Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 21: Chương 21: Về nhà thật tốt




Ông ngoại từ xa tới Tô Châu, đương nhiên không thể thiếu cùng những người bạn già của mình tụ họp, nhà của Tôn gia gia rộng rãi, liền tụ họp ở nhà ông. Bạn bè cũ lâu ngày gặp mặt, ngoài việc ôn lại chuyện cũ, cuối cùng tránh không được bày ra một chút thành tựu của mấy năm nay. Những người bạn già này đa phần đều là người thích thư pháp, đều mang theo tác phẩm mà mình hài lòng nhất, ở thư phòng của nhà Tôn gia gia trải ra triển lãm.

Nghê Huy ở một bên say mê thích thú mà nhìn, thư pháp của những người này không nói có bao nhiêu tốt, nhưng mà lâu ngày thi họa nhiều năm, ít nhiều cũng có chút phong cách riêng.

Nghê Huy nhìn một lão nhân bày chữ của ông ra, xoay đầu lại hỏi ông ngoại: “Ông ngoại, chữ này của Chung gia gia là thể chữ Nhan sao?”

Ông ngoại gật đầu: “Đúng, nhưng mà ông ấy có chút biến thể.”

Đây là thể chữ Nhan mà lão nhân họ Chung viết, nhưng chữ của ông vô cùng nở nang, thiếu chút gân cốt, nhiều chút da thịt, thể chữ tròn tròn, ngược lại có chút tương tự với hình tượng của ông, vẻ mặt điềm đạm, thân thể nở nang, thoạt nhìn dáng vẻ ngây thơ.

Chung gia gia kinh ngạc nhìn Nghê Huy: “Bạn nhỏ, con cũng luyện thư pháp sao?”

“Dạ.” Nghê Huy nghiêm túc gật đầu.

Chung gia gia hỏi: “Luyện thể chữ nào?”

Tôn gia gia liền cười nói:”Cháu ngoại của lão Trần cũng luyện thể chữ Nhan. Lão Chung, chữ này của ông càng ngày càng mập ra a.”

Chung gia gia ha ha cười: “Tôi cố ý đó, thể chữ Nhan rất khó viết, rõ ràng biến thể, trong thẳng ngoài tròn, tôi thì trong ngoài đều tròn.”

Lão hữu cười ông: “Cho nên ông từ trong đến ngoài đều tròn, sống thoát thoát như một lão hồ ly.”

Chung gia gia hắc hắc cười nói: “Các người không cảm thấy chữ này của ta đặc biệt có tướng phúc? Rất nhiều người đều thích chữ của tôi.” Ông lại cuối đầu nhìn Nghê Huy, “Bạn nhỏ, con viết hai chữ đến cho ông xem xem.”

Nghê Huy biết bọn họ muốn kiểm tra mình, cũng không từ chối, không chút hoang mang mà cầm viết chấm mực, trải giấy ra, quỳ gối trên ghế, dựa theo 4 chữ treo trong thư phòng của Tôn gia gia “Dương Dương Tự Đắc” mà viết theo.

Các lão nhân nhìn hắn viết chữ xong, đều vô cùng kinh ngạc: “Bạn nhỏ luyện chữ đã bao lâu rồi?”

Ông ngoại đắc ý nói: “Hơn nửa năm, thành quả không tệ phải không?”

Chung gia gia nói: “Lão Trần, có hay không tìm cho cháu ngoại ông một lão sư tốt để dạy? Tôi xem đứa nhỏ này rất có tiền đồ a.”

Ông ngoại nói: “Dạy cái gì, chính mình tự luyện là tốt rồi, thư pháp đã không có đường đi, giải trí thì tốt rồi.”

Chung gia gia ồn ào: “Cái gì gọi là không có đường đi, lời này của ông tôi không thích nghe. Đây là tổ tông của chúng ta truyền lại, là tài nguyên quý giá của loài người, liền cần con cháu hậu bối của chúng ta hảo hảo kế thừa, hơn nữa chỉ cần viết tốt, như vậy có tiền đồ rất lớn.”

Ông ngoại cười nói: “Về chuyện tiền đồ, chúng ta người tính không bằng trời tính. Tôi cũng không trông cậy vào con cháu ở phương diện này có bao nhiêu tiền đồ, hắn thích viết, liền viết, không thích viết, cũng không cưỡng cầu. Chỉ cần hắn thích, cảm thấy vui là tốt rồi.”

“Tôi chính là cảm thấy đây là viên đá ngọc, còn con nít mà lại thích viết, ông sao không chạm trổ một phen, biết đâu sẽ có ngạc nhiên.” Chung gia gia nói.

Ông ngoại nhìn Nghê Huy, giật mình, hỏi hắn: “Huy Huy, con có nghĩ sẽ luyện chữ nghiêm túc không?”

Nghê Huy nhìn ông ngoại, gật đầu: “Dạ có.”

Ông ngoại nói: “Trở về sẽ đi kiếm một lão sư để dạy cho con.”

“Ông ngoại dạy con không được sao?” Nghê Huy cũng chỉ là đem việc luyện chữ trở thành hứng thú sở thích, không nghĩ tới đạt được thành tích gì ở phương diện này?”

Ông ngoại nói: “Ông ngoại chỉ là nghiệp dư thôi, đến lúc tìm một lão sư chuyên nghiệp về dạy cho con một chút.” Ông là một thành viên của hiệp hội thư pháp trong vùng, còn quen biết nhiều người viết thư pháp đẹp.

Nghê Huy nghe ông ngoại nói như vậy, cũng không phản đối, hắn biết, cho dù là lão sư nổi tiếng gì, muốn ra được thành tích, còn phải xem thiên phú và sự siêng năng của mình.

Hai ông cháu ở Tô Châu chơi vài ngày, lại trở về chỗ của Trần Lệ Bình ở Thượng Hải lấy hành lý. Nghê Vệ Dương đã trở lại, nhìn thấy Nghê Huy cũng lãnh đạm, không thể nói là vui cũng không thể nói là không vui.

Nghê Huy vô cùng không thích Nghê Vệ Dương, chỉ ở lại một đêm, liền kêu ông ngoại về nhà. Hai ông cháu rất ăn ý đều không nói chuyện Nghê Huy đã tiêu 300 vào việc mua cái bát, đoán chừng nếu Nghê Vệ Dương biết được sẽ mắng hắn một trận.

Về tới nhà của bà ngoại, Nghê Huy cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, ở đây còn có cảm giác gia đình chân chính. Bà ngoại thấy cháu mình, vui mừng ôm hắn vào lòng: “Huy Huy đi chơi một chuyến, sao lại gầy như vậy, có phải hay không ăn không ngon?”

Nghê Huy nói: “Cơm ở ngoài không ngon bằng cơm bà ngoại nấu.”

Bà ngoại cười đến cả mặt đều là nếp nhăn: “Lời này bà ngoại thích nghe, muốn ăn cái gì, bà ngoại làm cho con.”

Nghê Huy nói: “Bà ngoại làm món gì con đều ăn. Bà ngoại, mẹ của con có quà cho bà.” Nghê Huy và ông ngoại cùng đem những thứ trong vali lấy ra, mẹ mua quần áo cho ông ngoại bà ngoại, đồ ăn, mua quần áo và đồ chơi cho mình.

Bà ngoại chỉ vào cái hộp vuông vuông kia, hỏi: “Cái hộp này đựng cái gì?”

Cái bát lớn kia mang về không dễ, phải dùng hộp gỗ đựng, lại dùng bọt biển bọc lại từng tầng, lúc lên xe, hai ông cháu cẩn thận từng li từng tí mà che chở, rất sợ va chạm chút xíu, thì cái bát sẽ vỡ ra, vậy mấy trăm đồng liền mất trắng.

Nghê Huy nói: “Đây là con đào được báo vật.”

Bà ngoại nói: “Cái gì vậy? Mở ra bà ngoại nhìn một cái.”

Nghê Huy hì hì cười: “Là một cái bát lớn, đặt ở trong thư phòng của ông ngoại là được.” Nghê Huy đi qua mở cái hộp ra, bị ông ngoại ngăn cản: “Để ta, không cẩn thận liền vỡ.”

Bà ngoại thấy kỳ quái: “Cái gì bảo bối a, quý giá như vậy?”

Ông ngoại cẩn thận đem giấy gói bên ngoài mở ra, mở cái hộp gỗ, lấy bọt biển bên trong ra, lộ ra một cái bát lớn Thanh Hoa, Nghê Huy đưa tay ra sờ vào khổng tước và mẫu đơn trên cái bát: “Bà ngoại, bà thấy đẹp không?”

Bà ngoại nói: “Đẹp thì đẹp, nhưng mà cái bát lớn như vậy, dùng để làm gì a?”

Nghê Huy lắc đầu: “Cái này chủ yếu là để nhìn.”

Ông ngoại lắc đầu nói: “Trước đừng mở, đợi ta làm cái giá đỡ rồi hãy đặt vào. Hay là để trong hộp đi, trước để ở trên ngăn tủ, đừng đụng vào khỏi vỡ.”

Bà ngoại dường như không hiểu, con gái đều thích đồ sứ tinh xảo không phải sao, nhưng mà bộ đồ ăn này bị hạn chế trong phạm vi xinh đẹp như vậy, cái bát có tính trang trí này mua về làm gì? “Mua bao nhiêu tiền?”

Nghê Huy giơ ngón tay: “300. Bà ngoại, khấu trừ từ tiền phí sinh hoạt mà mẹ con đưa, tiền là ông ngoại giúp con trả.”

Bà ngoại bị dọa nhảy dựng: “300 chỉ để mua một cái bát?”

Ông ngoại nói: “Cái bát này là đồ cổ, niên đại không quá lâu, nếu đủ lâu, giá của cái bát này ít nhất cũng vài vạn.”

“Mắc dữ vậy!”

Nghê Huy trong lòng nói, nếu là Nguyên Thanh Hoa, qua vài năm e rằng giá lên tới vài ngàn vạn.

Ông ngoại bình thường thích thu thập một chút sách cổ, bảng chữ mẫu, bút lông, nghiên mực, mực tàu vv, bà ngoại rất ít khi bất đồng ý kiến, đây là sở thích lâu dài, cho nên đối với sự xuất hiện của cái bát này cũng rất nhanh tiếp nhận, chính là cảm thấy hơi mắc một chút.

Ông ngoại cẩn thận tỉ mỉ đem đồ vật cất vào gác xó, để phòng ngừa bị đụng vỡ. Nghê Huy cảm thấy để ở đó cũng tốt, tránh khỏi bị người khác hỏi đông hỏi tây, đặc biệt là Thủy Hướng Đông nếu biết, khẳng định sẽ hoài nghi lai lịch của chính mình.

Nghê Huy đem lễ vật mua cho bạn bè mình lấy ra: “Bà ngoại, con không ở nhà, Sa Tử và Trương Dũng có tới tìm con đi chơi không?”

“Sa Tử gọi điện thoại đến hỏi con. Trương Dũng cũng cách này đến hỏi con về chưa. Hướng Đông và Dương Dương ngược lại mỗi ngày đều đến nhìn xem con về hay chưa.” Bà ngoại nói.

Nghê Huy xách ba cái xe đồ chơi, lại lấy một ít kẹo: “Bà ngoại, con đi qua nhà Trương Dũng.”

Bà ngoại thấy hắn cầm nhiều đồ, liền nói: “Con có đi qua nhà Hướng Đông và Dương Dương không? Tụi nó không có ở nhà, tối mới về.”

Nghê Huy quay đầu, không hiểu nhìn bà ngoại, bà ngoại nói: “Hướng Đông gần đây không biết từ nơi nào làm ra đồ để bán, dẫn theo em trai bày ra bán ở đầu phố.”

Nghê Huy “a” một tiếng, chỉ lấy một cái xe đồ chơi và một bao kẹo, đi qua nhà Trương Dũng. Trương Dũng cầm xe đồ chơi mà Nghê Huy tặng, vui vẻ đến miệng đều không khép lại được: “Nê Ba, cái này thật sự là tặng cho ta sao?”

Nghê Huy gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”

Trương Dũng hắc hắc cười: “Nê Ba ngươi thật tốt với ta, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, ngươi cứ nói.”

Nghê Huy không nghĩ tới chính mình chỉ có một chiếc xe hơi đồ chơi liền thu hút đến một người trung thành với mình, hắn đại khái là không nghĩ tới, đầu năm nay tất cả mọi người đều không dư dả, cha mẹ mua đồ chơi cho con cái còn phải suy nghĩ nửa ngày, hơn nữa cho dù là có tiền, cũng không hẳn có thể mua những chiếc xe nhỏ tốt như vậy. Nói như vậy, đầu năm nay con nít sẽ không mua lễ vật quý trọng như vậy tặng cho bạn bè, nhiều lắm là mua cho chính mình, rồi cho bạn bè mượn chơi. Hắn ngược lại dựa theo suy nghĩ của người trưởng thành, mua quà tặng cho bạn bè, mỗi người đều có phần, cũng may là Trần Lệ Bình không thiếu chút tiền đó, cũng không keo kiệt, mới không có ngăn cản con trai mình mua nhiều quà như vậy.

Này là Trương Dũng bị Nghê Huy dùng một món đồ chơi thành công mua chuộc. Thế cho nên sau này rất nhiều lúc, vô luận Nghê Huy làm cái gì, Trương Dũng đều ủng hộ vô điều kiện.

Nghê Huy và Trương Dũng chơi một chút, bà nội của Trương Dũng chuẩn bị làm cơm tối, nói với Nghê Huy: “Nghê Huy, ở đây ăn cơm tối a.”

Nghê Huy lúc này mới nhớ tới phải về nhà: “Dạ thôi, bà nội, con phải về.” Lại nói với Trương Dũng, “Ngày mai đến nhà ta chơi ráp hình, ta cũng gọi Sa Tử đến, chúng ta cùng chơi.”

“Được.” Trương Dũng hoàn toàn đáp ứng.

Nghê Huy về tới nhà, hai anh em Thủy Hướng Đông đã trở lại, Thủy Hướng Dương say mê ăn kẹo Ngưu Ca mà Nghê Huy mang về, Thủy Hướng Đông ngược lại nhìn Nghê Huy chằm chằm không chớp mắt, Nghê Huy bị y nhìn có chút phát cáu, nhìn gì mà nhìn, không quen biết đại gia sao?

Thủy Hướng Đông cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Nghê Huy ngươi về rồi, Thượng Hải chơi vui không?”

Nghê Huy lãnh đạm nói: “Đương nhiên chơi vui rồi.”

Thủy Hướng Dương cười với Nghê Huy: “Huy Huy ca, quần áo của anh đẹp quá.”

Quần áo trên người Nghê Huy là mẹ mua cho, áo bành tô bên ngoài màu cà phê, bên trong là áo len màu kem, làm tôn thêm màu da của hắn, bên dưới mặc một cái quần tây nhung, dưới chân mang một đôi giày da nhỏ, thoạt nhìn phong cách rất tây. Nghê Huy bị Thủy Hướng Dương khen có chút đỏ mặt, hắn vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Hướng Dương: “Ai dạy em nói cái này a, miệng lưỡi thật ngọt!”

Thủy Hướng Dương liếc mắt qua anh trai của mình: “Ca ca.”

Nghê Huy nhất thời cảm thấy nhục chí, hắn đem xe hơi nhỏ mà mình mua cho hai anh em y đưa cho bọn họ: “Đây là quà của mẹ ta kêu ta đưa cho hai ngươi.”

Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy, kinh ngạc hết sức: “Ta cũng có sao?”

Nghê Huy nói: “Không cần thì thôi.”

Ông ngoại ở một bên nói: “Hướng Đông cầm đi, đều là Huy Huy chọn đó, mọi người đều có.”

Thủy Hướng Đông thụ sủng nhược kinh (được nhiều người yêu thương vừa mừng vừa lo): “Cám ơn Nghê Huy.”

“Đều là mẹ ta mua.”

Thủy Hướng Đông tiếp nhận cái xe hơi nhỏ được để trong cái hộp, cười ngọt ngào với Nghê Huy, Thủy Hướng Dương kiềm chế không được sự yêu thích trong lòng: “Xe, ca ca, mau nhìn nè, Huy Huy mua xe cho em.”

Thủy Hướng Đông giúp em trai lấy cái xe ra: “Đi chơi đi, Dương Dương.”

Bà ngoại từ đằng sau đi ra: “Hướng Đông và Dương Dương buổi tối ở nhà bà ăn cơm luôn a, ta đã làm cơm xong rồi.”

Thủy Hướng Đông gật đầu: “Dạ, cám ơn bà nội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.