Tự định giá một chút, Sở Bật cảm thấy, mặc kệ việc này cần mình “bận rộn” bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ liên lụy đến tính mạng của hắn; nhưng nếu hoàng đế trị mình tội này, chính là tru di cửu tộc...
Cho nên việc này hắn phải làm bằng bất cứ giá nào.
Dập đầu một cái:“ Thần dù chết muôn lần cũng quyết không chối từ.”
Hoàng đế đối với câu trả lời này cực ký hài lòng, nhẹ cười 1 tiếng:“ Không cần ái khanh phải chết.”_ Nói xong liền đưa tay ra hiệu cho hắn đứng lên, sau đó tiếp tục:“ Trẫm chỉ cần ngày mai ngươi dâng lên một tấu chương, nói vì chuyện Tô Tiệp Dư sát hại hài tử trong bụng Sở Tu Viện vẫn còn nhiều nghi vấn, xin trẫm tấn vị cho Tô Tiệp Dư.”
“Bệ hạ....”_ Sở Bật rùng mình, vừa định khước từ, đã nghe hoàng đế nói _” Trẫm biết Tu Viện là con gái ngươi, cho nên mới nhờ ngươi làm chuyện này. Nói thật cho ngươi biết, chuyện năm đó quả thật còn tồn điểm đáng ngờ, đây cũng là do trẫm lúc đó xử lý quá vội vàng. Hiện nay Cung chính tư đang bắt đầu tra lại, nếu không có chuyện gì liền không sao, nhưng nếu tìm ra được đây quả thực không phải tội của Tô Tiệp Dư...”_ Hoàng đế cười một tiếng _” Trẫm dù không lập nàng làm hậu cũng phải cho nàng một chức Phu Nhân, như vậy đến lúc đó người chịu thiệt nhất ở trong cung, là ai?”
Đương nhiên là nữ nhi của hắn Sở Tu Viện. Tô Tiệp Dư vì hài tử của nàng mà bị biếm từ thê thành thiếp, nếu như cuối cùng lại phát hiện ra đó chỉ là hiểu lầm, ủy khuất hai năm qua cuối cùng cũng chỉ có thể tính trên đầu nàng ta mà thôi.
Mắt thấy Sở Bật lau mồ hôi lạnh trên trán, Hạ Lan Tử Hành đứng dậy, ung dung bước đến trước mặt hắn, nói đầy thành khẩn:“ Cho nên a...Trẫm không muốn Sở Tu Viện khổ sở, Sở đại nhân cũng nên cho trẫm một cái thang để xuống chứ. Nếu đại nhân làm việc này, trong lòng A Dư sẽ có ấn tượng tốt về đại nhân, sau này cũng sẽ không làm khó dễ Sở Tu Viện.”
Đáy lòng Sở Bật xẹt qua một tia cả kinh. Đủ loại nghi ngờ lúc trước đều không bằng hai chữ “A Dư” chính miệng hoàng đế nói ra -- điều này đã nói rõ hoàng đế không chỉ muốn trả lại thanh bạch cho nàng, mà càng nói rõ...hai người bọn họ đã thân cận hơn trước đây.
Sở Bật giãy giụa một hồi, hung ác cắn răng:“ Thần lĩnh chỉ.”
“Còn nữa.”_ Hoàng đế vui vẻ gật đầu, tiếp tục nói khiến trong lòng Sở Bật một lần nữa nảy lên, khom người im lặng nghe ý chỉ hoàng đế _” Chuyện ngày hôm nay....nếu như truyền đến hậu cung...”
“ Thần không dám.”_ Sở Bật trịnh trọng _” Thần trong lòng biết rõ, tự sẽ không để Tu Viện nương nương biết.”
Lúc này hoàng đế mới vừa lòng mở miệng:“ Ái khanh mau về đi.”
Sở Bật hành lễ cáo lui. Ra khỏi đại điện liền nhịn không được thở dài một tiếng, cảm thấy đây quả thật là ngày đen tối nhất trên con đường quan lộ của hắn, bị hoàng đế nắm lấy nhược điểm mà ra điều kiện, hắn ngay cả nửa điểm mặc cả tìm đường sống cũng không có.
_______________________________________
Trong Quảng Thịnh điện, Thẩm Diệp quay lại hỏi hoàng đế còn muốn tra chuyện Sở gia nhận hối lộ nữa hay không. Hoàng đế lúc này nhìn rất thư thái, cười nhạt một tiếng:“ Trước cứ để đó, đợi ngày sau nói tiếp.”
“... Vâng.”_ Thẩm Diệp hạ bái, một lần nữa cảm thấy buồn bực với hành vi của hoàng đế.
Sau khi hắn thi lễ cáo lui, hoàng đế liền gọi Từ U:“ Đi, đem chuyện vừa rồi không sót một chữ nói với Tô Tiệp Dư, miễn cho nàng lại cân nhắc lung tung.”
“ Dạ.”_ Từ U hạ thấp người, chưa đi ngay lập tức mà có chút chần chừ. Hắn thật không biết nên nói chuyện này như thế nào đây? Hắn cũng không thể nói “Bệ hạ sai thần đến kể cho nương nương nghe một chút chuyện trong triều” -- nếu nói như vậy chắc chắn Tô Dư sẽ đề phòng thêm 120 phần.
Thấy hắn đứng thất thần không động, hoàng đế nhíu mày hỏi:“ Làm sao vậy?”
“ Bệ hạ...lời này.”_ Từ U cưới lấy lòng _” Thần không biết nên nói thế nào với Tiệp Dư nương nương.”
Hoàng đế cười nhẹ một tiếng:“ Cứ nói ngươi đến kể chuyện cười cho nàng đi.”
_______________________________________
Lúc Tô Dư đang dùng bữa tối thì nghe được Quách Hợp thần sắc đầy quái dị bẩm báo:“ Từ đại nhân phụng chỉ đến tìm ngài...kể chuyện cười.”
Quách Hợp liền thấy thần sắc Tô Dư và Chiết Chi cũng đồng thời quái dị giống mình.
“Vậy...nương nương...”_ Quách Hợp do dự hỏi nàng _”Ngài...có muốn nghe không?”
Tô Dư nhẹ khiêu mi: Người này phụng chỉ mà tới, nàng há có thể nói không gặp?
Từ U bước vào điện, vẻ mặt trang nghiêm, Tô Dư ngồi rất đoan chính, một bộ rửa tai lắng nghe.
Quách Hợp và Chiết Chi nhìn nhau: Đây là bộ dáng nghe chuyện cười sao?
Cảm giác bầu không khí không được tự nhiên, Từ U liền cho các cung nhân lui ra, ho nhẹ một tiếng điều chỉnh thần sắc, rốt cuộc cũng mang chuyện này sinh động kể lại.
Tô Dư càng nghe càng thấy kinh ngạc, cho đến khi hắn nói xong vẫn có chút sững sờ, cảm giác như ở trong mộng mà hỏi hắn:“ Sở đại nhân liền...đáp ứng?”
“ Sở đại nhân nào dám không đáp ứng!”_ Từ U cười nói _” Nương nương cứ việc chờ nhận chỉ sắc phong, thần xin chúc mừng nương nương trước a.”
Sau khi Từ U cáo lui, Quách Hợp cùng Chiết Chi trở vào trong điện, liền nhìn thấy Tô Dư đang trợn mắt há mồm.
“Nương nương?”_ Chiết Chi thử gọi 1 tiếng, thấy Tô Dư quay đầu lại, lúc này mới hỏi _” Ngài...làm sao vậy?”
Tô Dư đột nhiên hồi thần, cảm thấy mình lúc nãy cũng nên hỏi Từ U một câu: Bệ hạ làm sao vậy?
Tự nhiên đi lừa gạt triều thần?
Trong lòng tự biết không nên nói cho Chiết Chi chuyện này, Tô Dư chỉ đành tự mình suy xét. Hắn muốn xúi giục Sở gia chèn ép Tô gia nàng? Không giống. Hay muốn nàng cùng Sở Tu Viện đối đầu? Nếu như vậy tại sao không để Sở Bật nói chuyện này với Sở Tu Viện...
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Dư vẫn không nghĩ được gì, khiến trong lòng càng thêm bất an. Im lặng một hồi, thở dài nói:“ Đi chuẩn bị bộ liễn, bản cung muốn đi Thành Thư điện 1 chuyến.”
Mặc dù nàng cũng không biết mình đi đến đó thì có thể làm được gì.
_______________________________________
Không ngờ nàng lại gặp được Lục Nhuận Nghi ở ngoài Thành Thư điện.
Lục Nhuận Nghi hành lễ qua loa với nàng, cười kiều mị:“ Giờ đã là buổi tối, không biết Tiệp Dư nương nương còn chạy đến Thành Thư điện làm gì?”
Tô Dư nheo mắt nhìn nàng ta, khẩu khí bình thản:“ Nhuận Nghi nương tử mới là người nên ở trong cung của mình an phận dưỡng thai.”
“Tiệp Dư nương nương nói rất đúng.”_ Lục Nhuận Nghi cúi đầu _” Bất quá bệ hạ truyền thần thiếp tới, thần thiếp nào dám kháng chỉ.”
Truyền nàng tới? Tô Dư khựng lại, trong lòng biết rõ nếu hoàng đế truyền phi tần khác, nàng tốt nhất không nên quấy rầy. Mà Lục Nhuận Nghi đương nhiên cũng có tâm tư này, nàng ta muốn Tô Dư vì vậy mà trở về.
Cung nhân Thành Thư điện dường như không nghe thấy các nàng đang nói cái gì, hoạn quan ra đón các nàng chỉ hạ bái nói:“ Tiệp Dư nương nương an, Nhuận Nghi nương tử an, nương nương và nương tử cùng đến gặp bệ hạ sao? Nhưng bệ hạ còn chưa trở về Thành Thư điện....hiện vẫn đang ở Quảng Thịnh điện xem tấu sớ.”
Điều này chẳng khác nào cho Lục Nhuận Nghi một cái tát vào mặt.
Tô Dư nhìn nhạt nàng, hướng hoạn quan kia cười nói:“ Đa tạ đại nhân thông báo.”
Sau đó liền xoay người đi về Quảng Thịnh điện. Thành Thư điện cùng Quảng Thịnh điện ở gần nhau, cũng không cần ngồi bộ liễn. Lục Nhuận Nghi cũng cắn răng đi theo, nàng ta không tin, chính mình đang mang trong mình hoàng duệ, làm sao có thể thua Tô Dư?
_______________________________________
Đến trước cửa Quảng Thịnh điện, Tô Dư không để ý Lục Nhuận Nghi theo sát sau lưng nàng, hạ thấp người nói với hoạn quan canh giữ ở cửa:“ Đại nhân, làm phiền thông bẩm.”
Hoạn quan kia “Vâng” một tiếng, tiến điện truyền lời. Một lát sau liền trở lại, cười nói:“ Nương nương, thỉnh.”
Cũng không biết do lúc nãy hắn không thông bẩm cho Lục Nhuận Nghi, hay hoàng đế không muốn truyền nàng ta vào, tóm lại cái gì cũng không nhắc đến Lục Nhuận Nghi cả. Nhưng khi thấy Tô Dư nhẹ nhàng bước vào điện, Lục Nhuận Nghi liền không phục, cất bước đi theo. Cung nhân nhìn thấy chỉ cho là nàng theo Tô Dư đến gặp hoàng đế, cũng không dám ngăn trở.
Ở trước cửa đại điện, liền bị Từ U cản lại, tuy có ý từ chối khéo, nhưng vẫn hướng hai người hành lễ:“ Tiệp Dư nương nương an, Nhuận Nghi nương tử an.”
“ Từ đại nhân.”_ Tô Dư cười khẽ chào, vừa nhìn, đã nhận ra ý tứ của hắn, áy náy nói:“ Không biết bệ hạ đang bận, đáng lẽ không nên tới đây, đành xin về trước vậy.”
Nàng ngược lại rất thoải mái.
“ Nương nương.”_ Từ U cười chắp tay, hỏi nàng _” Nương nương đã dùng thiện chưa?”
Tô Dư khiêu mi, tự nói trong lòng thời điểm ngươi đến kể chuyện cười, không phải còn nhìn thấy ta đang dùng thiện sao? Cuối cùng chỉ cười khẽ, cúi đầu:“ Thời điểm đại nhân tới là lúc đang....”
“ Nương nương thứ tội.”_ Nàng còn chưa dứt lời, Từ U liền cúi người thật sâu, giải thích _” Thần chỉ phụng chỉ làm việc, không biết sẽ quấy rầy nương nương dùng bữa, bất quá....”_ Từ U chợt dừng lại _” Bệ hạ cũng đang dùng thiện, nương nương nếu không ngại xin mời cùng dùng.”
Tô Dư vừa định từ chối, thì nhìn sang Lục Nhuận Nghi ở bên cạnh, thản nhiên nói:“ Đa tạ đại nhân.”
Sau đó bước vào điện, còn Lục Nhuận Nghi tự nhiên bị Từ U cản ở bên ngoài.
_______________________________________
“ Đến ngồi.”_ Hoàng đế vào lúc nàng vừa muốn cúi đầu hành lễ liền mở miệng, Tô Dư bất giác cười ngượng ngùng một tiếng rồi ngồi xuống. Hoàng đế quan sát nàng chốc lát, nhận ra nàng không được tự nhiên liền nói:“ Quả nhiên cho dù cảm kích nhưng trong lòng vẫn bất an phải không?”
“...”_ Tô Dư quái lạ, vẫn khẽ gật đầu _ “Ân..”
“ A...”_ Hoàng đế khẽ cười một tiếng, vừa gắp một miếng cá vào trong chén nàng vừa nói _” Đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ là muốn tấn vị cho ngươi lại không tìm được lý do, nên mới sai người tạo cớ thôi.”
Tô Dư cúi đầu im lặng ăn hết miếng cá, nghe hắn nói vậy liền muốn hỏi “Cần gì phải không duyên cớ đột nhiên tấn vị cho nàng chứ”, nhưng vừa ngẩng đầu lên, một miếng cá nữa liền trực tiếp đưa đến môi nàng.
“ Không cho phép nghi thần nghi quỷ.”_ Hoàng đế nhìn nàng cười một tiếng _” Há miệng.”
“...”_ Tô Dư chần chừ một chút, vẫn khẽ hé môi ăn miếng cá này. Miếng cá được làm rất tốt, giữ lại được vị tươi của cá, còn được nêm nếm rất kỳ công. Ăn vào rất ngon, nhưng nàng lại có chút không được tự nhiên -- người nam nhân trước mắt này, chính là phu quân của nàng, bất quá từ hai năm trước nàng đã không còn coi hắn là phu quân nữa rồi. Vậy mà bây giờ hắn lại hết lần này đến lần khác liên tục đối tốt nàng, lại còn càng ngày càng tốt hơn...
Cảm giác quen thuộc này làm nàng cảm thấy thật thoải mái, đồng thời cảm giác xa lạ này cũng làm nàng vô cùng sợ hãi.
Cảm xúc không thể nói thành lời. Nàng chỉ đành thở dài một tiếng trong lòng mà không dám hỏi nhiều, tự mình cầm đũa lên, gấp một khối bánh đậu tô ăn.
Bánh đậu tô có lớp vỏ mỏng, nhân đậu mịm, vỏ bánh tuy mềm nhưng vẫn giữ được lớp nhân bên trong. Tô Dư do có tâm sự, ăn không được yên tâm, không cẩn thận liền sặc, khiến cổ họng khó chịu, muốn ho khan lại cảm thấy không tiện, nhưng nếu không ho liền càng khó chịu. Nhất thời gấp rút cầm khăn che miệng, sắc mặt biến hồng.
“ Sao vậy?”_ Hoàng đế hơi cả kinh, vừa nhìn nửa miếng bánh đậu tô trong chén nàng liền hiểu rõ. Nín cười lấy canh đến, cung nữ thấy vậy liền vội muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại bị hắn phất tay ngăn cản. Đưa một chén canh đến trước mặt nàng, nghiêm mặt nói:“Uống đi.”
Tô Dư tiếp lấy chén canh, uống một ngụm liền lập thấy thư thái hơn rất nhiều, bất quá cũng cảm thấy mất mặt không thôi. Mặc dù hai năm qua nàng ở trong cung không được tốt, nhưng dù gì lúc ở nhà cũng được phụ mẫu dốc lòng dạy bảo, cho tới tận bây giờ trong lúc dùng bữa cũng chưa từng thất thố như vậy.
Không những thế lần này còn là ở trước mặt đế vương.