Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 2: Chương 2: Âm hồn bất tán




Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh bao, Nghê Huy buông tay Sa Hán Minh ra: “Sa Tử, ngươi đợi ta một chút.” Hắn móc tiền từ trong túi ra.

Sa Hán Minh nhìn hắn hỏi: “Ngươi chưa ăn sáng sao?”

Nghê Huy nói: “Mẹ của ta cho ta tiền ăn sáng, ta đi mua đồ ăn sáng. Ngươi ăn không?”

“Ăn rồi, bà nội của ta làm đồ ăn sáng cho ta.” Sa Hán Minh nói.

Nghê Huy dùng một đồng tiền mua mười cái bánh bao nhỏ, lại dùng một đồng tiền còn lại mua một hộp sữa: “Xong rồi, Sa Tử ngươi muốn ăn không?”

Sa Hán Minh nói: “Ta ăn thử một cái bánh bao nhỏ.”

“Uh, ăn đi.” Nghê Huy đem hộp sữa kẹp vào dưới nách, hai tay đem túi nhựa mở ra, để Sa Hán Minh lấy bánh bao nhỏ, sau đó chính mình dùng tay phải lấy bánh bao ăn, một cái bánh bao nhỏ là một mao tiền, da mỏng, thịt dày, nước nhiều, còn có một cổ hương vị hành nồng đậm, thật sự là quá mỹ vị, năm 1992, thật là một niên đại quá tuyệt vời.

Có một Nghê Huy tâm hồn đã hơn hai mươi mấy tuổi trà trộn vào một đám tiểu thí hài ban nhất, cùng với những người bạn nhỏ làm mất khăn tay, ngồi cầu trượt, đánh đu, cư nhiên chơi đến say mê, một chút cảm giác ngượng ngùng đều không có, hắn nói với chính mình, coi như một lần nữa trở về thời thơ ấu.

Ngay lễ quốc tế thiếu nhi, học khu phải tổ chức hội diễn văn nghệ, nhà trẻ Phán Phán ở chỗ Nghê Huy cũng phải đi tham gia hội diễn, thầy cô ở nhà trẻ đã biên đạo một vũ điệu cho mọi người, chọn ra những bạn nhỏ hoạt bát đáng yêu trong lớp học tham gia, Nghê Huy cũng là một trong những diễn viên nhí đó.

Lúc khiêu vũ, cô Lý dạy vũ điệu phát hiện ra trong đội ngũ xuất hiện một phần tử ngoại tộc: “Bạn nhỏ Nghê Huy, con hôm nay làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái sao, sao lại nhảy sai rồi?”

Nghê Huy bày tỏ chính mình áp lực lớn lắm, hắn không nhớ rõ là phải nhảy như thế nào, cho nên mỗi lần đều phải nhìn Sa Hán Minh ở phía trước làm ra động tác, mới có thể làm theo, cứ như vậy liền chậm hơn mọi người nửa nhịp thậm chí một nhịp, có đôi khi phản ứng còn có thể làm lỗi, cùng tay chân của mọi người ngược lại. Vũ điệu này đã luyện tập được một đoạn thời gian dài, mọi người đều nhảy rất quen thuộc, hai ngày nữa là phải lên sân khấu biểu diễn rồi, Nghê Huy cứ như vậy, hiệu quả của vũ điệu tuyệt đối là suy giảm, liền không lấy được giấy khen, tuy rằng bọn nhỏ khiêu vũ là thiên về được tham dự, nhưng tâm tính của cô dạy vũ đạo là thiên về lấy giải thưởng.

“Thưa cô, thật xin lỗi, con quên.” Nghê Huy ngoan ngoãn nhận sai.

“Sẽ không nhảy nữa?” Cô Lý cũng nóng nảy, ngay lúc này, đi đâu mà tìm đứa nhỏ khác thay thế được.

Nghê Huy đại khái cũng có thể hiểu được sự lo lắng của cô, liền nói: “Thưa cô, cô chỉ con hai lần, con sẽ biết được.” Vũ điệu của tiểu hài tử cũng đơn giản, hẳn là không khó học.

“Vậy được rồi, một lát nữa tan học, con đi theo cô về, ăn trưa thì ở lại nhà cô ăn luôn, sau đó cùng cô học vũ đạo được không?”

Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ được.”

Lúc tan học, các bạn nhỏ đều như ong vỡ tổ chạy ra, chỉ có số ít đứa nhỏ có nhà cách trường học khá xa có cha mẹ đến đón, những đứa nhỏ còn lại đều tự mình đi về.

Trung Quốc thời kỳ đầu những năm 90, con người thành thật chất phác, nếp sống xã hội tốt đẹp, những đứa nhỏ đều có thể tự do chạy nhảy, Nghê Huy và bạn cùng lứa của hắn từ nhỏ chính là như vậy nuôi thả lớn lên.

Sa Hán Minh biết hắn không trở về nhà, đi từng bước từng bước nhìn lại Nghê Huy, Nghê Huy hướng y vẫy tay: “Ngươi đi về trước đi, Sa Tử, buổi chiều chúng ta lại cùng nhau về nhà. Ngươi đi qua nhà ta nói với mẹ ta một tiếng, nói ta không về nhà ăn cơm.” Kỳ thực hắn rất hoài nghi, trong nhà mình có ai ở nhà không, hơn phân nửa thời gian, đều là Trần Lệ Bình gấp trở về, đem đồ ăn trưa mua được đặt ở trên bàn liền đi, để Nghê Huy về nhà ăn.

“Nếu như mẹ của ngươi không có ở nhà thì sao?” Sa Hán Minh rất hiểu rõ tình trạng nhà của hắn.

“Không có ở nhà thì thôi.” Nghê Huy nói.

Nghê Huy bị cô Lý ôm lên ngồi đằng sau xe đạp của cô. Bọn họ bên này là nội thành phía đông, nhà của cô Lý ở ngoại thành phái đông, gần giống như là thành thị và nông thôn kết hợp lại, đương nhiên, những địa phương này về sau đều trở thành khu vực thành thị phồn hoa, chỉ là hiện tại, coi như là khu vực tương đối hẻo lánh, Nghê Huy lại cảm giác tất cả thoạt nhìn đều tốt lắm, hương vị rất nông thôn. Nhà ngoại của Nghê Huy nằm ở khu ngoại thành phía đông, có một cái sân lớn để trồng rau, hắn rất thích nơi đó.

Thành nhỏ không lớn, sau mười mấy phút đồng hồ liền đến nhà của cô giáo, nhà của cô nằm ngay cạnh đường cái. Cô đem Nghê Huy ôm xuống, dặn hắn cùng con gái của cô – Phương Phương chơi, còn cô thì đi vo gạo nấu cơm. Phương Phương chỉ mới học tiểu học, giữa trưa tự mình trở về nhà ăn cơm, Nghê Huy liền cùng Phương Phương ngồi chơi ở trước cửa.

Lúc này, trên đường cái bỗng nhiên truyền tới tiếng trống hiệu, đây là cuộc diễu hành lo liệu tang sự của người khác, hai đứa nhỏ đều hiếu kỳ mà thò đầu ra xem náo nhiệt, chỉ thấy hướng về phía này có vài cái lá cờ, vài người mặc đồ tang màu trắng đi theo phía sau đội danh dự, nhìn qua thật lạnh lẽo, không có quan tài, đây là đội ngũ đưa tang đón khách.

Cô Lý nghe thấy động tĩnh, cũng chạy ra xem náo nhiệt, tuy nhiên cô ấy là cô giáo, nói cho cùng, cô ấy cũng là phụ nữ thích bát quái. Cô ấy một bên nhặt rau, một bên củng hàng xóm bên cạnh nói chuyện phiếm: “Nghe nói cặp vợ chồng đã chết, mới khoảng 30 tuổi, qua đời trong một tai nạn xe hơi?”

Người hàng xóm nói: “Đúng a, trong nhà còn lại hai đứa con nhỏ, đứa lớn mới 7 tuổi, đứa nhỏ mới hai tuổi, đều là con trai, thật là tội nghiệp.”

Cô Lý lại nói: “Tài xế lái xe đã bị bắt lại, nghe nói bồi thường mấy vạn đồng?”

Người hàng xóm lắc đầu thở dài: “Hình như nghe nói là năm vạn đồng. Hai người mới bồi thường năm vạn, hai đứa nhỏ sao này phải làm sao đây, thật sự là đáng thương a.”

“Đúng vậy, hai đứa nhỏ thật là đáng thương.” Cô Lý cũng cảm thán 1 tiếng.

Lúc hai người họ nói chuyện, nhóm người đó đã đi tới đây, đội ngũ đi trước nhất, là một đứa bé trai không lớn hơn Nghê Huy bao nhiêu, cái chày hiếu côn, khoát áo tang, vốn là vẫn cúi đầu mà đi, lúc đi ngang qua Nghê Huy, quay đầu lại vừa vặn đụng tới tầm mắt của Nghê Huy. Nghê Huy trong lòng lắp bắp kinh hãi, ánh mắt này thấy thế nào lại quen thuộc như vậy. Đối phương luôn nhìn hắn, đã đi qua, vẫn còn quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Cô Lý thấy đội ngũ đã đi rồi, kêu hai đứa nhỏ: “Hai đứa vào nhà đi, đến ăn quả đào.”

Nghê Huy vẫn còn vì cái thoáng kinh hoảng vừa nảy mà khiếp sợ bất an, vừa rồi hắn đã thấy, là Thủy Hướng Đông? Đúng rồi, Thủy Hướng Đông đã từng nói qua, hắn lúc còn nhỏ cha mẹ đồng thời qua đời trong một tai nạn xe hơi. Như thế nào lại trùng hợp như thế, lần đầu đến nhà của cô giáo, như thế nào lại nhìn thấy y. Lòng ngực của Nghê Huy kịch liệt thở hổn hển, trong lúc nhất thời khó có thể bình phục, thật đúng là một tên âm hồn bất tán.

Phương Phương ở trong nhà gọi hắn: “Nghê Huy, mau tới ăn quả đào.”

Nghê Huy từ trong ý nghĩ của mình mà giật mình tỉnh lại: “A, đến đây.”

Lúc ăn cơm, trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ tới vấn đề của Thủy Hướng Đông, thế cho nên đem cơm vẫy lên trên bàn. Nghê Huy cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng cô Lý cũng không có trách cứ hắn, dường như cảm giác được đứa nhỏ ăn cơm làm rơi cơm là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa trên đường còn khoe hắn nhiều lần, nói hắn thật ngoan thật hiểu chuyện. Nghê Huy thật 囧, bất quá được khen ngợi cũng bình thường, hắn bây giờ vẫn chưa đến sáu tuổi, cô Lý là bậc cha mẹ sẽ cổ vũ đứa nhỏ, nếu như là cha mẹ của mình cũng như vậy mà thôi.

Ăn cơm xong, cô Lý dạy Nghê Huy học khiêu vũ, Nghê Huy có chút không yên lòng, dạy hai lần cũng không học hết toàn bộ được. Nghê Huy thấy được ánh mắt hơi thất vọng của cô giáo, liền nói: “Cô ơi, con mệt. Trí nhớ không tốt, con có thể tan học lại học bù.”

Cô Lý thấy thái độ của hắn không tồi, cũng không tức giận, chỉ là sờ sờ đầu của hắn: “Buổi chiều chúng ta đến trường tiếp tục học, con bây giờ đi ngủ đi, đợi một chút cô gọi con dậy.”

“Dạ.” Nghê Huy dựa vào sự chỉ thỉ của cô giáo, đi lên giường nhỏ của Phương Phương, nằm bên cạnh Phương Phương, nhắm hai mắt, nghĩ tới vẻ mặt của Thủy Hướng Đông luôn nhìn mình chằm chằm, y vì cái gì lại nhìn mình? Y quen biết mình sao? Có thể nào y cũng sống lại? Nghĩ đến khả năng này, Nghê Huy hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, điều này cũng có hơi khủng bố, nhất định không phải sự thật, đừng dọa chính mình, làm gì có ai có thể sống lại. Hơn nữa, cho dù là hắn cũng sống lại, liên quan gì tới mình a, nhất thiết phải giả vờ như không quen biết. Công việc nặng nhọc cả một đời, tuyệt đối không thể cùng một cái hố mà té hai lần, nếu không thật sự là ngu chưa từng thấy, đại thần vận mệnh cũng muốn khóc chết chính mình.

Buổi chiều quay lại trường học, còn chưa xuống xe, Sa Hán Minh liền lạch cạch lạch cạch chạy tới: “Nê Ba, ngươi đến rồi à, ta qua nhà của ngươi, mẹ của ngươi không có ở nhà.”

“Ừ, không sao đâu, tối về ta sẽ nói.” Nghê Huy được cô Lý ôm xuống xe.

Sa Hán Minh kéo tay của hắn: “Đi, ta cho ngươi đi ăn món ngon, bà nội làm bánh cam, thơm lắm.” Sa Hán Minh từ trong cặp sách của mình lấy ra một cái gói được gói bằng giấy báo, giấy báo đã bị thấm dầu, mở ra, bên trong là hai viên bánh cam, hắn nâng lên, “Nê Ba, ngươi ăn một cái đi.”

Nghê Huy nhìn bánh cam được bọc lại bằng giấy báo, do dự một chút, vẫn là đem viên bánh cam cầm lấy: “Sa Tử, sau này đừng lấy giấy báo gói đồ ăn, giấy báo bẩn lắm.”

“Không bẩn đâu, báo của ngày hôm qua, luôn đặt ở trên bàn, sạch lắm.” Sa Hán Minh dùng giấy báo cầm lấy một viên bánh cam khác, bắt đầu say sưa mà ăn.

Nghê Huy nói: “Trên giấy báo có chữ chì đúc, chì ăn vào trong bụng sẽ sinh bệnh.”

Sa Hán Minh nháy mắt: “Được rồi, ta sẽ nói với bà nội. Nê Ba ngươi thật là lợi hại, cái này cũng biết.”

Nghê Huy đem viên bánh cam từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, nói thật là, mùi vị rất ngon, nếu không phải là giấy báo gói lại, hắn rất muốn giữ lại từ từ thưởng thức, nhưng mà bây giờ hắn chỉ muốn đem bánh cam ăn hết, ăn vào trong bụng, gánh nặng trong lòng sẽ không rõ ràng như vậy, ăn xong: “Sa Tử, chúng ta đi chơi cầu trượt đi.”

Hai đứa nhỏ giơ hai cái tay dính đầy dầu mỡ, cũng không lau một chút, liền đi lên cầu thang, Nghê Huy không phải chưa từng nghĩ tới lau tay, nhưng mà trừ mình ra, ai sẽ để ý, con nít, thì phải giống con nít một chút, không gì kiêng kỵ.

Tan học, những đứa nhỏ lần lượt ra về, cô Lý ở lại dạy bù cho Nghê Huy, Sa Hán Minh cũng ở lại cùng hắn. Chơi cả một buổi chiều, giữa trưa có chút không thoải mái do bị Thủy Hướng Đông ảnh hưởng đã sớm tan thành mây khói, cho nên học khiêu vũ cũng rất nhanh, rất nhanh đã hoàn toàn nắm bắt được nội dung chính, cô Lý cuối cùng cũng vừa lòng, để hắn về nhà.

Hai đứa nhỏ trên lưng đeo cặp sách, một đường lẹt xẹt trở về nhà, hoa cỏ hai bên đường, bươm bướm, chuồn chuồn, con chó nhỏ, con mèo nhỏ, còn có cửa hàng đầy màu sắc, hàng xóm nhàn hạ nói chuyện gia đình, tất cả đều là đối tượng mà họ chú ý. Lòng hiếu kỳ của Sa Hán Minh rất lớn, nhìn đến cái gì, đều phải đi qua xem đến cùng, Nghê Huy đành phải đi cùng với đứa bạn của mình, cảm giác không sai biệt lắm, liền lôi kéo hắn đi. Một đường như vậy về nhà, đi đường khoảng mấy phút, thường thường phải đi mười, hai mươi phút thậm chí là nửa tiếng đồng hồ.

Lúc đến nhà, trên tivi của nhà hàng xóm có phát một bài hát quen thuộc: “Trên đầu tôi có một cái sừng, trên thân tôi có một cái đuôi…” Sa Hán Minh rất kích động, vội vàng nhanh chân chạy vào trong nhà: “Nhanh lên Nê Ba, bắt đầu rồi.”

Nghê Huy cười rộ lên: “Ngươi đi về trước đi.”

Sa Hán Minh vẫy tay với hắn: “Nê Ba, bái bai.”

“Sa Hán Minh, hẹn gặp lại.”

Nghê Huy đầy sức sống về nhà, hắn nghe thấy ở cửa có tiếng động, cha mẹ đã về rồi, tâm trạng của hắn rất tốt lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa ra: “Cha mẹ, con về –” chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, liền dừng lại, trong nhà một đống hỗn độn, thật giống như cơn bão đêm qua thổi qua đều tập trung lên nhà của hắn vậy.

Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.