Ngày mười chín tháng bảy, Phong Hàn mang theo Mạc Khanh Vân đến Ôn phủ dự tiệc.
Trong Ôn phủ vô cùng náo nhiệt, Mạc Khanh Vân có lẽ là lâu lắm rồi không gặp nhiều người như vậy, nhất thời có chút không quen.
Ôn Tu Văn và nhi tử ở ngoài cửa nghênh đón khách nhân, nhìn thấy Phong Hàn tới liền vội vàng tiến lên đón, “Cung nghênh Vương gia, Vương phi“.
“Ôn Tương Ngôn không cần đa lễ, hôm nay lễ tiết có thể bỏ qua“. Phong Hàn đưa tay nhẹ đỡ Ôn Tu Văn một cái.
Ôn Tu Văn nghe Sở Vương nói như vậy thì chợt sửng sốt, trong lòng nghĩ có phải vì quá ít tiếp xúc với Sở Vương hay không, sao lại có cảm giác Sở Vương cùng với trước kia có chút không giống nhau.
“Đa tạ Vương gia“. Ôn Tu Văn đứng lên lui về phía sau, “Vương gia, Vương phi mời vào trong“.
Phong Hàn gật đầu định đi vào, nhìn thấy người an tĩnh đứng một bên, liền nói: “Vị này chắc là lệnh công tử“.
Ôn Tu Văn nhanh chóng gật đầu, Ôn Vĩnh Kiệt nghe Sở Vương nhắc đến mình liền bước lên chào hỏi: “Ôn Vĩnh Kiệt bái kiến Vương gia, Vương phi“.
Phong Hàn xua xua tay, “Ôn công tử, mời đứng lên“. Phong Hàn thấy Ôn Vĩnh Kiệt đứng dậy, lại nhìn về phía Ôn Tu Văn nói: “Đã sớm nghe danh Ôn Tương Ngôn công tử tuấn tú lịch sự, hôm nay vừa thấy tin đồn quả nhiên không sai“.
Ôn Tu Văn cười lắc đầu: “Đa tạ Vương gia đã khen, khuyển tử sẽ đưa Vương gia và Vương phi vào phủ“.
Ôn Vĩnh Kiệt nghiêng người mời Phong Hàn và Mạc Khanh Vân vào cửa, tất cả khách nhân bên trong nhìn thấy họ liền hành lễ. Ôn Vĩnh Kiệt dẫn bọn họ đến thính đường nghỉ ngơi, đây là nơi chuẩn bị riêng cho các vị hoàng tử, hôm nay không chỉ có Phong Hàn tới, chỉ là lúc này hắn là người đầu tiên đến mà thôi.
“Vương gia, có yêu cầu gì cứ việc phân phó là được“. Ôn Vĩnh Kiệt thấy Phong Hàn và Mạc Khanh Vân ngồi xuống thì nhanh chóng mở miệng.
Phong Hàn gật gật đầu: “Có thể hỏi Ôn công tử một chút việc riêng không?”
Ôn Vĩnh Kiệt tuy rằng rất khó hiểu, nhưng cũng không thể từ chối nói: “Vương gia mời nói“.
“Năm nay chính là kỳ thi mùa thu mỗi ba năm, Ôn công tử chắc là có tham gia chứ?“. Phong Hàn hỏi thật ra lại là câu khẳng định, phỏng chừng vị Ôn công tử này chắc chắn sẽ tham gia.
Quả nhiên Ôn Vĩnh Kiệt gật đầu: “Bẩm Vương gia, học sinh sẽ tham gia kỳ thi mùa thu“.
“Vậy trước hết chúc Ôn công tử đỗ cao trung“.
“Mượn cát ngôn của Vương gia, học sinh chắc chắn sẽ làm hết sức mình“. Ôn Vĩnh Kiệt thấy Phong Hàn không có phân phó chuyện gì khác chỉ có thể bái lui, “Vương gia, học sinh ra ngoài trước, nếu có việc cứ phân phó cho hạ nhân“.
Phong Hàn gật đầu nhìn Ôn Vĩnh Kiệt đi ra ngoài, Mạc Khanh Vân cầm ly nước trà hạ nhân vừa dâng lên đưa cho hắn, “Vương gia hình như rất xem trọng vị Ôn công tử này“.
“Xem như là vậy, Ôn Tương Ngôn công tử tất nhiên là không tệ“. Phong Hàn nhận chén trà từ Mạc Khanh Vân, nhấp một ngụm. “Khanh Vân, hôm nay Đại hoàng tử cũng sẽ đến, nếu hắn có nói gì em cũng không cần để ý, nếu không cao hứng cứ việc phản kháng lại, có ta ở đây“.
Mạc Khanh Vân cong cong khóe miệng, “Vương gia không cần phải lo lắng, Khanh Vân tự nhận nội tâm rất bình tĩnh, không sợ lời đồn đãi“.
“Rất tốt“. Phong Hàn thích nhất tính tình này của Mạc Khanh Vân.
Phong Hàn còn định nói gì đó, bên ngoài Ôn Vĩnh Kiệt đã đưa Lục hoàng tử đến. Phong Hàn đối với vị Lục đệ này cũng không quá quen thuộc, kiếp trước cũng chưa từng thân cận nhiều. Lục hoàng tử nhỏ tuổi, chỉ nghe nói hắn tính cách ngay thẳng hoạt bát. Tuy rằng Hoàng thượng không quá xem trọng việc kế vị của hắn, nhưng rất yêu thích tính cách của Lục hoàng tử, đại khái là bởi vì vị Lục hoàng tử này rất ngọt miệng.
“Nhạc Dật bái kiến tứ ca, tứ tẩu“. Phong Nhạc Dật tiến vào phòng liền hành lễ với Phong Hàn và Mạc Khanh Vân, quy quy củ củ đợi Phong Hàn cho đứng lên.
Phong Hàn giơ giơ tay: “Lục đệ không cần đa lễ, tùy ý là được, lại đây ngồi đi“.
Phong Nhạc Dật đứng lên liền cười đi đến ngồi xuống bên dưới Phong Hàn, “Lâu rồi không gặp tứ ca, hôm nay gặp lại có chút thân thiết“.
# Hết chương 26