Lạc Ngọc đem thức ăn trên bàn đẩy về phía hắn.
“Ăn một chút trước đi.”
Cách thời gian ăn cơm còn sớm, Hàn Đông Lâm quả thật có chút đói, hắn cầm hai khối bánh gạo nếp: “Đa tạ.”
Hắn ăn rất nhã nhặn, nhai kĩ nuốt chậm, biết được Lạc Ngọc còn đang nhìn chằm chằm mình, nhưng ra vẻ không biết, tự mình ăn xong bánh gạo nếp. Hắn rũ mắt nhìn mặt đất, bưng chén trà lạnh uống, động tác cực mất tự nhiên, và lại trên mặt nóng lên, vành tai đều nóng lên, rốt cục nhìn không được ngẩng đầu.
Lạc Ngọc nhếch mày, môi mỏng chuyển động, giơ tay đè lại vai hắn.
Một cỗ hương vị trà bay lại đây, trong lòng Hàn Đông Lâm kinh sợ, không có lý do gì tự dưng khẩn trương, ngón tay hơi lạnh của người nọ đột nhiên ấn vào sau gáy hắn.
“Không cảm giác gì sao?” Lạc Ngọc phiền muộn nói, kéo lại áo khoác của hắn.
Hàn Đông Lâm lờ mờ, không hiểu hắn đang nói gì, lặng lẽ xiết chặt ống tay áo.
Lạc Ngọc gọi A Lương, gọi hắn cầm thuốc cao tiến vào. Sau gáy Hàn Đông Lâm, có một vết máu chảy xuống, mãi đến phía sau lưng, tuy rằng miệng vết thương không sâu, nhưng nhìn thấy cũng khiến người khó chịu, có điều lúc này trời lạnh nên cảm giác sẽ giảm đi rất nhiều, hắn hiện tại vẫn chưa cảm thấy đau.
“Đem quần áo cởi ra.” Lạc Ngọc trầm giọng nói, từ trong tay A Lương tiếp nhận thuốc mỡ.
Hàn Đông Lâm dừng lại, hầu kết lăn lăn, khàn khàn nói: “Ta tự mình làm.”
Trong lều đốt ấm lô, cửa lều đóng chặt, A Lương đi lấy nước ấm, lúc này chỉ có hai người bọn họ. Lạc Ngọc cũng mặc kệ lời nói của hắn, mở ra hòm thuốc, lấy thuốc mở ra, không phân bua gì liền vẽ loạn lên miệng vết thương của hắn.
Thuốc mỡ lạnh lẽo, thực kích thích miệng vết thương, Hàn Đông Lâm đầu tiên là cảm thấy có chút nóng hổi, sau đó mới cảm thấy đau, hắn cúi đầu hít khí, thuận theo cởi đai lưng, kéo vạt áo, hắn thoáng cúi đầu, phía sau gáy có hơi thở mỏng manh, khiến hắn cảm thấy vừa khô nóng vừa sợ hãi.
Hắn mặc dù gầy, nhưng cơ thể rắn chắc, lồng ngực rộng lớn tinh tráng, trên cánh tay hơi hơi gồ lên, giống như là đang khắc chế cái gì.
Động tác của Lạc Ngọc rất chậm, nhẹ nhàng xoa đều thuốc mỡ, đầu ngón tay cố ý vô tình chạm vào vành tai hắn. giống như mặt nước bình tĩnh đột nhiên gợn sóng, Hàn Đông Lâm đột nhiên nắm chặt xiêm y, hô hấp thoáng chốc nặng nề một chút.
“Bệnh tình của bá mẫu đã đỡ chưa?” Lạc Ngọc một bên hỏi một bên khom người lấy thuốc.
Một đám tóc dừng ở trên đầu vai Hàn Đông Lâm, chuyện động vặn xoắn, như có như không trêu chọc. Tấm lưng rộng rãi của Hàn Đông Lâm cứng còng, động cũng không dám động, tùy ý lên tiếng.
“Nghe nói sang năm Lưu phu tử phải đi, đã muốn đệ công văn lên thư viện.” Lạc Ngọc biết hắn phải đi, thuận miệng hỏi, kinh đô sắp chuyển biến, tạm thời rời đi cũng tốt.
Hàn Đông Lâm sửng sốt, không đáp trả một lời.
“Nói là đi du học, núi sông tốt đẹp, Giang Nam, Tái Bắc, Duẫn Thiên phủ Hà Lang…. không biết sẽ như thế nào.” Lạc Ngọc có chút hâm mộ nói, hắn chưa bao giờ nghiêm túc du sơn ngoạn thủy qua, vẫn vây trong cái cũi kinh đô phồn hoa này, nếu có cơ hội, thật đúng là muốn tự mình đi thể nghiệm một phen.
“Mục tiêu là Giang Nam.” Hàn Đông Lâm tiếp lời, Lưu Thụy Đường đã cùng hắn nói qua, sau lần săn mùa xuân này, phải cho tin chính xác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cần phải đi.
“Đó là một cơ hội tốt.” Lạc Ngọc nói, có chút ý tứ khuyên bảo.
Thoa thuốc xong, thu lại lọ thuốc mỡ, đưa cho hắn: “Ngươi cầm, sớm tối bôi một lần, không quá hai ngày sẽ tốt lên.”
Hàn Đông Lâm giơ tay tiếp nhận, vô tình đụng vào đầu ngón tay đối phương, giống như chạm vào vật kinh khủng gì, nhanh chóng rụt tay về, suýt nữa thì làm đổ thuốc mỡ.
A Lương múc nước trở về, lúc này bên ngoài gió lớn, mành nhấc lên, gió liền lập tức thổi vào bên trong.
Lạc Ngọc bất đắc dĩ, đem những đồ vật này nọ để lên bàn bên cạnh hắn, muốn đi rửa tay, nhưng góc áo bị gió cuốn bay, cùng y bào của hắn nháy mắt dây dưa với nhau.
“Ít nhất mở mang tầm mắt.”
Sau này kinh đô hỗn loạn không chịu nổi, hắn chỉ là một thiếu niên không quyền không thế thì làm được gì đây, nếu giúp được người đã sớm giúp, không bằng ra khỏi kinh, vừa có thể né tránh hỗn loạn, vừa có thể tìm kiếm cơ hội.
Nói xong, dùng nước ấm rửa sạch tay, người hãy còn ngồi ở trên ghế, nhìn hắn thật sâu.
“Vậy còn ngươi?” Hàn Đông Lâm hỏi lại, thế nhưng ánh mắt vẫn né tránh như cũ.
Lạc Ngọc thật sự có ác thú, thích trêu đùa người khác, ngươi không dám nhìn ta, ta cố tình nhìn ngươi, ánh mắt sáng quắc xuyên qua lớp da bên ngoài, mở ra tâm sự của thiếu niên. Hắn tùy ý ôm lấy hai má, tìm một tư thế thoải mái, như không xương mà dựa vào trên ghế: “Ta đương nhiên là ở lại kinh thành.”
“Ừ.”
“Thế nhưng thinh thoảng cũng sẽ đi ra ngoài một chút, có thể cũng sẽ tới Giang Nam.” Hắn mỉm cười nói, “Nghe nói Giang Nam có nhiều mĩ nhân, cũng đáng giá đi một vòng.”
Hàn Đông Lâm ngẩn ra, sau lưng không lý do phát lạnh, thập phần không được tự nhiên, rõ ràng là câu nói phong lưu, lại khiến hắn có cảm giác không thể nói ra, chính mình ngược lại rất là ngượng ngùng.
Lạc Ngọc nhanh chóng bật cười, A Lương ở một bên cũng cười nhẹ theo, người này thật là thật thà, một chút cũng không ngây thờ.
Bầu trời tối đen, Lí Hiển, Dương Anh hai người tới đây.
Mưa dầm liên miên, mà Tô Minh Trác còn bị thương, nên chuyến đi săn tạm dừng, sửa thành bắn tên, đối câu đố và các trò chơi khác, bốn người kết bạn đi qua, Văn Tuyên đế cùng mấy vị đại thần cũng chưa đến, chỉ có một đám văn thần cùng hậu bối, Lạc Ngọc không có hứng thú, lùi tới một nơi không có người, ngồi xếp bằng, nhìn bọn họ chơi đùa.
Trong chốc lát, lại có khách không mời mà đến.
Lạc Ngọc theo bản năng rót rượu, nghĩ nghĩ, vẫn là đổi thành nước sôi, thả xuống bên cạnh, cây cải củ trước mắt này có hứng thú nhìn trò bắn tên bên kia, đặt mông ngồi xuống kế bên hắn. Lạc Ngọc thuận tay đỡ lấy lưng hắn, để tránh hắn ngã xuống.
“Lục hoàng tử nếu muốn chơi, thì trực tiếp đi qua đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thiên Hằng nhíu lại, bưng lên nước sôi chậm rãi uống, lại lấy tay áo lau miệng, rất có kinh nghiệm nói: “Bản cung đi, bọn họ sẽ không chơi.”
Lạc Ngọc buồn cười, xem ra gặp chuyện này không ít, hắn lại rót nước cho Triệu Thiên Hằng, dặn dò A Lương nói: “Đi lấy hai mâm trái cây lại đây.”
Triệu Thiên Hăng nhăm mày, không vui nói: “Bản cung không ăn.”
Nhưng mà A Lương đi rất nhanh, vững chắc bưng một mâm trái cây và một mâm điểm tâm tới đây.
Điểm tâm ngự trù đi theo đã làm tốt, nặn thành hình tròn, trắng hồng xanh tím đều có, mềm mịn ngon miệng, rất là mê người.
Hắn rối rắm một lát, cầm một cái màu trắng, nghiêm trang nói: “Ta ăn một cái.” Rồi sau đó há miệng cắn, chậm rãi nhai nuốt, hai ba miếng liền ăn xong.
Lạc Ngọc đem chén đẩy đến trước mặt hắn, chính mình cũng cầm một cái: “Lại ăn thêm hai cái đi, đều mới làm ra, thật sự ăn ngon.”
Triệu Thiên Hăng hé hé miệng, do dự một lúc lâu, lại cầm lấy một cái: “Một cái cuối cùng.”
Lạc Ngọc cười mà không nói, mắt thấy hắn lại ăn một cái, ăn đến no bụng.
“Đổng quý phi đâu, không đến cùng ngài sao?” Lạc Ngọc hỏi, một mặt nhấp một ngụm trà thơm.
Trên mặt Triệu Thiên Hằng liền không có ý cười, hạ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, giọng nói có chút mất mác nói: “Mẫu phi bận…..”