Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 28: Chương 28: Xong việc




Hạ Lan Tử Hành lạnh nhạt tĩnh tọa, tựa hồ bất động, rất ít khi ngẩng đầu nhìn sang. Cách chỗ hắn không xa có một thân ảnh đang run rẩy quỳ trên đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, giống như thời điểm mấy tháng trước hắn lần đầu nhìn thấy sau khi trọng sinh, lúc đó nàng cũng khủng hoảng như vậy.

Thuốc kia dược tính quá lớn, tuy vừa rồi đã kịp thời ngăn lại, nhưng bây giờ hắn cũng mới chỉ bình ổn hơn một chút. Ổn định lại khí tức, hắn đứng dậy đi về phía nàng, im lặng đứng trước mặt nàng chốc lát, sau đó đưa tay nâng cằm nàng lên.

Vào khoảng khắc Tô Dư nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn khi nãy thì ý định thanh minh cho bản thân đã không cánh mà bay, nàng lúc này giương mắt chống lại ánh mắt hắn, nhịp tim rối loạn đang nhắc nhở nàng mình có bao nhiêu sợ hãi, đồng thời cũng làm nàng sinh ra một ý niệm...

Hắn đã đối tốt với nàng được 5 tháng, nếu như hôm nay hắn vì chuyện này trở mặt lần nữa, nàng cũng không cần chật vật như vậy.

“Bệ hạ.”_ Tô Dư hạ mắt xuống, dùng giọng điệu lạnh lùng đã lâu rồi hắn chưa được nghe qua _” Thần thiếp tuyệt không làm.”

Tổng cộng chỉ có 7 chữ. Đồng dạng như lúc hắn và nàng còn chưa hòa thuận, nàng chỉ cho hắn những câu trả lời ngắn ngủn, phải hoặc không phải, có hoặc không có, còn việc giải thích với hắn, nàng nửa chữ cũng lười nói.

Bởi vì hắn sẽ không nghe, lại càng không tin nàng.

“ Đứng lên đi.”_ Hắn nói một câu ngắn ngủi rồi đỡ nàng đứng dậy, tiện đà buông lỏng tay, nói _” Trẫm đến trắc điện nghỉ ngơi.”

Chuyện xảy ra vừa rồi làm cho người ta khó tránh lúng túng, huống chi dược lực của thuốc này rất mạnh, hắn không muốn lát nữa lại xảy ra chuyện gì khác -- trong những ngày gần đây, hắn đã sớm nhìn ra được Tô Dư rõ ràng không muốn, nếu cứ như vậy mà “thành sự”, e rằng sau này sẽ không thể vãn hồi.

Lúc hoàng đế xoay người rời đi. Tô Dư liền cảm thấy một hồi chột dạ trong lòng, Chiết Chi vội đi đến đỡ nàng. Phất tay cho các cung nhân lui ra, Tô Dư lúc này mới nắm chặt cánh tay Chiết Chi, giọng nói tựa như lưỡi dao sắc lạnh:“ Chiết Chi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“... Nương nương?”_ Chiết Chi ngẩn ra, lông mày nhẹ chau lại _” Nô tỳ cũng không biết, rượu kia...”

“ Rượu kia vừa rồi chỉ có mình ngươi động tới!”_ Tô Dư lạnh lùng nói _” Người ngoài đương nhiên có thể ra tay từ trước, nhưng làm sao họ có thể biết được hoàng đế hôm nay sẽ tới, làm sao biết được hôm nay ta sẽ dùng chỗ rượu kia!”

Chỉ có thể là Chiết Chi luôn ở bên nàng mới có cơ hội ra tay.

Chiết Chi lập tức cứng đờ. Tô Dư ngưng mắt nhìn nàng, thật sâu trong đáy mắt là sự không tín nhiệm:“ Ở trong cung ta chỉ có thể tin tưởng một mình ngươi, nhưng người lại có thể...”

“Nương nương, nô tỳ....”_ Chiết Chi thần sắc hoảng sợ, chần chừ trong chớp mắt rồi quỳ thật mạnh xuống trước mặt nàng _” Xin nương nương thứ tội...nô tỳ cũng là vì muốn tốt cho nương nương...”

“ Ngươi còn dám nói muốn tốt cho ta!”_ Tô Dư tức giận cười một tiếng, Chiết Chi dập đầu nức nở:“ Nương nương, ngài luôn như thế này cũng không phải cách... Kỷ phu nhân cũng là muốn giúp ngài...”

“ Cô?!”_ Tô Dư kinh hãi, vội kéo nàng đứng dậy, hỏi _” Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”

“ Vài ngày sau khi Kỷ phu nhân trở về thì thuốc được đưa tới...”_ Chiết Chi cúi đầu nhỏ giọng giải thích _” Nàng nói thuốc này dược lực rất mạnh, khi uống vào, cũng không cảm thấy điều gì khác thường...nhưng ai biết bệ hạ..”

Là phụ thân...

Trong nháy mắt Tô Dư liền sáng tỏ. Người dùng thủ đoạn vội vã thế này, chỉ có thể là phụ thân nàng. Mặc dù phụ thân đã từng hành sự ổn trọng, nhưng càng ngày càng gặp phải nhiều khó khăn trắc trở đã khiến người trở nên vội vàng xao động như bây giờ. Hơn nữa hôm nay Tô gia đã gần như sụp đổ, người bây giờ tựa như cô đã nói...không cam lòng.

Đúng vậy, người làm sao có thể..

Nhưng người có từng nghĩ tới hay không, nếu chuyện này chỉ cần nửa điểm bại lộ, nàng sẽ vạn kiếp bất phục!

Mà...chuyện này quả nhiên bại lộ.

Tô Dư cảm thấy mình như rơi vào hồ băng, lạnh đến thấu xương, đôi mắt tràn đầy sợ hãi, toàn thân vô lực ngã về phía sau. Chiết Chi thấy thế vội tiến lên đỡ nàng, kinh hoảng không thôi: “Nương nương?”

“ Chiết Chi...”_ Nàng ngưng mắt nhìn hoa văn trên nền đất rồi từ từ bình tĩnh lại _” Ngươi phải nhớ kỹ....dù cho có bất cứ chuyện gì nhất định cũng không thể để bệ hạ biết ai là người đưa thuốc tới.”

“Nhưng nương nương...”_ Chiết Chi kinh ngạc. Nếu chuyện này xảy ra, sáng hôm sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ không nhận ra điều gì khác thường, đương nhiên sẽ không liên lụy đến người khác; nhưng bây giờ...hoàng đế đã kịp nhận ra điểm không đúng, rượu kia cũng đã được mang đi, dĩ nhiên chuyện này cũng phải có một lời giải thích hợp lí với hắn. Nếu không đem chân tướng nói ra, chẳng phải tội danh này nàng (Tô Dư) sẽ một mình gánh chịu sao?

“Không nhưng gì cả.”_ Tô Dư cắn chặt môi, khiến chúng trở nên trắng bệch _” Ta đã từng thảm một lần rồi bây giờ thảm lại cũng có thể hơn lúc trước được bao nhiêu? Hắn muốn phạt cứ việc phạt, nhưng Tô gia.......”_ Nàng nghiêng đầu nhìn Chiết Chi, ánh mắt trống rỗng _” Nếu như lại bị hắn nắm thêm lần nữa...”

Nhất định chạy trời không khỏi nắng.

Chiết Chi nhất thời thấm một tầng mồ hôi lạnh sau lưng. Đỡ Tô Dư đến bên giường ngồi xuống, hai người im lặng hồi lâu, nghĩ cách giải quyết. Chốc lát sau, Chiết Chi nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Dư, lẳng lặng quỳ xuống:“ Nương nương, ngài phạt nô tỳ đi.”

Tô Dư vốn phiền muộn trong lòng, hoàn toàn không có tâm tư nói chuyện với nàng:“ Chuyện đã đến nước này rồi, thôi đi.”

Chiết Chi lại nhìn nàng lần nữa, bình tĩnh nói:“ Nương nương...ngài đã phải chịu khổ suốt hai năm nay rồi, bây giờ ngài không thể vì chuyện này mà lại trở mặt với bệ hạ...”

“Ngươi là muốn...”_ Tô Dư cả kinh, lập tức lắc đầu _” Không được, cho dù là ngươi làm, nói cho cùng đây chẳng phải vẫn là ý tứ của ta sao? Thế thì cần gì phải làm như vậy.”

“Nếu thế nô tỳ sẽ nói do sốt ruột trong lòng, nghĩ mình làm ra việc này sẽ giúp được nương nương...”_ Chiết Chi tự định giá nói _” Bệ hạ sẽ tin...”

“Không được!”_ Tô Dư quả quyết lắc đầu, đến nửa chữ cũng không nguyện nghe tiếp _” Ta làm sao có thể đẩy ngươi ra được...”

Cho dù trong những ngày kia, vẫn là Chiết Chi ở bên nàng.

“ Nương nương...”_ Chiết Chi khẽ cắn môi, quỳ xuống _”Nương nương...ngài phải biết bên trọng bên khinh! Ngài thử nhớ lại cuộc sống 2 năm trước kia đi, lúc đó ai cũng có thể giẫm ngài một cước......ngài vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, bệ hạ cuối cùng cũng chịu đối tốt với ngài, ngài không thể...”

“ Chiết Chi!”_ Tiếng quát của Tô Dư ngăn lại lời nói của nàng, ngưng thần nghĩ ngợi trong giây lát mới thở dài _” Ta mặc kệ thế nào, việc này cũng không thể đổ hết lên đầu ngươi được. Bệ hạ hắn...ở trong mắt ta cũng không phải quan trọng nhất, nếu hắn chịu đối tốt với ta ta liền nhận, nếu không đối tốt với ta cũng chẳng sao”_ Tô Dư hơi cười 1 tiếng _” Hắn không đáng để ta đẩy ngươi ra chịu tội thay.”

Chiết Chi hơi kinh ngạc. Nàng vốn tưởng rằng, chỉ cần nhắc lại những ngày kia, Tô Dư sẽ động tâm, lại không ngờ rằng nàng sẽ nói một câu như vậy...

“Bệ hạ hắn...có lẽ đáng để ta tranh sủng, nhưng lại không đáng để ta vì tranh sủng mà làm hại người bên cạnh.”_ Tô Dư khẽ cắn môi, thở dài nói _” Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”

“ Vậy còn Tô gia?”_ Âm thanh của Chiết Chi khiến Tô Dư đang xoay nguời túm lấy chăn mền bỗng khựng lại, nàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Chiết Chi cười khổ _”Nương nương ngài cũng biết...việc này nếu như bệ hạ muốn tra, chắc chắn sẽ tra được. Nô tỳ biết nương nương không thể nhẫn tâm ra tay, muốn bảo hộ nô tỳ, nhưng...tội danh này nếu không người gánh chịu để trả cho bệ hạ một lời giải thích rõ ràng, chỉ sợ..”_ Nàng nói đến đây liền ngước mắt lên chạm với ánh mắt của Tô Dư, Chiết Chi ngưng lại, im lặng một hồi, nói tiếp _” Xin nương nương nghĩ lại.”

Bỗng một ý niệm loé lên trong đầu Tô Dư, nàng muốn xông vào trắc điện nói với hoàng đế, hết thảy việc này đều là do một mình nàng làm, không hề liên quan đến Tô gia, cũng chẳng liên quan gì đến Chiết Chi. Nhưng nàng rất nhanh liền thanh tỉnh, bởi đó là điều không thể. Nàng là người của Tô gia, nếu như nàng gánh chịu tội danh này, nhất định Tô gia cũng khó tránh liên lụy.

Thấy nàng trầm mặc thật lâu, Chiết Chi miễn cưỡng cười 1 tiếng:“ Nương nương, là ngài phạt.........hay nô tỳ tự mình đến Cung chính tư?”

Tô Dư cảm thấy mình như bị chính phụ thân dồn vào chỗ chết. Phạt Chiết Chi...cho dù trong hai năm kia nàng cũng chưa từng nghĩ qua việc này. Dù sao trong hai năm phải quan sát nét mặt người khác mà sống, chỉ có nàng và Chiết Chi ở bên cạnh nhau. Hôm nay cảnh ngộ vừa tốt lên chút ít, thì...

Tô Dư bị cảm xúc trong lòng chọc cười, nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang muốn cái gì.

Nhưng...lời nói của Chiết Chi là đúng, việc đã đến nước này, phải có một người đứng ra gánh tội để cho hoàng đế một lời giải thích, việc này mới có thể chấm dứt hoàn toàn.

“Người đâu.”_ Tô Dư run giọng gọi, hai gã hoạn quan rất nhanh liền xuất hiện trước cửa đại điện chờ lệnh của nàng. Tô Dư phải hung ác nhéo cánh tay trong tay áo mới có thể áp xuống cảm xúc trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói _”Lôi ra ngoài...trượng trách bốn mươi gậy.”

Ở trắc điện, Hạ Lan Tử Hành thần sắc ngưng trọng. Hắn biết rõ chuyện này nhất định không phải Tô Dư gây nên -- chính mình gần đây luôn thường xuyên gặp nàng, chỉ vì nàng không muốn cho nên mới chưa từng động đến, nếu nàng muốn cũng đâu cần phải dùng đến loại thủ đoạn này?

Nhưng việc hôm nay hắn đột nhiên đến Đức Dung điện, không ai có thể biết trước được, kể cả Tô Dư. Trường hợp có kẻ biết hắn sẽ đến để hạ độc là không thể.

Vào lúc hắn tiến điện, trong điện lúc đó chỉ có hai người -- Tô Dư và Chiết Chi. Nếu việc này không phải Tô Dư làm, chỉ có thể là Chiết Chi; nhưng Chiết Chi đối với Tô Dư cực kỳ trung thành, nếu nàng làm chuyện này, chẳng phải là làm theo ý của Tô Dư sao?

Suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi ý nghĩ bị cắt đứt bởi một tiếng gọi thấp giọng, hắn nhìn sang người vừa gọi Từ U, Từ U liền bẩm:“ Tiệp Dư nương nương vừa có chỉ...trượng trách Chiết Chi.”

Chiết Chi?!

Hoàng đế rõ ràng sững sờ. Trong lòng biết rõ Tô Dư và Chiết Chi có bao nhiêu thân cận, chần chừ chốc lát, vẫn đứng dậy đi đến tẩm điện.

Tô Dư đang ngồi nhìn ánh nến trên án đến thất thần, bên tai rõ ràng truyền đến tiếng động, mà nàng cũng không hay biết...

Hoàng đế đã đứng ở cửa được một lát, thấy nàng vẫn chưa nhận ra như trước. Liền thở dài 1 tiếng, phân phó hoạn quan bên cạnh:“ Kêu họ đừng đánh nữa, mang Chiết Chi về đây.”

Tô Dư lúc này mới hoàn hồn lại, liền đứng dậy nghênh đón. Nhưng hoàng đế chưa đợi nàng hạ bái đã kéo nàng vào trong, đưa mắt nhìn nàng, nhẹ giọng cười một tiếng:“ Rõ ràng không đành lòng, cần gì phải tự làm mình khó xử?”

“ Bệ hạ...là Chiết Chi...”_ Tô Dư nói đầy khó khăn, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu _” Do nàng biết thần thiếp liên tục...mới sốt ruột thay cho thần thiếp...”

Hoàng đế “A” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Vậy liền ban chết cho nàng đi.”

“Bệ hạ!”_ Tô Dư kinh hãi, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của hắn. Hoàng đế nhìn nàng, vui vẻ nói:“ Nếu ngươi căn bản không nỡ, đừng nên nói qua loa với trẫm mấy câu hưởng phạt phân minh này.”_ Hơi dừng lại, sau đó mới nói _” Cũng không cần làm bộ ủy khuất chính mình cho trẫm xem.”

Tô Dư cảm thấy hắn như nhìn thấu tâm tư mình mà nảy sinh sợ hãi, có chút hoảng, vội hô:“ Bệ hạ, thần thiếp không có...”

“Được rồi.”_ Hoàng đế cười một tiếng cắt đứt lời nàng _”Cũng không phải có ý trách phạt ngươi. Chuyện vừa rồi... trẫm tin không phải ngươi làm.”_ Bỗng ở cửa đại điện truyền đến tiếng động, hoàng đế quay đầu nhìn sang liền thấy là Chiết Chi đang được đỡ về, hắn quay mặt lại, thấy giữa lông mày Tô Dư đầy vẻ lo lắng. Hơi cười 1 tiếng, nói:“ Từ U, đi truyền ngự y đến.”

“...Tạ bệ hạ”_ Tô Dư vẫn chưa kịp hồi thần, đã nghe hắn nói tiếp:“ Cũng không còn sớm nữa, trẫm trở về Thành Thư điện đây.”

“ Cung tiễn bệ hạ.”_ Tô Dư hơi cúi người, do dự hỏi hắn _” Chuyện này...”

Hoàng đế cười nhẹ:“ Không đề cập đến nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.