Một tuần trôi qua, bệnh tình của Lục Khôn Đức nhanh chóng chuyển biến xấu, mỗi ngày đều mệt mỏi cực độ, ngồi trong chốc lát sẽ mệt ra mồ hôi, hơi thở dồn dập dọa người, Lục Quân Cường suốt đêm nhìn Lục Khôn Đức, sợ anh ban đêm đột ngột chết đi. Khi nào cậu bất đắc dĩ phải rời đi trong chốc lát cũng sẽ kêu hộ sĩ lại đây. Lục Khôn Đức đã rất suy nhược, lúc nào cũng có thể sẽ qua đời.
Lục Quân Cường mỗi ngày canh giữ bên cạnh Lục Khôn Đức, đã không còn bộ dạng ưu nhã ngày xưa, đầu bù tóc rối, tựa như một con sư tử tuyệt vọng. Bệnh viện vẫn luôn tìm không thấy trái tim nguyên thích hợp, cậu thậm chí đã muốn lấy súng trong thư phòng đem ra phố tùy tiện giết ai đó để lấy tim tới đổi cho Lục Khôn Đức.
Rất nhiều lúc thần trí Lục Khôn Đức đều không rõ ràng, mỗi khi ngẫu nhiên thanh tỉnh anh đều sẽ gắt gao bắt lấy tay Lục Quân Cường, dồn dập mà lại rõ ràng kêu lên: “Tiểu Quân.” Lục Quân Cường đều sẽ ở bên tai anh, như là sợ dọa đến anh, nhỏ giọng trả lời: “Em ở đây.”
Được đáp lại, Lục Khôn Đức liền sẽ an tĩnh, hơi thở cũng vững vàng hơn rất nhiều, nhưng không bao lâu liền sẽ lại gọi người, một lần so một lần lại càng dồn dập, một lần so một lần lại càng tuyệt vọng.
Tới buổi tối Lục Khôn Đức lại bắt đầu gọi người, Lục Quân Cường cởi áo ngoài nhẹ nhàng bò lên trên giường, cẩn thận ôm anh, ôn nhu trả lời: “Ở đây, em ở đây.” Lục Khôn Đức mở mắt ra, phảng phất ý thức được cái gì, trong mắt chợt động, nắm chặt tay Lục Quân Cường, chỉ chốc lát sau liền mệt thở hồng hộc, dồn dập nói: “Em đáp ứng anh, đáp ứng anh....”
Lục Quân Cường trả lời, “Đều đáp ứng, anh nói cái gì em đều đáp ứng.”
Lục Khôn Đức vẫn gắt gao bắt lấy tay Lục Quân Cường, gân xanh trên cánh tay nổi lên, “Đáp ứng anh... Sau khi anh chết, em phải sống thật tốt... Nếu em tự sát, anh sau khi chết liền sẽ...” Trong mắt Lục Khôn Đức luôn luôn ôn hoà thiện lương hiện lên tia dữ tợn đáng sợ, gằn từng chữ một nói: “Bất! Đắc! An! Ninh! (1)”
(1)”Không được yên ổn”, mình thấy giữ nguyên sẽ hay hơn
Nước mắt Lục Quân Cường rơi xuống, hôn hôn đôi mắt Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ không chết, em sẽ không để anh chết.”
Lục Khôn Đức hô hấp càng thêm dồn dập, cơ hồ là đang gào: “Đáp ứng anh!”
Lục Quân Cường nhìn anh trai lần đầu tiên vội vàng như vậy, tim như bị đao cắt, trịnh trọng nói: “Chúng ta đáp ứng lẫn nhau, mặc kệ ai đi trước, người ở lại đều phải tiếp tục sống sót, nếu tự sát... người chết trước sẽ không được an bình.”
Lục Khôn Đức như có được bảo đảm quan trọng nhất, lập tức buông tay ra, gật đầu nói: “Anh đáp ứng.”
Lục Quân Cường nhẹ nhàng hôn bờ môi của anh: “Anh yên tâm, em sẽ không để anh chết.” Lục Quân Cường phát lời thề độc, chuyện Lục Khôn Đức không yên tâm nhất đã được giải quyết, nháy mắt liền an tâm, dựa vào ngực Lục Quân Cường chậm rãi ngủ mất.
Lục Quân Cường bình tĩnh nhìn Lục Khôn Đức, trong mắt tràn đầy quyến luyến không thôi, lòng tính toán xem thời gian như thế này còn có bao lâu nữa. Nhiều thêm một giây thôi cũng tốt.
Ngày hôm sau Lục Khôn Đức thức dậy rất sớm, khó có được tinh thần thật tốt, Lục Quân Cường giúp anh rửa mặt, thay đổi áo ngủ, sau khi ăn món cơm dinh dưỡng ăn mà không biết mùi vị gì Lục Quân Cường đem anh ôm tới trong viện, bồi Lục Khôn Đức cùng nhau nằm ở ghế dựa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không trung xanh thẳm vạn dặm không mây. Trong viện bóng cây đa lớn lốm đốm loang lổ lay động ở trên thân hai người.
Hai người cũng không nói gì, trong viện yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của Lục Khôn Đức. Lục Quân Cường cầm quyển sách Đồng Kha để ở trên xích đu, là một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, Lục Quân Cường cau mày lật vài tờ lại thả trở về. Lục Khôn Đức cười cười, xoa xoa gương mặt xinh đẹp của Lục Quân Cường, nói: “Xem không hiểu? Đáng lẽ phải cho em thêm vài năm đọc sách nữa.”
Lục Quân Cường kéo tay anh hôn hôn, nói: “Là tại chính em không cần đọc, không phải tại anh.”
Lục Khôn Đức cười cười không tỏ ý kiến. Lục Quân Cường nhịn không được còn nói thêm: “Anh không cần tự trách, em trước kia làm quá nhiều chuyện khốn kiếp, là em thiếu anh.”
Lục Khôn Đức hôn lên môi Lục Quân Cường, làm lời cậu nói biến mất trong một mảnh nỉ non...
Một trận gió thổi qua, xôn xao lật qua cuốn sách trên xích đu, dừng lại ở một trang. Trong hình là một chàng trai đầu đội vương miện thân khoác hoa bào cùng một phi công đang chạy trốn trên sa mạc, chàng trai nhìn nam nhân, trong mắt toàn là không muốn xa rời cùng lưỡng lự. Phía dưới còn có ―
“It was wrong of you to come. You will suffer. I shall look as if I were dead; and that will not be true...”
I said nothing.
“You understand... it is too far. I cannot carry this body with me. It is too heavy.”
I said nothing.
“But it will be like an old abandoned shell. There is nothing sad about old shells...”
I said nothing.
(dịch: “Ông không đúng. Ông sẽ khổ cho xem. Tôi sẽ có vẻ chết nhưng không phải là thật đâu...
Tôi, tôi im lặng.
“Ông biết đấy. Đường xa lắm! Tôi không mang nổi cái thân xác này. Nặng lắm.”
Tôi, tôi im lặng.
“Nhưng nó cũng sẽ chỉ như cái vỏ già bỏ lại. Những cái vỏ già thì có gì đáng buồn...”
Tôi, tôi im lặng.)
- -- 《 Hoàng Tử Bé 》 (2)
(2) Bản dịch sách “Hoàng tử bé” của Nhã Nam
Lục Khôn Đức bị đánh thức lúc nửa đêm, vài y tá cùng một bác sĩ đưa đang đưa anh đến phòng phẫu thuật, rốt cuộc đã tìm được trái tim nguyên rồi, đang trên đường đưa tới. Lục Khôn Đức mơ mơ màng màng bị lăn tới lăn lui làm công tác chuẩn bị trước phẫu thuật, thật vất vả mới bắt lấy được một bác sĩ quen thuộc, hỏi: “Bác sĩ Vu đâu? Em trai tôi Lục Quân Cường đâu?”
Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Lục Khôn Đức ý bảo anh yên tâm, nói: “Vu Hạo Phong cùng em trai cậu đi lấy trái tim, chờ cậu tỉnh lại là có thể nhìn thấy bọn họ, thư giãn nào.”
Lục Khôn Đức nằm xuống, Lục Quân Cường đi lấy trái tim? Trước khi đi ngủ anh còn nghe được Lục Quân Cường vẫn luôn nói chuyện cùng anh, đi khi nào vậy chứ...
Chưa tiêm thuốc tê Lục Khôn Đức cũng đã hôn mê, trước khi mất đi ý thức cảm thấy rất khổ sở, anh có thật nhiều lời nói muốn hỏi lại không biết hỏi cái gì. Thôi quên đi, Lục Khôn Đức an ủi chính mình, chờ mình khoẻ lại, chờ hết bệnh rồi, thì cái gì cũng sẽ được biết thôi.
Lần nữa tỉnh lại là đã hơn 30 giờ sau, Lục Khôn Đức cảm thấy cả người đều đau, miễn cưỡng mở mắt ra, cái gì cũng thấy không rõ, mơ hồ như trong sương mù, loáng thoáng thấy bên ngoài cửa kính hình như là Đồng Kha, Lục Quân Cường đâu? Lục Khôn Đức lại lần nữa hôn mê...
Giải phẫu thành công, gần như không có phản ứng bài xích, lượng thuốc miễn dịch được giảm bớt, khôi phục dị thường nhanh chóng. Mới hơn nửa tháng Lục Khôn Đức đã có thể ngồi dậy, tuy rằng vẫn chưa thể xuống giường, nhưng so với bệnh nhân khác thì tốc độ này có thể coi là kỳ tích. Nếu tâm trạng của Lục Khôn Đức có thể tốt một chút, thì không thể nghi ngờ là khôi phục sẽ càng mau.
Đồng Kha nhẹ nhàng giúp Lục Khôn Đức chườm nóng lỗ kim trên cánh tay, Vu Hạo Phong ở bên cạnh ôn nhu nói: “Khôn Đức, tôi nói Lục Quân Cường lập tức sẽ trở về, cậu biết đó, bên gia đình của người hiến tim có chút vấn đề, khá là không đơn giản... Tóm lại xử lý rất khó khăn.”
Lục Khôn Đức mặt vô biểu tình nhìn ngoài cửa sổ.
Từ sau khi phẫu thuật đến bây giờ Lục Quân Cường chưa từng xuất hiện, Vu Hạo Phong vẫn luôn nói là người nhà của người hiến tim gây chuyện để đòi thêm tiền. Lục Khôn Đức mắt điếc tai ngơ, cũng không nháo nữa, nghe lời tiếp thu trị liệu. Chỉ là hầu như không nói chuyện, chỉ có mỗi ngày nhìn thấy lúc Vu Hạo Phong sẽ hỏi hắn: “Tiểu Quân còn chưa tới gặp tôi sao?” “Tiểu Quân không tới gặp tôi sao?” “Tiểu Quân hôm nay không tới gặp tôi sao?”
Vu Hạo Phong lặp lại lý do thoái thác một lần mỗi ngày, chính bản thân hắn cũng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì? Giáo sư Vương không có ở đây, muốn ăn gì cứ nói.”
Lục Khôn Đức quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn bánh rán.” Trên gương mặt tái nhợt của anh đột nhiên chảy đầy nước mắt.
Cổ họng Vu Hạo Phong như là bị người ta đột nhiên chẹn lại, một câu cũng nói không nên lời, Đồng Kha nhịn không được bật khóc. Lục Khôn Đức nhìn Vu Hạo Phong, cơ hồ là run giọng cầu xin: “Tôi đã hầu như khôi phục rồi mà, nói thật cho tôi biết đi! Lục Quân Cường có phải đã giết người hay không?! Nó rốt cuộc ở đâu?!”
Vu Hạo Phong cùng Đồng Kha liếc nhau, Đồng Kha gật gật đầu. Vu Hạo Phong xoay người đi ra ngoài, cầm một cái phong thư trở về đưa cho Lục Khôn Đức.
Đôi tay Lục Khôn Đức run rẩy mở phong thư ra, bên trong là ghi chú của công ty Lục Quân Cường, mặt trên là chữ viết không đẹp lắm của cậu: Vẫn luôn không tìm được tim, em đã nghĩ thôi bỏ đi, vì tìm được rồi cũng không có ý nghĩa.
Em quyết định dùng biện pháp của chính mình, anh à, em đã nói rằng em sẽ không để anh chết đâu mà.
Lúc kế hoạch này hiện ra trong đầu, em mới biết được, mấy tháng nay anh có bao nhiêu sợ hãi.
Một người trẻ tuổi, một người đối với thế giới này có vô hạn tình yêu cùng tưởng niệm, lúc biết mình sắp phải rời đi, thực sự sợ hãi.
Không phải sợ thống khổ trong nháy mắt chết đi kia, cũng không phải sợ đối mặt với bóng tối cô tịch cùng tương lai bất định.
Mà là không yên tâm đem người yêu nhất một mình lưu lại thế giới lạnh như băng này.
Nếu đã biết được cảm giác sợ hãi này, làm sao em lại có thể nhẫn tâm để anh nhận lấy chứ.
Thật xin lỗi, anh không cần phải khổ sở, em không có chết, chỉ là thay đổi phương thức, bằng cách sống trong thân thể của anh để được gần anh nhất.
Anh phải nhớ kỹ hai ta đã thề, em cả đời phiêu bạc phấn đấu hết ba mươi năm, xin cho em một kết cục an ổn.
Đừng khóc, em yêu anh.
- --------- Tiểu Quân
Vu Hạo Phong nhìn gương mặt tái nhợt tuyệt vọng của Lục Khôn Đức, do dự nói: “Ngày đó Quân Cường gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi đến biệt thự trên đường Thiên Thọ của hai người lấy trái tim... Lúc ấy tôi liền cảm thấy không thích hợp, cậu ấy vẫn luôn giữ điện thoại nói chuyện cùng tôi.” Vu Hạo Phong nhịn không được bật khóc, “Cậu ta nói... muốn đem tim của mình cho cậu, bắt tôi sau khi phẫu thuật đem trái tim của cậu... đặt vào thi thể cậu ấy rồi mới hạ táng... còn nói tôi có thể giấu cậu một ngày thì một ngày, chờ đến khi tôi chạy đến cửa... Quân Cường nổ súng tự sát.”
Đồng Kha gắt gao che miệng, nước mắt tuôn trào, nức nở nói: “Khôn Đức... Vì trái tim của Quân Cường, cậu cũng phải sống sót...”
Lục Khôn Đức run rẩy đem tờ giấy đè trên ngực, mấy ngày nay suy đoán nghi ngờ cũng không nghĩ tới sẽ là cái kết quả này. Dù cho yêu nhau sâu sắc, Lục Khôn Đức cũng không nghĩ tới Lục Quân Cường sẽ lấy cách lừng lẫy quyết tuyệt như vậy kéo dài sinh mạng cho mình. Anh sớm nên đoán được, Lục Quân Cường làm việc ngoan tuyệt, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, phàm là người từng tiếp xúc với cậu đều biết, chỉ có chính Lục Khôn Đức vẫn luôn không chịu tin tưởng. Nếu không phải trái tim của người thân, sao có thể thuận lợi phù hợp với thân thể như vậy...
Hiện tại Lục Quân Cường lại lấy sinh mạng của chính cậu, dệt nên tấm lưới vây anh ở bên trong, bắt anh phải sống vì trái tim của người yêu, không có cách nào tự sát... Lục Khôn Đức vuốt ngực mình, trái tim của Lục Quân Cường đang nỗ lực duy trì sinh mạng cho anh, trái tim tuổi trẻ nhảy lên, từng chút từng chút một...
“A! A! A..........” Lục Khôn Đức vỗ về ngực chính mình bật khóc, từng nhịp tim đập, đây là nhịp tim đập của tiểu Quân, đây là tim của tiểu Quân... Lục Khôn Đức nghẹn ngào khóc lớn, khàn cả giọng, đôi bàn tay giao lại đặt trên tim, phảng phất như cách một thế hệ ôm lấy người mình yêu.
Nghĩa trang Thanh Sơn ở thành Bắc, có một tòa mộ mới, bên trong có một người con trai trẻ tuổi.
Cũng tư thế giống vậy, đôi bàn tay giao lại đặt trên ngực, ôm ấp trái tim Lục Khôn Đức vĩnh viễn ngủ say.
Đó là em trai anh, anh sẽ không còn được gặp lại cậu nữa.
......
......
Vu Hạo Phong vẫn luôn lo lắng khi Lục Khôn Đức biết được chân tướng đau lòng mà tự sát, nhưng lời dặn của Lục Quân Cường có hiệu lực, Lục Khôn Đức dần dần bắt đầu phối hợp trị liệu, trừ bỏ mấy ngày nay cảm xúc mất khống chế, sau đó ổn định trở lại. Vu Hạo Phong yên lòng, Đồng Kha nói Lục Khôn Đức không phải phối hợp trị liệu, anh chỉ là đang phối hợp kéo dài sinh mệnh trái tim của Lục Quân Cường. Vu Hạo Phong cảm thấy không sao cả, chỉ cần có thể sống là được. Nhưng Đồng Kha lại cảm thấy, Lục Khôn Đức cũng đã chết.
Lại qua một tuần, luật sư của Lục Quân Cường tới viện điều dưỡng một chuyến, đem kế hoạch chuyển nhượng tài sản của cậu thông tri cho Lục Khôn Đức. Lục Quân Cường không cha không mẹ không vợ không con, toàn bộ di sản đều để lại cho Lục Khôn Đức. Cổ phần công ty đã bán hết, một phần được đưa ra nước ngoài, còn cộng thêm mấy chỗ bất động sản.(3)
(3)Chỗ này mình không hiểu lắm
Lục Khôn Đức nhìn thời gian trên hợp đồng giao dịch nhà... Là ngày Vu Hạo Phong thông báo về việc làm phẫu thuật.
Lục Quân Cường lại vào lúc đó bắt đầu kế hoạch, Lục Khôn Đức lau đi nước mắt. Luật sư Vương thực thân sĩ ngừng trong chốc lát chờ Lục Khôn Đức bình phục cảm xúc, trầm giọng nói: “Tôi rất tiếc, trong số nhiều người từng uỷ thác tôi làm việc trong thời gian dài như vậy, Lục tiên sinh là vị tôi thưởng thức nhất, xảy ra chuyện như vậy...”
Lục Khôn Đức gật gật đầu kí vào vài phần văn kiện, hỏi: “Còn có gì tôi cần làm không?”
Luật sư Vương lắc đầu, nói: “Tạm thời thì không có, sau này có một số vấn đề tôi sẽ lại đến thông báo cho cậu sau... Nói như thế nào nhỉ, tôi rất bội phục Lục tiên sinh quyết đoán, việc uỷ phái di sản chính là kế hoạch của cậu ấy, trong vòng một tháng, đem toàn bộ tài sản chuyển giao đến tay cậu, không có bất luận thủ tục dư thừa nào làm lãng phí tài sản. Kín kẽ không một chút cẩu thả, thật sự thực làm người bội phục, hy vọng cậu có thể không cô phụ Lục tiên sinh đã khổ tâm.”
Lục Khôn Đức gật đầu, ý bảo Đồng Kha đưa luật sư đi ra ngoài.
Vu Hạo Phong tiến vào đi đến mép giường, làm bộ không có thấy văn kiện trên bàn nhỏ, cười hỏi: “Khôn Đức, hôm nay thời tiết thật đẹp, muốn đi ra ngoài đi chút không? Giáo sư Vương không ở đây nha, tôi có thể đẩy cậu ra bên hồ nhắm phong cảnh.”
Lục Khôn Đức vuốt ve ngực lắng nghe nhịp tim đập, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài bức tường được làm bằng kính, quay đầu nhìn Vu Hạo Phong cười cười: “Được.”
Anh nhất định sẽ tồn tại thật tốt, không cô phụ em chết đi vất vả mà thong dong.