“Tôi đã nháo đến độ thanh danh nát bấy, giờ mà không chịu thay đổi chẳng lẽ tôi phải đợi người ta xách cà chua với trứng ném vào mặt sao?”
Dung Phi thở dài.
“Ngài còn ý thức rõ ràng thanh danh hiện giờ của mình thế nào, thật đáng mừng.”
Miệng Vệ Tử Hành xéo sắc thôi rồi, xem ra Dung thái thái (*) cử anh ta không chỉ để làm người đại diện không thôi, mà còn kiêm làm người đốc thúc với quản giáo đi.
(*) Chỗ này bản gốc là Dung Nghiêm Cẩn, nhưng mới chương trước nói là Dung thái thái nên mình đổi luôn.
Vệ Tử Hành đem một xấp giấy, ghi đầy đủ một bản kế hoạch đến trước mặt Dung Phi. “Ngài mau xem kĩ, đây là một số nhân vật tôi đã tỉ mỉ chọn giúp ngài. Tôi cũng không trông đợi ngài có thể diễn xuất sắc cỡ Tô thiên vương, chỉ cần miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn là được. Tôi tin công chúng sẽ sớm thay đổi cái nhìn về ngài.”
Dung Phi tuỳ tiện lật vài trang xem xét các nhân vật. Cái gì mà cậu trai nhà bên trong phim thanh xuân, nào là thanh niên lọt vào vòng lao lý, hay một bộ phim nghệ thuật về một tiểu tử nông thôn vì chị gái mà dấn thân vào thành phố, sau đó từng bước phát triển...
Xem ra Vệ Tử Hành quyết tâm muốn đem hình tượng của Dung Phi thay đổi trong mắt công chúng.
“Vệ Tử Hành này, anh có nghe câu “Thành kiến ăn sâu bén rễ” không?”
Vệ Tử Hành hơi hơi mỉm cười. “Thật không ngờ Dung thiếu cũng biết tới câu nói văn chương này. Nhưng mà, tôi có cảm giác ngài còn muốn hỏi tôi về những vấn đề khác nữa. Ngài cứ tự nhiên đi.”
Dung Phi có chút ngẩn người.
Trường hợp hiện tại của hắn đến cả tưởng tượng cũng không thể nghĩ tới, nếu hắn muốn tâm sự cùng ai đó thì Vệ Tử Hành chắc chắn không phải đối tượng thích hợp.
“Tôi đang nghĩ, giả sử có một diễn viên đóng thế... Tôi chỉ là đang giả sử thôi nha...” Dung Phi dùng ngữ khí hết sức cường điệu cho hai từ “giả sử“. “Một ngày nọ diễn viên đóng thế đó gặp sự cố ngoài ý muốn, trở thành người thực vật, mà linh hồn hắn lại chuyển sang một thân thế khác mà tỉnh dậy...”
“Nga, ý ngài muốn nói là motip “mượn xác hoàn hồn” đã có từ lâu sao? Trong phim kinh dị?” Vệ Tử Hành nở nụ cười hình thức như cũ.
Nhưng cái câu “mượn xác hoàn hồn” này vẫn khiến hắn kinh sợ.
“Phim kinh dị sao?”
“Đúng thế. Còn thân phận người kia là gì?”
“Một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, khét tiếng trong giới giải trí...” Dung Phi chỉ chỉ chính mình. “Giống như tôi đây!”
“Tuy rằng định hướng của ngài hiện giờ là làm diễn viên, nhưng muốn thử sức ở lĩnh vực biên kịch cũng không phải ý tồi. Ít nhất ngài sẽ không gây chuyện thị phi, nhưng tôi không chắc ngài có thể duy trì được bao lâu.”
“Hắc, anh đừng ngắt dòng suy nghĩ của tôi được không?” Dung Phi có chút khó thở.
“Được rồi, tôi xin lỗi. Vậy diễn biến tiếp theo như thế nào?”
“Sau khi diễn viên đóng thế ấy biến thành thiếu gia, hắn vẫn mong muốn trở về thân thể cũ của hắn...” Dung Phi cau mày, làm một bộ nghiêm túc.
“Từ từ...” Vệ Tử Hành thở dài. “Dung thiếu, nếu viết ra câu chuyện này sẽ chẳng ai muốn xem cả. Ngài thiếu một yếu tố quan trọng, đó chính là độ cẩu huyết.”
“Ha, vậy anh nghĩ nên hướng câu chuyện này như thế nào?” Sự chú ý của Dung Phi hoàn toàn bị Vệ Tử Hành nắm bắt, hắn muốn biết đối phương sẽ làm gì trong tình cảnh của hắn.
“Loại kịch bản đang lưu hành hiện nay hẳn nên là... Người diễn viên đóng thế này luôn ao ước trở thành một diễn viên ưu tú, nhưng lấy diện mạo của hắn mà đi đóng phim thì chắc chắn sẽ chìm nghỉm, vì thế hắn chỉ có thể đóng góp tài năng của mình vào những cảnh quay mạo hiểm sinh động trên màn ảnh. Tai nạn bất ngờ xảy ra, hắn trở thành người thực vật, nhưng linh hồn của hắn lại nhập vào thiếu gia kia... Giả sử hắn tỉnh lại trong thân xác của một thiếu gia giống Dung thiếu đây...” (T/g: Anh giai, anh là thánh chân tướng!)
Lời nói của Vệ Tử Hành khiến Dung Phi hoàn toàn sững sờ. Hắn không thể ngờ sẽ có người dùng cái ngữ điệu lạnh như băng đó mà đoán đúng tình huống của hắn đến tám chín phần mười.
“Dung thiếu?” Vệ Tử Hành đẩy đẩy gọng kính, Dung Phi cảm thấy chính mình bị đối phương đả kích nghiêm trọng.
“Tiếp tục đi...”
“Vậy tôi xin phép... Đây chính là cơ hội quý giá mà ông trời ban tặng cho diễn viên kia. Ngài tưởng tượng thử đi, vị thiếu gia kia tướng mạo anh tuấn, giống như ngài đây, hơn nữa phụ thân hắn lại có nhân mạch. Thiên thời địa lợi nhân hòa hắn đều có đủ, điều hắn phải làm bây giờ chỉ là cố hết sức mình để mọi người công nhận hắn. Vì sao lại muốn quay về cái thân thể cũ bệnh tật kia trong khi hắn có thể khẳng định được giá trị của mình trong cơ thể mới?” Vệ Tử Hành mang biểu tình chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
“Nhưng mà... Chẳng phải hắn đang cướp đi cuộc sống của người kia sao?”
“Sao gọi là “cướp đi”? Nếu linh hồn của hắn nhập vào thân thể kia, đại biểu đối phương vốn đã chết rồi, lúc này mới gọi là “mượn xác hoàn hồn“. Hắn bất quá chỉ sử dụng thân xác này để tiếp tục nhân sinh của chính mình thôi.” Vệ Tử Hành một bộ đi giảng đạo lí, nhưng Dung Phi vẫn chưa thấy thuyết phục hoàn toàn.
“Vậy thì linh hồn nguyên bản của thiếu gia kia chạy đi đâu?”
Vệ Tử Hành bỗng nhiên vỗ tay một cái. “Đây cũng là ý tưởng hay! Nếu hai linh hồn chia sẻ cùng một thân xác, giữa họ sẽ xảy ra những mâu thuẫn gì? Tỉ dụ những chuyện từ quá khứ tìm đến thì sao? Nếu như hai người kia yêu cùng một cô gái thì thế nào? Bọn họ sẽ chia sẻ thời gian sử dụng cơ thể đó ra làm sao?”
Dung Phi thở dài một hơi, nhìn Vệ Tử Hành dùng vẻ mặt đậm chất tinh anh mà đem tưởng tượng của bản thân thoát tuyến như ngựa phi.
“Nhưng vô luận thế nào, nội dung chính được truyền tải vĩnh viễn không thay đổi.”
“Nội dung gì?” Dung Phi mong rằng Vệ Tử Hành sẽ không nói là tình yêu như mấy bộ phim xưa lắc xưa lơ kia.
“Phải biết quý trọng hiện tại.” Vệ Tử Hành nghiêm túc hẳn lên. “Dung thiếu, người diễn viên kia hẳn nên suy nghĩ một chút, khả năng cao hắn vĩnh viễn không thể quay trở về thân thể cũ của mình. Nếu đã như vậy, hắn nên trân trọng hiện tại, phải quý trọng từng giây từng phút mà hắn có được, luôn nhìn về phía trước và làm những điều hắn ao ước mà trước đây không thể. Ví dụ như... giống như Tô Trăn mười năm trước từng bước trở thành thiên hoàng trong giới giải trí.”
Thân thể Dung Phi run lên, lời nói của Vệ Tử Hành như nhóm lên một ngọn lửa trong hắn.
Hắn có thể chứ? Hắn cứ như vậy chiếm lấy nhân sinh của người khác mà không nên cảm thấy ích kỷ?
“Bất quá Dung thiếu, câu chuyện này có thể trở nên xuất sắc hơn.” Mắt kính Vệ Tử Hành chợt lóe, nụ cười kia khiến Dung Phi có cảm giác như bị một lưỡi dao xẹt qua.
“Xuất sắc hơn... Như thế nào?”
“Nếu diễn viên kia tiếp nhận thân xác của vị thiếu gia, hắn đương nhiên cũng phải học cách đối phó thành kiến của những người khác.”
Khi Dung Phi xuất viện, hắn càng thêm hiểu rõ lời nói của Vệ Tử Hành.
Khi hắn được bảo tiêu của Dung thị đẩy ra khỏi phòng bệnh, còn chưa đến bãi đỗ xe đã bị đám phóng viên vây quanh.
Dung Phi theo bản năng nắm chặt thanh để tay của xe lăn, từ trước đến giờ chỉ có hắn nhìn người khác được phóng viên vây quanh, nhưng hắn không ngờ cũng có ngày hắn bị míc rô và đèn flash vờn quanh.
Các phóng viên từng cơn kéo tới, cơ hồ như đám ruồi nhặng coi Dung Phi là tảng thịt thối thượng hạng.
“Dung thiếu, lần này ngài lại uống say, vậy ngài không hề cảm thấy hối hận sau lần đâm phải học sinh trung học kia sao?”
“Dung thiếu! Dung thiếu! Ngài uống rượu như vậy có phải vì nam diễn viên An Khải Văn kia không?”
“Ngài cùng An Khải Văn chia tay là do ngài qua đêm với người khác ở khách sạn nước ngoài đúng không?”
Trong mắt Dung Phi, họ chẳng khác nào đám thú vật lên cơn. Nếu không nhờ đội bảo tiêu ngăn cản, Dung Phi tuyệt đối tin tưởng bọn họ sẽ rút gân rút cốt hắn mà nuốt luôn vào bụng.
Vệ Tử Hành một bên nhíu mày, nhỏ giọng nói. “Mẫu thân ngài không phải đã đem tin tức lắng xuống rồi sao?”
Vất vả lắm thì đoàn người của Dung Phi mới tiếp cận được xe, các phóng viên như cũ bu lại một đám, khiến chiếc xe không tài nào nhúc nhích được.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Giữa đám người hỗn loạn kia bỗng xuất hiện một tiếng hét rống giận, các phóng viên theo bản năng tránh đường, chỉ thấy một người đàn ông trung niên xách theo cái thùng xông đến. Đám bảo tiêu cố hết sức ngăn cản đối phương, nhưng cũng không ngăn được cái thùng kia bay qua.
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm vang, Dung Phi thấy cửa kính trong suốt nhuốm một màu đỏ rực, chất lỏng tích tóc rơi xuống đất làm người ta buồn nôn.
Dung Phi một trận chấn động, hắn trước giờ làm diễn viên đóng thế cũng chưa từng gặp cảnh tượng kinh khủng thế này.
“A, là Lô Định Văn.” Vệ Tử Hành cực kì bình tĩnh, dùng ngữ khí đều đều mà nói.
“Là ai?” Dung Phi mặt mày kinh tủng.
“Lô Định Văn.” Vệ Tử Hành hơi mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười trào phúng. “Là cha của học sinh bị ngài đâm trọng thương trước kia.”
“Vậy... Cái kia... Không phải là máu đi?” Dung Phi đã từng nghe qua câu “Truy nợ phá hồng sơn”(*), nhưng chưa từng thấy ai sử dụng máu cả...
(*) Bạn nào giải nghĩa giúp mình câu này, tìm hoài không thấy.
“Yên tâm, không phải máu người, mà là máu chó.” Vệ Tử Hành thở dài một hơi. “Chiếc xe dính máu thế này chỉ sợ dọa ngất mẫu thân của ngài thôi.”
“Máu chó...” Dạ dày Dung Phi chộn rộn, thật vất vả lắm mới kiềm chế được cảm xúc buồn nôn.
Hắn giờ phút này hoàn toàn hiểu rõ, thân phận của Dung thiếu rõ ràng có thể giúp hắn sớm thành danh trong giới nghệ sĩ. Tuy nhiên, giới truyền thông hiện giờ cũng chỉ chăm chăm đợi hắn làm chuyện xấu rồi rải tin trên khắp mặt báo, các phóng viên đều tích cực đắp nặn hắn thành hình tượng không chuyện xấu nào là không làm, để rồi công chúng lấy hắn ra làm ảnh hưởng xấu để răn dạy sấp nhỏ.
Hắn thậm chí hoài nghi, có hay không vẫn còn người nuôi hi vọng với hắn vào lúc này.
Thẳng đến khi hắn trở về biệt thự cao cấp của Dung thị, Dung thái thái kinh ngạc nhìn cửa sổ nhuốm máu của chiếc xe, sau đó Vệ Tử Hành không biết nói với bà những gì mà ngay sau đó bà liền liên lạc luật sư khởi tố Lô Đỉnh Văn, tuyên bố sẽ khiến ông ta táng gia bại sản.
“Mẹ... Mẹ này...” Dung Phi khắc chế xấu hổ trong lòng, khó khăn hô.
“Tiểu Phi, con yên tâm! Mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”
“Không cần đâu! Chỉ là máu chó thôi mà mẹ. Mẹ muốn kiện ông ta đến táng gia bại sản, nhưng tài sản của ông ta có khi còn không tốn bằng tiền mời luật sư nữa! Làm vậy chỉ có chúng ta thua thiệt thôi, mệt lắm!”
- --------------------------------------------------------
Lời tác giả: Đọc bản gốc phát hiện chỉ có cua đồng, có chút tan nát T.T