Tô Dư vừa nghe thân thể liền run lên, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của hắn, bất giác càng thêm sợ hãi. Khẽ cắn môi quỳ xuống, khẩu khí bình tĩnh:“Xin bệ hạ thứ tội...phụ thân cũng là vì sốt ruột thay cho thần thiếp mới làm ra chuyện không đúng mực này...nếu bệ hạ muốn hỏi tội....cứ việc hỏi tội thần thiếp..”_ Nàng cảm nhận sự lạnh lẽo của nền đất dưới váy _”Tất cả đều theo định đoạt của bệ hạ.”
“Định đoạt của trẫm?”_ Hoàng đế nhìn nàng nghiến răng cười nói _” Vậy nếu trẫm ban cho ngươi ba thước lụa trắng thì sao?”
Tô Dư nghe vậy liền bật thốt:“ Vậy lúc đó bệ hạ sẽ tha tội cho Tô gia chứ?”
Hoàng đế ánh mắt trầm xuống, phun ra một chữ:“ Đúng.”
Rõ ràng nghe được Tô Dư thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lúc này xuất hiện 2 phần ý cười thật tâm, cúi đầu: “Tạ ơn bệ hạ.”
“...”_ Hạ Lan Tử Hành cơ hồ giận đến bật cười, quả thật đã bị nàng chọc tức mà. Bất luận đời trước hắn phụ bạc nàng thế nào, thì chuyện này cũng là do phụ thân nàng không đúng trước, vậy bây giờ hắn nên làm sao mới phải đây?
Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng:“ Tạ cái gì mà tạ, đứng lên đi.”
“Bệ hạ...”_ Tô Dư trong nháy mắt kinh ngạc, hắn hơi thở dài, đưa tay đỡ nàng dậy:“ Không cần ngươi phải gánh tội thay đâu.”
Tô Dư nghe vậy càng hoảng, không cần nàng phải “gánh tội thay”, như vậy không phải hắn có ý muốn thưởng phạt phân minh chứ? Vốn đang được hoàng đế đỡ tay, nhưng lại vì kinh sợ mà bất giác giãy ra, vừa muốn mở miệng cầu xin thì trán đã bị hắn búng một cái.
“Ngay cả cầu trẫm ban cho ba thước lụa trắng ngươi cũng dám nói, xem ra ngươi thực muốn chết nhỉ.”_ Hoàng đế cười liên tục _” Thôi, cũng không nháo đến mức làm ra chuyện lớn gì, trẫm sẽ không truy xét nữa.”
... Hắn vừa nói cái gì?!
Nàng trợn tròn hai mắt không ngừng kinh nghi. Tuy hắn nói rất hời hợt, tựa như đang nhẹ nhàng hỏi nàng buổi tối ngủ có ngon không, nhưng cái nhẹ nhàng này của hắn lại làm cho nàng không ngừng khẩn trương. Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi, quả thực không có lý do gì...
Nhìn nàng sững sờ, hoàng đế suy nghĩ một chút lại đưa tay búng trán nàng lần nữa. Nàng vừa hồi thần, đã thấy thần sắc hoàng đế trở nên hoàn toàn nghiêm túc, không còn chút ý cười nào:“ Hãy để cô của ngươi nói với phụ thân ngươi rằng, việc này trẫm đã biết, nhưng vì nể mặt của ngươi nên sẽ không so đo với hắn nứa. Nhưng nếu còn lần sau...mặt mũi của ngươi cũng chỉ đủ để lưu lại một mạng này của mình thôi.”
Hắn muốn đền bù tổn thất cho nàng, đây là điều không thể nghi ngờ. Hắn cũng biết rõ mình đời trước đã thua thiệt nàng thế nào, nhưng hắn chắc chắn đời trước mình không hề thua thiệt Tô gia của nàng -- hắn đối với Tô gia đã làm hết sức, hắn chưa bao giờ hồi hận về những gì mình đã làm với Tô gia. Đời này, nếu Tô gia vẫn còn chưa thấy rõ, hắn có thể sẽ nể mặt nàng mà nhẫn thêm một chút, nhưng tuyệt sẽ không nhẫn quá nhiều.
Hắn có thể bất chấp chính mình mà làm mọi thứ cho nàng, nhưng Đại Yến là cơ nghiệp tổ tiên để lại, hắn không có tư cách mang ra để bồi thường.
“ Thần thiếp biết rõ.”_ Tô Dư đáp một câu, rồi cúi đầu tự định giá. Đây vốn là tội đại nghịch bất đạo, nàng không ngờ có thể được bỏ qua dễ dàng như vậy, đến ngay cả nàng cũng cảm thấy, nếu hoàng đế thật sự muốn xử lý việc này, cũng chẳng có gì đáng trách.
Hoàng đế làm sao có thể dung hạ cho một thần tử dám hạ xuân dược vào rượu của mình cùng phi tử chứ?
Hạ Lan Tử Hành thấy thần sắc này của nàng liền hỏi:“Còn chưa hài lòng?”
“ Không có...”_ Tô Dư vội lắc đầu. Hắn nửa điểm trách phạt cũng không có, quả thực đã khoan dung quá mức tưởng tượng của nàng rồi, nàng còn có thể không hài lòng cái gì nữa?
Im lặng một hồi, nàng mang vài phần lo sợ hỏi hắn:“ Bệ hạ vì cái gì...”
Âm thanh của nàng hơi ngưng lại, làm cho hoàng đế vô cùng khó hiểu:“Nàng muốn nói cái gì?”
Tô Dư cúi đầu, chốc lát sau mới chậm rãi nói:“ Vì cái gì...đột nhiên đối với Tô gia khoan dung như vậy...”
“ Ngươi vẫn còn chưa tin trẫm.”_ Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, trong lời nói hoàn toàn chắc chắn. Tô Dư đang cúi đầu cũng không có phản bác, chỉ lẩm bẩm:“ Thần thiếp chẳng qua cảm thấy kỳ quái...”
Hạ Lan Tử Hành cũng ít nhiều hiểu rõ, chỉ e rằng trải qua mấy ngày này, dù bất luận thái độ của nàng có chuyển biến hay không, vẫn sẽ cảm thấy nghi vấn trong lòng về. Bởi hắn quả thực đã đối tốt với nàng quá đột ngột, khiến nàng cảm thấy quá khó tin.
Chân thật nguyên nhân, nhưng lại không có cách nào giải thích. Hoàng đế rơi vào trầm tư, nhìn nàng đang cúi đầu cười một tiếng:“ Vì trẫm hi vọng ngươi sẽ sống lâu hơn trẫm.”
Đây đã từng là câu nói đại biểu cho sự không chịu thua của nàng, nhưng bây giờ nó lại là lời thật lòng của hắn.
Khi Tô Dư nghe được bỗng cảm thấy tối tăm đầu óc, giống như có một loại tâm tình quỷ dị nào đó đang dao động mãnh liệt, sôi trào trong lòng, giống như khoét vào trong đó vậy. Không hiểu sao, vào lúc đó nàng bỗng cảm thấy cổ tay truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt như bị dao cắt.
Cảm giác đau đớn này rất nhanh liền biến mất không thấy gì, khi nàng cúi đầu nhìn cẩn thận cổ tay, cũng không tìm được bất kỳ tổn thương nào.
Hoàng đế bị hành động của nàng làm cho có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi:“ Làm sao vậy?”
“Không có gì...”_ Tô Dư để tay xuống, suy nghĩ thật lâu, nhẹ nhàng nói:“ Thần thiếp...muốn cầu bệ hạ một việc.”
Hoàng đế gật đầu đáp ứng:“ Ngươi cứ nói.”
“ Thần thiếp nghĩ...bệ hạ có thể trong thời gian gần đây...không gặp thần thiếp không?”_ Giọng nàng càng nói càng thấp, sau đó ngưng lại một chút, mới tiếp tục:“ Thần thiếp muốn chặt đứt niệm tưởng của phụ thân.”
Nàng muốn cho phụ thân biết rõ, chỉ cần Tô gia có nửa điểm sai lầm, hoàng đế sẽ lập tức chán ghét vứt bỏ nàng. Cũng chỉ có như vậy, phụ thân sau này mới có thể thêm phần cố kỵ.
Còn về phần sau khi hết “thời gian gần đây”, hoàng đế có còn nhớ tới nàng hay không, nàng có phải trở lại hoàn cảnh hai năm trước hay không, lúc này cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.
Hoàng đế suy nghĩ một chút:“...Không thể.”
“...”_ Tô Dư ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc khó hiểu.
Hoàng đế cười một tiếng:“ Ngươi cứ trở về nói rõ những gì trẫm đã nói với cô ngươi là được, phụ thân ngươi chắc chắn sẽ cố kỵ -- nếu vẫn cảm thấy không ổn, trẫm sẽ thay ngươi chặt đứt niệm tưởng của hắn.”
“Bệ hạ không thể..”_ Tô Dư lo sợ không ngừng lắc đầu _”Bệ hạ coi như để thần thiếp tận hiếu...”
Hoàng đế nghe vậy liền giật mình. Hắn nói muốn thay nàng chặt đứt niệm tưởng của phụ thân, chẳng lẽ nàng hiểu sai sao? Tận hiếu? Đây chẳng phải cho rằng hắn muốn lấy mạng phụ thân nàng sao?
Bỗng nhiên hắn không đành lòng giải thích với nàng -- vì dù hắn có giải thích thế nào đi nữa, nàng vẫn sẽ thấp thỏm như vậy. Thở dài một tiếng, xem ra phải làm theo tâm tư của nàng mới có thể khiến nàng yên tâm. Hoàng đế mặc dù hơi khựng lại nhưng vẫn gật đầu đồng ý:“ Trẫm đáp ứng ngươi.”
“Tạ bệ hạ.”_ Tô Dư khẽ chào _” Cô vẫn còn trong điện, thần thiếp xin cáo lui trước.”
Ấn theo ý của Tô Dư, để có thể chặt đứt niệm tưởng của phụ thân nàng, thì phải làm cho phụ thân cảm thấy nàng vì chuyện này mà bị lạnh nhạt lần nữa. Hơn nữa do hậu cung vốn nhiều tai mắt, Hạ Lan Tử Hành cùng nàng đều hiểu rõ, ý của việc này không chỉ là hắn sẽ không đến gặp nàng, ngay cả những thứ ban thưởng khác cũng không được có, phải làm cho hậu cung cao thấp nghĩ rằng nàng lại bị thất sủng mới được.
Tuy Tô Dư đã thông suốt việc này, nhưng Hạ Lan Tử Hành thì không. Hắn trọng sinh sống lại chính là vì muốn đền bù cho nàng, nếu lại làm cho nàng phải chịu khổ thì sao gọi là đền bù?
Lần này đến phiên Từ U chịu khổ.
Hoàng đế muốn đối tốt với Tô Dư, nhưng lại phải theo ý của nàng không được để cho người khác phát hiện, chỉ có thể vụng trộm đối tốt với nàng. Nhưng vì phải giấu giếm nên đừng nói là lục cung tần ngự, ngay cả ngự tiền cung nhân cũng vậy, vì thế mỗi khi hoàng đế ngẫu nhiên muốn tặng đồ -- đều phải nhọc đại thái giám Từ U tự mình đưa đến.
Từ U đi đường vào ban đêm không tránh thở dài: Thôi, dù sao đây cũng không phải tần phi bình thường, vì người ngày xưa từng là đương gia chủ mẫu mà bôn ba, ngược lại cũng không coi là thiệt thòi gì.
Khi hắn đến cửa Đức Dung điện, phát hiện trước cửa có thêm vài thân ảnh dừng lại.
Ở bên trong, Tô Dư thần sắc nhàn nhạt im lặng ngồi đoan tọa. Tuy nói người tới là khách, nhưng nàng ngay cả chung trà cũng không kêu cung nhân mang lên. Lục Nhuận Nghi cười lạnh một tiếng:“ Tiệp Dư nương nương vẫn như cũ, luôn luôn thanh cao. Nghe nói bệ hạ đã hơn hai mươi ngày không đến qua, vậy mà nương nương vẫn còn ngồi yên được à?”_ Nụ cười mang hai phần châm biếm _” Xem ra vị trí Sung Nghi ngay trước mặt này cũng sắp bay đi rồi.”
“Lễ bộ đã chọn được ngày tốt vào tháng một, bây giờ đã là cuối năm, cũng không còn nhiều thời gian nữa. Không cần nhọc Nhuận Nghi nương tử phải quan tâm.”_ Nàng nói không mặn không nhạt, cũng không có nửa điểm ngập ngừng, lộ vẻ lười cùng nàng ta tranh cải.
Hoặc có thể nói, nàng biết rõ Lục Nhuận Nghi là cố ý đến để tra xét, nên mới lười nói chuyện nàng ta.
Vốn trước đó đã dặn, cung nhân trong cung của mình không ai được đụng đến vị Lục Nhuận Nghi này, nếu nàng tìm đến cũng nhất định đóng cửa không gặp. Nhưng lại không nghĩ đến Lục Nhuận Nghi lại dám đảm lược (không biết sợ hãi và giỏi tính toán sắp đặt) đến gặp nàng, nàng ta cứ như vậy mà nửa xông nửa tiến, lại thêm vốn đang mang thai, nên đám cung nhân cũng không dám mạnh mẽ cản nàng lại.
Trong những ngày này, thai của Lục Nhuận Nghi đã không còn nhỏ, bụng cũng to ra rõ ràng. Khiến cho tư sắc của nàng ta lúc trước vốn cũng không tệ nhưng bởi vì có thai mà khuôn mặt lúc này đã hơi mập lại có chút sưng vù, mặc dù theo lý đây chính là dáng của người sắp làm mẹ, nhưng cho dù vóc dáng có không giống như trước nữa thì cũng không nên nhìn thiếu thẩm mĩ như vậy chứ. Làm cho Tô Dư vừa nhìn thấy nàng ta, trong đầu liền xuất hiện 4 chữ: Sửu nhân tác quái.
Lục Nhuận Nghi bị câu nói của Tô Dư làm cho khựng, khẽ cười:“ Vâng, thần thiếp không dám quan tâm thay cho Tiệp Dư nương nương. Hôm nay thần thiếp đến đây chính là muốn thông báo cho nương nương một tiếng, thần thiếp ở Vận Nghi cung không hài lòng, muốn chuyển sang Khinh Lê cung ở.”
Tô Dư hơi rùng mình, cười lạnh:“ Ngươi cho rằng bệ hạ sẽ đáp ứng loại yêu cầu vô lý này sao?”
Lục Nhuận Nghi bĩu môi, mang theo vài phần ủy khuất:“ Vậy Tiệp Dư nương nương cảm thấy, xem tại phân lượng của đứa bé này, bệ hạ sẽ không đáp ứng sao?”
Tô Dư nhìn cái bụng đang nhô cao của nàng, nói một câu hoàn toàn không nể mặt:“ Xem tại phân lượng của đứa bé này, bệ hạ cũng chưa tấn vị cho ngươi a.”
Lục Nhuận Nghi nghe vậy sắc mặt liền trở lạnh, Tô Dư cười nói:“ Bản cung là người có khả năng cứ năm ngày ba bữa thất sủng một lần...vì vậy ta khuyên Lục Nhuận Nghi đừng nên đến Khinh Lê cung của ta tìm chuyện xúi quẩy, tốt nhất nên an ổn ở nội cung Vận Nghi cung dưỡng thai, đem hài tử này thuận thuận lợi lợi sinh hạ mới là chuyện tốt.”
“Vừa rồi nương nương đã nói chuyện ngài được sắc phong làm Sung Nghi không cần thần thiếp phải quan tâm.” _ Lục Nhuận Nghi dịu dàng mỉm cười _” Vậy chuyện đứa nhỏ này của thần thiếp cũng không cần nương nương phải quản -- ít nhất bây giờ cũng chưa đến lượt nương nương.”
Tô Dư nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng ta, mi tâm giật mạnh:“ Ngươi có ý gì?”
“ Nương nương rất nhanh sẽ biết.”_ Lục Nhuận Nghi cười nhìn nàng _” Thần thiếp đã có chủ ý muốn dời cung, tất nhiên sẽ có biện pháp làm cho bệ hạ đáp ứng. Vì đứa nhỏ này, bệ hạ chắc chắn sẽ đáp ứng.”_ Đáy mắt của nàng ta chứa đầy sự tự tin đủ để khiến Tô Dư phải kinh hãi, nàng ta hơi ngưng lại một chút mới nói _” Và vì đứa bé trước kia, Tu Viện nương nương cũng sẽ giúp thần thiếp làm bệ hạ đáp ứng.”
Tô Dư âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Kỳ thật từ lúc Lục Nhuận Nghi nói muốn dời đến Khinh Lê cung, nàng cũng đã biết vì cái gì nàng ta lại chắc chắn đến như vậy -- đại khái là có dính líu đến Sở Tu Viện đi, bởi vì chuyện năm đó, Sở Tu Viện căn bản sẽ không thể nào tha cho nàng. Mà nàng ta (Lục thị) một khi dời đến đây, chỉ cần đứa bé có nửa điểm không ổn, thì người không thể thoát khỏi liên quan chính là vị cung chủ nàng đây.
Huống hồ, nàng vẫn còn chưa rửa sạch được tội danh sát hại hoàng duệ năm xưa.