Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 36: Chương 36: Ta thích ngươi




Nghê Huy mạnh ngẩng đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, không sợ nổi mục lẹo sao!”

Thuỷ Hướng Đông có chút kinh ngạc nhìn Nghê Huy: “Ngươi đã biết sao?”

“Biết cái gì?” Nghê Huy tức giận nói.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Biết mẹ của ngươi và Chương thúc thúc?”

“Ta không biết.” Nghê Huy ngắt lời y, “Đó là chuyện của mẹ ta, bà là người trưởng thành, làm chuyện gì cũng không cần xin phép ta.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, sau đó ngồi xuống giường, đem chăn vén lên, lên giường. Nghê Huy theo bản năng xê dịch qua bên cạnh, kết quả là dịch tới mép giường, té xuống đất.

Hai người đều: “…”

Nghê Huy lộ vẻ tức giận mà đứng lên, một lần nữa chui vào trong chăn.

Thuỷ Hướng Đông xoay người, đưa lưng về Nghê Huy. Nghê Huy quay đầu lại nhìn Thuỷ Hướng Đông cách mình ít nhất một mét năm, bả vai của y run rẩy dữ dội, Nghê Huy trong lòng nổi giận, xoay ngang thân lại, ma sát một chút, một cước đạp Thuỷ Hướng Đông xuống giường.

Thuỷ Hướng Đông: “…” Y từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm hoàn toàn không có trên người, chân không đứng dưới đất nhìn Nghê Huy, khoé miệng còn treo lên nụ cười che dấu không được.

Nghê Huy phẫn nộ nói: “Ngươi cười cái rắm a!”

Trần Lệ Bình ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu Hy, con chưa ngủ sao?”

Nghê Huy nháy mắt ra hiệu với Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông hiểu ý, vội vàng bò lên giường, hai người nằm trong chăn, nhắm mắt lại.

Trần Lệ Bình mở cửa, thấy hai đứa nhỏ nằm trên giường, ngủ một cách bình yên, nhìn thoáng qua, sau đó tắt đèn, mở cửa đi ra.

Cửa vừa đóng, Nghê Huy liền mở mắt, không khách khí nói: “Cút xa một chút, đừng sát lại gần như vậy!”

Thuỷ Hướng Đông xê dịch ra một khoảng cách là một mét, mở mắt ra, nhìn lên trần nhà tối tăm, rèm cửa sổ chưa kéo sát lại, đèn dưới đường chiếu qua khe hở, trên trần nhà một cây xà màu trắng nghiêng nghiêng. Trong lòng y thoả mãn không gì sánh được, quả thực là không thể tin tưởng, cư nhiên sẽ có một ngày ngủ cùng một giường với Nghê Huy.

Trong lòng Thuỷ Hướng Đông đột nhiên xúc động hàng vạn hàng nghìn, ở đời trước, y liều mạng khắc chế tình cảm của chính mình, hoàn toàn chịu đựng sự giày vò trong tim, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc ân oán giữa mình và Nghê Hi, nghĩ rằng chính mình kết thúc những chuyện này, lại quay lại cầu xin sự tha thứ của Nghê Huy, không quản hắn đối đãi với mình như thế nào, chính mình đều cam tâm tình nguyện. Nhưng mà Nghê Huy không cho mình cơ hội, thậm chí đều không cho chính bản thân hắn cơ hội, chiếc xe tải lớn kia đột nhiên xuất hiện kết thúc tất cả, nhưng mà cũng mở ra một chương mới.

Thuỷ Hướng Đông nuốt xuống một ngụm nước bọt, đột nhiên mở miệng nói: “Nghê Huy.”

Nghê Huy không lên tiếng.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi vì sao lại ghét ta như vậy?”

“Ghét một người cần có lý do sao?” Thanh âm của Nghê Huy lạnh lùng vang lên.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Nhưng mà ta lại rất thích ngươi, nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy rất vui…”

“Ngươi có phiền hay không a!” Nghê Huy lớn tiếng nói.

Thuỷ Hướng Đông: “…”

Nghê Huy bò dậy, ngủ ở đầu kia của cái giường. Thuỷ Hướng Đông nằm bên đó, cũng không nhúc nhích, mở to mắt nhìn lên trần nhà ngẩng ra, chính mình nói thích hắn, Nghê Huy cảm thấy phiền!

Nghê Huy cũng mở to mắt ra nhìn trần nhà, Thuỷ Hướng Đông cư nhiên nói thích mình! Hai đời từ trước đến nay quay đầu một lần, tâm tình của Nghê Huy không phải là không phức tạp, đơn giản là lật đổ tương liêu phổ(酱料铺), ngũ vị tạp trần. Trong lòng hắn có một thanh âm đang gào thét: Ta thao, ngươi thích ta ngươi sớm đi làm gì, ngươi thích ta nhưng ngươi sao lại có thể phản bội ta, làm ra chuyện như vậy! Hắn thật sự muốn nhào qua, đem máu thịt của Thuỷ Hướng Đông cắn xuống, ăn vào bụng, mới có thể gỡ bỏ hết được mối hận trong lòng.

Câu thích này của Thuỷ Hướng Đông, làm cho ký ức trong đầu Nghê Huy trở về một cách mạnh mẽ, các loại ký ức vui vẻ hay không vui vẻ đều hiện ra, trong chăn vừa ngủ vừa nóng, Nghê Huy toàn thân nóng rang, giống như bánh nướng áp chảo, lật qua lật lại, lại che đậy đi, liền miên man suy nghĩ như vậy hơn nửa đêm, ý niệm trong đầu trước khi đi vào giấc ngủ là: Ha ha, Thuỷ Hướng Đông, ngươi cuối cùng cũng thích lão tử, như mà lão tử đã sớm không thích ngươi nữa, muộn rồi! Cút con bê đi!(Cút con bê là cút kiểu gì trời???;()

Thuỷ Hướng Đông cũng không ngủ được, y vẫn biết Nghê Huy cũng không ngủ, bánh nướng áp chảo ở trong chăn. Xem ra lời nói của chính mình cũng không hoàn toàn không có tác dụng, chỉ là không biết Nghê Huy nghĩ như thế nào. Thuỷ Hướng Đông cũng ôm tâm tư thấp thỏm lo âu, vẫn mất ngủ cùng với Nghê Huy. Sau đó Nghê Huy cuối cùng cũng an tĩnh, Thuỷ Hướng Đông mới mệt mỏi mà ngủ.

Trong mười tám cực hình thời Mãn Thanh một chiêu Nghê Huy cũng không dùng được, chính mình ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Mặc dù là buổi tối ngủ rất trễ, nhưng mà đồng hồ sinh học rất đúng giờ đánh thức Nghê Huy dậy, con mắt của hắn sưng thành một đường, ghèn dán vào con mắt, hắn híp mắt duỗi người trong chăn, chân đá trúng một vật thể ấm áp, Nghê Huy phút chốc mở bừng mắt, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sau đó dùng lực đạp mạnh một cái, đem Thuỷ Hướng Đông đang ngủ say từ trong ổ chăn ấm áp đạp một cước xuống đất. Nghê Huy hài lòng ở trên giường xoay người, tiếp tục ngủ, mười tám cực hình thời Mãn Thanh cuối cùng cùng sử dụng được một chiêu.

Thuỷ Hướng Đông đang nằm mơ cùng Nghê Huy hôn môi, kết quả từ trên trời giáng xuống một cái Phật Sơn Vô Ảnh Cước, đem y từ trên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, không khí lạnh băng đem y lạnh đến giật mình, hết cả buồn ngủ. Y từ dưới đất bò dậy, nhìn Nghê Huy ngủ không nhúc nhích, sau đó bất đắc dĩ chui vào chăn, làm ấm cơ thể một chút, sau đó ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng mở cửa đi xuống lầu.

Trần Lệ Bình vẫn còn đang ngủ, cửa phòng của bà đóng chặt. Thuỷ Hướng Đông nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên tay mình, bây giờ là sáu giờ rưỡi sáng, y dùng lực lau mặt, đem chút buồn ngủ còn trên mặt xoá đi, muốn xuống lầu mua đồ ăn sáng, lại nhớ đến chính mình không có chìa khoá, đi ra rồi một lát vào không được, liền dừng lại tay đang mở cửa. Rửa mặt xong xuôi, ngồi ở sofa, mở tivi, chỉnh âm thanh ở mức thấp nhất, sau đó xem tivi không tiếng động. Xem a xem, liền ngủ gật ở sofa luôn.

Trần Lệ Bình đầu tóc rối bù, mặt một cái áo ngủ bằng bông vải dày, đánh cái ngáp mở cửa, kết quả ngáp được một nửa liền dừng lại: “Hướng Đông, con sao lại thức dậy, tối hôm qua không phải con vẫn luôn ngủ ở đây sao?”

Thuỷ Hướng Đông mở mắt ra, nhìn Trần Lệ Bình: “Không có, con mới thức dậy không lâu. Chào buổi sáng dì!”

Trần Lệ Bình thở phào nhẹ nhõm, bà còn lo lắng rằng con trai mình đuổi Thuỷ Hướng Đông ra ngoài, cả buổi tối đều không cho y ngủ: “Vậy tối qua ngủ có ngon không? Sao lại dậy sớm như vậy?”

“Ngủ ngon ạ. Đồng hồ sinh học đã điểm, liền thức dậy.” Miệng nói chuyện, lại nhịn không được đánh cái ngáp, rõ ràng tinh thần không tốt.

Trần Lệ Bình nói: “Có phải hay không lạ chỗ, ngủ không thoải mái, hay là Tiểu Huy không cho con ngủ, buổi tối ầm ĩ con không ngủ được?”

Thuỷ Hướng Đông cuống quít xua tay: “Không có không có, ngủ rất ngon, hắn ngủ cũng rất có nề nếp, không có xoay tới xoay lui. Dì, con đi mua đồ ăn sáng nha, dì muốn ăn cái gì.”

Trần Lệ Bình lắc đầu: “Không cần mua, ta tự làm là được. Ở nhà làm sẽ tốt cho sức khoẻ hơn. Con đói rồi sao? Ta liền đi làm cho con.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Con còn chưa đói, đợi Nghê Huy dậy rồi cùng ăn luôn.”

“Vậy chúng ta đợi chút nữa, bây giờ cũng còn sớm.” Trần Lệ Bình đi rửa mặt, làm xong ra sofa ngồi.

Lúc Trần Lệ Bình ngồi xuống, còn cẩn thận đưa tay sờ sờ bụng, quay đầu lại phát hiện Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn nhìn động tác của mình, có chút ngại ngùng nói: “Dì đang mang thai tiểu bảo bảo.”

Thuỷ Hướng Đông bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A, là như vậy ạ, con chúc mừng dì. Vậy Nghê Huy sẽ có đệ đệ muội muội sao?”

Trần Lệ Bình nhìn biểu tình của Thuỷ Hướng Đông, vô cùng ngoài ý muốn, phản ứng của đứa nhỏ này làm cho người ta uất ức, trên mặt bà mang theo một nụ cười hạnh phúc: “Chuyện này ta vẫn chưa nói cho Nghê Huy biết, không biết nó sẽ nghĩ như thế nào. Ta chuẩn bị cùng Chương thúc thúc trước làm giấy chứng nhận kết hôn, đợi bảo bảo ra đời mới làm tiệc rượu.”

Thuỷ Hướng Đông nghĩ tới lời nói của Nghê Huy hôm qua: “Không cần lo lắng đâu dì, Nghê Huy ắt hẳn sẽ đồng ý đâu mà, hắn là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện.”

“Các con đều là những đứa nhỏ hiểu chuyện, thật là khiến dì cảm động.” Trần Lệ Bình xúc động từ đáy lòng, “Tiểu Huy nó là một đứa nhỏ nhạy cảm, từ nhỏ đến giờ nó không nhận được tình thương của cha, bây giờ ta còn muốn tái hôn, ta lo lắng nó sẽ suy nghĩ lung tung. Kỳ thực Chương thúc thúc đặc biệt thích nó, nếu như chúng ta kết hôn, liền sẽ có thêm một người yêu thương nó, ta hy vọng nó có thể hiểu được.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Trần Lệ Bình nói: “Con cảm thấy hắn sẽ hiểu được. Nghê Huy nó càng hy vọng dì được hạnh phúc, chỉ cần dì cảm thấy vui vẻ là được.”

Trần Lệ Bình nghe lời này, không biết làm sao sóng mũi cay cay, bà chân thành mà nói với Thuỷ Hướng Đông: “Nếu như Tiểu Huy cảm thấy rất buồn, con có thể giúp dì khuyên bảo nó được không? Giúp dì nói với nó, mẹ vẫn yêu nó như vậy.”

Thuỷ Hướng Đông gật gật đầu: “Dạ được, con nhất định sẽ làm như vậy.”

Nghê Huy ngủ nướng cuối cùng vẫn là bị gọi dậy ăn sáng, mắt cá vàng của hắn cuối cùng cũng bớt sưng một chút, lúc ăn cơm còn hí nửa con mắt, đắm chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cái cảm giác này hết sức tốt đẹp, Nghê Huy không muốn tỉnh dậy.

Trần Lệ Bình đang ăn sáng, muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định nói cho con trai: “Tiểu Huy, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Nghê Huy ngẩng đầu lên, bên khoé miệng còn dính sữa, trên cằm còn dính một ít lòng đỏ trứng, thoạt nhìn mơ hồ lại đáng yêu: “Chuyện gì vậy mẹ?”

Trần Lệ Bình đưa tay lấy vụn của lòng đỏ trứng ở trên cằm của con trai, có chút khó xử nói: “Tiểu Huy, mẹ muốn kết hôn.”

“A.” Nghê Huy hỏi, “Cùng Chương thúc thúc sao, khi nào ạ?”

Trần Lệ Bình kinh ngạc nhìn hắn, con trai sao lại bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không có ngoài ý muốn, ngược lại bà có chút nói lắp: “Thì, thì sắp tới a. Trước đăng ký kết hôn, sau đó mới tổ chức tiệc rượu. Tiểu Huy, con không phản đối sao?”

Nghê Huy nháy mắt một cái, cố gắng làm cho mắt mình mở to hơn: “Mẹ, con không phản đối, chỉ cần mẹ cảm thấy hạnh phúc là được. Quan trọng là, Chương thúc thúc phải thật sự đối xử tốt với mẹ mới được. Mẹ cảm thấy chú ấy có thật sự đối tốt với mẹ không?”

Trần Lệ Bình qua một lúc lâu mới khép lại miệng, bà gật gật đầu: “Đúng, chú ấy thật sự đối xử với mẹ rất tốt.”

Nghê Huy giơ tay lên làm tư thế OK: “Vậy là được rồi. Mẹ, con sẽ chúc phúc cho mẹ. Nhưng mà con còn muốn nói chuyện với Chương thúc thúc, được không?”

Trần Lệ Bình gật gật đầu: “Được.” Tảng đá lớn trong lòng bà cuối cùng cũng được buông xuống, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, còn nháy mắt với Thuỷ Hướng Đông ở bên cạnh, Thuỷ Hướng Đông cười hướng bà gật đầu. Nụ cười của Trần Lệ Bình còn chưa kịp thu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bà bụm miệng, vội vàng chạy vào toilet.

Nghê Huy kinh ngạc: “Mẹ bị làm sao vậy?”

Trần Lệ Bình khoát khoát tay, đi vào toilet, ở bồn cầu nôn ra.

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Mẹ của ngươi đang mang thai.”

Nghê Huy quay đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông, chớp mắt một cái: “Phải không, làm sao ngươi biết?”

“Sáng sớm hôm nay, mẹ của ngươi nói cho ta biết.” Thuỷ Hướng Đông nói.

Nghê Huy trong lòng có chút không vui, chuyện lớn như vậy, mẹ tại sao lại nói cho người ngoài đầu tiên, sau đó mới nói với mình, không khỏi buồn bực.

Trần Lệ Bình sau khi nôn xong, trở về chỗ ngồi, nhìn đồ ăn sáng còn thừa trong bát, có chút không muốn ăn, liền đẩy qua một bên, cẩn thận nói: “Tiểu Huy, còn có một chuyện mẹ muốn nói với con, con rất nhanh sẽ có một đệ đệ hoặc một muội muội, con thích không?”

Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ, con thích. Mẹ, mẹ phải chiếu cố bản thân mình thật tốt, đừng quá vất vả.” Mẹ đang mang thai, còn muốn xử lý chuyện công ty, như vậy có quá mệt nhọc hay không.

Trần Lệ Bình nói: “Ta biết rồi. Rất nhiều chuyện, bây giờ đều là Chương thúc thúc giúp ta xử lý.”

Buổi sáng hôm đó, Trần Lệ Bình dẫn Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đến công ty. Nhân viên công ty ngược lại vẫn còn mấy người, nhưng mà nghiệp vụ của công ty lại phát triển rất nhanh, vốn dĩ mỗi năm gần trăm ngàn nay đã phát triển đến hơn ngàn vạn, làm kinh doanh thương mại, không cần nhiều người, mà cần nghiệp vụ thực lực.

Chương Thái Thanh tây trang thẳng thớm, đang làm việc trong phòng làm việc. Thấy bọn họ đến, vội vàng đứng dậy đón tiếp bọn họ, đưa tay ra nhận lấy túi xách trên tay Trần Lệ Bình, đặt xuống sofa: “Đến công ty sao không kêu anh đi đón?”

“Em tự mình có thể lái xe, không có gì đâu.” Trần Lệ Bình cười ngồi xuống sofa, “Tiểu Huy nói có chuyện muốn nói với anh, em liền dẫn nó đến đây.

Chương Thái Thanh nhíu mày: “Có gì muốn nói có thể kêu anh đến rồi nói a, không cần phải chạy tới công ty làm gì. Nghê Huy muốn nói gì với thúc thúc nào?”

Nghê Huy ngồi xuống: “Thúc thúc cũng ngồi đi. Mẹ, có thể tránh đi một chút được không?”

Trần Lệ Bình nhìn con trai, nở nụ cười: “Có chuyện gì thần thần bí bí, còn không cho mẹ nghe nữa. Được thôi, mẹ đi ra ngoài đợi con. Hướng Đông, đi ra ngồi chơi với dì a.”

Thuỷ Hướng Đong do dự một chút: “Con ở lại bồi Nghê Huy.”

Nghê Huy nhìn một cái, không có phản đối. Trần Lệ Bình cười cười, hai đứa nhỏ này giở trò quỷ gì đây, dáng vẻ như ông cụ non, lúc đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Chương Thái Thanh nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Nghê Huy, ngồi ở một đầu khác của sofa, mỉm cười nhìn Nghê Huy, đợi Nghê Huy mở miệng. Nghê Huy nói: “Chương thúc thúc muốn cùng mẹ con kết hôn sao?”

Chương Thái Thanh gật gật đầu: “Đúng. Mẹ con đã nói với con rồi sao?”

“Dạ. Con rất muốn biết, Chương thúc thúc vì sao muốn kết hôn với mẹ con? Điều kiện của Chương thúc thúc kỳ thực rất tốt, sự nghiệp thành công, lại chưa kết hôn, tại sao lại muốn lấy một người phụ nữ đã ly hôn còn mang theo con của chồng trước.” Chương Thái Thanh cũng làm kinh doanh xuất khẩu, nhưng mà y làm về gia công, cũng chính là mở công xưởng.

Chương Thái Thanh cười rộ lên, hai tay đan lại, hai ngón trỏ đối nhau: “Đương nhiên là vì ta yêu mẹ của con. Mẹ của con là một người rất tinh tường, cô ấy cũng rất lương thiện, lúc ta cùng với mẹ con cùng nhau làm kinh doanh, thiếu hụt tài chính, nhưng mà cần phải có nguyên liệu, mà ta chỉ có thể giao một ít tiền đặt cọc, không cầm được toàn bộ tiền, thậm chí một nửa tiền hàng đều không cầm được, mặc dù giá mà ta đưa ra cao hơn thị trường, nhưng rất nhiều người đều không nguyện ý chịu cho ta. Ta tìm đến cha mẹ của con, nói rõ tình hình cho bọn họ nghe, khẩn cầu bọn họ đem nguyên liệu mua dùm ta, chỉ cần ba tháng, liền có thể trả toàn bộ số tiền. Lúc đó cha mẹ con vẫn còn ở bên nhau, cha của con không đồng ý, nhưng mà mẹ của con lại nguyện ý tin tưởng ta, đem số nguyên liệu này mua dùm ta. Cô ấy chính là vị cứu tinh của ta. Ta lúc trước ở ngoài xã hội dốc sức ra làm nhiều năm, bởi vì thiếu hụt tiền vốn, nên vẫn luôn không phát triển, điều là quy mô nhỏ, số vốn quý giá đó làm cho ta triệt để đứng vững gót chân, sự nghiệp thành công như bây giờ, mẹ của con đối với ta mà nói, là có ơn tri ngộ.”

Nghê Huy từ trước đến giờ chưa từng nghe qua quá trình họ quen biết nhau, chỉ biết bọn họ là bạn làm ăn, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy chú đối với mẹ con là cảm kích a.”

Chương Thái Thanh nhìn Nghê Huy, lời nói của đứa nhỏ này thật làm cho người ta kinh ngạc: “Ta đương nhiên phân định rõ ràng đâu là yêu đâu là cảm kích. Ta đã từng rất hy vọng có thể tìm một người phụ nữ cùng nhau dốc sức làm việc, nhưng mà rất không may, ta chưa gặp được, bọn họ đều bỏ đi trước khi ta thành công. Sau khi ta phát đạt, rất nhiều nữ nhân nguyện ý dính sát ta, nhưng mà ta lại có chút không nguyện ý tin tưởng bọn họ. Cha mẹ của con cùng nhau dốc sức làm nên sự nghiệp, lại không có cách nào cùng hưởng giàu sang, cho nên ta cũng rất cảm khái, cùng hoạn nạn cũng chưa chắc cùng phú quý. Đối với mẹ của con, ta lúc đầu là cảm kích cảm động, sau là tán thưởng, cô ấy quá tài giỏi lại quá kiên cường, về sau, chính là thích. Ta và mẹ của con về mặt tình cảm đều là người chịu tổn thương, ở cùng nhau, hiểu được việc thông cảm cho nhau, ở chung rất hoà hợp. Đương nhiên, mẹ của con thật sự có chút khuyết điểm, ví dụ như tính khí có chút nóng nảy, cá tính cũng rất mạnh mẽ, còn là người ham công việc. Nhưng mà chỉ cần tìm được đúng phương thức ở chung, cô ấy cũng sẽ là một người con gái ấm áp biết quan tâm.”

Nghê Huy nhìn thần thái tràn đầy hạnh phúc trong ánh mắt của Chương Thái Thanh, hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, Chương thúc thúc thật sự yêu thương mẹ, mẹ đã chịu một lần tổn thương, hắn không muốn nhìn thấy mẹ lại tổn thương một lần nữa: “Vậy con yên tâm rồi.”

“Con yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc cho mẹ con thật tốt.”

“Cám ơn. Con chúc phúc cho hai người.”

Chương Thái Thanh cười nói: “Cám ơn con, còn có điều gì muốn nói nữa không?”

Nghê Huy lắc lắc đầu.

Thuỷ Hướng Đông vẫn luôn im lặng nói: “Chương thúc thúc, tài sản của thúc thúc có bao nhiêu?”

Chương Thái Thanh quay đầu lại nhìn Thuỷ Hướng Đông, sau đó nói: “Ta có một công xưởng, giá trị khoảng hơn bảy trăm vạn.”

Thuỷ Hướng Đông lại hỏi: “Dì Trần có bao nhiêu ạ?”

Chương Thái Thanh nói: “Cô ấy nhiều hơn ta, có khoảng một ngàn vạn.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Không biết Chương thúc thúc tính toán như thế nào, tương lai tài sản của hai người là trộn lại với nhau, hay là phân riêng mỗi người, về sau tài sản của hai người làm sao phân chia cho Nghê Huy và đệ đệ muội muội của hắn?”

Tác giả có lời muốn nói:

Stars ném một địa lôi

Con rắn mập mạp ném một địa lôi

Con rắn mập mạp ném một địa lôi

Con rắn mập mạp ném một địa lôi

Con thỏ thứ bảy ném một địa lôi

Cám ơn địa lôi của mọi người ╭(╯3╰

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.