Đội ngũ đón dâu đi dạo một vòng dọc theo đường phố Nhược Thành, nhưng tân vương phi này là nam nhân, càng là của hồi môn gì cũng không có, bá tánh hai bên đường đã sôi nổi bàn tán.
Phong Hàn nhịn xuống không quay đầu lại, cho dù có quay lại thì cách một tầng cổ kiệu cũng không nhìn thấy được người, không biết Mạc Khanh Vân nghe những điều này có bao nhiêu khó chịu, tại sao kiếp trước mình lại là một tên hỗn trướng như vậy chứ.
Phong Hàn thấy âm thanh người xem náo nhiệt bên đường không giảm, lửa trong lòng càng lớn, hơi dừng kéo Tuấn Vũ mã dừng lại, thân tín của hắn - Phù Ngọc Sơn cùng đến đón dâu nhìn thấy động tác này của Vương gia liền chạy nhanh đến nghe hắn phân phó.
“Ngọc Sơn, vòng về Vương phủ“.
Phù Ngọc Sơn gật gật đầu, đội ngũ bắt đầu đổi hướng về phía tấm biển Sở Vương phủ vừa mới đổi không lâu.
Trong vương phủ lại bố trí vô cùng náo nhiệt, khách khứa đã ngồi đầy sảnh ngoài hậu đường, lão quản gia An Hoài vô cùng cao hứng, ông là lão nhân ở Lạc phủ mẫu gia của Đức phi, nghe Đức phi dặn dò vẫn luôn quản lý vương phủ, lúc này thấy Phong Hàn thành hôn, ông thật thổn thức đến muốn khóc.
Đội ngũ đến cửa, Phong Hàn xuống ngựa đi về phía cỗ kiệu, người xem náo nhiệt xung quanh cũng đều an tĩnh xuống.
Hỉ nương cười nhìn Phong Hàn gõ cửa kiệu, tiến lên mở cửa kiệu, vén rèm lên.
Nam tử thành hôn không chú ý tập tục che mặt, bởi vậy Mạc Khanh Vân chỉ mặc hỉ phục, đầu đội mũ Vương phi, Phong Hàn liền động tâm không thôi đi lên trước vươn tay, Mạc Khanh Vân dừng lại một chút rồi đặt tay trái mình vào trong bàn tay phải đang mở ra của Phong Hàn.
Lúc Mạc Khanh Vân được dắt ra, mọi người hít vào một hơi, chỉ thấy vị Vương phi này mặc một bộ trang phục đỏ, tóc đẹp được búi lên, như chi lan ngọc thụ, trời quang trăng sáng, đứng bên Phong Hàn vậy mà lại rất xứng đôi.
Phong Hàn nắm tay Mạc Khanh Vân vào cửa, các khách nhân cũng đứng dậy nghênh đón tân nhân, Hoàng thượng đi cùng Hoàng hậu và Đức phi ngồi trên chủ vị, nhìn hai người khó có được chút ý cười.
Mạc Khanh Vân được đưa đến tân phòng mới thoáng thả lỏng, ngồi trong gian phòng được bố trí vui vẻ, mơ hồ truyền đến âm thanh náo nhiệt bên ngoài, trong lòng Mạc Khanh Vân có chút hoảng loạn, không biết ý nghĩ của Phong Hàn, làm y có chút không biết xử sự như thế nào.
Bên ngoài, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Đức phi đã rời đi, Đức phi muốn ở lại thêm một chút nhưng nàng cũng không còn cách nào, chỉ đành gật đầu với con trai mình rồi rời đi.
Phong Hàn cầm chén rượu uống với đám quan viên bên ngoài một ít, hôm nay dù sao cũng là đại hỷ của hắn, kiếp trước mình có lẽ không vui, nhưng lúc này có chút sung sướng.
Thôi Bác Hậu bưng chén rượu đứng lên kính Phong Hàn một ly, “Vương gia, tiểu nữ làm phiền Vương gia chiếu cố nhiều hơn“. Hôm nay là hỉ sự, Thôi Bác Hậu cũng không sợ Phong Hàn mở miệng nói gì, tuy nói Thôi Phàm Mộng là nữ tử, nhưng Thôi gia thật sự rất yêu thương nàng.
Phong Hàn trong lòng cười lạnh, trên mặt không biểu lộ gì, cũng không trả lời, làm Thôi Bác Hậu nhất thời không hiểu rốt cuộc thì Phong Hàn có ý gì, chỉ là chuyện lòng người trong nhà, ông ta cũng không tiện quản nhiều, chỉ xem thủ đoạn sau này của con gái ông ta là được.
Hậu viện, Thôi Phàm Mộng ngồi trong phòng với vẻ mặt oán niệm, nàng là thiếp, ngày thành thân còn chưa được lộ mặt đã bị đưa vào trong viện này, trong lòng nghẹn khuất vậy mà lại bị một người đàn ông đè ép một đầu.
Bên ngoài náo nhiệt liên tục đến hoàng hôn, đến lúc dần dần nghe không được âm thanh nữa, Mạc Khanh Vân vẫn không nghe động tĩnh gì nên có chút bất an, đứng lên đi vài bước, hình như bên ngoài có người, nghe tiếng động nên gõ gõ cửa rồi bước vào.
“Vương phi, có gì phân phó ạ?”
Mạc Khanh Vân nhìn người tới có chút không chắc lắm, Nguyên Tân nhanh chóng mở miệng nói: “Tiểu nhân là Nguyên Tân, đi theo bên cạnh Vương gia nhiều năm, Vương phi có việc gì cứ an bài ạ“.
Mạc Khanh Vân gật gật đầu, nhìn nhìn bên ngoài, có chút không xác định hỏi: “Bên ngoài tan tiệc rồi“.
Nguyên Tân cười gật gật đầu, Mạc Khanh Vân có chút ậm ừ không biết mở miệng như thế nào. Y là một nam nhân, nói những lời này như là đang tranh giành tình cảm, nhưng mà y muốn biết đáp án.
“Vậy... vậy Vương gia đi tiểu viện tử bên cạnh sao?”
# Hết chương 6
===