Nghê Huy vừa hết cảm, Thuỷ Hướng Đông không dám để y quá mức mệt mỏi, hai ngày đầu chỉ đi chơi trong nội thành Lhasa, bọn họ đi dạo xong cung điện Potala và La Bố Lâm Tạp, lại ở đầu phố Lhasa ngây ngô thật lâu, ngắm mây thật lâu, ngày ngày an nhàn thật không có gì để nói. Nghê Huy ngược lại không sao cả, nhưng mà Trương Dũng lại cảm thấy nhàm chán, Thuỷ Hướng Đông thấy sức khoẻ của Nghê Huy đã hoàn toàn hồi phục, lúc này mới gọi điện thoại cho Ba Tang, nói muốn đi xung quanh Lhasa chơi, thuê xe của anh.
Ba Tang vô cùng vui mừng, không ngừng bận rộn đáp ứng. Chuyên trách của Ba Tang chính là tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch, chính anh cũng có xe, lái xe cho người ta cũng được, dù sao cần là sẽ đến. Lộ trình liền do Ba Tang sắp xếp, dù sao cũng đã đến rồi, đương nhiên phải chơi xong mới có thể đi. Ba Tang nói trạm đầu tiên đi Nạp Mộc Thác, mùa này Nạp Mộc Thác đã mở cửa, đi đến đó chơi là tốt nhất.
Sáng hôm sau, Ba Tang liền đến đón bọn họ, thấy Nghê Huy, thân thiết mà hỏi: “Sức khoẻ đã tốt chưa?”
Nghê huy cười nói: “Đã tốt rồi, vô cùng cảm ơn anh!”
Ba Tang cười sang sảng, lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh: “Tốt là được rồi, bây giờ ắt hẳn đã hoàn toàn thích ứng với khí hậu trên cao nguyên của chúng tôi rồi phải không. Chúng ta hôm nay đi Nạp Mộc Thác, sau đó buổi tối trở về. Vốn dĩ Nạp Mộc Thác có thể qua đêm, có thể ngắm mặt trời lặn bên hồ, sáng sớm còn có thể ngắm mặt trời mọc trên bán đảo Trát Tây, nhưng mà sức khoẻ của em mới vừa tốt, tốt nhất không nên qua đêm ở bên ngoài. Chúng ta không được mạo hiểm.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu nói: “Đúng, đều giao cho anh sắp xếp, Ba Tang.”
Ba Tang nhìn trán của Thuỷ Hướng Đông, hướng y cười: “Em ngũ thể nhập địa xong rồi sao?”
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười: “Dạ.”
“Em có mang theo miếng lót nỉ không?” Ba Tang hỏi.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không có.” Qua hai ba ngày, trán của Thuỷ Hướng Đông đã hoàn toàn biến thành màu tím bầm, phỏng chừng cần phải một thời gian mới có thể hết.
“Thảo nào, em phải mang miếng lót nỉ theo, như vậy trán mới không bị dập hỏng. Một nghìn cái a, chúng ta là người dân tộc Tạng dập đầu xuống đất, trán cũng muốn dập vỡ. Bất quá cũng tốt, thể hiện rõ sự thành tâm, Phật tổ sẽ cảm nhận được thành ý của em.” Ba Tang thổn thức mà nói.
Nghê Huy xoay đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông, quả nhiên đúng như mình nghỉ, tên ngốc này, cư nhiên còn ngũ thể nhập địa một nghìn cái, thật là không sợ chết.
Trương Dũng nghe đến không ngờ: “Mọi người đang nói cái gì vậy?”
Ba Tang nói: “Tiểu Thuỷ đi ngũ thể nhập địa, một nghìn cái. Tiểu tử này thật có nghị lực.”
Trương Dũng vẫn không hiểu lắm: “Ngũ thể nhập địa làm cái gì? Dập đầu giống như mấy người trong chùa Đại Chiêu hả?”
Ba Tang cười nói: “Ngũ thể nhập địa đương nhiên là để tạ lễ, vì người mình cầu nguyện mà cầu phúc.”
“A.” Trương Dũng đã hiểu rõ, “Hướng Đông ngươi vì ai mà cầu phúc?”
Thuỷ Hướng Đông cười cười, không nói lời nào. Nghê Huy cúi đầu nhìn tràng hạt trên cổ tay mình, đem tay phải phủ lên, xoay đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Trước khi đi Nạp Mộc Thác, Ba Tang dẫn mọi người đi thuê áo lông chống lạnh. Độ cao so với mực nước biển của Nạp Mộc Thác hơn 4700m, nhiệt độ trên đó rất thấp, không có áo lông chống lạnh là không được.
Xe chạy qua cánh đồng hoang vu vắng vẻ, con đường trải dài vô tận, phần cuối của cao nguyên từ từ biến mất, mây trắng phiêu phiêu thoáng qua còn nhẹ nhàng hơn cây bông vải, xứng với màu xanh thuần khiết của bầu trời cao nguyên, xinh đẹp không lời nào tả được, làm cho mọi người đều say đắm. Xe chạy lên đèo cao hơn 5100m, từ con đèo nhìn xuống trông về nơi xa, đáy mắt liền hiện ra một tấm gương xanh biếc, lẳng lặng nằm dưới bầu trời mênh mông rộng lớn, phản chiếu trời xanh, mây trắng, đó chính là hồ thánh trên cao nguyên — Nạp Mộc Thác. Trong ngôn ngữ của Tây Tạng ý nghĩa của từ “Thác” chính là “Hồ”.
Đến tảng đá lớn bên cạnh hồ, Ba Tang kể chuyện cổ cho mọi người nghe: “Hai hòn đá đón khách này chính là thần giữ cửa của Nạp Mộc Thác, nó là một cặp vợ chồng thần, cũng là đá thần tài. Nạp Mộc Thác là nữ thần trông coi tài phú phía Bắc Tây Tạng, cho nên rất nhiều doanh nhân sẽ đến đây cầu tài lộ.”
Nghê Huy nở nụ cười: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi không đi dập đầu cầu một chút thần tài phù hộ.”
Thuỷ Hướng Đông hì hì cười: “Ừ, ta phải đi cầu một chút.”
Y quả nhiên chạy đi cầu thần tài.
Nghê Huy ngắm hồ nước mênh mông xanh biếc, phản chiếu trời xanh mây trắng thuần khiết, chỉ cảm thấy tâm tức khắc độ lượng hơn, ở nơi cách xa sự đông đúc ồn ào, tiếp cận đến chốn thiên đường, lòng dạ của con người chắc hẳn đều vô cùng độ lượng thoải mái đi. Hắn đã thấy đồng bào người dân tộc Tây Tạng, cơ hồ đều có dáng tươi cười thuần khiết trong vắt, ánh mắt trong veo như nước, tâm địa của bọn họ, nhất định giống như hồ thánh thuần khiết như vậy, không lẫn tạp chất.
Thuỷ Hướng Đông bái thần đá xong trở về, trở về cùng Nghê Huy đi dạo, Thuỷ Hướng Đông từ trong túi lấy ra kem chống nắng: “Thoa lên đi.”
Nghê Huy liếc nhìn y: “Lúc đi ra không phải đã thoa rồi sao?”
“Kem chống nắng có tính hiệu quả nhất thời, qua một thời gian, phải thoa lại từ đầu. Từ Lhasa đến đây đã ba bốn tiếng rồi, kem chống nắng mà ngươi thoa đã hết hiệu lực rồi. Thoa lên đi, tia cực tím ở đây rất mạnh.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy nói: “Ngươi biết tia cực tím mạnh, sao ngươi không thoa? Chỉ có mình ta thoa, có vẻ ta quá nữ tính đi.”
Thuỷ Hướng Đông đành phải nói: “Được rồi, ta cũng thoa lên. Trương Dũng, đến đây!”
Trương Dũng từ bờ nước chạy lại: “Làm gì vậy?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Nghê Huy cho ngươi thoa kem chống nắng, nói ngươi phơi nắng đen thui ông nội bà nội ngươi sẽ đau lòng.
Trương Dũng nói: “Ta không cần đâu, ta đen một chút cũng không sao đâu.” Y cũng cảm thấy kem chống nắng là độc quyền của con gái, không liên quan gì đến con trai.
Nghê Huy nói: “Ngươi xem ngươi vốn là lớn lên xấu xí, bây giờ nếu như còn phơi cho đen, ta hoài nghi cái chuỗi đá màu ngọc lam còn tặng được hay không.” Trương Dũng mua một chuỗi đá màu ngọc lam tặng cho Liễu Mộ Khanh.
Đây quả thực chính là đòn sát thủ đối với Trương Dũng, Trương Dũng quả nhiên không phản đối nữa: “Vậy được rồi, ta thoa là được chứ gì.”
Thế là ba người đều thoa kem chống nắng, trong lòng mọi người đều cân bằng.
Phong cảnh ở Nạp Mộc Thác vô cùng xinh đẹp, bên hồ có vài bán đảo, trên bán đảo đều xây miếu thờ, hương khói vô cùng thịnh vượng. Trong đó trên bán đảo Trát Tây còn có nhà gỗ, có thể đến ăn cơm và nghỉ lại.
Hồ nước trên cao nguyên thật sự là rất đẹp, Nghê Huy cảm thấy chính mình có thể ở đây sống cả đời, hắn nảy sinh ra ý niệm ngủ lại ở đây, Thuỷ Hướng Đông có chút không dám mạo hiểm: “Ở đây rất lạnh, vạn nhất lại bị cảm thì làm sao?”
Nghê Huy nói: “Chắc sẽ không đâu, ta đã tốt rồi. Hơn nữa chúng ta đều không có tác dụng phụ trên cao nguyên, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thuỷ Hướng Đông hỏi Trương Dũng, Trương Dũng nói: “Ta sao cũng được.”
Thuỷ Hướng Đông thương lượng với Ba Tang, Ba Tang nói sẵn lòng ở lại đây cũng được, mọi người xem ra vẫn thích ứng được tốt, chỉ cần buổi tối đừng cảm lạnh là được. Thế là Ba Tang đi thuê hai phòng, Nghê Huy vô cùng vui vẻ, có thể ngắm mặt trời lặn và mặt trời mọc rồi.
Mặt trời lặn ở Nạp Mộc Thác quả thực có thể dùng từ “Huy hoàng” đến để hình dung, đoá mây hồng từ phía chân trời rọi thẳng vào trong nước, đẹp không sao tả xiết, Thuỷ Hướng Đông mang theo ba cuộn phim nhựa đến đây, bấm máy hầu như không ngừng lại. Nghê Huy ngồi bên bờ hồ, mặt trời lặn đem hắn chiếu thành một đường cắt, đẹp đến nỗi làm người ta quên cả hô hấp, Thuỷ Hướng Đông lén chụp rất nhiều đường cắt của hắn.
Nghê Huy quay đầu lại: “Được rồi, chừa phim lại đề ngày mai chụp mặt trời mọc.”
Thuỷ Hướng Đông bị bắt quả tang, hắc hắc cười ngốc nghếch, đi qua ngồi bên cạnh Nghê Huy, hai người đều mặc áo lông đã thuê, lúc nói chuyện trong miệng còn phả ra khí trắng, nhiệt độ trên này quá thấp, thấp hơn Lhasa ít nhất mười độ. Thuỷ Hướng Đông đưa tay ôm vai của Nghê Huy: “Lạnh không?”
Nghê Huy nhìn thoáng qua bàn tay trên vai, không phản đối: “Vẫn tốt, mặc áo lông rồi mà.”
“Buổi tối có thể sẽ rất lạnh, ngươi phải che kín chăn để khỏi lạnh, còn phải đem áo lông phủ trên chăn.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy nói: “Biết rồi.”
Thuỷ Hướng Đông thấy bầu trời màu tím bị nắng chiếu nhuộm thành, không có gió, mặt hồ yên tĩnh như mặt gương, nước hồ phản chiếu sắc trời, trên dưới trời nước một màu, yên tĩnh thiêng liêng làm cho người ta không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ phá vỡ sự trong lành này.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Thật là một nơi tuyệt đẹp!”
Nghê Huy nói: “Thật muốn cả đời đều ở nơi như vậy.”
“Vậy hay là quên đi, nơi này giống như thiên đường, chúng ta đều là người phàm, ngẫu nhiên đến thăm một chút thì có thể, ở lâu vẫn là không được.” Thuỷ Hướng Đông nhắc nhở Nghê Huy, bọn họ còn cuộc sống trong kiếp này, vẫn chưa mọc cánh thành tiên được.
Nghê Huy không nói lời nào, chỉ là im lặng ngắm nhìn tất cả những thứ trước mắt.
Trương Dũng từ một chỗ khác đi tới, thấy bọn họ ôm vai ngồi cùng nhau, cảm thấy có chút là lạ, bọn họ từ khi nào đã trở nên tốt đẹp như vậy, xem ra Nghê Huy thật nghĩ thông rồi a: “Này, các người còn ngồi ở đó, Ba Tang nói phải ăn cơm rồi, lát nữa trời sẽ tối.”
Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy cùng lúc quay đầu lại, thấy Trương Dũng, Thuỷ Hướng Đông buông Nghê Huy ra, đứng lên trước, bị lảo đảo một cái, chút nữa là té, cuống quýt nói với Nghê Huy: “Ngươi đứng lên từ từ thôi, ở đây không khí quá loãng, cẩn thận thiếu khí.”
Nghê Huy nghe lời Thuỷ Hướng Đông, từ từ đứng dậy: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Vừa nãy đứng dậy có chút gấp, thiếu khí.”
“Không sao chứ?”
Thuỷ Hướng Đông nhắm mắt một chút: “Được rồi, không sao rồi, về sau phải chú ý một chút.”
Ăn xong buổi tối đơn giản, trời cũng đã tối, trong bóng tối truyền đến vài tiếng chó sủa, bên ngoài không có đèn đường, đèn trong phòng cũng là điện tạm thời từ máy phát điện chuyển tới, đến giờ sẽ tắt. Bên ngoài quả thật rất lạnh, chỉ có thể chui vào trong phòng để ngủ. Rửa mặt đơn giản một chút, Nghê Huy liền leo lên giường, Thuỷ Hướng Đông nói: “Đi tiểu chưa?”
Nghê Huy mơ hồ ừ một tiếng.
Thuỷ Hướng Đông tiếp tục nói: “Đi tiểu rồi hãy ngủ, buổi tối rất lạnh, đi tiểu ban đêm quá nguy hiểm. Lại không có đèn.”
“Tiểu rồi.” Nghê Huy cuối cùng cũng lên tiếng.
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, ở trong căn phòng gỗ nhỏ này, y có loại cảm giác đặc biệt, dường như Nghê Huy và y sát đến nỗi vô cùng gần.
Nghê Huy thấy ánh mắt sáng rực của y, lầu bầu một tiếng: “Ngươi sao lại còn không đi ngủ đi?”
Thuỷ Hướng Đông cởi giày ra leo lên giường của mình: “Nghê Huy, nếu không chúng ta hai người ngủ cùng một giường đi, đắp hai cái chăn.”
“Không cần đâu, sẽ không lạnh, giường rất hẹp, sao ngủ được.” Nghê Huy vùi vào trong chăn hoàn toàn không muốn động đậy, tuy là cái giường này không thể nào sạch sẽ, nhưng mà ấm áp a.
Thuỷ Hướng Đông lại mang giày, đi đến bên giường của Nghê Huy, cẩn thận nhét chăn của hắn, giúp hắn đem áo lông phủ lên, đắp lên chăn. Lúc này Nghê Huy mở to đôi mắt đen như thạch mà nhìn động tác của y, cái gì cũng không nói. Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn, liếm môi một cái, nhịn xuống xúc động khom xuống hôn hắn. “Ngươi muốn uống nước hay không? À, không được, không được uống nhiều nước, tránh khỏi phải đi vệ sinh.” Thuỷ Hướng Đông che giấu tâm trạng của chính mình.
Nghê Huy khoé miệng cong lên cười một chút. Thuỷ Hướng Đông tim như đánh trống, thình thịch đập đến lợi hại, y hít thở sâu, làm cho mình bình tĩnh lại, ở nơi này không thể kích động, sẽ thiếu khí. Y trở lại giường của mình, cởi giày ra tiến vào trong chăn, chỉnh lý xong, sau đó giơ tay lên tắt đèn, trong phòng một mảnh đen kịt, không có ánh sáng trăng, nhưng mà ánh sáng của những ngôi sao rực rỡ, từ cửa sổ nhỏ hẹp có thể nhìn thấy được, dường như ở kế bên tay, chìa tay ra là có thể bắt được.
Nghê Huy nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói: “Nguy lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần.”
Thuỷ Hướng Đông tiếp lời: “… Bất cảm cao thanh ngữ, khủng kinh thiên thượng nhân.”*
Sau đó hai người đều cười rộ lên, cái này sao với nguy lâu có quan hệ gì a.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Nghê Huy, ngủ thôi, ngủ ngon.”
Nghê Huy vẫn luôn muốn hỏi Thuỷ Hướng Đông, liên quan đến chuyện lúc trước, nhưng mà lại không biết bắt đầu từ đâu để nói. Y nhắm mắt lại, miên man suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mơ mơ hồ hồ mà ngủ. Ngủ đến nửa đêm, quả nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo quét đến người mình, nhiệt độ tuyệt đối đã xuống âm độ. Nghê Huy bị khí lạnh tập kích làm cho ho khan một tiếng, Thuỷ Hướng Đông giật mình tỉnh dậy: “Nghê Huy!”
Nghê Huy thanh cổ họng một chút: “Hả?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Có phải lạnh lắm hay không, có cảm thấy không thoải mái hay không?”
“Vẫn tốt.” Nghê Huy mơ hồ trả lời một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Thuỷ Hướng Đông ôm chăn qua, đem chăn của hắn mở ra, phủ lên người Nghê Huy, sau đó kéo ra góc chăn, tiến vào, y ở trong không khí đợi một chút, lúc này toàn thân đều lạnh lẽo, Nghê Huy cũng bị kích động đến, ngược lại hút khí lạnh: “Lạnh chết luôn! Cách xa ta ra một chút.”
Thuỷ Hướng Đông đứng ở một bên: “Lập tức sẽ tốt hơn.” Qua chốc lát, mới dựa sát vào Nghê Huy, đem góc chăn nhét vào, “Hai người cùng nhau ngủ, đỡ lạnh hơn.”
Nghê Huy lùi vào trong vách tường, sau đó phát hiện chính mình đã dán sát vào tường, vừa động, bức tường đó còn phát ra âm thanh, đây là chuyển động của phòng gỗ a! Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra, đem Nghê Huy kéo lại một chút: “Đến gần một chút, không thì khí nóng trong chăn sẽ chạy hết.”
Nghê Huy nói: “Ngươi đừng kề sát như vậy được không?”
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười: “Giường rất hẹp, lại nói cách xa như vậy gió vào trong chăn, đừng động, ta không đụng ngươi đâu, kề sát ngủ mới ngon. Ngươi cảm thấy hít thở khó khăn hay không?”
Nghê Huy thở hai hơi: “Không có.”
“Vậy được rồi, ta vừa mới nghe thấy ngươi ho khan, làm ta sợ muốn chết.” Thuỷ Hướng Đông nói, “Đặc biệt sợ ngươi lại bị cảm.”
Nghê Huy không nói lời nào, là hắn chính mình yêu cầu ở lại qua đêm, Thuỷ Hướng Đông lo lắng cho sức khoẻ của hắn, không có gì đáng trách, Nghê Huy lầu bầu nói: “Được rồi, không sao đâu, ngủ thôi.”
Thuỷ Hướng Đông ngáp một cái: “Ừ, ngủ thôi, lát nữa sẽ không lạnh nữa.”
Có Thuỷ Hướng Đông lò sưởi tự nhiên này, Nghê Huy quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hai người nằm cùng nhau, nguồn nhiệt cuồn cuộn không ngừng từ trên người đối phương truyền tới. Trong cơn mê ngủ, Nghê Huy không tự chủ mà dựa vào sát Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông hơi nghiêng người, sau đó kéo Nghê Huy vào trong lòng. Nghê Huy thoáng giật mình một chút, sau đó không động đậy nữa.
Đây là lần đầu tiên Thuỷ Hướng Đông gần Nghê Huy như vậy, y hưng phấn đến nổi tim đập thình thịch, Nghê Huy dán sát vào cơ thể của y, sao lại không biết biến hoá của cơ thể y, nhịp tim của chính y cũng không thể khống chế tốc độ, nơi này không thể quá kích động, sẽ thiếu khí. Nghê Huy hít thở sâu một cái, làm cho tâm trạng của chính mình bình tĩnh một chút: “Thuỷ Hướng Đông.”
Thuỷ Hướng Đông ân một tiếng: “Sao vậy?”
Nghê Huy nói: “Ngươi có thể tim đừng đập nhanh như vậy được không? Coi chừng thiếu khí.”
Thuỷ Hướng Đông trong lòng không ngừng kêu khổ, y cũng không muốn nó đập nhanh như vậy a, nhưng mà nó cứ đập nhanh như vậy, bất quá y vẫn cố gắng hít thở sâu, nỗ lực bình tĩnh xuống: “Nó tự muốn đập nhanh như vậy.”
Tay của Thuỷ Hướng Đông đang để trên hông của Nghê Huy, Nghê Huy cũng không nói gì. Thuỷ Hướng Đông trong lòng vui vẻ, Nghê Huy đối với mình không phản đối sự thân mật như vậy.
Nghê Huy đã hết muốn ngủ, hắn đang suy nghĩ làm sao để mở lời với Thuỷ Hướng Đông, cho nên cũng không chú ý đến cánh tay bên hông: “Thuỷ Hướng Đông.” Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh, chữ nói ra cũng rất rõ ràng, đã không còn buồn ngủ.
“Hả, chuyện gì?”
“Có một chuyện, ngươi hãy nói với ta. Ngươi với Nghê Hi rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghê Huy suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Thuỷ Hướng Đông trong đầu “ong” một tiếng, rốt cuộc vẫn phải tới: “Cái, cái gì?”
“Đừng giả ngốc với ta, có phải ngươi trộm phần mềm của ta cho Nghê Hi phải không?” Nghê Huy lạnh lùng nói.
Thuỷ Hướng Đông có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng, vừa mới còn ở thiên đường, trong lúc nhất thời lập tức rơi xuống địa ngục: “Xin lỗi, Nghê Huy.”
“Tại sao?” Ngữ khí nói không nên lời, chỉ là chất vấn bình thường.
Thuỷ Hướng Đông thu hồi cánh tay đang đặt trên hông của Nghê Huy lại: “Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện…”
Nghê Huy im lặng nghe hết: “Ngươi thiếu nợ y, sau đó y muốn ngươi đến nằm vùng ở chỗ ta, nhân cơ hội phá hoại ta?”
Rõ ràng bên ngoài trời giá rét, Thuỷ Hướng Đông lại cảm thấy lưng chính mình nóng đến đổ mồ hôi: “Ta không muốn có lỗi với ngươi, nhưng mà ta không có cách nào khác.”
Nghê Huy không khách khí chút nào nói: “Ngươi so với heo còn ngu hơn, cứ như vậy mà bị y gây khó dễ, thời gian dài như vậy, ngươi cư nhiên không nghĩ được cách nào để giải quyết?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Đúng vậy, ta sau này nghĩ lại nghĩ, cảm thấy chính mình thật quá ngu, tại sao để y dắt mũi. Đại khái ta ngu như vậy, cho nên mới ngu chết rồi.” Y tự giễu chính mình một chút.
Nghê Huy căm hận nói: “Đúng, ngươi chính là ngu chết luôn! Cho dù ngươi chính là nói với ta, cũng không đến nổi hỏng bét đến mức độ này, y lẽ nào có thể giết chết chúng ta?”
“Nghê Huy, xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra ôm lấy Nghê Huy, cắn chặt môi dưới, nỗ lực khống chế tâm tình của mình, vùi đầu vào bờ vai yếu ớt của hắn, y không nghĩ đến Nghê Huy sẽ nói như vậy, không nghĩ đến còn cho mình cơ hội để giải thích.
Nghê Huy cảm thấy được nước mắt vui mừng thấm vào trong áo của mình, hắn đẩy đầu Thuỷ Hướng Đông ra: “Làm ướt hết áo của ta rồi. Ta chưa khóc, ngươi khóc cái gì.”
Thuỷ Hướng Đông hít mũi một cái, dùng lực lau lau mắt: “Ta vui. Cảm ơn trời đất, ngươi vẫn còn ở đây.”
Nghê Huy đưa tay sờ sờ bả vai của mình, thật lạnh lẽo: “Áo của ta ướt rồi, ta phải thay áo.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Cởi ra đi, đừng mặc nữa, xin lỗi.”
Nghê Huy nói: “Ngươi tìm áo trong túi xách cho ta thay.”
“Ngươi cởi trước đi, không cần thay, sáng mai rồi mặc. Không mặc không sao đâu.” Thuỷ Hướng Đông nói, giúp hắn cởi áo ra.
Nghê Huy trên người ở trần nằm trong chăn, Thuỷ Hướng Đông đem hắn kéo lại, đưa tay nhét vào chăn: “Nằm xong, đừng động đậy, tránh bị lạnh.”
Nghê Huy không được tự nhiên mà động đậy một chút: “Ngươi lấy tay ra, đừng để trên hông của ta.”
Thuỷ Hướng Đông đành phải rút tay về, đặt trên người mình. Y bây giờ có thể tin chắc rằng, Nghê Huy đã tha thứ cho y, nhưng mà, điều này hoàn toàn không đại biểu Nghê Huy có thể chấp nhận y. Thôi bỏ đi, tất cả đều tuỳ theo hắn vậy, chỉ cần hắn vui vẻ hạnh phúc là được rồi, những cái khác đều không yêu cầu quá cao.