nguyện bồi tiếp gia gia mỗi ngày khá buồn tẻ nên thấy luyện võ cũng rất thú vị, chí ít có thể cảm giác được bản thân tiến bộ.

Nhưng gia gia hiện tại nói cho cô biết, thế gian này có tồn tại võ giả lấy một địch một trăm, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng có võ trang đầy đủ.

“Tông sư võ đạo dĩ nhiên không đáng sợ, nhưng Tông sư võ đạo được quốc gia trang bị võ trang đầy đủ sẽ thật sự rất đáng sợ.” Ngụy Phó suy nghĩ sâu xa nói.

Được ông nhắc nhở, Ngụy Tử Khanh đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong lòng không khỏi sinh ra lạnh lẽo.

Giả như Hóa cảnh tông sư có nội kình hộ thể chống đỡ được súng lục, mà còn mặc vào mấy tầng áo chống đạn đặc chế, như thế có phải có thể chống đỡ súng trường thậm chí súng máy không? Nhân vật như vậy, ở trên chiến trường nhanh như tuấn mã, di chuyển như gió, lại không sợ súng đạn, một người như vậy có thể sánh ngang một nhánh bộ đội đặc chủng quy mô nhỏ à.

Nếu đúng như vậy, Diệp Nam Thiên sáng tạo đủ loại kỳ tích khó mà tin kia, cũng còn nghe được.

Nhân vật như vậy, ở trên chiến trường, chính là một cỗ máy giết chóc thuần túy.

“Không chỉ Diệp Nam Thiên, còn nhớ chú Võ ở nhà Tiêu ca ca của cháu không?” Ngụy lão tựa hồ muốn xoá sạch nghi ngờ của Ngụy Tử Khanh, hỏi.

“Nhớ” Ngụy Tử Khanh thoáng có chút ngượng ngùng gật gù.

“Cậu ta cũng là Tông sư võ đạo” Ngụy lão lại ném thêm một quả bom hạng nặng nữa cho cô nàng.

Lần này, Ngụy Tử Khanh đã triệt để biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.