Rạng sáng, đêm tối cùng ban ngày luân phiên thay đổi, một đêm không mộng Lạc Ngọc tỉnh ngủ, đèn trong phòng đã sớm được đốt lên, ánh sáng mờ mịt thật là chói mắt, hắn dịch dịch thân thể, mắt nhập nhèm quan sát trong phòng, trời còn sớm như vậy, Hàn Đông Lâm đều đã thắp đèn đọc sách.
Ngọn đèn đã thay đổi tâm, lửa cháy rất tốt, ánh mắt chiếu ra sườn mặt lạnh lùng của hắn.
Trên bàn có bồn nước, xác nhận Hàn Đông Lâm là lấy từ giếng về, phía sau chùa không hề cung cấp nước ấm, muốn rửa mặt chính mình phải tự đi giếng nước lấy, hắn mơ màng đứng dậy, nghĩ muốn lấy nước ở trên bàn rửa mặt lấy lại tinh thần, nhưng đầu ngón tay vừa mới đụng vào nước, hàn khí liền từ ngón tay lủi thẳng vào trong xương, liền từ bỏ, bưng bồn đi giếng múc nước một lần nữa.
Giếng nước ở bên cạnh cây liễu, miệng giếng có tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ che một tầng tuyết mỏng, bên miệng giếng nước đã bị đông lại thành băng, đem tấm ván gỗ chặt chẽ đóng chặt, Lạc Ngọc phải dùng sức mới đẩy nó ra được.
Nước giếng mới vừa lấy lên ấm áp hơn một chút, vốc một vốc nước vuốt lên mặt, đem buồn ngủ mông lung đánh đuổi đi.
Hắn cũng không chú ý, dùng nước xoa lên mặt, khăn mặt ướt nhẹp, vắt khô một chút, liền lau lên mặt vài cái, sau đó đem nước đổ vào trong mương bên cạnh.
Trong bầu trời có bụi màu lam, mặt trăng màu bạc đang treo ở phía tây, núi đen kịt ngăn trở phương đông, đứng ở trong viện, còn nhìn thấy loáng thoáng ánh sáng màu hồng, nước bắn ra làm tảng đá ướt sũng, giọt nước giống như mặt gương, ánh lên màu sắc của bầu trời.
Vị trí lúc này của Lạc Ngọc, đứng dậy giương mắt là có thể nhìn thấy Hàn Đông Lâm đang cầm sách, hắn thật sự rất hốc hác, ánh mắt còn mang theo tơ máu.
“Tối hôm qua không ngủ được sao? Là ta làm ầm ĩ ngươi sao?” Lạc Ngọc nói, tướng ngủ của hắn rất kém, đang ngủ sẽ xoay người duỗi chân đá chăn.
Hàn Đông Lâm ngẩng đầu, giống như đang nhìn xa xa giống như đang nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói : « Không có. »
Đứng ngược sáng, Lạc Ngọc không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn không thích hợp, liền thức thời im miệng. Hắn bưng bồn vào nhà, treo khăn lên thật tốt, lật đà lật đật mặc thêm áo bông, cởi giày quay lại giường, đệm chăn vẫn còn hơi ấm, thoải mái như vậy quả thực là đại hưởng thụ.
Những phòng khách khác cũng có người tỉnh ngủ, đều bưng chậu đên bên cạnh cây liễu múc nước.
Hàn Đông Lâm giật mình nhìn chằm chằm sách, nhưng tâm tư vẫn không ở trong sách, hắn từ trong mộng bừng tỉnh liền không dám ngủ tiếp, cửa sổ phía trước thổi gió lạnh, làm cho đầu óc không rõ của hắn thanh tỉnh không ít.
Trong núi hừng đông đến rất mau, ngoài cửa có mấy người tới tới lui lui múc nước, màu đen trên bầu trời hoàn toàn rút đi, nhưng bởi vì sương mù trong núi bao quanh, tầm nhìn như cũ bị che chắn.
Chỉ nghe thấy một hồi tiếng chuông sáng sớm vang lên, không khí yên lặng bỗng nhiên biến mất, trong viện người rửa mặt càng nhiều hơn, rửa mặt xong, tất cả mọi người đi trai đường ăn điểm tâm.
Đồng thời chia tay Vĩnh Chân sư phụ, hai người bọn họ cùng ngồi xe ngựa Lạc phủ trở về thành.
Hai mươi bảy nhập học, huấn đường có sáu đệ tử đến muộn, Lưu Thụy Đường tức giận đến chòm râu muốn rớt mấy cái, bắt được bọn họ hung hăng phê bình hơn nửa canh giờ, nước miếng đều mắng đến tung bay mới từ bỏ.
Lí Hiển chính là một trong sáu người đó, sau cuộc liên hoan ngày hôm qua, hắn cùng mấy đồng học hẹn nhau đi Hương Giang lâu uống rượu, uống đến ngay cả nhà cũng không về, ở tửu lâu ngủ một đêm, sau khi tỉnh lại vội vội vàng vàng đến học đường.
« Ngày hôm qua ngươi không tới thật đáng tiếc, » hắn hướng Lạc Ngọc nói, trong miệng vẫn còn dư vị, cười rất là có thâm ý, « Chờ ngươi tỉ thí xong, ta mang ngươi đi xem một chút, rượu thần tiên của Hương Giang lâu, quả nhiên danh bất hư truyền. »
Lạc Ngọc liếc nhìn hắn một cái, sửa sang lại sách thật tốt, miễng cưỡng trả lời : « Người hầu nhà ngươi tới chỗ ta tìm ngươi, trở về cha ngươi chắc chắn sẽ lột một tầng da của ngươi. »
« Thật sự ? » Lí Hiển kinh ngạc, hắn nói dối là ở chỗ Lạc Ngọc qua đêm, nếu như bị cha hắn phát hiện, tránh không được sẽ bị phạt.
« Ngươi nói đi ? » Lạc Ngọc tức giận nói, vì giúp hắn che giấu, suýt nữa đem bàn thân quấn vào, người hầu kia thật tẫn trách, thiếu chút nữa đem cha hắn gọi tới, nếu để Lạc Thừa Nam biết được bọn họ thông đồng với nhau, chỉ sợ toàn bộ bồ đoàn đều bị hắn quỳ thủng.
Lí Hiển lặng lẽ cười, ôm bả vai hắn khen nghĩa khí.
Ngày thứ hai, là lần thi đấu cuối cùng của học viện.
Ngày này, trong rừng Tĩnh Tâm không có ai đọc sách, tất cả mọi người đều đi xem trận đấu. Trận thi đấu được xây dựng ở bên ngoài tàng kinh các, phía bắc là sân của trọng tài, những người ngồi ở đây đều có thân phận uy tín danh dự trong triều đình, lấy Hiền Thân Vương Triệu Thế Xương cầm đầu, Lạc Thừa Nam ngồi ở bên trái hắn, hai người trò chuyện vui vẻ, một đám quan viên ở bên cạnh cùng nghe cùng cười, Tô Minh Trác cũng ở đây, được sắp xếp chỗ ngồi thứ ba, đại biểu cho nhân tài tham dự của hộ bộ thượng thư.
Bốn mươi tám người lấy rút thăm làm phương thức phân chia đội ngũ, các đội rút thăm theo trình tự chia thành giáp ất bính ba bốn người một tiểu tổ, Lạc Ngọc lấy trúng đội hồng tổ giáp, mà ba tổ viên khác phân biệt là Hàn Đông Lâm, Lục Tiện, Dương Anh, hắn mừng rỡ mặt cười như muốn nứt ra.
Tỉ thí chia làm ba trận, mội trận mỗi đội phái tiểu đội dự thi tương ứng, tên trận đấu đầu tiên là lấy đồ trong túi, tức là căn cứ đề thi trong túi gấm để viết văn, hai túi gầm đều giống nhau, liền cột tại cột đá đối diện, phải dựa vào bản lĩnh bản thân mà đoạt được.
Có thể là bái phật nổi lên tác dụng, thừa dịp hỗn loạn, Lạc Ngọc dễ dàng lấy được một cái túi gấm, phong thái mở màn vô cùng tốt.
Đề thi bọn họ cướp được là « liêm chính, » sắc mặt Lạc Ngọc cực kỳ kém, nhưng ba đồng đội rất lợi hại, bọn họ nộp bài thi khi những tổ các mới chỉ viết được một nửa.
Khi trận đấu hoàn thành, đội hồng đạt thứ nhất, có thể nói là nở mày nở mặt.
Lạc Thừa Nam từ đầu đến cuối đều cười đến híp mắt, trên mặt có nhiều thêm vài nếp nhăn.
Sau thi đấu, Triệu Thế Xương chủ chì mở tiệc chiêu đãi mọi người, địa điểm còn là Hướng Giang lâu ở Mân Hưng phố.
Hướng Giang lâu, danh như ý nghĩa, vừa rộng lớn lại gần sông Mẫn Hưng, từ cửa sổ ở trong phòng nhìn ra phía ngoài, nước sông cuồn cuộn, rất là đồ sộ.
Đã hẹn trước với tửu lâu, đặt bao toàn bộ, lão bản Hướng Giang lâu tự mình đứng ở cửa nghênh đón, rượu và thức ăn đều là thứ tốt nhất, bếp vàng chén ngọc, sơn trân hải vị, rất là phô trương.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, ngươi một ly ta một ly, từ ly đổi sang chén, một vò rượu thần tiên đã thấy đáy, uống đến vui vẻ, lựa chọn người tài, những người được chọn liền bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Lạc Ngọc cùng Lạc Thừa Nam một bàn, trên bàn chỉ có hắn là tiểu bối, hôm nay người biểu hiện quả là khá tốt, những lời a dua nịnh hót hắn nghe đến lỗ tai sắp mọc kén, thêm cùng cha nhà mình một bàn nên phải câu nệ, uống rượu được một nửa liền tìm lý do rời đi.
Ăn cơm ở lầu hai, dưới lầu, bên ngoài đều thanh tịnh.
Ở lầu một, Dương Anh cùng Văn Uyên đại học sĩ Ông Nghiêm Sùng nói chuyện thật là vui vẻ, rất là ăn ý, mở hồ có thể nghe được một ít, đơn giản là thảo luận về học vấn kinh sử, Dương Anh chậm rãi nói vả lại giải thích thật độc đáo, nhìn ra được Ông Nghiêm Sùng thật vừa ý hắn.
Học thuật cùng tài nghệ của Ông Nghiêm Sùng rất là thâm hậu, thái độ làm người hiền lành, quan phẩm chính trực, ở trong triều địa vị khá cao, nếu có thể được hắn nâng đỡ, con đường phía trước nhất định bằng phẳng. Trước Dương Anh, Ông Nghiêm Sùng đã đi tìm Hàn Đông Lâm, hắn đã nhìn chuẩn hai cái mầm này, nghĩ muốn nhận lấy, nhưng Hàn Đông Lâm nói cảm ơn rồi uyển chuyển từ chối.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ đã thắp lên, trong tửu lâu càng thêm náo nhiệt, nhóm mang thức ăn cùng rượu lên ra ra vào vào, không ngừng dọn đồ ăn, mang đồ ăn lên, rót rượu.
Thừa dịp cao hứng, Hàn Đông Lâm uống không ít rượu, rượu thần tiên tác dụng chậm lại nặng, dần dần bốc lên, hắn cảm thấy chân càng nặng đầu lâng lâng, vì thế mượn cớ đi ra ngoài hóng gió để tỉnh rượu.
Lạc Ngọc đứng ở góc lầu hai, nhìn hắn đi vào ngã tư đường, thân hình gầy gò phút chốc ẩn vào trong bóng đêm, ma xui quỷ khiến, hắn xuống lầu đi theo.
Đối diện Hương Giang lâu là hiệu cầm đồ, lúc này đã đóng cửa từ chối tiếp khách, cờ hiệu màu hồng đón gió lay động đã hạ xuống, ngồi bên cạnh có một già một trẻ hát rong, lão nhân tinh thần tỉnh táo, kéo đàn nhị rất là vui vẻ, tiểu nhân là một nữ oa ngày thường phấn điêu ngọc mài, mắt hạnh mày liễu, mặt tròn, mười một mười hai tuổi, hữu mô hữu dượng ngân xướng theo tiếng đàn nhị, nàng dùng tiếng địa phương nói, người lui tới nghe không hiểu, ngay cả cổ động cũng không có.
Hàn Đông Lâm đi tới đối diện, nghỉ chân, trở thành người nghe duy nhất, một khúc hát xong, nữ oa cười hì hì bưng chậu sắt đến trước mặt hắn, ý là phải thưởng tiền.
Cả người hắn tổng cộng chỉ có mười văn tiền, toàn bộ đều lấy ra làm phần thưởng.
Nữ oa dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói cảm ơn, kết tiếp thu hết tiền vào, giao cho lão đầu, nhưng vừa mới xoay người, thư sinh tuấn tú vừa rồi lại không thấy bóng dáng, đang nghi hoặc, lại thấy một thiếu niên cẩm y hoa phục đi tới đây, nàng cất chậu sắt xong, hỏi : « Vị quan nhân này muốn nghe khúc gì ? »
Nàng nói chuyện ấm áp mềm mại, mang theo một chút khẩu âm, xác nhận là người phía nam.
« Hát bài sở trường của ngươi đi. » Lạc Ngọc nói.
Nữ oa vui sướng trả lời, cùng lão đầu nhi nói cái gì, ông cháu hai người một kéo một hát, làn điệu vui vẻ, tiếng nói của nữ oa linh hoạt kỳ ảo mang hương vị mưa bụi độc đáo của Giang Nam, Lạc Ngọc nghe không hiểu ca từ ý nghĩa, nhưng cảm giác làn điệu không tồi, hào phóng thưởng mấy lượng bạc vụn.
Ông cháu hai người liên tục nói cảm ơn, phiêu bạc màn trời chiếu đất từ hướng bắc tới đây, mấy lượng bạc này, cũng đủ bọn họ qua hơn nửa năm.
« Ngươi nên học tiếng phổ thông nhiều một chút, dùng tiếng phổ thông hát, tiếng địa phương khó hiểu, mọi người sẽ không nghe. » Lạc Ngọc chỉ điểm nói, nữ oa này thông minh hoạt bát, để lại ấn tượng rất tốt với hắn.
Tiếng phổ thông của nữ oa đều cùng người ở trên đường học, nghe giảng liền học một ít, lời nói của Lạc Ngọc đa phần nàng nghe hiểu, trả lời : « Vâng…. Sẽ học, nhưng học ở đâu. » Nói xong lại nói thêm, « Quan nhân có thể thường tới nghe, qua vài ngày ta lại dùng tiếng phổ thông hát. »
Lạc Ngọc cười, không đáp lại, khoanh tay bước đi thong thả trở về tửu lâu.
Nữ oa kia kinh ngạc đứng, có chút đăm chiêu, hôm nay kiếm được nhiều, lão đầu nhi thu dọn xong, kêu nàng : « đi thôi, đêm mai lại đến. »
Tiệc rượu đêm nay, do còn có giờ học, giờ hợi*chưa qua một nửa đã chấm dứt, Triệu Thế Xương sắp xếp mười chiếc xe ngựa, đưa đám người bọn họ về nhà, bọn quan viên chia tay lẫn nhau, rồi sau đó theo xe ngựa nhà mình dẹp đường hổi phủ.
*từ 9h đến 11h đêm.
Tháng giêng đầu xuân đã qua hết, tháng hai giữa xuân giống như mũi tên nhọn bay vèo vèo, mái hiên kinh đô, tuyết ở trên mặt đật thật dày qua thời gian mọi người lơ đãng mà đã hòa tan, cây sinh trồi non, chim én bay về, chung quanh bừng bừng sức sống.
Một tháng này hết sức yên bình, chuyện lớn duy nhất chính là Ông Nghiêm Sùng thu Dương Anh làm môn sinh, đệ tự nghèo rớt bay lên đầu cành, khiến cho người khác hâm mộ đỏ mắt.
Lí Hiển tìm cho Lạc Ngọc một cửa hàng hai lầu, cửa hàng nằm ở nơi giao nhau đông đúc ở ngã ba đường, ban đầu là cửa hàng đồ cổ, lão bản lớn tuổi muốn về quê dưỡng lão, hai bên bàn giá cả song nhanh nhẹn sang tên, chờ công văn đầy đủ hết, sửa sang lại một lần, hai tháng sau, cửa hàng khai trương.
Ban đầu Lạc Ngọc muốn buôn bán đồ cổ, dù sao từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lại thêm kinh nghiệm hai đời, kinh doanh cửa hàng đồ cổ không thành vấn đề, lo lắng cửa hàng không có trụ cột cùng nhân mạch, hắn đem tên vốn có « thượng cổ đường » tiếp tục sử dụng, những quy định cũ thích hợp thì để lại và thêm vào vài quy định mới, lưu lại một chút tiểu nhị có thể dùng được, tuyển ra chưởng quầy mới, chuyện cửa hàng mới tính là hoàn toàn xác định.
Hôm nay, hắn sau khi đến xem thượng cổ đường vừa mới sửa sang xong, trên đường hồi phủ đi ngang qua Xuân Phong lâu, trước lâu ba tầng trong ba tầng ngoài đều đông nghìn nghịt người, đường bị lấp kín chật như nêm cối, hắn kêu A Lương đi hỏi thăm, đã xảy ra chuyện gì.
A Lương chen vào đám người xem xét, khi trở về mặt sợ tới mức tái nhợt, mồm miệng run rẩy, khó khăn nói : « Thiếu, thiếu gia…. Có người nhảy… nhảy lầu…. »