Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 50: Chương 50: Chân tướng (1)




Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

Lâm Tưởng dựa lưng vào ghế, nắm lấy chỗ hạt dưa mà Giả Vân Vân đưa cho nhưng không ăn, chỉ mở miệng hỏi: “Nhân vật lớn nào vậy ạ?”

“Lưu Bảo Chấn lão gia tử, thầy ấy diễn viên hoàng đế.” Giả Vân Vân vừa cắt hạt dưa vừa nói chuyện, nhìn dáng vẻ là biết cô là người lão luyện trong việc cắn hạt dưa.

Trong giới giải trí Lưu Bảo Chấn là nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng, đã tham gia vào vô số những bộ phim điện ảnh và truyền hình. Đời trước lúc Lâm Tưởng trở nên nổi tiếng thì Lưu lão sư đã không còn đi đóng phim nữa rồi, không ngờ đời này lại có thể được hợp tác với nhân vật như vậy.

“Có thể được hợp tác đóng chung với lão sư thật sợ là một vinh hạnh lớn mà.” Lâm Tưởng nói.

Giả Vân Vân cũng có chung quan điểm nói: “Lão sư là người có sức ảnh hưởng lớn ở trong giới giải trí, nếu có thể được thầy ấy chỉ bảo thì sẽ nhanh chóng được nổi tiếng thôi.”

Lâm Tưởng kỳ quái mà liếc nhìn cô một cái, nói: “Chị Vân, chị cũng là người đã nổi tiếng rồi mà.”

Giả Vân Vân liên tục ăn mấy hạt dưa rồi mới nói: “Em bị ngốc à, chị là đang nói em đó, đến lúc đó em tìm nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt lão sư một chút, tranh thủ để lại ấn tượng cho thầy ấy.”

Hoán ra là muốn chỉ điểm cho cô, Lâm Tưởng cười nói: “Chị Vân có tâm, nhưng mà một hậu bối nhỏ nhoi như em muốn tiến tới nói mấy câu để tạo ấn tượng, sợ rằng sẽ bị người khác nói là không có quy củ.”

Giả Vân Vân trợn mắt, “Sợ cái gì chứ, đến lúc đó chị dẫn em đi.” nói xong nhìn xuống nắm hạt dưa Lâm Tưởng vẫn cầm trong tay, nói: “Em không ăn sao?”

Lâm Tưởng khó xử nói: “Em không quen bóc cái này.”

“Vậy lúc trước em làm thế nào để ăn được?” không ngờ lại có người không biết cắn hạt dưa, vẻ mặt Giả Vân Vân đầy sự nghi hoặc hỏi: “Lúc trước làm sao em có thể ăn được?”

Lâm Tưởng ngay sau đó nhớ lại lần ăn hạt dưa lúc trước, lúc ấy là do Cố Thành bó từng hạt cho cô ăn, vì thế thành thật mà nói: “Là người khác bóc cho em ăn.”

“…..” Cắn hạt dưa mà còn muốn người khác bóc cho sao? thật là…. thật là một chuyện đang kinh ngạc mà! Giả Vân Vân cười nói: “Người này hẳn là vô cùng thương em ha, thì mới có kiên nhẫn ngồi giúp em bó vỏ hạt dưa như vậy.”

Lâm Tưởng cười ngượng, không nói tiếp nữa.

Tới lúc gần trưa, Lưa Bảo Chấn lão sư mặc trăng phục diễn được một đám người vây quanh đi vào phim trường, đạo diễn cùng các diễn viên khác đều tiến tới cùng nhau chào hỏi thầy ấy, tất cả đều trưng ra vẻ mặt tôn kinh đối với lão tiền bối.

Lâm Tưởng vốn chỉ đứng ở trong đám người, cũng không tính toán là sẽ gây ấn tượng gì ở trước mặt lão sư, nhưng Giả Vân Vân thật sự quá nhiệt tình, ỷ vào chính mình diễn vai nữ chính mà lôi kéo Lâm Tưởng đi tới đằng trước.

“Lưu lão sư, em là Giả Vân Vân, thầy còn nhớ em không?”

Lưu Bảo Chấn cười cười chỉ vào cô ấy nói: “Cái nha đầu này, sinh nhật lần trước của tôi, em còn ôm chai rượu quý của tôi không chịu buông tay, làm sao tôi lại có thể không nhớ rõ được chứ!”

Giả Vân Vân cũng cười hắc hắc hai tiếng rồi đẩy Lâm Tưởng tiến lên, hướng lão sư nói: “Lão sư, em giới thiệu người bạn tốt của em với người, Lâm Tưởng.”

Lão sư nheo đôi mắt lại đánh giá Lâm Tưởng một hồi, gật gật đầu cười nói: “Lâm Tưởng, tôi nhớ rồi, là người đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Hoa.”

Lâm Tưởng cùng Giả Vân Vân đều có chút giật mình, không ngờ tới lão sư lại có trí nhớ tốt như vậy, liếc mặt một cái cũng có thể nhận ra cô là người đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc.

không đợi Lâm Tưởng mở miệng nói chuyện, lão sư đã vui vẻ hớn hở mà nói: “Có cái gì mà phải giật mình, tôi chính là trưởng ban giám khảo của lễ trao giải đó mà.”

thì ra lão sư chính là trưởng ban giám khảo của lễ trao giải đó, như vậy hẳn là thầy ấy cũng sẽ biết rõ ràng mọi chuyện xảy ra đằng sau những giải thưởng đó!

Lâm Tưởng đối với chuyện đời này có thể đoạt được giải thưởng Diên viên mới xuất sắc của Kim Hoa vẫn luôn có chút nghi vấn. Đời trước cái giải thưởng này thuộc về Lý Hân Ý, hơn nữa là bởi vì đối phương có hậu thuẫn, đi xã giao quan hệ với người trong nội bộ. Đời này Lý Hân Ý vẫn có quan hệ yêu đương với Thài tử gia của công ty giải trí, nhưng vì sao lại không đi quan hệ xã giao?

Lâm Tưởng có hoài nghi là do Cố Thành giúp đỡ cô, nhưng sau đó lại ngẫm lại, giải thưởng Kim Hoa từ lúc bắt đầu đăng ký tham gia cho đến khi bắt đầu tung ra danh sách được đề cử, rồi đến lúc bình chọn, thời gian tương đối lâu, nhưng khi đó Cố Thành vẫn còn chưa có xác định hợp tác với cha cô Lâm Kiến Quân. Cố Thành cũng chưa có quen biết cô, cho nên không có khả năng là anh giúp cô dành được giải thưởng này.

Sau đó cô rằng nguyên nhân là do cô trọng sinh nên nảy sinh hiệu ứng bươm bướm. Nhưng cô trọng sinh vào ngay trước ngày diễn ra lễ trao giải, khi đó đã có kết quả các giải thưởng rồi, hẳn là sẽ không phải vì cô trọng sinh mà bị làm cho ảnh hưởng mới đúng.

Rất nhiều chuyện cẩn thận suy xét, đều thực sự có chút đáng ngờ.

Lần này có thể gặp được trưởng ban giám khảo lúc đó là Lưu Bảo Chấn có phải sẽ có thể biết được một số chuyện từ thầy ấy đúng không?

Lâm Tưởng suy nghĩ một chút nên tìm một thời gian thích hợp để hỏi chuyện mới được.

Thời gian nghỉ ăn cơm trưa chỉ có một tiếng nên Lâm Tưởng không kịp chạy về khách sạn, vì vậy chỉ có thể trở về xe bảo mẫu của mình nghỉ ngơi. Lúc ấy sau khi cô xác nhận sẽ gia nhập đoàn làm phim, Cố Thành đã bảo tài xế lặn lội đường xa đem xe tới đây, cũng may là có xe này nên khi đoàn làm phim có đẩy nhanh tiến độ quay không thể quay về khách sạn được thì cô có thể ở trong xe nghỉ ngơi một chút.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Nhạc Tiểu Kỳ đi lấy cơm hộp, Lâm Tưởng định về xe trước để gọi điện thoại cho Cố Thành, cũng không biết ngủ suốt cả buổi sáng có thề giúp cho anh lấy lại được tinh thần được hay không.

Kết quả vừa mới mở cửa xe liền nhìn thấy Cố Thành đang vắt chéo chân ngồi trong xe ôm laptop làm việc khiến cô đứng hình.

Hẳn là anh đã chăm sóc lại cho bản thân mình một chút, râu cũng không còn, tóc cũng đã được chải chuốt gọn gàng, tinh thần thoạt nhìn rất soái khí. Khí chất trang nhã đi kèm cùng với dáng người hoàn hảo của anh thực sự nhìn anh trông như một chàng trai trẻ mới chỉ hơn hai mươi tuổi.

Lâm Tưởng vừa kinh ngạc vừa vui vẻ mà đi lên xe, hỏi: “anh đến đây từ bao giờ vậy? Sao không nghỉ ngơi thêm nhiều một chút?”

Cố Thành đem laptop đặt qua một bên, vươn tay ý bảo cô ngồi lên đùi anh. Lâm Tưởng đối với động tác này không còn xa lạ nữa, cũng rất tự nhiên mà đi đến ngồi lên, vô cùng tự nhiên mà cúi đầu hôn lên môi anh một cái.

một cái hôn nhẹ xong, Cố Thành nói: “không có em ở bên cạnh ngủ không yên.”

Giọng nói bình tĩnh nhưng cô có thể nghe ra được có chút ủy khuất.

Sớm đã hình thành thói quen ôm nhau ngủ, vì vậy sau khi đối phương đi mất hơi ấm cũng không còn khiến giấc ngủ cũng không còn được thoải mái. Lâm Tưởng lúc vừa mới đi qua đây được một tuần cũng vẫn luôn không ngủ ngon được, nhưng mà sau đó vì cường độ đóng phim quá lớn, mỗi ngày đều mệt đến muốn chết đi sống lại, vừa trở về khách sạn đã muốn ngã xuống giường đi ngủ.

“Buổi chiều trở về ngủ thêm một lúc.”

“không cần, buổi chiều đi xem em đóng phim.” Cố Thành nói.

Lâm Tưởng chớp chớp mắt, khẽ cười nói: “Hẳn là đoàn làm phim không có ai biết mặt anh chứ?”

Cố Thành lắc đầu, “Trong giới giải trí anh cũng không thân với ai, những người biết mặt thì cũng đều là do được những đối tác làm ăn giới thiệu cho.”

Lâm Tưởng cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nếu không phải Đỗ Hân đã dặn dò riêng cô thì thực sự cô cũng không ngần ngại gì mà không công khai mối quan hệ với Cố Thành.

Cố Thành chỉ vào hộp cơm của khách sạn ở bên cạnh, nói: “anh đã bảo nhà hàng của khách sạn chuẩn bị mấy món em thích ăn.”

Cái hộp trong suốt, truy rằng đã được đậy nắp kỹ càng nhưng vẫn có thể ngửi được một chút mùi đồ ăn, xuyên qua lớp nhựa có thể nhìn thấy những món ăn được bày trí rất ngon mắt.

Lâm Tưởng dựa vào ngực anh, tâm tình tốt mà nhìn sườn mặt của anh, có bạn trai ở bên cạnh chính là chuyện tốt như vậy đấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều được chăm sóc một cách chu đáo!

Nhạc Tiểu Kỳ cầm theo cơm hộp hự hự chạy tới thì phát hiện cửa xe mở không ra, liền gõ lên cửa sổ xe, “Chú Lý, mở cửa.”

Tài xế lắc đầu, mở cửa sổ xe nhỏ giọng nói: “Cháu tới phía trước ngồi đi, Cố tổng đang ở phía sau.”

Nhạc Tiểu Kỳ nhìn cơm hộp ở trong tay, “Vậy thì đưa cơm hộp cho anh chị ấy đi ạ.”

“không cần, chú thấy Cố tổng có mang theo đồ ăn tới.” Tài xế giải thích.

Nhạc Tiểu Kỳ ngồi vào vị trí ghế phó lái rồi quay đầu lại nhìn vách ngăn đằng sau, trong lòng suy nghĩ lung tung rối loạn: Cơm hộp của đoàn làm phim khó ăn như vậy, Cố tổng cũng không nỡ mang thêm cho bọn họ một phần, hôm qua cô còn thông đồng với Cố tổng bày mưu tính kế nữa chứ!

cô nàng nhìn chú Lý nói: “Nếu vậy chúng ta chia chỗ cơm hộp này ra đi, mỗi người có thể được thêm một phần đùi gà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.