Tô Dư cảm thấy, Lục Nhuận Nghi này thật là dại dột hết sức. Kế này có thành hay không tạm thời không nhắc tới; cái chính ở đây là nàng ta thật sự cho rằng Chương Nhạc Phu Nhân và Sở Tu Viện sẽ quan tâm đến cái thai của nàng sao?
Trong hậu cung, việc người khác có thai chính là cản trở đường đi của mình. Có lẽ Sở Tu Viện đã nói với nàng ta mục đích lập nên vở kịch này chính là để diệt trừ Tô Dư -- nhưng nàng ta có biết rằng một khi vở kịch này bắt đầu, Lục Nhuận Nghi nàng chắc chắn không phải người có thể quyết định vở kịch này lúc nào sẽ kết thúc. Chỉ cần Sở Tu Viện muốn, nàng sẽ luôn có biện pháp làm cho đứa bé kia mất đi ở nội cung Khinh Lê cung, lúc đó 1 mũi tên trúng 2 con nhạn, không phải càng có lời sao?
Tô Dư nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Lục Nhuận Nghi, nửa chữ cũng lười nói với nàng ta. Nàng chỉ thản nhiên nói:“ Nhuận Nghi nương tử nói chuyện này sẽ không làm phiền gì đến ta cũng quá nhẹ nhàng rồi... Vạn nhất ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng chưa đợi được nương tử đến trách, bệ hạ đã không cho phép cái đầu của ta còn ở trên cổ a.”_ Hòa hoãn lại khẩu khí nàng mới tiếp tục _” Nương tử tốt nhất nên an tâm dưỡng thai, bản cung cũng muốn sống những ngày yên ổn.”
Khẩu khí cứng rắn không có lấy nửa điểm nhượng bộ, nàng dù cho thế nào cũng sẽ không để Lục Nhuận Nghi tiến vào Khinh Lê cung. Chương Nhạc Phu Nhân thấy thế vẫn cười đoan trang, nhẹ giọng khuyên nàng:“ Tiệp Dư vẫn nên nghe lời khuyên này của bản cung. Tiệp Dư đương nhiên có thể vì thanh tịnh của mình mà không cho phép Lục Nhuận Nghi dời đến, nhưng...lỡ như một ngày Lục Nhuận Nghi ở Vận Nghi cung có gì không ổn, điều đầu tiên bệ hạ biết được chắc chắn sẽ là việc hôm nay Tiệp Dư không cho nàng chuyển đến, tội danh này, Tiệp Dư gánh nổi sao?”_ Diệp Cảnh Thu vừa nói vừa bước đến trước mặt nàng, kề sát bên tai, từng chữ từng chữ một mang theo nhiệt khí, cùng đầy ý khiêu khích bay vào tai nàng _” Thái tử phi điện hạ đừng quên, lúc trước ngươi là như thế nào té xuống vị trí Quý Tần. Ta cảm ơn ngươi đã để trống Trường Thu cung nhiều năm như vậy, nếu bây giờ ngươi cũng chịu để trống Khinh Lê cung, tốt càng thêm tốt.”
“...”_ Tô Dư tức giận nhìn nàng, chốc lát sau liền cười lạnh _” Được, ta cũng muốn xem một chút tội danh này sẽ tên là gì. Phu Nhân, chuyện năm đó bệ hạ còn có thể tra lại, thì cho dù sau này có xảy ra chuyện gì...bệ hạ có thể sẽ lại phế ta, nhưng làm sao biết được sẽ không có một ngày bản án này được lật lại? Phu Nhân, đến lúc đó ngài sẽ giải thích thế nào với bệ hạ? Cho dù chuyện này không phải do ngài làm, ngài sẽ gánh nổi sao?”
“ Hảo khí cốt.”_ Một tiếng cười lớn vang lên, mọi người nghe vậy đều sợ hãi, đồng loạt xoay người hành lễ. Cũng không biết bởi vì hôm nay là lễ Trừ tịch hay là vì chột dạ trong lòng, tất cả mọi người đều quy củ hành đại lễ.
Hoàng đế giống như vô ý đưa tay đỡ lấy Tô Dư, cười nói một câu:“ Đã săp sang năm mới rồi, thuận miệng một chút là nói phế vị, không sợ xúi quẩy sao?”
Tuy là lời trách cứ nhưng lại hoàn toàn không có ý trách cứ trong đó. Khiến những người vẫn duy trì tư thế hành lễ bất giác ngẩng đầu lên, để có thể nhìn một chút thần sắc của hoàng đế lúc này.
Tô Dư cúi đầu khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói:“ Bệ hạ thứ tội, lúc nói chuyện thần thiếp không để ý tới việc này.”
Lúc này hoàng đế mới liếc nhanh những người còn lại, nói một tiếng:“ Tất cả đứng lên đi.”
“ Tạ bệ hạ.”_ Mọi người tạ ơn xong liền đứng dậy, hoàng đế xem xét khuôn mặt đầy nước mắt của Lục Nhuận Nghi, cười 1 tiếng hỏi nàng:“ Làm sao vậy? Ngày hội mà khóc thành như thế này?”
“ Thần thiếp...”_ Lục Nhuận Nghi vừa định nói, Chương Nhạc Phu Nhân đã tiếp lời:“ Bệ hạ, mới vừa rồi Lục Nhuận Nghi cùng Sở Tu Viện nổi lên chút ít tranh chấp. Nhuận Nghi lo ngày sau sẽ có điểm không hòa thuận, lo sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện gì sơ suất, nên muốn thỉnh chỉ dời đến Khinh Lê cung ở.”_ Nàng nói xong liền liếc nhanh Tô Dư, sau đó tiếp tục _” Hiện giờ thần thiếp đang khuyên Tô Tiệp Dư...”
“ Nha.”_ Hoàng đế khẽ gật đầu, hỏi nàng _” Vậy Phu Nhân là muốn chuẩn cho nàng?”
“ Vâng.”_ Chương Nhạc Phu Nhân khẽ đáp, bình tĩnh nói _” Thần thiếp cảm thấy nên lấy hoàng duệ làm trọng. Mặc dù ngày thường Tiệp Dư có không thích gặp người, thì cũng nên hiểu rõ đạo lý này.”
“Đúng, Tiệp Dư rất hiểu đạo lý này.”_ Hoàng đế vừa nói vừa cười nhìn sang Tô Dư, thấy sắc mặt nàng hơi khựng lại, liền nói tiếp _” Nếu không, từ thời điểm Lục Nhuận Nghi đến Khinh Lê cung gây chuyện nàng đã tới bẩm báo với trẫm rồi.”
Mọi người đều lấy làm kinh ngạc.
“ Dù nói hoàng duệ làm trọng, nhưng Tiệp Dư vì đứa nhỏ này, cũng đã nhịn Lục Nhuận Nghi qua nhiều.”_ Hoàng đế lãnh đạm liếc nhìn Lục Nhuận Nghi, trong giọng nói khó phân hỉ nộ _” Bất quá nếu ngươi đã không muốn ở cùng một chỗ với Sở Tu Viện, trẫm cũng sẽ không cưỡng bức ngươi ở lại Vận Nghi cung nữa.”
Lục Nhuận Nghi nghe vậy liền run một trận, trực giác nói cho nàng ta biết đây tuyệt không phải là chuyện tốt gì. Nhưng nhìn sắc mặt thâm trầm của hoàng đế nàng ta lại không dám mở miệng, chỉ thấy hoàng đế trầm ngâm giây lát, nói:“ Từ khi Tiệp Dư dời đến Khinh Lê cung, Tễ Nhan cung liền bỏ trống đúng không?”
Lục Nhuận Nghi nghe vậy liền kinh sợ. Từ U nhỏ giọng đáp một câu:“Đúng vậy, trong nội cung của Tễ Nhan cung hiện tại không người nào ở.”
“ Vậy thì dời đến Tễ Nhan cung đi.”_ Hoàng đế nhẹ nhàng nói _” Dù sao Tiệp Dư cũng không thích gặp người, ở Khinh Lê cung ngươi cũng không thể trông cậy vào việc nàng chiếu cố ngươi được, cũng giống như sống ở nơi không có cung chủ thôi. Trẫm sẽ điều thêm một chút cung nhân đến, ngươi chỉ cần hảo hảo an thai ở đó là được.”
Nghe giống như ân cần nhưng lại mang một giọng điệu vô cùng hờ hững. Lục Nhuận Nghi nghe được liền hoảng hốt, lúc trước Tô Dư ở Tễ Nhan cung hai năm, thất sủng hai năm; đến khi hoàng đế đối tốt với nàng, nàng rất nhanh liền dời đến Khinh Lê cung.
Hôm nay ba chữ Tễ Nhan cung này ở hậu cung là cái ý vị gì, mọi người đều rõ.
Tô Dư lạnh lùng nhìn nàng, không có lấy một chút ý muốn nói giúp. Nàng cảm thấy việc Lục Nhuận Nghi tuy trong bụng đang mang hài tử nhưng lại không được tấn vị, thậm chí còn bị hoàng đế chán ghét thật đáng thương là một chuyện; nhưng việc nàng không muốn tự mình chuốc thêm phiền toái lại là một chuyện khác.
Huống hồ...vị Nhuận Nghi nương tử này cũng là tự làm tự chịu.
_______________________________________
Sở Tu Viện cũng thờ ơ không nói lời nào. Nàng đúng là muốn cùng Lục Nhuận Nghi liên thủ loại trừ kẻ thù chung Tô Dư này, nhưng cũng không có ý muốn lưu lại hài tử của Lục Nhuận Nghi. Tuy hôm nay không làm gì được Tô Dư, nhưng Lục Nhuận Nghi gặp chuyện xui xẻo cũng tốt.
Hơn nữa, lùi một bước trời cao biển rộng. Lục Nhuận Nghi cũng không đáng để nàng đắc tội hoàng đế biện hộ thay cho nàng ta.
Nhưng hoàng đế đột nhiên dời tầm mắt về phía nàng:“ Tu Viện.”
“... Bệ hạ”_ Sở Tu Viện cứng người trong chớp mắt rồi nhanh chóng hồi thần, cúi đầu khẽ nói _” Có thần thiếp.”
“ Ngược lại đây là lần đầu tiên nghe thấy việc ngươi cùng phi tần ở chung trở mặt đấy.”_ Hoàng đế mỉm cười tường tận quan sát nàng, mang theo vài phần nghiền ngẫm. Sở Tu Viện trong lòng cả kinh, cố duy trì bình tĩnh:“ Bệ hạ thứ tội...thần thiếp chẳng qua nhất thời khó chịu...”
“Nếu chức vị cung chủ này ngươi làm không tốt, trẫm liền thay người.”_ Hoàng đế thản nhiên nói.
Mọi vật xung quanh đều trở nên yên tĩnh, đến cả Tô Dư cũng bị câu nói này của hắn làm kinh sợ. Từ trước đến nay hoàng đế luôn đối với lục cung rất tốt, ngoại trừ lúc trước đối xử hà khắc với nàng, thì cũng chưa từng gây khó dễ với người khác bao giờ. Cho dù thưởng phạt phân minh, nhưng chỉ cần không phải chuyện gì nghiêm trọng, thì cũng không phạt nặng.
Thay cung chủ...
Chỉ cần là Từ ngũ phẩm Dung Hoa trở lên đã có thể làm cung chủ, Tu Viện là chức Từ nhị phẩm, nếu như xuống làm Chính lục phẩm Mỹ Nhân, chính là giáng xuống bảy cấp!
“... Xin bệ hạ thứ tội”_ Sở Tu Viện sau khi ngẩn ra rốt cuộc cũng kịp thời phản ứng, thoáng chốc trên khuôn mặt đã đầy sợ hãi, quỳ xuống dập đầu không ngừng, thân thể nàng ta trong đêm lúc này tựa như đang run lên theo từng cơn gió lạnh _” Thần thiếp không dám nữa... Nhuận Nghi không cần dời đến Tễ Nhan cung, thần thiếp sẽ chiếu cố nàng thật tốt...sẽ bảo vệ nàng bình an hạ sinh...”
“Không cần.”_ Hoàng đế lạnh giọng cười một tiếng _” Nhuận Nghi vẫn cứ dời đến Tễ Nhan cung đi, như vậy nàng sẽ sống an ổn mà ngươi cũng được thanh tĩnh. Tránh việc gây ra tranh chấp lớn, làm huyên náo đến các cung khác.”
Tất nhiên là chỉ Khinh Lê cung của Tô Dư.
Sở Tu Viện chỉ cảm thấy khẩu khí của hoàng đế lạnh đến thấu xương, cứ quỳ như vậy không dám nói thêm gì, sau đó nàng ta lại nghe được hoàng đế nói:“ Truyền chỉ xuống, Sở thị giáng xuống vị Sung Hoa, cấm túc hai tháng để khiển trách.”_ Sau đó hắn lộ vẻ ngoan lệ, nói với nàng 1 câu _” Trẫm hi vọng không có lần sau.”
Sở Tu Viện sợ tới mức không ngừng run rẩy, ngẩn người chốc lát, nàng ta mới ngẩng đầu lên vừa lo sợ vừa nghi hoặc nói:“ Bệ hạ...năm đó chính Tô Tiệp Dư hại hài tử của thần thiếp, vậy mà ngài có thể vì hộ nàng...”
Vì hộ nàng mà giáng vị của mình. Kỳ thật cũng không giáng quá nhiều, chỉ có một cấp. Nhưng trong các chức của Chính tam phẩm, Sung Hoa ở vị trí thấp nhất, mà Tô Dư qua ít ngày nữa sau khi dự lễ sắc phong sẽ nhận chức Sung Nghi đứng đầu. Tuy cùng vị phần, nhưng sẽ cao hơn nàng một bậc.
“Trẫm sớm đã nói qua, chuyện năm đó chưa chắc do Tô Tiệp Dư gây nên.”_ Hoàng đế trầm giọng nói. Sau đó cũng không nhìn nàng nữa, đưa tay nắm lấy bàn tay của Tô Dư _” Tiến điện thôi.”
_______________________________________
Đây đại khái là lần đầu vào thời điểm đón năm mới xảy ra chuyện vừa giáng vị vừa cấm túc như vậy. Tô Dư bị hắn nắm tay nên chỉ đành mặc hắn kéo đi, không nhịn được thấp giọng hỏi:“ Bệ hạ làm sao biết được Lục Nhuận Nghi đã tới Khinh Lê cung...”
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng một cái:“ Ta nghe được.”
Nghe được? Tô Dư không khỏi nhớ đến vài ngày trước khi nàng cùng cô nói chuyện, vừa ra cửa đã gặp ngay hoàng đế. Liền nhịn không được cười một tiếng, hoàng đế liếc nàng 1 cái:“ Ngươi cười cái gì?”
Bệ hạ ngài rất thích nghe lén sao? Đây chính là ý nghĩ trong lòng Tô Dư. Nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh lại, uyển chuyển nói: “Bệ hạ luôn có thể nghe thấy.”
“...”_ Hoàng đế tự biết nàng đang ám chỉ chuyện gì, vì vậy lông mày nhíu lại, nghiêm mặt nói với nàng _” Lần này không phải là nghe lén.”_ Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy không đúng, lập tức sửa lại _“... Lần trước cũng không phải là nghe lén, là tình cờ bắt gặp; lần này là do lúc Từ U mang đồ đến tặng ngươi vừa vặn nghe được.”
Mắt thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của Tô Dư, giống như có vài phần không tin, hoàng đế cũng không nói nhiều nữa, cứ như vậy dắt tay nàng đi lên từng bậc trường cấp. Tay của hắn cực kỳ căng thẳng, có chút bận tâm nàng có giãy ra hay không. Nhưng Tô Dư ngược lại không hề giãy giụa, chỉ là hắn không nói gì nàng cũng không nói.
Một đường đi thẳng vào trong điện, có vài người nhìn thấy nhưng cũng không dám nhiều lời. Khi hoạn quan cao giọng thông bẩm, tất cả mệnh phụ cùng gia quyến của các trọng thần đều đứng dậy hành lễ. Nhưng khi họ vừa nhìn lại, tất cả đều không tránh sững sờ.
Không ngờ vẫn có thể trông thấy hai người này dắt tay đi đến...
Cẩn thận hồi tưởng, lần trước khi hai người họ nắm tay như vậy, chính là vào thời điểm trước khi hoàng đế đăng cơ. Họ đã quên vì nguyên nhân gì mà đãi cung yến, nhưng thái tử và thái tử phi chính là cùng sóng vai như thế này mà xuất hiện.....
À, thực tế thì hôm nay cũng không có “sóng vai”, Tô Dư luôn đi cách hắn nửa bước, đại khái là vì tận lực đè nén cước bộ của mình.
Nhưng như vậy vẫn làm cho Đậu Oản đang ngồi ở chính giữa điện run lên, nàng ta đã hoàn toàn nhìn thấu, bởi vì Tô Dư và hoàng đế cùng tiến điện, nên cũng sẽ cùng nhận lễ của mọi người -- tuy cũng không trách được nàng, nhưng...nàng dựa vào cái gì?
Thấy hoàng đế đã từng bước đi đến ngự cấp, trong lòng Đậu Oản biết rõ vô luận có Tô Dư hay không, lễ này nàng ta vẫn phải làm. Chỉ đành hung ác cắn răng, mang theo một đám phi tần đi đến, ngừng lại ở nơi cách bức rèm vài bước.
Rèm vừa được vén lên, trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dư kia, Đậu Oản vẫn nhịn không được nhìn nàng đầy lạnh lẽo.
“ Bệ hạ thánh an.”_ Đậu Oản vừa nói, vừa khom người hạ bái. Đồng thời một đám tần phi sau lưng cũng hành lễ theo.
Hoàng đế cuối cùng cũng cảm thấy nàng muốn giãy tay ra. Hiểu được tâm tư của nàng, hắn cũng buông lỏng.
Tô Dư vào lúc các nàng hành lễ liền lùi lại nửa bước, đợi đến khi các nàng được miễn lễ mới khẽ chào:“Giai Du Phu Nhân an.”
Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói:
(1) Hoàng đế lúc trước đối với thê và dắng thiếp của mình đều không yêu, bởi vì hắn muốn cân bằng quyền lực.
(2) Địa vị của thê và dắng thiếp là sau khi thành thân mới có.
Nói một cách khác...trước khi gả vào phủ thái tử, Tô Dư và Diệp Cảnh Thu đều là quý nữ ở Cẩm Đô, ai cũng đều như nhau cả.
Cho nên xin hãy tha thứ cho A Tiêu (tác giả) vì đã tạo nên loại mâu thuẫn gay gắt này, tình hình hiện tại ước chừng chính là ----- Tô Dư tất nhiên sẽ cảm thấy “Diệp Cảnh Thu ngươi chỉ là một dắng thiếp dựa vào cái gì lại muốn ngồi lên đầu ta” <-- cái này không sai, bởi thê thiếp khác biệt; nhưng Diệp Cảnh Thu cũng tự nhiên cảm thấy “Tô Dư ngươi và ta đều là quý nữ người dựa vào cái gì muốn trần áp ta” <-- cái này hình như...cũng không sai?
Khụ...nói chung mâu thuẫn giữa Tô Dư và Diệp Cảnh Thu chính là như vậy....vì thế Diệp Cảnh Thu luôn muốn làm khó dễ Tô Dư cũng không phải là vì nàng độc ác, mà là bị sự đấu đá quyền lực giữa các thế gia bức thành như vậy.