Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 33: Chương 33: Câu chuyện trưởng thành




Cơn mưa lớn bên ngoài đã đổ xuống hai tiếng đồng hồ, thật không dễ mới dừng lại, trời cũng nhanh tối. Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đưa Sa Hán Minh về nhà.

Người trong nhà đang đợi lo lắng không thôi, người nhà hoàn toàn không biết Sa Hán Minh đi bơi, thẳng đến khi nhận được điện thoại của ông ngoại Nghê Huy, mới biết là con của mình đi bơi, đang chuẩn bị đi tìm y, thấy bọn họ trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ Sa Hán Minh thấy sắc trời không tốt, sợ nói đi bơi người nhà sẽ không cho đi, liền lén lút chạy đi, không nghĩ đến còn xém chút nữa có chuyện.

Ba đứa nhỏ nói hết mọi chuyện cho người lớn nghe, làm cho cha mẹ và bà nội của Sa Hán Minh bị doạ không nhẹ. Cha của Sa Hán Minh liền nổi trận lôi đình: “Ngươi đứa nhỏ này, quả thực là có chút vô pháp vô thiên, đi ra ngoài không xin phép người lớn, ngươi vạn nhất ở bên ngoài có chuyện gì, ta đi đâu tìm ngươi!” Nói rồi liền muốn giơ tay lên tát y, bị bà nội ngăn cản, bà nội luyến tiếc cháu trai, ôm lấy Sa Hán Minh quan sát trên dưới hồi lâu: “Con đừng đánh nó, nó xém bị mất mạng, con còn hung ác như vậy với nó làm gì! Minh Minh, con có sao không? Các con mấy đứa nhỏ này, xảy ra chuyện sao lại không thông báo cho chúng ta biết?”

Sa Hán Minh rụt cổ cuối đầu, cha từ trước đến giờ chưa từng nổi giận lớn như vậy: “Con xin lỗi, bà nội, con xin lỗi, cha mẹ, con xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng. Con đã không sao rồi, Nê Ba và Hướng Đông cứu con.”

Thuỷ Hướng Đông vội vàng nói: “Xin lỗi, thúc thúc, dì, con quên gọi điện thoại cho mọi người. Con đã mang Sa Tử đến bệnh viện kiểm tra rồi, không có vấn đề gì đâu. Sau này, nếu không có người lớn, chúng con sẽ không đi bơi nữa.”

Sa Hán Minh cũng vội vàng nói: “Đúng a, con sau này cũng sẽ không tự mình đi bơi nữa.”

Bà nội lau nước mắt: “Minh Minh, sau này ngàn vạn lần không thể đi bơi nữa, con như vậy sẽ khiến bà nội lo lắng a, con đã doạ bà nội một trận rồi.”

Nghê Huy cúi đầu nói: “Xin lỗi bà nội, thúc thúc, dì, con không nên rủ Sa Tử đi học bơi.” Hắn ngẫm lại liền cảm thấy nghĩ mà sợ, nhà Sa chỉ có một bảo bối, vạn nhất xảy ra chuyện, không biết phải làm sao nữa.

Cha mẹ của Sa Hán Minh vẫn xem như là tương đối hợp lý, mặc dù giận không nhẹ, nhưng chuyện này cũng không trách Nghê Huy được, dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa con nít, hơn nữa còn cứu mạng Sa Hán Minh: “Nghê Huy, chuyện này kết thúc ở đây, sau này vẫn phải cẩn thận một chút, chuyện nguy hiểm ngàn vạn lần không thể tái phạm.”

Nghê Huy gật đầu: “Con biết rồi, thúc thúc.”

Cha Sa nói: “Được rồi, các con cũng phải về nhà, người lớn trong nhà đều rất lo lắng, con không phải trước tiên gọi điện thoại về nhà báo một tiếng bình an sao? Ông ngoại của con đã gọi điện thoại đến đây mấy lần rồi.”

“Dạ.”

Nghê Huy biết ông ngoại bà ngoại chắc chắn là rất lo lắng, trời đã tối rồi còn chưa về. Hắn bấm điện thoại về nhà, vừa đổ chuông bà ngoại liền bắt máy: “Alo, là Nghê Huy sao? Huy Huy, con đi đâu vậy, sao lại chưa về nhà? Ông ngoại con đã đi ra ngoài tìm các con rồi.”

Nghê Huy nói: “Là con, bà ngoại, tụi con có chút chuyện phải trì hoãn, bây giờ đã không có gì rồi, lát nữa con liền về.”

“Thật sự là không có chuyện gì sao?” Bà ngoại không tin tưởng truy hỏi.

Nghê Huy bảo đảm nhiều lần: “Thật sự là không sao rồi, bà yên tâm.”

“Vậy các con mau về nhà đi, đợi các con về ăn cơm.” Bà ngoại nói.

Nghê Huy “Dạ” một tiếng, hắn nghe thấy tiếng khóc của Thuỷ Hướng Dương trong điện thoại, giống như là đòi anh hai.

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông chào tạm biệt một nhà Sa Hán Minh rồi về, nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, vẫn có chút nghĩ lại còn rùng mình. Nghê Huy trầm mặc đi về phía trước, sắp đến tháng chín, mưa một trận, thời tiết liền mát mẻ, gió đêm thổi qua, Nghê Huy lạnh rùng mình. Thuỷ Hướng Đông phát hiện, vội vàng đuổi theo, đưa tay kéo tay của Nghê Huy: “Nghê Huy, lạnh không?”

Nghê Huy đem tay của mình rút ra, Thuỷ Hướng Đông giơ tay lên áp vào trán của hắn: “Không có phát sốt.” Bọn họ từ lúc trong bể bơi, vẫn luôn người trần truồng(có mặc đồ bơi), thẳng đến khi được đưa tới bệnh viện, Thuỷ Hướng Đông mới chạy về hồ bơi đem đồ của bọn hắn gửi lấy ra, đem quần áo mặc vào.

Nghê Huy đầu ngửa ra sau một chút, né tránh tay của y: “Không sao, chính là gió thổi có chút lạnh.”

Thuỷ Hướng Đông thở dài, dường như cuối cùng cũng có thứ gì bị lấy đi kiên định: “Ta hôm nay cảm thấy rất không thoải mái, còn chưa kịp xuống xe tim đã đập rất mạnh, dường như đoán được có chuyện xảy ra với ngươi, hoàn hảo, may là ta đến kịp.”

Nghê Huy nghĩ đến một màn lúc đó, chính mình trong nước giãy dụa trôi nổi, đột nhiên nghe thấy một tiếng hò hét giống như âm thanh tự nhiên, Thuỷ Hướng Đông đang gọi tên của mình, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy mình đã được cứu. Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra: “Cám ơn, Thuỷ Hướng Đông.”

Đây là lần đầu tiên Thuỷ Hướng Đông nghe Nghê Huy gọi tên của mình, lúc trước chưa bao giờ gọi tên của mình, chỉ là nói “Ngươi” hoặc là “này”, lần này mặc dù là gọi cả họ lẫn tên, cũng rõ ràng là một bước tiến bộ.

Thuỷ Hướng Đông nghĩ đến đây, liền lén lút vui vẻ trong lòng, lại nghĩ đến lúc ở hồ bơi hô hấp nhân tạo cho hắn, không nhịn được quay đầu nhìn môi hắn, Nghê Huy đúng lúc cũng đang quay đầu nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nghê Huy vội vàng quay đầu đi. Hắn đúng lúc cũng nghĩ đến chuyện Thuỷ Hướng Đông hô hấp nhân tạo cho mình, lúc đó tình hình rất loạn, không có đi truy xét, bây giờ tỉnh táo lại mới nghĩ, thật là khó chịu không gì sánh được, nằm cái rãnh(卧槽), nụ hôn đầu tiên của lão tử cứ như vậy mà mất, phải nói là nụ hôn đầu tiên trong đời này, thật là oan a.

Thuỷ Hướng Đông câu dẫn khoé miệng, y thấy sân ga ven đường, liền đứng lại, Nghê Huy hãy còn miệt mài đi về phía trước, Thuỷ Hướng Đông kêu hắn: “Nghê Huy, sân ga ở đây.”

Nghê Huy ngẩng đầu nhìn, sau đó đứng lại, trầm mặc đi qua, Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi đừng tự trách, có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không biết được, may mà mọi người đều không có chuyện gì.”

Nghê Huy gật gật đầu, vẫn là không nói chuyện. Xe đến rồi, hai người lên xe, chỉ có ở đằng sau vẫn còn hai chỗ trống song song, Thuỷ Hướng Đông để Nghê Huy ngồi vào trong, chính mình ngồi bên ngoài. Nghê Huy quay đầu trầm mặc nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Thuỷ Hướng Đông cũng quay đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cùng với Nghê Huy trầm mặc. Đây là một đêm mưa giông tố không an tĩnh, Thuỷ Hướng Đông trong lòng lại có chút cảm kích trận mưa giông tố này, khiến cho khoảng cách của y và Nghê Huy kéo gần lại một chút.

Lúc bọn họ trở về nhà, ông ngoại còn chưa trở về, bà ngoại sau khi biết mọi chuyện, bị doạ xém chút nữa phát bệnh tim, ôm lấy Nghê Huy không ngừng kiểm tra, Nghê Huy nói: “Bà ngoại, con không sao, là Sa Tử bị đuối nước, con thì bị sặc hai ngụm.”

“Các con mấy đứa con nít, không có người lớn, sao lại có thể đi bơi chứ? Có bao nhiêu nguy hiểm a, sau này không cho phép đi nữa.” Bà ngoại chắc như đinh đống cột nói.

“Dạ, con về sau sẽ không đi nữa.” Nghê Huy cũng không tính sẽ đi, dù sao trời đã lạnh, cũng đến lúc khai giảng, ai còn đi bơi a.”

Bà ngoại thở dài nói: “Đến ăn cơm đi.”

Thuỷ Hướng Dương bên kia ôm lấy hông của anh trai, ra sức làm nũng, đứa nhỏ này không có cha mẹ, anh trai chính là cha mẹ của y, tất cả đều dựa vào anh trai, đến tối, nhất định phải ngủ cùng anh trai. Lúc Thuỷ Hướng Đông đi nhập hàng ở Thượng Hải, sẽ đem y đến ở nhà bà ngoại Nghê Huy, đến tối, y cũng là nháo loạn, Nghê Huy nếu như có ở nhà, y liền sẽ ngủ cùng Nghê Huy, dường như từ trên người Nghê Huy có thể cảm nhận được hơi thở và cảm giác an toàn giống như anh trai.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Dương Dương lại khóc nhè nữa sao, xấu hổ a, sắp đi học rồi, là người lớn, không thấy anh trai liền khóc, các bạn sẽ cười cho.”

Thuỷ Hướng Dương dùng đầu đỉnh một chút bụng của anh trai, ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng, trên lông mi vẫn là ướt nhẹp.

“Không đợi ông ngoại sao ạ?” Nghê Huy hỏi bà ngoại đang dọn cơm.

Bà ngoại nói: “Chúng ta ăn trước đi, Dương Dương cũng đói rồi. Ông ngoại về trễ sẽ ăn sau.”

Bọn họ đang ăn cơm, điện thoại reo, Nghê Huy chạy đi bắt máy, là ông ngoại gọi về: “Ông ngoại, con đã về nhà rồi, đang ăn cơm, ông nhanh trở về đi.”

Âm thanh của ông ngoại có chút mệt mỏi: “Được, ta lập tức trở về, các con ăn trước đi.”

Nghê Huy trong lòng có chút áy náy, ông ngoại vẫn còn đang bệnh, còn đi ra ngoài kiếm mình, khẳng định là rất lo lắng a.”

Sau khi ông ngoại trở về, tự nhiên không thể thiếu giáo huấn một chút, Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đều ngoan ngoãn mà cúi đầu nghe dạy bảo, nghiêm túc nhận sai.

Nuôi con nít là chuyện không dễ dàng gì, có chuyện gì ngoài ý muốn, ông ngoại và bà ngoại trông coi mấy đứa nhỏ càng nghiêm khắc hơn, Nghê Huy tự nhiên cũng tận lực phối hợp, để người lớn khỏi nghi ngờ và lo lắng. Làm một người thành niên, tránh né những chuyện nguy hiểm vẫn là rất dễ.

Sau khi khai giảng, Nghê Huy liền lên lớp hai. Sa Hán Minh thấy Nghê Huy, có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi a, Nê Ba, lần trước làm ngươi lo lắng.”

Nghê Huy ôm vai y nói: “Không có gì, sau này chúng ta cẩn thận một chút là được. Cha của ngươi sau đó có đánh ngươi không?”

Sa Hán Minh cúi đầu, có chút không cao hứng mà nói: “Không có đánh ta, nhưng mà cha của ta vì để ta sau khi tan học không chạy loạn, đăng ký cho ta một lớp học thêm, để ta đi học đàn violin ở Cung Thiếu Niên*.”

* Mình nghĩ Cung Thiếu Niên chắc giống với Nhà văn hoá thiếu nhi bên mình.

Nghê Huy nở nụ cười: “Rất tốt a, về sau còn có thể trở thành một nghệ sĩ.”

“Ta không thích, kéo rất khó nghe, tai cũng phải thính. Chán muốn chết.” Sa Hán Minh vô lực ngửa đầu nhìn trời.

Nghê Huy vỗ vai y: “Mới bắt đầu đều là như vậy a, đợi sau này ngươi học được, kéo ra được âm nhạc nhẹ nhàng, dễ nghe hơn, đặc biệt có khí chất.”

Sa Hán Minh nhìn bạn thân: “Khí chất?”

Nghê Huy nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Ngươi xem, chính là giống như Hoàng lão sư, vô cùng tao nhã.” Hắn chỉ một lão sư nữ mặc cái váy màu trắng đang đi trong sân trường, Hoàng lão sư chừng ba mươi tuổi, nhưng mà khí chất vô cùng xuất chúng, kiềm chế cũng rất tốt, chưa bao giờ lớn tiếng mắng học sinh, thấy ai cũng đều cười híp mắt, cũng đặc biệt làm cho học sinh tin tưởng và nghe theo, đến nỗi học sinh và lão sư trong trường ai cũng đều thích.

Sa Hán Minh suy nghĩ một chút: “Nhưng mà, Hoàng lão sư là nữ mà.”

Nghê Huy cười nói: “Ngươi là con trai, đương nhiên không giống với con gái, con trai có khí chất của con trai a. Đi học đi, rất đẹp trai đó.” Nghê Huy cũng rất trông mong vào Sa Hán Minh mặc lễ phục, dưới ánh đèn pha ưu nhã kéo đàn violin, mỹ nam tử có bao nhiêu an tĩnh, nghĩ đến lại cảm thấy rất tốt.

Sa Hán Minh nói: “Vậy Nê Ba ngươi cùng đi với ta đi. Ta có một mình rất nhàm chán.” Sa Hán Minh nghĩ kêu bạn học đi, chính mình có một mình ở đó, một người quen biết cũng không có, rất cô đơn.

Nghê Huy nói: “Ta phải đi học thư pháp a, đi không được. Nếu không ngươi đi hỏi Trương Dũng thử, y có thời gian, không chừng sẽ đi.” Thuỷ Hướng Đông vì sinh kế bôn ba, phỏng chừng là không có thời gian để đi học.

“Ngươi nói một đường chân trời a? Y sẽ đi không a?” Sa Hán Minh gãi gãi cái ót nói.

Nghê Huy nín cười nói: “Ta giúp ngươi trở về hỏi y. Nhưng mà ngươi thật sự muốn y đi, ngàn vạn lần không thể gọi y là một đường chân trời nữa.”

Trương gia gia nghe chuyện Sa Hán Minh và Nghê Huy bị đuối nước ở bể bơi, cũng muốn thắt một sợi dây thừng cho thằng khỉ con nhà mình, liền dẫn y đến Cung Thiếu Niên học năng khiếu. Nghê Huy liền cổ vũ Trương Dũng đi học violin, làm bạn với Sa Hán Minh, nhưng mà Trương Dũng lắc lắc đầu, y không thích âm thanh chi chi nha nha đó, giống như là cãi vã, quá chói tai. Nhưng mà Trương gia gia yêu cầu Trương Dũng phải chọn một cái giống như vậy, Trương Dũng dạo qua một vòng, cuối cùng lại chọn lớp cờ vây. Trương gia gia cảm thấy như vậy cũng tốt, Trương Dũng tính tình quá bay nhảy, học cờ vây cọ sát từng chút đến ý chí của y, cũng sẽ không mỏng như vậy.

Thuỷ Hướng Đông kỳ thực rất ngưỡng một bọn họ đều có thể đến lớp năng khiếu gì đó, chính mình lại không có số phận tốt, liều mạng kiến tiền nuôi sống hai anh em còn không kịp, ở đâu còn có thời gian đi đào dã tình thao(陶冶情操). Sinh tồn là yếu tố đầu tiên, giải quyết vấn đề này, mới có thể đi suy nghĩ đến những nhu cầu khác ngoài sự sinh tồn. Vì vậy y chỉ có thể đem viết thư pháp thành sở thích nghiệp dư của chính mình, cũng tốt, đây là một điểm chung giữa y và Nghê Huy, ngoại trừ điều đó ra, thì chỉ có thể đọc nhiều sách, làm phong phú một chút nội tâm của chính mình. May mà, ông ngoại Nghê huy bên này đều có thể vì chính mình mà cung cấp đầu đủ những thứ mình cần, hơn nữa còn miễn phí không lấy tiền.

Vào tháng 10, thị trường Thành Nam hoàn tất khai trương, Thuỷ Hướng Đông nhận cái cửa hiệu mà mình đã đặt mua, vị trí rất tốt, diện tích cũng rất rộng, y không chuẩn bị chính mình mở cửa hiệu, y chính mình nhìn không tới, nếu như mời người xem cửa hiệu, người khác thấy y là một đứa con nít, hơn phân nữa đều sẽ từ chối, cho nên dứt khoát cho thuê đi, mỗi tháng thu tiền thuê cố định, đỡ phải bận tâm.

Thị trường mới mở ra, để thu hút đầu tư, hai năm đầu là miễn thuế, miễn phí quản lý. Cửa hiệu của Thuỷ Hướng Đông cho thuê cũng rất thuận lợi, y áp dụng hình thức thuê một năm, thuận tiện đến lúc tăng tiền thuê, bởi vì y biết tiền tệ năm 1994 bắt đầu sụt giá trên diện rộng, đến lúc đó tất cả đều tăng giá, tiền thuê của y nếu như không tăng giá, vậy thì rất thua thiệt. Hơn nữa thị trường mới thiếu khách hàng, tiền thuê mới bắt đầu khẳng định sẽ không tăng, mà chỉ cần thời gian hai năm ngắn ngủi, thị trường Thành Nam sẽ rất phát triển, làm kinh doanh kiếm được bồn mãn bát mãn(盆满钵满), y là chủ cho thuê nhà không thể chỉ phân tiền thuê nhà sơ sài như vậy được.

Trần Lệ Bình đem chuyện cho thuê cửa hiệu của nhà mình giao cho cha mình quản lý, Nghê Huy nghĩ đến danh nghĩa của mình cũng có hai cái cửa hiệu ở đó, nghĩ đến sự phát triển của thị trường Thành Nam, sau này coi như là thu tiền thuê nhà, cũng đủ cho sinh hoạt, tiền không nhiều, đủ tiêu là được.

Một năm nay, Thuỷ Hướng Dương cũng đến tuổi đi học, học ở lớp mẫu giáo của trường tiểu học Hướng Tiền, y vẫn không phải là đứa nhỏ nhất trong lớp, mà là con gái của lão sư ba tuổi rưỡi, không có ai chăm sóc cho đứa nhỏ, nên cô ấy đem con gái nhỏ đến phòng học, dạy dỗ cùng với những đứa nhỏ khác. Thuỷ Hướng Dương thế là có một bạn học cùng tuổi, trong trường học sẽ không gian nan như vậy.

Ông ngoại và bà ngoại không cần trông trẻ nữa, mỗi ngày chỉ cần phụ trách làm đồ ăn cơm, giặt giũ quần áo cho mấy đứa cháu, ngay cả bài tập cũng không cần kiểm tra, bởi vì thành tích học tập của cháu ngoại từ trước tới giờ đều đứng nhất lớp thậm chí là nhất toàn trường, không cần lo nghĩ việc học hành của chúng nó, cũng là bớt lo hơn.

Mục đích của Thuỷ Hướng Đông đưa em trai đến trường mẫu giáo, chính là muốn để lão sư trông coi, hoàn toàn không kỳ vọng y có thể học được cái gì, đến lúc học không được cái gì, tiếp tục học mẫu giáo là được, không nghĩ đến năng lực tiếp thu của Thuỷ Hướng Dương rất tốt, xem ra là có thể trực tiếp lên tiểu học.

Một năm này cũng không có phát sinh chuyện gì lớn, Nghê Huy cho rằng sẽ nghe được thông tin của mẹ và Chương Thái Thanh bên đó, nhưng mà hoàn toàn không có gì, công ty chuyển văn phòng, kinh doanh phát triển không ngừng. Nghiệp vụ xuất nhập khẩu thương mại trong những năm gần đây lợi nhuận rất cao, là những năm kiếm tiền tốt nhất, Nghê Huy cũng không định sẽ tham gia cái gì, đợi đến sau năm 2000, tuổi của hắn lớn một chút, lại câu thông với mẹ, thử chầm chậm chuyển giao là được.

Lúc nghỉ hè, cha mẹ của Trương Dũng sẽ đến thăm gia đình, Nghê Huy lần đầu tiên thấy cha của Trương Dũng, Trương Dũng lớn lên rất giống với Trương thúc thúc, đều có một đôi mắt long lanh, đặc biệt có thần, mang một cái mũ kê-pi, mặc quân phục phẳng phiu, tư thế oai hùng hiên ngang, dễ nhìn hơn Trương Dũng, có vị đạo. Nghê Huy nghĩ Trương Dũng sau này lớn lên, dáng dấp có thể sẽ giống với cha của y như vậy, sau này không lo việc tìm bạn gái.

Trương Dũng học đánh cờ được một năm đột nhiên nói không muốn học nữa, y muốn đi học Taekwondo, bởi vì Cung Thiếu Niên có nhiều lớp năng khiếu mới, chính là Taekwondo. Trương Dũng vốn dĩ là gan dạ hiếu chiến, thấy mọi người trong phòng luyện công gào to hừ hừ ha ha, tâm ngứa ngáy khó nhịn, làm một cao thủ võ lâm, vẫn luôn là ước mơ tha thiết của y.

Lúc đó cha của y đúng lúc ở nhà, nghe nói con trai muốn học Taekwondo, liền đến Cung Thiếu Niên xem thử, cảm thấy so với thuật cận chiến trong quân đội cũng thường thôi, nhưng mà con trai ở nhà chơi game, liền không có kiên trì.

Nhưng mà Trương Dũng đặc biệt muốn đi học, ngay cả lớp cờ vây cũng không đi học luôn, làm cho Trương gia gia và Trương thúc thúc tức đến phùng man trợn má.

Nghê Huy thì kinh ngạc như đang mơ: “Vì sao không học cùng lúc hai cái?”

Kết quả là, Trương Dũng liền đăng ký hai lớp năng khiếu, buổi trưa sẽ học Taekwondo, buổi chiều sẽ học cờ vây, lần này tốt rồi, dường như tất cả thời gian chơi game hoàn toàn bị huỷ bỏ, chỉ có xế chiều mỗi ngày mới có thời gian chạy đến nhà Nghê Huy chơi, cùng chơi với mọi người, cùng nhau đi tắm, cùng đi bắt ve sầu khỉ.

Trương Dũng cảm thấy chính mình rất khổ: “Vì sao ta lại mệnh khổ như vậy, phải học nhiều như vậy a?”

Nghê Huy nói: “Vậy người đừng học Taekwondo nữa.”

“Vậy không được, ta phải làm đại hiệp, nhất định phải học, lấy được đai đen mới được. Nhưng mà ta bây giờ chỉ mới là đai trắng!” Trương Dũng hướng trời kêu than.

Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đều không nhịn được mà nghĩ đến một sự việc không thuần khiết nào đó, đều nhịn không được “phốc” cười ra tiếng.

Trương Dũng không biết bọn họ cười cái gì, tiếp tục cảm khái: “Đợi xem đi, ta rất nhanh sẽ thi lên đai vàng, hừ hừ!”

Thuỷ Hướng Đông vỗ vai y: “Vậy ngươi từ từ luyện tập đi.”

Sa Hán Minh theo thường lệ đến mùa hè sẽ đến ở nhà ông ngoại Nghê Huy, mỗi ngày buổi chiều sẽ cùng Trương Dũng đi học ở Cung Thiếu Niên. Y luyện đàn violin cả một năm nay, cuối cùng cũng biết kéo ca khúc đơn giản, chỉ là có lúc trong lúc luyện đàn vẫn phá âm, giống như là thanh âm chói tai của đầu phấn viết bảng đè xát vào bảng đen.

Sa Hán Minh còn đắc ý khoe khoang với Nghê Huy: “Lão sư nói ta rất có năng lực, tiến bộ rất nhanh đó.”

Nghê Huy cười y: “Nhanh tiến bộ đi, ngươi giày vò cha mẹ, bà nội, hàng xóm của ngươi như vậy, ta thật là đồng tình với bọn họ.”

Sa Hán Minh làm cái mặt quỷ: “Ai học đàn đều phải trải qua như vậy a, ta lại không có giống như đứa con gái ở gần nhà ta, nửa đêm ở nhà đánh đàn, vậy mới là giày vò người khác. Kéo hai năm, còn kéo không ra giai điệu gì.” Y nói rồi vô cùng khinh bỉ bĩu môi.

Nghê Huy lấy tay che má, dường như cảm thấy ê răng ù tai, gần đây hắn đang thay răng, răng có chút nhức, lần này thì cảm thấy nhức hơn: “Hàng xóm các ngươi không ai kháng nghị sao?”

“Sao lại không có? Kính nhà nó đều bị người ta ném đá bể mấy lần, ha ha.” Sa Hán Minh cười vô cùng đắc ý, dường như không bị người khác ném vỡ kính, cũng xem là một chuyện bình thường.

Thuỷ Hướng Đông cũng nghĩ tìm một lớp năng khiếu cho em trai mình, liền hỏi Thuỷ Hướng Dương: “Dương Dương, em muốn học cái gì?”

Thuỷ Hướng Dương đang cho con thỏ ăn, con thỏ ở nhà ông ngoại Nghê Huy lại sinh thỏ con, ổ này sinh năm con, thỏ trong nhà lại có mười mấy con, đây là kết quả bán đi đi không ít thỏ con. Con thỏ sinh con nhiều, nếu như không khống chế, một năm lập tức có thể sinh cả chục ổ.

Ông ngoại và bà ngoại lười chuẩn bị nhiều cỏ khô như vậy cho chúng nó, thông thường 1 năm chỉ để chúng nó đẻ hai ba ổ. Lúc trước thỏ con sinh ra căn bản đều cho người khác, sau khi Thuỷ Hướng Đông đến, liền nói muốn đem đi bán, người thích nuôi động vật nhỏ rất nhiều, đặc biệt là những động vật nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu giống như thỏ con, làm cho con nít và nữ sinh đều thích. Ông ngoại bà ngoại liền giao cho Thuỷ Hướng Đông xử lý, hắn mang mấy con thỏ con đã đầy tháng đến chợ tranh hoa và chim bán sỉ, hai ba đồng một con bán sỉ cho người khác, một ổ cũng có thể kiếm được mười, hai mươi đồng.

Nghê Huy cười nhạo y chỉ thấy tiền trong mắt. Thuỷ Hướng Đông vô cùng nghiêm túc mà nói: “Ta cảm thấy như vậy rất tốt, chúng ta cũng nuôi không được nhiều như vậy, cho người khác cũng phiền, còn phải đi hỏi, ta đem đi bán, giúp ông bà ngoại của ngươi bớt chuyện a.”

Nghê Huy thì không nói gì, thỏ ăn đặc biệt nhiều, nếu như đồ ăn đầy đủ, bọn nó có thể mỗi ngày đều không ngừng ăn, vài con ăn đến còn to hơn cái đầu heo, ai nuôi nổi a.

Thuỷ Hướng Dương lấy tay sờ lông của một con thỏ con, chầm chậm không để ý hỏi: “Học cái gì?”

“Em muốn học vẻ hay viết thư pháp không?” Thuỷ Hướng Đông hỏi, chuyện mà y không thể làm, bây giờ đều ký thác vào em trai, hy vọng hắn có thể học nhiều.

Thuỷ Hướng Dương không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: “Không muốn!”

Thuỷ Hướng Đông ngồi trên ghế đá, nhìn em trai, thở dài.

Nghê Huy nằm trên giường đọc sách, liếc Thuỷ Hướng Đông một cái: “Nó mới mấy tuổi, ngươi liền bắt nó đi học lớp năng khiếu, đây chính là bóp chết năng khiếu, đợi nó chơi đủ đi rồi tính.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy đem khuôn mặt giấu đằng sau quyển sách, cười: “Đúng, đúng, ngươi nói rất có đạo lý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.