Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 47: Chương 47: Ngọt Ngào




CHƯƠNG 47: NGỌT NGÀO

Mãi cho đến khi vũ hội chấm dứt, Hạ Trạch vẫn luôn mang cảm giác không có thật.

Trì Dĩ Hoành thổ lộ, khiêu vũ dưới ánh trăng, hết thảy quả thực cứ như mơ. Không biết Trì Dĩ Hoành từ khi nào thích mình, cậu chỉ thuận theo bản năng đáp lại tình cảm của anh. Nhịn không được quay đầu liếc nhìn Trì Dĩ Hoành một cái, anh nhạy bén cảm nhận được, liền thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Trạch lắc đầu, Trì Dĩ Hoành dừng một chút, sau đó nương theo bóng tối vươn tay nắm lấy tay Hạ Trạch. Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, trái tim Hạ Trạch lập tức kiên định, cậu rõ ràng cảm giác được Trì Dĩ Hoành ở bên cạnh, bọn họ thật sự là ở cùng một chỗ.

Nhóm học sinh trong lễ đường tốp năm tốp ba tản đi, đám Hạ Trạch cũng theo dòng người chậm rãi đi ra cổng.

Bạch Hiểu Tề một đường không chút chớp mắt nhìn về phía Hạ Trạch, biểu tình muốn nói lại thôi, mà lúc đảo qua Trì Dĩ Hoành đi cạnh Hạ Trạch thì lại lặng lẽ dời tầm mắt. Hạ Trạch chú ý tới biểu tình dị thường của Bạch Hiểu Tề, liền kỳ quái chọt chọt đối phương hỏi: “Cậu làm sao vậy? Muốn nói gì à?”

Bạch Hiểu Tề thở dài một hơi, nhăn nhó lắc lắc đầu, đổi lại là ánh mắt ‘nhàn đến phát hoảng’ của Hạ Trạch.

Bạch Hiểu Tề nghẹn, cảm thấy mình thực sự không phải loại người dấu mặt làm chuyện tốt, cậu không tốt bụng đến vậy. Hạ Trạch thiếu cậu một nhân tình lớn như vậy, nếu không nói ra thì không phải lỗ quá rồi sao. Suốt một đường nghĩ ngợi nhưng không có cách nào mở miệng, đâu thở cợt nhả mà nói: “Này anh em, vừa nãy bạn thân tôi đây nhìn thấy cậu với Trì Dĩ Hoành ôm nhau đấy. Yên tâm, tôi ủng hộ cậu. Không chỉ ủng hộ tinh thần, ngay cả hành động tôi đây cũng đi đầu đó nha.” Nghĩ thế nào cũng thấy không thể nào làm trò nói những lời này trước mặt Trì Dĩ Hoành, chỉ đành yên lặng nuốt xuống bụng, coi như làm Lôi Phong sống một lần vậy.

Thẳng đến lúc bốn người tách ra ở cổng trường, Hạ Trạch vẫn không rõ Bạch Hiểu Tề rối rắm chuyện gì. Lúc Hạ Trạch tới là đi xe Mã Thiên Lỗi, giờ có Trì Dĩ Hoành tới đón, cậu tự nhiên là đi theo anh.

Hai người lên xe, Hạ Trạch vừa định thắt dây an toàn thì Trì Dĩ Hoành đột nhiên nghiêng người qua hôn cậu. Trước đó lúc ở trong trường anh đã muốn làm vậy, nhưng chung quy vẫn lo lắng có người nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt tới Hạ Trạch. Hiện giờ đã lên xe, Trì Dĩ Hoành rốt cuộc nhịn không được, hơi nghiêng người, một tay ôm lấy Hạ Trạch, bá đạo nhưng không mất phần ôn nhu hôn xuống.

Trì Dĩ Hoành tới muộn nên đỗ xe ở đoạn đường khá vắng. Hai cây liễu rũ xung quanh che khuất bóng dáng bọn họ. Hơn nữa hiện giờ cũng muộn, đèn ở cổng trường đã tắt, chỉ còn ánh đèn đường u ám. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Trì Dĩ Hoành liện thuận theo tâm ý của mình.

Bất luận là Hạ Trạch hay Trì Dĩ Hoành, đây đầu là nụ hôn đầu tiên ở đời này của hai người. Cảm giác ngoài ý muốn lúc ban đầu tản đi, Hạ Trạch rất nhanh thả lỏng thân thể, ngửa đầu hùa theo nụ hôn của Trì Dĩ Hoành. Hạ Trạch phối hợp làm Trì Dĩ Hoành vui sướng, động tác từ ôn nhu dần dần trở nên kịch liệt.

Hai người môi lưỡi giao triền, đầu lưỡi Trì Dĩ Hoành đảo khắp khoang miệng Hạ Trạch, làm cậu dâng lên từng trận run rẩy nhẹ nhè. Hạ Trạch theo bản năng nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ Trì Dĩ Hoành, đầu lưỡi vươn tới, cùng đối phương dây dưa.

Nụ hôn dài qua đi, Hạ Trạch mê mang mở mắt, trong mắt là một mảnh quang mang sóng sánh, Trì Dĩ Hoành mê muội nhìn cậu, nhịn không được lại cúi đầu đặt một nụ hôn lên mi mắt.

Hạ Trạch chớp chớp mắt, thấp giọng gọi một tiếng: “Anh họ.”

Trái tim Trì Dĩ Hoành khẽ run, tiếng anh họ của Hạ Trạch giống như có ma lực, luôn làm anh cảm nhận một trận tình ý triền miên. Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu, dùng đầu ngón tay từng chút từng chút vẽ theo mắt mũi, dè dặt cẩn trọng như đang chạm tới bảo vật quý giá nhất trên đời.

“Vừa nãy ở vườn trường em nghĩ tới cái gì?” Trì Dĩ Hoành thấp giọng nói.

Hạ Trạch cười vui sướng, cọ cọ lòng bàn tay Trì Dĩ Hoành, thản nhiên nói: “Em cảm thấy giống như đang nằm mơ.”

Trì Dĩ Hoành bật cười, kéo mặt Hạ Trạch qua hôn một cái, ôn nhu nói: “Là anh cảm thấy giống như nằm mơ mới đúng.”

Hạ Trạch mở to mắt, Trì Dĩ Hoành cười cười giải thích: “Tiểu Trạch, không phải em muốn biết cuối tuần trước vì sao anh không để ý tới em sao? Bây giờ anh sẽ nói nguyên nhân cho em biết. Anh thích em nhưng lại không biết nên biểu đạt thế nào. Anh luôn cảm thấy tâm tư mình thật xấu xa, lại lo sợ em biết mà chán ghét, trong lúc rối rắm đó, anh chỉ có thể trốn tránh.” Vươn tay nắm lấy tay Hạ Trạch đặt lên ngực mình, nhẹ giọng nói: “Em có cảm nhận được nơi này thấp thỏm cỡ nào không?”

Đối với Trì Dĩ Hoành mà nói, hết thảy phát sinh đêm nay quả thực còn tốt hơn cả dự đoán của anh. Anh cảm thấy tâm tình mình lúc này hệt như đang đói bụng thì có một cái bánh từ trên trời rớt xuống ngay đầu mình, lại còn là bánh nướng nhân hải sản cao cấp nhất. Anh thật cẩn thận đưa tới bên miệng, nhưng lại sợ cắn một ngụm sẽ phát hiện nó chỉ là ảo giác, quả thực là đan xen giữa tất cả cảm xúc phức tạp mà anh có thể nghĩ tới, bất ngờ, mừng như điên, không dám tin cùng lo được lo mất.

Hạ Trạch không ngờ Trì Dĩ Hoành cũng nghĩ như vậy. Cậu đột nhiên nhớ ra, đời trước hình như cũng có một khoảng thời gian như vậy, lúc quan hệ giữa hai người đang tốt đẹp thì anh họ đột nhiên lạnh nhạt, hơn nữa còn dọn ra khỏi căn nhà ở tiểu khu Phượng Hoàng, để cậu một mình ở đó. Khi ấy cậu vừa tức giận vì bị lạnh nhạt vừa lo lắng có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không, lo được lo mất một thời gian dài. Kết quả một ngày nọ đi học về thì phát hiện Trì Dĩ Hoành đã dọn về, khi ấy cậu vui sướng đến mức quên hỏi nguyên nhân. Giờ nghĩ lại, tâm lý của anh họ hẳn cũng giống hiện giờ, không có cách nào đối mặt nên chỉ có thể trốn tránh.

Hạ Trạch cong khóe miệng, thực hưng trí hỏi: “Kia anh họ làm thế nào mà…” Hạ Trạch tìm không ra từ thích hợp, chỉ đành sâu sa nhìn Trì Dĩ Hoành.

Trì Dĩ Hoành không khỏi mỉm cười, nghiêm túc nói: “Bởi vì anh phát hiện nếu mình không ra tay thì em sẽ bị người khác cướp mất.”

Hạ Trạch lắc đầu, chủ động hôn lên môi Trì Dĩ Hoành, khẳng định nói: “Sẽ không, em thích anh họ, chỉ thích mỗi anh.”

Những lời này quả thực làm Trì Dĩ Hoành vô cùng sung sướng, hiệu quả sánh ngang với liều thuốc kích thích mạnh nhất, thực dễ dàng khơi gợi toàn bộ nhiệt tình trong người Trì Dĩ Hoành. Anh rất nhanh điều chỉnh lưng ghế dựa của Hạ Trạch ngã ra sau, tiếp đó sải chân, nghiêng thân đè lên người Hạ Trạch, đảo khách thành chủ ôm Hạ Trạch kịch liệt hôn môi.

Hạ Trạch có chút bất ngờ với phản ứng của Trì Dĩ Hoành, nhưng rất nhanh đã không còn tâm tư nghĩ tới chuyện này. Nhiệt tình của Trì Dĩ Hoành hệt như một ngọn lửa lớn sắp đốt cậu cháy rụi thành tro. Hạ Trạch hơi hé miệng, đôi môi bị hôn đến đỏ bừng. Trì Dĩ Hoành nhìn thấy liền cảm thấy phân thân trướng lên phát đau, Hạ Trạch đồng dạng cũng có phản ứng, anh vươn tay sờ sờ, Hạ Trạch theo bản năng ưỡn người.

Trì Dĩ Hoành cúi đầu mỉm cười, một bàn tay linh hoạt cởi bỏ đai lưng Hạ Trạch tiến vào, lướt qua thắt lưng nhẵn nhụi, một đường lần xuống cầm lấy phân thân Hạ Trạch vuốt ve. Hạ Trạch lập tức khẩn trương kêu lên: “Anh họ, ngô…”

Trì Dĩ Hoành cúi xuống chặn môi cậu, động tác trên tay không hề ngừng lại. Hạ Trạch khó nhịn cuộn mình nhưng lại bị anh áp chế, chỉ có thể mặc đối phương muốn làm gì thì làm. Tiếng rên rĩ từ đôi môi kề sát của hai người bật ra, hệt như tiếng một con mèo con đang làm nũng. Trì Dĩ Hoành được cổ vũ, động tác lại càng nhanh hơn, Hạ Trạch theo đó mà căng thẳng, tựa như cây cung bị kéo dãn tới cực hạn, chỉ thêm chút nữa là đứt đoạn. Hạ Trạch cảm thấy tất cả khoái cảm đều tích tụ trong tay Trì Dĩ Hoành, đối phương hệt như một vị pháp sư cao minh đang nắm giữ chốt mở khoái cảm, làm cậu không thể mặc chính mình rơi vào tay giặc, chỉ có thể hùa theo động tác của đối phương, không thể ngừng lại.

Ngay lúc Hạ Trạch cảm thấy mình sắp hỏng mất, Trì Dĩ Hoành khẽ siết nhẹ phân thân cậu, một luồng khoái cảm thật lớn thoáng chốc phun trào, Hạ Trạch thở phì phò, cả người không còn chút sức lực dựa vào lưng ghế, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trì Dĩ Hoành thỏa mãn nhìn biểu tình Hạ Trạch, cúi đầu hôn cậu, sau đó rút khăn giấy từ chiếc hộp đặt bên cạnh, đầu tiên là thay Hạ Trạch cẩn thận lau sạch người sau đó mới lau đi mấy thứ dính trên tay.

Hạ Trạch hồi phục tinh thần, thấy động tác lau tay của Trì Dĩ Hoành, gương mặt nháy mắt đỏ bừng. Tuy đời trước cậu cùng Trì Dĩ Hoành có thể xem là cặp vợ chồng già, nhưng náo loạn trong xe như vậy quả thực là lần đầu tiên.

Trì Dĩ Hoành cười khẽ, lau sạch tay xong thì cúi người hôn lên mắt Hạ Trạch một cái, thấp giọng nói: “Thoải mái không?”

Hạ Trạch: “…”

Cậu quẫn bách gật gật đầu, Trì Dĩ Hoành lại hôn lên môi cậu một cái, nói: “Khuya rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Hạ Trạch ngoan ngoãn ừ một tiếng, kéo Trì Dĩ Hoành muốn ngồi dậy, vô thức đụng phải phân thân đang gắng gượng của anh. Cậu sửng sốt một chút, rất nhanh liền ý thức được mới nãy chỉ lo cho vui thích bản thân mà quên bẵng Trì Dĩ Hoành.

Khóe miệng Hạ Trạc cong lên, tựa như Trì Dĩ Hoành đã làm, đưa tay áp lên phân thân đối phương.

Trì Dĩ Hoành đang định ngồi dậy thì bị động tác của Hạ Trạch kiềm hãm, nặng nề nhìn chằm chằm Hạ Trạch. Hạ Trạch còn muốn tiếp tục nhưng Trì Dĩ Hoành nắm lấy tay cậu, ôm cậu ngồi dậy.

“Tiểu Trạch!”

Trì Dĩ Hoành áp chế dục vọng đang gào thét trong cơ thể, cắn một ngụm lên cổ Hạ Trạch, sau đó cẩn thận giúp cậu chỉnh sửa lại quần áo rồi ngồi xuống ghế phó lái, cuối cùng thắt dây an toàn rồi lùi về chỗ của mình.

Hạ Trạch khó hiểu nhìn anh, Trì Dĩ Hoành thầm cười khổ, đưa tay xoa xoa tóc cậu: “Anh không sao, một hồi là tốt rồi.”

Trì Dĩ Hoành không phải Liễu Hạ Huệ, anh tự nhiên khao khát có Hạ Trạch, nhưng anh sợ mình không khống chế được, không chỉ là tay, anh sẽ muốn càng nhiều hơn nữa. Nơi này dù sao cũng là trên xe, anh không muốn ủy khuất Hạ Trạch, dù sao sắp tới Hạ Trạch phải thi đại học, khoảng thời gian này Trì Dĩ Hoành cảm thấy mình có thể chịu đựng được.

Giữ vững một chữ ‘nhẫn’, chuyện đầu tiên Trì Dĩ Hoành làm sau khi về tới nhà là chạy đi tắm nước lạnh. Chờ anh tắm rửa thu thập tốt đi vào phòng Hạ Trạch thì Hạ Trạch cũng vừa tắm xong, cái đầu sũng nước ngồi trên giường lật xem hướng dẫn ghi danh thi đại học.

“Đang xem gì đó?” Trì Dĩ Hoành hỏi.

Hạ Trạch chỉ quyển sổ trong tay: “Hướng dẫn thi đại học.”

Trì Dĩ Hoành ngồi xuống tựa vào đầu giường, Hạ Trạch liền thuận thế tựa vào lòng anh. Trì Dĩ Hoành cong một chân, ôm cả người Hạ Trạch vào lòng, đặt quyển sổ lên chân cùng xem.

Hệ âm nhạc của đại học Hải thành đứng trong top năm cả Hoa quốc, cũng không dễ vào như tưởng tượng. Chuyên ngành nghệ thuật tuy yêu cầu văn hóa thấp hơn nhưng bài kiểm tra chuyên ngành lại yêu cầu rất nghiêm khắc. Hạ Trạch có căn cốt luyện đàn nhiều năm, hơn nữa đời trước được Trì Dĩ Hoành duy trì nên biết những căn bản nhập môn, cậu không lo lắng cuộc thi chuyên ngành lắm, chỉ lo tới vấn đề điền nguyện vọng.

Hạ Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, những sợi tóc mang theo bọt nước cọ qua mặt anh, Trì Dĩ Hoành thuận thế hôn một cái lên tóc Hạ Trạch.

Hạ Trạch vui sướng mỉm cười: “Anh họ, anh nói xem nếu sau này em cũng giống Trầm Hi mở một công ty thì thế nào? Ngô, cũng không nhất định là công ty, phòng làm việc cũng được.”

Trì Dĩ Hoành cúi đầu khẽ chạm vào mặt Hạ Trạch, kiên nhẫn nói: “Em muốn làm gì?”

Hạ Trạch nghĩ nghĩ: “Làm nhạc kịch thế nào?”

Đây là giấc mộng từ đời trước của Hạ Trạch, cũng là mục tiêu mà cậu cố gắng muốn đạt được nhất, chỉ là còn chưa đợi đến lúc đó đã chết đi. Hiện giờ may mắn sống lại, cậu muốn tiếp tục lấy nó làm mục tiêu, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ thực hiện được giấc mộng này.

Ánh mắt bất an của Hạ Trạch làm trái tim Trì Dĩ Hoành mềm nhũn, ủng hộ nói: “Tốt. Vừa vặn Mặc Chính vừa tiếp nhận giải trí Tinh Không, đến lúc đó bảo cậu ta giúp em liên hệ diễn viên, còn có thể bảo cậu ta giảm giá a.”

Hạ Trạch không khỏi phì cười: “Đúng rồi, anh ta cùng Phương Lạc Duy thế nào rồi?” Tâm tư Mặc Chính đối với Phương Lạc Duy quả thực là ai ai cũng biết, ánh mắt Hạ Trạch sáng long lanh chờ Trì Dĩ Hoành kể chuyện bát quái.

Trì Dĩ Hoành nhịn không được cúi đầu hôn một chút, nói: “Khẳng định không tốt như chúng ta.”

Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, đặt quyển sổ qua một bên, xoay người ngồi xổm trong lòng Trì Dĩ Hoành, mặt mày tràn đầy hạnh phúc sáp qua hôn anh. Hai người vừa mới làm rõ tâm ý, quả thực là thời điểm dính mãi vẫn không chán. Trì Dĩ Hoành căn bản không thể kháng cự sự hấp dẫn từ Hạ trạch, ôm lấy thắt lưng cậu đẩy sâu nụ hôn. Người anh em dưới thân rất nhanh liền nổi lên phản ứng, Trì Dĩ Hoành quyết đoán đẩy Hạ Trạch ra. Trong tầm mắt khó hiểu của Hạ Trạch, anh đưa tay sờ thử, thấy tóc đã khô thì dỗ dành: “Ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải tới trường đó.”

Này đã là lần thứ hai!

Tầm mắt Hạ Trạch dừng lại ở cái lều nhỏ nhô lên của Trì Dĩ Hoành, xấu xa đưa tay chọt chọt: “Anh họ, anh không muốn sao?”

Trì Dĩ Hoành túm lấy cánh tay đang tác loạn của Hạ Trạch, ôm chặt cậu vào lòng, cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”

Hạ Trạch nhịn không được phì cười.

Trì Dĩ Hoành không có biện pháp, chỉ đành cố gắng dời đi lực chú ý, đưa tay gãi nhẹ eo Hạ Trạch, này là điểm nhột của cậu. Hạ Trạch chịu không nổi, vừa cười vừa giãy dụa mở miệng xin tha: “Anh họ, em sai rồi.”

Thấy Hạ Trạch nhận sai, Trì Dĩ Hoành lập tức ngừng tay, cùng lúc đó đau lòng cảm thấy biện pháp này hoàn toàn không thể dời đi lực chú ý, ngược lại vì Hạ Trạch giãy dụa cọ loạn mà người anh em dưới thân lại càng phấn chấn hơn.

Hạ Trạch mở to ánh mắt, mê mang nhìn Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành đè nén ngọn lửa trong lòng, xoa mặt Hạ Trạch, dỗ dành: “Ngoan ngoãn ngủ đi, anh về phòng.”

Hạ Trạch không nói gì, chỉ túm lấy quần áo Trì Dĩ Hoành không chịu buông, Trì Dĩ Hoành kỳ thực cũng luyến tiếc, sau khi tự tranh đấu tinh thần một trận, chỉ đành qua quýt ôm Hạ Trạch vào lòng, thấp giọng nói: “Ngủ, không được lộn xộn.”

Hạ Trạch cong khóe miệng, nghe lời đáp một tiếng. Cậu ẩn ẩn đoán được tâm tư ẩn nhẫn của Trì Dĩ Hoành, trong lòng ngọt ngào lại càng muốn cùng anh ở cùng một chỗ.

Trì Dĩ Hoành tắt đèn, căn phòng lập tức tối sầm. Hai người nằm trên giường, Hạ Trạch vùi vào lòng Trì Dĩ Hoành, ôm thắt lưng anh nhắm mắt lại. Trì Dĩ Hoành thực thân thiết hôn lên đầu cậu một cái, trong lòng cũng trở nên bình ổn.

Trước Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không biết những cặp tình nhân khác ở chung thế nào. Anh ẩn ẩn cảm giác được tình cảm của mình cùng Hạ Trạch chuyển biến vô cùng tự nhiên, giống như từ người thân chuyển qua người yêu chỉ thiếu một bước làm rõ kia mà thôi. Một khi hai người xác định tâm ý, bọn họ ở cùng nhau thực sự rất thân thiết cùng ăn ý, cứ như trong quá khứ đã từng yêu nhau vậy.

Biểu tình Trì Dĩ Hoành thực nhu hòa, ôm chặt Hạ Trạch, giống như đang ôm bảo vật có một không hai trên đời.

HOÀN CHAP 47.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.